Chương 134: Đây là một trò chơi hay
Tin tức này đối với Cố Ỷ chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang. Gì cơ? Trụ sở mà mình vừa mới phá hủy không lâu trước đây lại là tổng bộ của bọn họ?
Không thể nào... Cố Ỷ thầm nghĩ, cô thử đưa ra một khả năng: "Có khi nào lúc trước bọn họ bị ba cháu tóm gọn cả ổ, nên giờ đã đổi địa điểm tổng bộ rồi không?"
"Tưởng tượng vậy thì cũng có lý." Tống Diệp vừa nhận ra mình hiểu nhầm, xua tay nói: "Nhưng chắc chắn là họ sẽ không từ bỏ thành phố Lễ Phong này đâu."
Cố Ỷ cau mày: "Thành phố Lễ Phong thì có gì sao?"
"Cháu không thấy cái tên thành phố này có gì đó sai sai à? 'Lễ Phong' - chữ 'Lễ' ban đầu thật ra là 'Phong' trong 'Phong Đô', chỉ vì mang ý xui xẻo nên mới đổi chữ; còn 'Phong' thì khỏi nói, cháu thử đổi chữ 'thành phố' thành cách gọi cũ là sẽ biết nó xui thế nào. Nơi này trước kia là một huyện thành, tên gọi vốn đã mang đầy sắc thái âm giới. Cháu thử nghĩ xem, Phong Đô, Phong thị, đều là nơi kiểu gì."
"Là thành phố của ma quỷ."
Ánh mắt Tống Diệp nhìn Cố Ỷ lúc này hiện rõ vẻ "đứa trẻ này dễ dạy đấy", ánh nhìn ấy còn chứa đựng sự trìu mến của một bậc trưởng bối: "Cháu rất giống ba mẹ mình. Tuy là vừa rồi chú mượn miệng người giấy để nói, nhưng từng câu đều là thật lòng. Ba mẹ cháu, thật sự rất yêu thương cháu."
Cố Ỷ biết điều đó, nhưng mỗi khi nghĩ tới lại thấy đau lòng vì hiện giờ ba mẹ cô đang mất tích. Cô khẽ giật khóe môi, cố gắng đùa giỡn một câu: "Thương cháu mà đến mật khẩu thẻ ngân hàng cũng quên không nói."
"Không phải quên đâu, là họ cố tình đấy." Tống Diệp giải thích: "Nếu cháu biết mật khẩu thẻ ngân hàng của ba mẹ mình, phát hiện ra bản thân có sẵn một khoản tiền đủ để dùng, có điểm tựa trong tương lai, thì khi có một khoản thừa kế từ họ hàng xa rơi vào tay, cháu sẽ thật sự tiếp nhận nó sao? Dù có, cũng sẽ không vội vàng, ít nhất sẽ chờ một thời gian dài. Ba mẹ cháu không còn khả năng bảo vệ cháu nữa, nên đành phải giao cháu cho nữ quỷ này ở bên cạnh bảo vệ."
"Cố Ỷ, cháu là người được yêu thương. Từ ngày cháu chào đời, ba mẹ cháu đã bắt đầu sắp đặt mọi chuyện. Kế hoạch của họ không chỉ có một mình chú là một khâu, phía sau còn rất nhiều lớp dự phòng khác, sẽ tiếp tục chống đỡ cháu bước tiếp. Thôi, giờ quay lại chuyện giao dịch khi nãy..."
Tống Diệp đưa tay gõ nhẹ lên bàn, trên đó lập tức xuất hiện các loại thư từ và đạo cụ từng thấy trong trò chơi trước đây: "Cháu thấy trò chơi của chú thế nào?"
Tống Diệp thực sự rất coi trọng trò chơi của mình. Cố Ỷ nhìn anh, đôi mắt giấu dưới mái tóc giờ đây toát lên sự nghiêm túc, ánh mắt vốn u ám cũng ánh lên tia sáng.
Cố Ỷ đoán rằng trong suốt năm năm vừa qua, mỗi lần ba mẹ cô tới đây, Tống Diệp đều cùng họ chơi trò chơi, có lẽ mỗi lần đều là một trò khác nhau. Lần này đến lượt cô đến, anh cũng muốn chơi một trò chơi cùng cô.
