Chương 32: Thiên Nhai Hải Giác
Ngày này khí trời sáng sủa, Seungwan trước một đêm đã thông báo cho Joo-hyun hôm nay chín giờ tập hợp ở sân bay. Trời vừa sáng đồng hồ báo thức vang lên, Seulgi trước tiên rửa mặt, khi về phòng ngủ nhìn thấy người nào đó còn nằm ở kia, có vẻ như còn trong mộng.
Seulgi bất đắc dĩ lắc đầu trực tiếp chạy tới vén chăn lên hướng cái mông đánh vào mấy cái, kết quả là Joo-hyun trở mình ngủ tiếp. Seulgi thật là không còn gì để nói, sau đó kéo cô ra khỏi giường, có trách thì trách Bae cảnh quan tối ngày hôm qua dị thường hưng phấn, lăn qua lộn lại nửa đêm còn chưa ngủ, hại Seulgi ngày hôm nay cũng muốn thiếu ngủ theo.
Lần này ngược lại tốt rồi, kẻ cầm đầu lại còn dám không rời giường, bác sĩ Kang tức giận hậu quả rất nghiêm trọng nha. Joo-hyun trong mơ màng bị Seulgi lôi vào phòng vệ sinh, đứng ở đó nhắm mắt tay chân máy móc rửa mặt.
Chờ Seulgi mặc quần áo xong quay người lại thấy người nào đó lại ôm chăn ở trên giường, giường khí lợi hại quá. Seulgi bò lên giường nhanh và gọn đem áo ngủ của Joo-hyun cởi ra. Khắp toàn thân từ trên xuống dưới chỉ còn một cái quần lót che kín thân thể, người nào đó bỗng nhiên cảm thấy có từng tia mát mẻ, lúc này mới hơi hơi tỉnh táo.
Joo-hyun mở mắt ra thấy toàn thân mình da thịt đều bạo lộ ra ngoài đỏ mặt e thẹn quay về hướng Seulgi nói: "Bác sĩ Kang, em thừa cơ hội tôi không chú ý cởi sạch y phục của tôi, em lưu manh"
Seulgi triệt để không nói gì, liếc cô một cái: "Bae cảnh quan kính yêu, không phải tại Hyun vẫn nằm mãi hay sao, chúng ta trễ giờ mất, em có lòng tốt thay quần áo dùm Hyun, Hyun còn nói em lưu manh. Lại nói, Hyun có thì em cũng có, có gì đáng xem, thân thể Hyun lúc nằm viện em thấy hết còn gì"
Nói xong nàng còn trên dưới đem Joo-hyun ngắm nghía một phen, đặc biệt là vị trí người nào đó thường xuyên bị mẹ chê nhỏ lưu lại nhìn hồi lâu. Joo-hyun thấy Seulgi ý cười ám muội toàn thân ửng hồng như tôm luộc, đỏ mặt cầm lấy quần áo bên cạnh Seulgi ngoan ngoãn tự mình mặc vào.
Seulgi lúc này đi lặng lẽ đến phía sau ôm hông của cô, cắn lỗ tai nói: "Bae cảnh quan, có phải bình thường không ăn cơm mà chỉ biết bắt phạm nhân hay không, ốm o gầy gò đến mức xương sườn cũng nhô ra, chổ cần phát thì lại không phát, sau này em phải cẩn thận bồi bổ cho Hyun mới được, haha."
Thực sự là hết chuyện để nói, Joo-hyun hận không thể giờ khắc này tìm cái động chui xuống, thế nhưng ai kêu người chế nhạo mình chính là Seulgi đây, lại nói người quả thật cái gì cũng có, điện nước đầy đủ, ai, thôi, chỉ có mình chấp nhận số phận.
Chờ hai người phiền nhiễu xong chạy tới sân bay, những người khác đều đã đến. Vừa đến sân bay Joo-hyun bắt đầu chung quanh tìm kiếm: "Seungwan , vị kia của cậu đâu ? Cậu không lừa mình đi"
"Cậu không tín nhiệm mình a, người ta ở WC, gấp cái gì!" Đợi một hồi, rốt cục nhìn thấy vị bằng hữu thần bí kia của Seungwan.
Seulgi nhìn thấy đối phương liền nở nụ cười: "Hai người lúc nào thì trở thành bằng hữu, thật không nghĩ tới! Bảo mật rất tốt"
Joo-hyun nhìn người trước mắt cũng cảm thấy thật quen mặt: "Seulgi, em biết nàng sao?"
