Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 27: Chăm sóc

Thương Tòng Thư cũng không hiểu vì sao, nàng chỉ là không muốn Phong Hân rời khỏi tầm mắt mình dù cho cứ mãi ở nhà cũng chẳng sao, chỉ cần được nhìn thấy Phong Hân, nàng mới có thể yên lòng. Nàng luôn sợ, sợ Phong Hân sẽ giống như chú thỏ trong giấc mơ kia, chỉ cần quay lưng rời đi là sẽ không quay lại nữa.

Nỗi lo ấy khiến nàng bất an suốt cả ngày, lặp đi lặp lại trong đầu cảnh tượng đáng sợ ấy: nếu mỗi ngày nàng chỉ có thể một mình ở lại trong căn nhà trống vắng, nàng sẽ bị lạnh đến chết mất. Nghĩ đến đây, tâm trạng của Thương Tòng Thư càng tụt dốc không phanh, nói thế nào cũng muốn đi theo Phong Hân. Trong miệng nàng không ngừng lặp lại một câu: "Em thật sự sẽ ngoan mà, sẽ không làm phiền chị, tuyệt đối không cản trở công việc đâu. Chị cho em đi cùng nhé, được không? Em cũng muốn ra ngoài..."

Giọng điệu như vậy, như thể chỉ cần nàng nói mãi thì cuối cùng Phong Hân cũng sẽ mềm lòng. Có lẽ đúng là câu nói cuối cùng đó đã khiến Phong Hân dao động.

Trước đây, cô vẫn thường xuyên dẫn Thương Tòng Thư ra ngoài để đổi không khí nhưng về sau, vì công việc ngày càng bận rộn, hơn nữa tinh thần Thương Tòng Thư cũng càng lúc càng bất ổn mỗi lần ra ngoài là phải thu dọn một mớ hỗn loạn, lâu dần cô không còn đủ kiên nhẫn nữa.

Nhưng nghĩ kỹ lại, cứ để một người quanh năm suốt tháng nhốt mình trong bốn bức tường sao có thể khá lên được. Tự giam mình không dám chạm vào thế giới bên ngoài chỉ khiến đầu óc càng ngày càng lệch khỏi thực tại.

Phong Hân vừa nghĩ đến bệnh tình của Thương Tòng Thư, lại nhớ đến những điều nàng nói, trong lòng khẽ mềm xuống. Cô gật đầu đáp ứng: "Được rồi, chị sẽ dẫn em theo nhưng em phải hứa không được tự tiện chạy lung tung, có nghe thấy gì, thấy a, hoặc muốn làm gì cũng phải nói với chị trước, không được để chị lo lắng, biết chưa?"

Trên khuôn mặt Thương Tòng Thư lập tức hiện lên niềm vui rạng rỡ, đôi mắt sáng bừng hẳn lên mấy phần khi nhìn cô.

Phong Hân nghĩ đến thời tiết bên ngoài khá oi bức, sợ nhiệt độ cao sẽ khiến vết thương ở tai Thương Tòng Thư lâu lành nên chuẩn bị mang theo ít băng cá nhân và dung dịch Povidone để sát trùng khi cần. Cô mở tủ thuốc, thu dọn xong những thứ cần mang theo rồi quay đầu nhìn vào phòng tắm thấy Thương Tòng Thư vẫn còn đang rửa mặt.

Lúc này, trong đầu Phong Hân chợt lóe lên vài suy nghĩ kỳ lạ... Đời trước, cô chưa từng biết Thương Tòng Thư lại có từng ấy tiền? Hơn nữa, khi ấy các nàng chuyển nhà không ít lần, vậy mà cô chưa từng phát hiện ra chỗ giấu mấy cái bao lì xì đó. Lẽ nào Thương Tòng Thư đã giấu thứ gì ở nơi mà cô không biết? Quan trọng hơn là nàng giấu đến mức bí mật như vậy.

Không phải là vì Phong Hân cảm thấy Thương Tòng Thư không nên cất giấu tiền riêng, mà là vì cô lo liệu Thương Tòng Thư có giấu những thứ nguy hiểm hơn không? Ví dụ như dao kéo, vật sắc nhọn những thứ có thể khiến chính nàng bị thương.

Tối qua khi cô đề nghị ngủ phòng khác, sắc mặt Thương Tòng Thư đột nhiên trở nên vô cùng hoảng loạn như thể trong căn phòng đó có thứ gì không thể để Phong Hân phát hiện.

Nghĩ vậy, Phong Hân liếc nhìn một cái về phía nhà tắm, đoán Thương Tòng Thư còn chưa xong nhanh như vậy, liền rảo bước đến phòng ngủ phụ, bắt đầu lục soát sơ qua tủ ngăn kéo và các hộc tủ phía dưới từng ngăn từng ngăn một, không bỏ sót chỗ nào.