Trước kia, Cố Ỷ từng nghĩ: Tống Diệp cất công tìm đến ba mẹ cô, rốt cuộc là để làm gì? Giờ thì cô đã hiểu: chẳng có mục đích gì cả, anh chỉ đơn giản là muốn chơi trò chơi với ba mẹ mình.
Ba mẹ cô chuẩn bị cho anh một căn nhà nhỏ làm từ giấy tiền vàng mã, đưa anh đủ loại giấy khác nhau để anh gấp giấy không ngừng suốt ngày đêm, dùng việc gấp giấy để xua đi nỗi cô đơn điên cuồng trong lòng. Tống Diệp là một con quỷ biết hy vọng. Mỗi năm đến ngày giỗ của mình, ba mẹ cô đều đến thăm, chơi trò chơi cùng anh.
Đó chính là... cái ngây thơ của một con quỷ đã trưởng thành.
Nhưng năm nay, Tống Diệp không đợi được ba mẹ của Cố Ỷ đến nữa, nên mới không kìm được mà gửi bức thư ấy đi. Trước khi gặp được Cố Ỷ, người anh muốn gặp nhất vẫn là ba mẹ cô. Hy vọng của anh đã mất, anh cũng không muốn lại một mình trải qua những ngày đêm dài dằng dặc này nữa.
Cố Ỷ thật ra rất hiểu điều đó, cái cô đơn thấm vào tận xương tủy.
"Chú Tống, nếu cháu không chơi trò chơi với chú, mà chọn cách lật bàn ngay từ đầu, thì chú sẽ làm gì?"
"Vậy thì tất nhiên là chết luôn, chẳng nói gì với cháu hết."
Tống Diệp trả lời không chút do dự: "Ba mẹ cháu tuy có dặn dò chú, nhưng chú là quỷ mà, với quỷ mà không chịu làm giao dịch, thì những chuyện này chú tất nhiên sẽ vứt hết ra sau đầu."
Cố Ỷ mỉm cười, cô nhìn Tống Diệp nói: "Trò chơi lần này, cháu chơi rất vui." Nụ cười của cô vô cùng chân thành, mắt cong cong, nhìn vào là thấy rạng rỡ.
Trong trò chơi Ma Sói này, cô đã phải vận dụng hết chất xám, lúc chơi thì nhập vai rất nghiêm túc, lúc châm chọc bọn người giấy thì nói năng sắc bén, xả vai dân thường điên cuồng thì vui không kể xiết, cảm giác đó là thứ mà người chơi nghiêm túc chẳng thể nào tưởng tượng được!
Nghe được câu trả lời đó, Tống Diệp nhìn chằm chằm Cố Ỷ rất lâu. Sau khi xác nhận rằng cô thực sự nghĩ vậy, anh mới thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười có phần ngại ngùng: "Cháu thấy vui là tốt rồi."
Một năm chỉ có một trò chơi, có thể khiến người chơi duy nhất cảm thấy vui vẻ, Tống Diệp cảm thấy như vậy là đủ.
Sau đó, giao dịch của họ chính thức hoàn tất. Tống Diệp hóa thành những đốm sáng, hồn lực của anh dung nhập vào cơ thể Cố Ỷ.
Hồn lực của Tống Diệp rất ấm áp, giống như ma nữ không mang theo oán hận ở bệnh viện trước đó. Nhưng khác biệt là, tuy linh hồn của Tống Diệp mang theo sự ấm áp, nhưng đồng thời cũng chất chứa nỗi cô đơn sâu đậm.
"Chú thực sự đã hoàn thành lời hứa với ba mẹ cháu."
Mỗi lần tiếp nhận hồn lực từ các linh hồn, Cố Ỷ đều có thể cảm nhận được cảm xúc của họ, lần này thậm chí còn nhìn thấy một vài mảnh ký ức.
Ba mẹ Cố Ỷ đã có một lời hứa với Tống Diệp, đó không phải giao dịch, không phải khế ước, chỉ là một lời hứa nho nhỏ: "Nếu cậu không ăn người, thì mỗi năm chúng tôi sẽ đến chơi cùng cậu. Dù thời gian không nhiều, nhưng nhất định sẽ đến, giống như hồi còn học đại học vậy."
