Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 89: Âm thầm

Buổi chiều

Trời đổ một ít mưa, có chút lạnh.

Hạ Thanh Thư trở lại phòng mình, mở cửa sổ nhỏ nhìn ra hồ trong phòng, vòng tay đứng trước cửa sổ, đầu óc trống rỗng, vô định nhìn cảnh ngoài cửa sổ, nhưng trong tâm trí vẫn luôn có một phần hướng về ai đó.

Quý Thiên Diêu không bước chân ra khỏi cửa, quần áo đều do Hạ Thanh Thư chuẩn bị, sau đó được Thẩm An Di đưa vào tận tay.

Phòng nàng cũng có một cửa sổ nhỏ, nhìn ra hồ nước trong veo, mùi sen thơm ngát xộc vào mũi. Phía trước cửa sổ là nơi nàng ở lại lâu nhất mỗi ngày.

Hai căn phòng sát bên, chỉ cách một bức tường, không nhìn thấy mặt nhau, nhưng các nàng đều biết người kia đang ở ngay bên cạnh mình.

Quý Thiên Diêu nhìn chằm chằm một lúc con chuồn chuồn đậu trên hoa sen, bỗng nhiên giơ tay gõ gõ bức tường ở giữa, không nhanh không chậm nói: "Nơi này quá nhỏ, ta muốn đi ra ngoài đi dạo."

Lời nói này của Quý Thiên Diêu đến thật đột ngột, Hạ Thanh Thư hơi giật mình, không biết nàng có ý gì. Suy nghĩ một lúc, cho rằng nàng ở trong phòng buồn chán, liền ôn tồn khuyên nhủ: "Nơi ở này của An Di còn có rất nhiều nơi tốt đẹp, nàng có thể ra ngoài xem xem."

"Ta cảm thấy nơi này quá nhỏ là vì nàng cách ta quá gần..." Quý Thiên Diêu cau mày, hai tay chống trên bệ cửa: "Bất luận ta ở đâu, làm gì, đều có thể cảm nhận được hơi thở của nàng. Như vậy... không tốt."

Trong lời nói của Quý Thiên Diêu có những ý nghĩa khác.

"Vậy nàng muốn đi đâu?" Hạ Thanh Thư hít một hơi lạnh, giọng nói hạ xuống rất nhẹ.

"Ta muốn một mình đi thế giới bên ngoài dạo chơi." Dừng một chút, nàng nói: "Để ta đi, được không?" Quý Thiên Diêu biết Hạ Thanh Thư không yên lòng về mình, nàng luôn tìm mọi cách để bảo vệ mình. Nhưng lần này, nàng muốn một mình xuất hành.

Không có sự phản đối hay khuyên nhủ như dự đoán, Hạ Thanh Thư suy nghĩ một lúc liền đồng ý.

Trong lòng Quý Thiên Diêu ngũ vị tạp trần, khó chịu nhiều hơn một chút.

"Thế nhưng," Hạ Thanh Thư đột nhiên chuyển hướng, ngữ khí vẫn ôn nhu như vậy, "Hai ngày nữa hãy đi được không? Chuyến đi này những thứ ăn mặc vật dụng, ta sẽ chuẩn bị sẵn sàng cho nàng?"

"Được." Quý Thiên Diêu gật đầu, khép cửa lại.

"Trên đường cẩn thận, đừng để đói, đừng để lạnh, đừng để bị thương." Ở cửa nhà, người tiễn chân duy nhất là Thẩm An Di.

Quý Thiên Diêu nghe vậy cười cười, vỗ vỗ hai cái túi lớn buộc trên thiên lý mã: "Sẽ không đâu, ta mang theo nhiều đồ lắm."

"Vẫn phải cẩn thận." Thẩm An Di nhắc nhở lại.

Quý Thiên Diêu cười cười, đội nón rộng vành: "Vâng, cũng không còn sớm nữa, ta đi đây." Nói rồi nàng nhảy vọt lên ngựa, động tác gọn gàng phóng khoáng, giơ tay vung roi, ngựa hí vang, lập tức cất vó chạy về phía trước.

"Thuận buồm xuôi gió." Nhìn một người một ngựa càng đi càng xa, Thẩm An Di vẫy tay, rồi dừng chân tại chỗ, không lập tức rời đi.