Phong Hân quỳ rạp dưới đất bất ngờ phát hiện một chiếc hộp thiếc tròn nhỏ được giấu kỹ trong góc sâu dưới gầm giường. Vừa nhìn qua, bao bì ngoài có vẻ là hộp kẹo nhưng khi mở ra xem bên trong thì lại toàn là những viên thuốc đủ hình dạng và màu sắc khác nhau.

Trong lòng Phong Hân bỗng chốc trầm xuống. Cô hoàn toàn không biết Thương Tòng Thư đang dùng thuốc hơn nữa, những thứ này rốt cuộc là lấy từ đâu ra?

Chỉ nhìn màu sắc và hình dạng thôi cũng khó mà phân biệt được đó là loại thuốc gì nhưng khi cô cầm một viên lên, cảm giác mềm dẻo dính tay đã khiến cô nhận ra ngay đây căn bản không phải là thuốc mà là kẹo được làm giả thành hình dạng viên thuốc.

Phong Hân đưa lên miệng nếm thử một chút quả nhiên mùi vị giống hệt kẹo thường không khác chút nào. Có điều cố ý làm thành như vậy thì thật sự rất không thích hợp.

Cô bắt đầu hoài nghi Thương Tòng Thư lấy những thứ này từ đâu? Có phải đã lén lút liên lạc với ai bên ngoài?

Nghĩ đến việc kiếp trước Tòng Thư từng tìm người cầu cứu, Phong Hân không thể không đề phòng. Cô mở máy tính kiểm tra, đầu tiên là vào QQ rồi WeChat tất cả đều không có gì bất thường.

Nhưng chính vì quá "bình thường", lại càng khiến người ta cảm thấy không ổn. Phong Hân mở trình duyệt ra, thấy lịch sử tìm kiếm trên Baidu còn đó nhưng toàn bộ lịch sử truy cập web thì đã bị xóa sạch. Điều này cho thấy Thương Tòng Thư rõ ràng đã từng làm điều gì đó mà không muốn cô biết.

Cô tiếp tục vào mục bookmark (dấu trang), thấy có một địa chỉ web rất lạ, nhìn qua là một trang nước ngoài. Cô đang định nhấn vào thì nghe thấy tiếng động từ phòng tắm vội vàng đóng ngay trình duyệt, gập máy tính lại.

Tối qua, sau khi Thương Tòng Thư phát bệnh mọi hành vi của cô ấy đều có gì đó rất khác thường. Nhưng Phong Hân biết nếu cô trực tiếp hỏi có khi sẽ làm Tòng Thư đề phòng và khép lòng lại.

Một lúc sau, Thương Tòng Thư rửa mặt xong hai người cùng rời nhà đến địa điểm chụp hình với khách. Nơi đó khá xa, phải đi xe buýt nhỏ mới đến được công viên có hồ sen.

Trên đường đi, Thương Tòng Thư rất ngoan ngoãn nắm chặt tay Phong Hân. Hễ thấy người lạ đi gần là lại vô thức siết lấy tay cô chặt hơn, trông giống như đang sợ bị tách khỏi cô vậy.

Tới công viên, Phong Hân mua cho nàng một cây kẹo hình con thỏ làm bằng đường rồi để nàng ngồi trong đình nghỉ ngơi mát mẻ.

Hai khách chụp ảnh muốn làm video từ khi còn là đứa trẻ đến khi trưởng thành, chủ đề là chị em song sinh cả hai người đều mặc Hán Phục còn có chuyên viên trang điểm bên cạnh.

Trước khi rời đi, cô ngồi xổm xuống hai tay đặt lên đầu gối Thương Tòng Thư, dịu dàng dặn dò: "Nơi này mát hơn một chút, chị ở ngay phía trước giúp khách chụp hình. Em phải giống như ở nhà, nhớ những gì đã hứa: nghe thấy tiếng động, nhìn thấy người lạ, hay muốn đi đâu, nhất định phải nói với ta trước. Được chứ?"

Tòng Thư không trả lời ngay mà đang mải ăn kẹo, đôi môi hồng đỏ dính đầy đường. Đột nhiên nàng nhào tới hôn mạnh lên môi Phong Hân, khiến đường trên môi cũng dính sang môi cô. Phong Hân sững người, nơi này là khu công viên, người qua kẻ lại rất đông. Cô theo phản xạ nhìn quanh, lập tức bắt gặp ba cô gái trẻ vừa vặn chứng kiến toàn bộ cảnh hôn đó.

Cả ba đều mỉm cười ranh mãnh, nhìn hai người không rời mắt, như thể đang chuẩn bị được phát cẩu lương.

