Chương 15: Nhân vật
Thương Tòng Thư nằm dài trên sofa, bực dọc, chẳng thèm để ý đến Phong Hân.
Cái đầu nhỏ ấy, mỗi khi yên lặng, ai biết được trong đầu đang nghĩ gì?
Có những bệnh nhân như Thương Tòng Thư bề ngoài tưởng rất hiểu chuyện, nhưng càng ngày nhận thức càng lệch lạc. Họ có thể nghi ngờ mọi người xung quanh đang hãm hại mình. Khi bệnh tình tiến triển nặng hơn, có thể sẽ phát sinh hành vi tấn công người thân.
Phong Hân không biết bản thân đang đóng vai gì trong thế giới hỗn loạn ấy của nàng. Mấy năm đầu, ngoài cô ra, chẳng ai có cơ hội đến gần Thương Tòng Thư. Cô từng cảm động vì được ỷ lại hoàn toàn, nhưng càng về sau, cảm động biến thành gánh nặng, một gánh nặng không thể tránh né.
Ý nghĩa là... ngay cả bản thân cô cũng không cần Thương Tòng Thư nữa, thì Thương Tòng Thư làm sao có thể tiếp tục sống nổi?
-
Phong Hân lấy một chậu nước ấm, cho thêm chút muối, hòa tan đều. Khi quay trở lại, cô còn nghe thấy tiếng Thương Tòng Thư đang thì thầm gì đó khi nằm bò trên ghế sofa.
Cô ôm lấy người kia, để nàng nằm ngửa ra. Dùng chiếc khăn mặt to đã ngâm nước muối, cô nhẹ nhàng lau từ ngực xuống eo rồi đến bụng. Sau đó để Thương Tòng Thư trở mình, nàng ngoan ngoãn xoay lưng lại để Phong Hân lau sạch phần lưng.
Sau khi đã dùng nước muối lau sạch sẽ từng vùng, Phong Hân lại lấy nước sạch tráng lại một lần nữa. Sau đó cô xoa ít phấn rôm vào lòng bàn tay, chuẩn bị thoa lên người nàng.
Thương Tòng Thư vốn ngoan ngoãn nãy giờ, bỗng đột nhiên hỏi: "A Hân sẽ luôn ở bên em chứ?"
Động tác của Phong Hân khựng lại. Cô bất chợt nghĩ, liệu có phải Thương Tòng Thư từ kiếp trước đã quay trở lại rồi không? Nếu không thì tại sao cứ lặp đi lặp lại những lời như thể đang dò xét?
Cô liếm nhẹ môi dưới, không giấu nổi sự lúng túng, khẽ đáp: "Sẽ luôn yêu em."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com