Tiếng vó ngựa dần nhỏ đi, Thẩm An Di đứng tại chỗ nhìn rất lâu, cho đến khi bóng dáng Quý Thiên Diêu biến mất ở cuối đường, nàng mới khẽ dịch chuyển bước chân. Nếu nhìn kỹ, sẽ nhận thấy khóe miệng nàng nở một nụ cười đầy ý tứ.

Cho đến khi bóng dáng Hạ Thanh Thư xuất hiện từ chuồng ngựa phía sau nhà, nụ cười của nàng mới hơi thu lại một chút, nhưng vẫn giữ một vệt cong. Lại một trận tiếng vó ngựa áp sát, nghe tiếng nàng chậm rãi xoay người lại.

Hạ Thanh Thư mặc một chiếc áo choàng đen thui, cưỡi thiên lý mã đến gần Thẩm An Di thì nhẹ nhàng kéo dây cương, giảm tốc độ.

"Đã qua hơn hai nén nhang rồi, có đuổi kịp không?" Thẩm An Di ngẩng đầu cười hỏi.

"Có thể, ta biết nàng ấy muốn đi về đâu." Hạ Thanh Thư nhìn về phương xa, nhếch khóe môi, tự tin nói.

Thẩm An Di nhíu mày, nhường đường và đi cùng Hạ Thanh Thư trên lưng ngựa vài bước: "Vậy ta sẽ không làm lỡ thời gian của nàng. Trên đường cẩn thận, chăm sóc tốt bản thân, đừng để đói, đừng để lạnh, đừng để bị thương." Giống như đã nói với Quý Thiên Diêu, Thẩm An Di cũng dặn dò Hạ Thanh Thư một lần nữa.

"Ta sẽ chăm sóc tốt bản thân, và cũng sẽ chăm sóc tốt nàng ấy." Hạ Thanh Thư cười cười.

"Đi nhanh đi, ta sợ chậm trễ, nàng sẽ thật sự không đuổi kịp." Thẩm An Di cuối cùng dừng bước lại, thúc giục.

Hạ Thanh Thư giơ roi ngựa trong tay, cáo biệt Thẩm An Di, sau đó quất roi, bỗng nhiên kẹp chặt bụng ngựa, thiên lý mã phi nước đại.

Thẩm An Di dõi theo bóng hình Hạ Thanh Thư đi xa, khóe môi khẽ nở nụ cười nhẹ. Nàng tin rằng, những người có tình rồi sẽ có kết cục tốt đẹp.

Quý Thiên Diêu đi về phía bắc, vượt qua rất nhiều danh sơn đại xuyên (núi lớn sông lớn), nhìn thấy rất nhiều phong cảnh danh thắng được ghi lại trong sách cổ. Nàng rất ít khi ở lại thị trấn hay quán rượu vào ban đêm, phần lớn là ngủ ngoài trời trong núi rừng. Giao mình cho thiên địa núi sông sẽ làm nàng càng thả lỏng, càng thư thái.

Tuy nhiên, sau một tháng đường đi, đồ ăn thức uống mà Hạ Thanh Thư chuẩn bị cho nàng đã cạn, nàng cần phải tự dựa vào sức mình để tìm kiếm thức ăn.

Trong núi rừng tài nguyên phong phú, tìm kiếm mãi, luôn có thể tìm thấy mấy thân cây lớn, hoặc một con suối trong xanh, no bụng không khó.

Sáng sớm hôm đó, một khắc trước còn có thể nhìn thấy mặt trời mới ló dạng, đột nhiên trời đổ mưa. Quý Thiên Diêu không thích bị nước mưa dội, lựa chọn đợi mưa tạnh rồi mới đi kiếm ăn.

Nàng ngồi bó gối trong hang núi tránh mưa rất lâu, trong đầu lướt qua rất nhiều thứ. Quý Thiên Diêu từ từ sắp xếp lại suy nghĩ của mình.

Một con thỏ rừng lông ướt sũng vì mưa, cụp tai sát vào người, nhảy vào hang núi. Dáng vẻ nó rất hoảng sợ, đôi mắt trợn to, đảo loạn trái phải, dường như đang đánh giá bốn phía có an toàn hay không.

Quý Thiên Diêu cười cười, nàng thích thỏ. Cho dù đói bụng đến mấy, nàng cũng sẽ không làm tổn thương thỏ rừng, đặc biệt là một con thỏ nhỏ đáng thương, bất lực, vô tình đi lạc vào đây, thật khiến người ta sinh lòng thương xót.