Phong Hân vốn đã là người dễ xấu hổ, giờ lại càng thêm ngượng chín mặt. Cô vội vàng dùng mu bàn tay che miệng lại, nhanh chóng liếm sạch chỗ đường còn sót. Còn "thủ phạm" thì cứ tỉnh bơ như không có gì xảy ra, khiến cô vừa tức vừa buồn cười.

Trong lúc chụp ảnh, cô vừa chỉ đạo khách hàng vừa thi thoảng quay lại nhìn Thương Tòng Thư đang ngồi trong đình để chắc chắn rằng nàng vẫn luôn nằm trong tầm mắt mình.

Một thợ trang điểm đứng cạnh nhìn thấy cảnh tượng thân mật ban nãy, không nhịn được lên tiếng hỏi: "Phong tiểu thư, bạn gái của chị có phải hơi đặc biệt chút không?"

Thấy Phong Hân nhìn qua, cô ấy vội vàng giải thích: "Đừng hiểu lầm, tôi không có ý kỳ thị gì cả, chỉ là thấy chị nói chuyện với bạn gái mà luôn phải lặp đi lặp lại mấy điều dặn dò. Tôi đoán là bạn gái chị chắc là thuộc nhóm đặc biệt?"

Phong Hân không quá thích đề cập đến tình trạng bệnh của Tòng Thư với người ngoài, không phải vì thấy mất mặt mà vì từng trải qua sự tổn thương do những người "tốt bụng" gây ra.

Cô đáp với giọng nhàn nhạt: "Cô ấy có chút vấn đề về tinh thần. Nếu không nói rõ từng việc một có thể sẽ chạy loạn mất."

Nghe vậy, hai cô gái đang chụp ảnh lập tức kinh ngạc kêu lên: "Trẻ như vậy mà đã bị bệnh tâm thần sao? Thế sao chị vẫn yêu đương với cô ấy?"

Cả hai đều trạc tuổi Phong Hân, tầm hơn hai mươi nên phản ứng đầu tiên khi nghe đến tình trạng của Thương Tòng Thư là tại sao Phong Hân lại chọn một người như vậy làm bạn gái.

Với ngoại hình và điều kiện như cô, hoàn toàn có thể tìm được người tốt hơn. Yêu một người bị bệnh tâm lý, chẳng phải là tự đẩy bản thân vào ngõ cụt hay sao?

Ban đầu, ba cô gái kia còn cảm thấy Phong Hân và Thương Tòng Thư là một cặp mỹ nhân rất xứng đôi. Nhưng sau khi nghe chuyện, nét mặt của họ bỗng trở nên vi diệu vừa như có phần tiếc nuối, lại mang theo một tia đồng tình kín đáo.

Biểu cảm của Phong Hân dần trở nên lạnh đi, ngón tay đang nắm chặt máy ảnh khẽ run, các khớp ngón tay trở nên trắng bệch. Nhận ra không khí xung quanh như đông lại, thợ trang điểm vội chen vào xoa dịu tình hình, gượng cười hai tiếng: "Ý của mấy người là người yêu của chị tốt như vậy, lại còn yêu thương hết mực như thế, trên đời cũng hiếm ai được như vậy..."

Để giảm bớt bầu không khí gượng gạo, cô nàng lại vội vã tìm cách "chữa cháy", nói thêm: "Tôi có một người bạn làm bác sĩ tâm lý, trước giờ đã tiếp nhận rất nhiều bệnh nhân có vấn đề tâm lý giai đoạn đầu kinh nghiệm rất phong phú. Nếu chị muốn, có thể đưa bạn gái đi gặp thử có lẽ sẽ giúp ích được phần nào."

Nghe đến đây, sắc mặt Phong Hân mới dịu đi đôi chút vừa hay cô cũng đã có ý định đó, liền nhận lời xin thông tin liên hệ của vị bác sĩ kia, lễ phép đáp: "Cảm ơn, có dịp tôi sẽ mời cô ăn cơm."

Sau một buổi sáng tất bật, công việc cuối cùng cũng kết thúc. Phong Hân tạm biệt nhóm khách, rồi quay trở lại chỗ đình nghỉ mát.

Thấy Thương Tòng Thư đang gối đầu trên bàn đá khuôn mặt lộ rõ vẻ thư thái dễ chịu, Phong Hân không khỏi mỉm cười, đưa tay xoa xoa mái tóc dài hơi ẩm ướt vì mồ hôi của nàng, dịu dàng hỏi: "Có đói bụng không? Chúng ta đi ăn cơm nhé."