Tống Diệp lúc đó rất muốn nói đùa, hỏi nếu mình ăn người thì sao, nhưng nhìn vẻ mặt của họ, anh không thể mở miệng ra hỏi được.
Anh chỉ đáp: "Được."
Trong năm năm qua, dù được hồn lực của ba mẹ Cố Ỷ nuôi dưỡng, Tống Diệp vẫn dần trở nên yếu ớt, không phải về mặt hồn lực, mà là tinh thần. Anh ngày càng trở nên chấp nhất với chuyện gấp giấy. Gấp giấy vốn là một trong số ít việc anh vừa giỏi vừa yêu thích, sau khi chết rồi, anh càng trở nên cố chấp với nó. Mỗi năm cha của Cố Ỷ đến thăm còn hỏi anh cách gấp giấy nữa cơ mà.
Nguồn tin duy nhất mà anh nhận được, đều từ lời kể của cha mẹ Cố Ỷ. Dù đã làm ma suốt năm năm, nhưng anh vẫn sống trong thế giới của năm năm trước.
Một linh hồn cô đơn, lẻ loi, cuối cùng cũng tan biến.
Cố Ỷ đột nhiên cảm thấy thế giới này có chút đáng tiếc. Ở đây không có luân hồi chuyển kiếp, Tống Diệp hồn phi phách tán là thật sự biến mất. Sự chia ly không có ngày gặp lại thế này, đặc biệt khiến người ta thấy đau lòng. May mà người tiễn đưa Tống Diệp lần này là Cố Ỷ, nếu là ba mẹ cô thì họ sẽ đau lòng biết chừng nào.
Sau khi hồn lực của Tống Diệp hoàn toàn dung nhập vào người Cố Ỷ, trước mắt cô tối sầm lại. Đến khi mở mắt ra lần nữa, cô phát hiện mình đang đứng trước căn biệt thự, mà ngay dưới đất trước mặt, có một chiếc chìa khóa nằm đó.
Cố Ỷ cúi người nhặt lấy, mở cửa biệt thự, bật đèn pin trong điện thoại soi vào trong sảnh vào nhà. Cô thậm chí không cần bước vào sâu, đã nhìn thấy ngôi nhà giấy được đặt ngay trước cửa.
Cô lần mò công tắc đèn ở gần đó, bật đèn lên rồi mới bước vào, ngồi xổm trước ngôi nhà giấy quan sát thật kỹ. Sau đó cô phát hiện, ngôi nhà giấy này giống hệt biệt thự mà trước đó Tống Diệp cùng cô chơi trò Ma Sói.
Vậy là ngay từ khoảnh khắc cô bước vào biệt thự đó, là đã đi vào bên trong căn nhà giấy rồi sao? Hồn lực đúng là thứ ghê gớm thật, chuyện này cũng làm được.
Cố Ỷ đứng dậy, thấy trên chiếc bàn cạnh lối vào có một quyển sổ đỏ. Cô liếc mắt liền nhận ra, là sổ chứng nhận bất động sản. Cô nhanh tay mở quyển sổ đó ra, kết quả là... thấy tên của ba mẹ mình.
Hay lắm! Ba mẹ giấu con, âm thầm tích góp mua nhà riêng hả?!
Cố Ỷ suýt nữa thì phun máu tại chỗ, cô thật sự không biết ba mẹ mình còn có một căn biệt thự ở đây. Ba mẹ cô đúng là thâm tàng bất lộ, âm thầm mua hẳn một căn biệt thự... để cho quỷ ở.
Vì đây là nhà của chính mình, Cố Ỷ không còn e dè gì nữa, cô tìm được công tắc và bật toàn bộ đèn trong nhà lên. Căn phòng bên trong rất sạch sẽ. Có Tống Diệp ở đây thì chắc chắn không có người sống nào tới quét dọn, dù có ai vô tình đi lạc tới trước cửa, hẳn cũng bị hồn lực của Tống Diệp dẫn đi nơi khác. Vậy người dọn dẹp ngôi nhà này... chắc chắn chính là Tống Diệp.