Con thỏ rừng đang hoảng hốt hiển nhiên không nghĩ như vậy, nó nhìn về phía Quý Thiên Diêu với ánh mắt đầy cảnh giác và sợ hãi. Nhưng điều khiến Quý Thiên Diêu kỳ lạ là, thỏ nhỏ không tin người trong động, nhưng cũng không nhảy ra ngoài động trốn, có vẻ như tiến thoái lưỡng nan.

Quý Thiên Diêu nhặt củi khô, lại cho thêm mấy cành vào đống lửa, để trong hang núi có vẻ ấm áp hơn chút. Thỏ rừng nhảy vào trong hai bước, áp sát vào vách núi, phảng phất như vậy là có thể an toàn hơn rất nhiều. Quý Thiên Diêu không để ý đến nó, liếc mắt nhìn cửa động, thấy mưa đã tạnh gần đủ, liền đi ra khỏi hang núi.

Trận mưa này đến thoải mái tràn trề, những đám mây đen dày đặc trên trời tản đi, giữa hai ngọn núi còn hiện ra một cầu vồng, sắc màu sặc sỡ, trông rất đẹp mắt, khiến tâm trạng vốn có chút phiền muộn của nàng cũng trở nên tươi tắn hơn.

Quý Thiên Diêu dừng chân ở ngoài cửa động ngắm nhìn cảnh sau mưa một lúc, thở một hơi dài nhẹ nhõm, khóe môi khẽ nhếch, tạo thành một chút đường cong, tâm trạng không tệ.

Đường sau mưa lầy lội và trơn trượt, Quý Thiên Diêu cố gắng đi chậm lại. Dọc theo đường núi đi một lúc, nàng đến dưới một gốc cây ăn quả không rõ tên.

Trong túi của nàng có một cuốn « Dã Ngoại Chí » (sách ghi chép về tự nhiên hoang dã) do Hạ Thanh Thư chuẩn bị cho nàng. Bên trong ghi lại rất nhiều món ăn dân dã trong núi. Nàng chính là dựa vào những ghi chép trong sách để tìm kiếm thức ăn.

Cây ăn quả này có thể ăn được, quả lại lớn. Điểm duy nhất không đủ là, quả mọc ở rất cao, Quý Thiên Diêu nhất định phải bỏ ra khá nhiều công sức để hái.

Nàng muốn đi tìm một cái cán dài để dùng làm công cụ.

Dọc theo bốn phía cây ăn quả đi một vòng, Quý Thiên Diêu phát hiện dấu vết của một khúc gỗ, nó bị đặt dưới một gốc cây chuối tây, nhìn qua thì độ dài có vẻ phù hợp. Quý Thiên Diêu nhấc lá chuối tây rộng lớn lên, sau khi nhấc lên thì mắt nàng bỗng nhiên sáng bừng. Dưới lá chuối tây không chỉ có cán dài mà còn có một cặp "bảo bối" hiếm có khó tìm.

Dưới lá chuối tây lại nằm một chùm trái cây!

Quý Thiên Diêu ngẩng đầu, nhìn về phía cành cây ăn quả, phía đông cây chuối tây có một vết cành gãy rõ ràng, có thể là do gió lớn mưa lớn làm gãy, cành quả này liền rơi xuống đất, sau đó cây chuối tây này cũng bị gió thổi đổ, lại cuốn trái cây vào bên trong. Sau trận mưa lớn kéo dài, chùm quả này trên lá không có bao nhiêu nước mưa.

Quý Thiên Diêu nhặt lên những quả còn nguyên vẹn không bị dập nát, cho vào chiếc túi nhỏ mình mang theo, tâm trạng vô cùng sung sướng. Nàng tiếp tục đi về phía trước, hướng về một gốc cây ăn quả khác có quả màu đỏ.

Không lâu sau khi Quý Thiên Diêu rời khỏi hang núi, một người nhẹ nhàng áp sát vào vách núi, tiến vào trong động.

Nàng một tay tóm lấy tai thỏ rừng, nhấc con thỏ lên tay. Con thỏ đạp hai chân, rõ ràng là sợ hãi, nhưng vì bị người cầm, mà không thể chạy trốn, chỉ co tứ chi, toàn thân căng thẳng.

Người này nhìn quanh hang núi một vòng, phát hiện gần chỗ vách đá trong hang núi có một vết nứt, vết nứt đó không lớn, nhưng sâu. Nàng nhẹ nhàng đặt con thỏ rừng vào trong vết nứt, không cho nó chạy trốn, sau đó tìm một chỗ ẩn thân và tự mình ẩn nấp.

--------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com