Đợi mãi mới đến lúc Phong Hân rảnh rỗi, Thương Tòng Thư ngồi thẳng dậy nhưng vẻ rạng rỡ vừa mới nở trên khuôn mặt nàng chưa kịp kéo dài đến một giây thì đã vụt tắt. Ánh mắt nàng rơi xuống vết hằn đỏ trên cổ Phong Hân nơi bị dây đeo máy ảnh siết chặt. Ngay cả sau gáy cũng lộ ra dấu vết bị cháy nắng.

Nụ cười của Thương Tòng Thư tan biến, đôi mắt rũ xuống, buồn bã lẩm bẩm: "Tại sao lại phải vất vả như vậy? Có kiếm được bao nhiêu tiền đâu. Sáng sớm đã phải chạy từ xa tới đây, còn phải đứng nắng cả buổi trời."

Phong Hân nắm lấy tay nàng, áp nhẹ lên má mình trong đôi mắt có phần mờ mịt, không rõ là đang hồi tưởng điều gì xưa cũ. Cô gật đầu, nhẹ giọng xin lỗi: "Xin lỗi, nếu như chị có thể kiếm được thật nhiều tiền thì tốt biết mấy."

Nếu cô có nhiều tiền hơn một chút thìkiếp trước đã không để Thương Tòng Thư phải sống vất vả đến thế. Mỗi lần chuyển nhà, cô đều phải cân nhắc từ chi phí điện nước, tiền thuê, rồi mới dám nghĩ đến môi trường sống có ổn không.

Có một lần, hai người dọn đến một khu tập thể cũ kỹ, ánh đèn hành lang là loại cảm biến chuyển động. Thương Tòng Thư rất sợ bóng tối, mỗi lần đi qua cầu thang đó đều phải chạy thật nhanh, bởi vì đèn cứ lúc sáng lúc tắt, ánh sáng lập lòe khiến người ta giật mình.

Trong căn phòng thuê nhỏ hẹp ấy cũng không có máy giặt, quần áo đều phải giặt tay. Tủ lạnh thì không có, mỗi ngày chỉ có thể mua thức ăn đủ dùng cho một bữa, nấu xong là phải ăn hết. Nếu không, rau sẽ héo, thịt sẽ bốc mùi.

Phong Hân biết đó là cuộc sống mà rất nhiều gia đình bình dân đang phải trải qua bhưng cô vẫn luôn tự trách tại sao bản thân không thể cho Thương Tòng Thư một cuộc sống tốt hơn, một nơi ở tử tế hơn? Cảm giác tội lỗi ấy, theo năm tháng không những không nguôi ngoai mà ngày càng trở nên sâu nặng. Từng chút, từng chút một, gặm nhấm toàn bộ thần kinh cô...

"A Hân, sai phải xin lỗi chứ?" Thương Tòng Thư nhíu mày, nhìn vẻ mặt áy náy của Phong Hân mà trong lòng thấy khó hiểu nàng chẳng rõ vì sao Phong Hân lại có biểu cảm buồn bã như vậy.

Nàng phụng phịu, nghiêm túc nói: "Nuôi em đâu có tốn kém bao nhiêu, không cần nhiều tiền đâu."

Nàng chỉ muốn sống đơn giản, được chăm sóc tử tế một chút chứ không muốn Phong Hân phải quá vất vả.

Thương Tòng Thư ôm lấy Phong Hân, tựa đầu lên vai cô, bàn tay nhẹ nhàng xoa vào vùng gáy ươn ướt vì mồ hôi của Phong Hân, dịu dàng dặn dò: "Chị nên lo học hành cho tốt trước đã rồi hãy nghĩ đến chuyện kiếm tiền. Nếu thật sự thiếu tiền tiêu, cứ lấy hai vạn kia dùng đi, tiền của em cũng là của chị."

Nàng đã suy nghĩ rất nghiêm túc gần đây cũng không có chỗ nào cần tiêu tiền gấp không hiểu sao Phong Hân lại phải dè sẻn đến vậy.

Dù biết trước đây Phong Hân cũng từng đi làm thêm nhưng chưa từng thấy cô phải ra ngoài kiếm tiền vào mấy ngày hè oi bức như hôm nay. Cảm giác như chuyện kiếm tiền bây giờ không còn là chuyện nhỏ, mà đã trở thành một phần trọng tâm trong cuộc sống của Phong Hân.

Nhưng Phong Hân vẫn còn đang là sinh viên mà theo lý mà nói việc học mới là chính, đi làm thêm cũng chỉ là để có tiền tiêu vặt.

"Tòng Thư..." Phong Hân khẽ gọi tên nàng, giọng mềm như tơ. Cô vùi mặt vào cổ Thương Tòng Thư, đôi mắt cay xè như sắp trào nước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com