Nghĩ tới cảnh con quỷ u ám kia, ban đêm len lén xuất hiện, cầm cây chổi nhỏ quét sạch trong ngoài ngôi nhà, chẳng hiểu sao lại thấy... dễ thương ghê.
Cố Ỷ ngồi xuống ghế sofa, Khương Tố Ngôn cũng tự nhiên ngồi cạnh bên cô.
Cố Ỷ không nhịn được thở dài một câu: "Có phải chị đã sớm phát hiện ra chuyện của chú Tống rồi không?"
Khương Tố Ngôn gật đầu: "Rõ ràng quá mà. Nhưng thúc ấy chẳng có ác ý gì với nàng cả. Con dao giấy đó cũng chỉ là đồ làm cảnh thôi. Khi cắm vào người giấy, thật ra là thúc ấy ở phía sau âm thầm rút đi hồn lực, nên người giấy mới chuyển thành màu xám trắng."
Ma quỷ vốn dĩ đã là màu xám trắng rồi, mặt Khương Tố Ngôn thường trắng bệch như tờ giấy, nên Cố Ỷ không để ý, cứ tưởng nữ quỷ kia mất sắc máu, kỳ thực là quay về đúng hình dạng nguyên bản của người giấy.
Thảo nào lúc đó Khương Tố Ngôn không có phản ứng gì đặc biệt, còn để mặc cô chơi đùa cho thoải mái. Cô sờ mó người giấy mà Khương Tố Ngôn cũng chẳng ghen, này ai mà ghen cho nổi chứ, Cố Ỷ trước đó đâu chỉ sờ người giấy, đến cả ma-nơ-canh cô cũng sờ mấy lần rồi.
Khương Tố Ngôn đặt bốn con hạc giấy nhỏ mà mình gấp xuống trước mặt Cố Ỷ. Cố Ỷ không hiểu, liền hỏi: "Sao vậy?"
Hai người ngồi đối diện nhau trên sofa, Khương Tố Ngôn nhẹ nhàng nâng bốn con hạc giấy nhỏ trong lòng bàn tay, đưa đến trước mặt Cố Ỷ: "Ước nguyện."
Cố Ỷ bật cười, cô lấy một con hạc giấy từ tay Khương Tố Ngôn, đưa lên trước mắt ngắm nhìn. Hạc giấy của Khương Tố Ngôn gấp thật khéo, con nào con nấy giống hệt nhau, không có chút sai lệch. Vì hạc giấy đẹp thế này, Cố Ỷ quyết định thực hiện điều ước của Khương Tố Ngôn: "Chị ước gì vậy?"
Chỉ cần là điều cô làm được, cô nhất định sẽ vì Khương Tố Ngôn mà thực hiện.
...Trừ việc tình nguyện xuống âm phủ.
"Ta hy vọng sau khi phu quân cùng ta đi lễ hội Halloween xong, mới đi tới từ đường họ Cố."
Điều ước này rất nhỏ bé, là chuyện Cố Ỷ thực hiện không chút khó khăn.
Thế nhưng ẩn sau lời nói ấy, Cố Ỷ lại cảm nhận được một tầng ý nghĩa khác: Khương Tố Ngôn đang sợ, sợ rằng khi Cố Ỷ tới từ đường nhà họ Cố, biết được sự thật, thì sẽ không còn muốn cùng nàng đi chơi Halloween nữa.
Đây là lần đầu tiên Cố Ỷ cảm nhận được sự sợ hãi từ Khương Tố Ngôn. Điều đó cũng có nghĩa là... Khương Tố Ngôn thật lòng đặt cô trong tim.
Cố Ỷ vươn tay ôm lấy Khương Tố Ngôn. Trong khoảnh khắc ấy, cô chỉ muốn an ủi đối phương, đồng thời cho nàng một lời hứa: "Em sẽ không rời xa chị. Em sẽ không từ chối đi chơi với chị đâu. Em đồng ý, sau lễ hội Halloween mới đi đến từ đường nhà họ Cố."
"Dù sự việc nghìn năm trước là thế nào, cũng tuyệt đối không khiến em ngừng thích chị."
"Em thật lòng thích chị. Nếu chị cũng nguyện ý, hãy cùng em đi hết một đời. Đợi đến khi em chết già, em cũng sẽ cùng chị xuống âm phủ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com