"Bác sĩ Park Sooyoung đại danh ở khoa ngoại của bệnh viện em, Hyun không nhớ rõ sao, khi đó nằm viện đều là nàng kiểm tra cho Hyun? Không nghĩ Seungwan và nàng cùng nhau". Joo-hyun bỗng nhiên tỉnh ngộ, nguyên lai mình là bà mối a, chẳng trách khi đó cảm thấy Seungwan có điểm không đúng, giờ khắc này chân tướng lộ ra rồi, Joo-hyun tương đối hiếu kỳ, một đường đuổi theo hỏi chuyện yêu đương của Seungwan
Seungwan mặc kệ, nàng kéo bác sĩ Park hướng khu vực kiểm tra bảo an đi đến. Joo-hyun vừa đi vừa reo phía sau: "Son đại tiểu thư, nói cho mình nghe đi mà, thẹn thùng cái gì, nói thế nào cũng là vì mình hai người mới biết nhau đó"
Seungwan xoay người phẫn nộ nhìn cô một cái sau đó nói với Seulgi: "Bác sĩ Kang quản Bae cảnh quan của cô lại dùm tôi, cho cậu ấy uống thuốc vào". Seulgi sủng nịnh nhìn Joo-hyun ra hiệu cô đừng bát quái nữa, quả nhiên người kia liền sợ hãi im lặng.
Bae mẹ ở phía sau nhìn này hai đôi trẻ không khỏi cảm thán: "Tuổi trẻ thật tốt a, không nghĩ Seungwan cũng chọn một cô gái, ai, chúng ta lão lạc, đúng là con cháu tự có phúc con cháu. Nhiều con dâu cũng tốt, ông xem con gái nhà chúng ta có người quản rồi, ta cũng yên lòng."
Vừa lên máy bay, Joo-hyun dựa vào Seulgi bắt đầu ngủ say như chết. Đến sân bay đã gần trưa, sáu người kêu hai chiếc xe đến khách sạn Seungwan đã đặt, trước tiên trở về phòng của mình đem hành lý cất đi, sau đó tập hợp tại đại sảnh.
Seungwan đề nghị trước tiên nên đi chơi, những người khác cũng không ý kiến. Hai đôi trẻ đến đâu thì đi, Bae ba Bae mẹ lại nằm phơi nắng trên bờ biển khách sạn.
Jeju phong cảnh như họa, bầu trời xanh thẳm trong suốt, ở đây tất cả buồn phiền có thể dứt bỏ không cần nghĩ đến, khiến lòng người khoan khoái tự mãn.
Khách sạn cách nơi này một đoạn không xa, vì thế 4 người vừa đi vừa tán gẫu rất nhanh đã đến khu vực nổi tiếng, ở đây bọn họ cùng nhau chụp ảnh lưu niệm, chơi nước, nô đùa hết sức vui vẻ.
Joo-hyun nhìn bên cạnh tảng đá lớn có khắc chữ 'Chân Trời' cùng 'Góc Bể', nhất thời cảm xúc thâm tình kéo Seulgi vào lòng nói: "Seulgi, bất luận chân trời hay góc bể, tôi vẫn đi theo bước chân của em, sinh tử gắn bó với em trừ khi em bỏ tôi mà đi! Chờ chúng ta già, chúng ta có thể đến đây ngắm biển, ngắm mặt trời mọc, tôi muốn mỗi một ngày tỉnh lại đều thấy được gương mặt của em, dù cho em tóc trắng hay lão thái bà mặt mũi nhăn nheo, tôi vẫn như cũ trước sau như một, sâu sắc yêu em, chấp tay liền ước định cùng giai lão"
Seulgi nghe lời nói này viền mắt đều ướt át: "Joo-hyun, biết được Hyun là điều may mắn trong đời, cảm tạ Hyun đã làm bạn với em, em cũng yêu Hyun, vĩnh viễn!"
Các nàng đối thoại Seungwan nghe mà nổi da gà: "Hai người đừng có buồn nôn như vậy, suy nghĩ đến cảm nhận của người bên cạnh đó được không, chiếu theo cái đà này có thể phát sinh mấy chuyện 18+ hay không đây, có muốn chúng ra tránh một chút không a?"
Joo-hyun trừng nàng một chút: "Cậu ghen tị sao, mình có làm chuyện ấy cũng không cho cậu thấy"
Bác sĩ Park ở một bên từ tốn nói rằng: "Tôi cũng muốn cùng người tôi yêu như vậy, cỡ nào mỹ hảo, hạnh phúc dường nào".
Joo-hyun vỗ vỗ vai bác sĩ Park: "Cách mạng chưa thành công, Park bác sĩ cần nỗ lực. Seungwan cậu cũng đừng quá khắt khe, mình thấy bác sĩ Park thật không tệ, cậu xem người ta là nhân tài, có tri thức hiểu lễ nghĩa, ngoan ngoãn biết điều. . . Mình nhớ mang máng lúc mình nằm viện có ai đó thật giống như mê gái mỗi lần đều nhìn chằm chằm bác sĩ Park, chính là tình chàng ý thiếp, Seungwan, cậu liền đi theo bác sĩ Park đi."
Bị Joo-hyun rộn rã nói ra một đống thứ, bác sĩ Park ngượng ngùng, Seungwan đánh cô một cái. Tình cảnh này Seulgi cảm thấy vừa mắt ấm lòng làm sao. Mặt trời chiều ngã về tây, trên mặt mỗi người đều tràn trề một thứ gọi là hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com