Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

14.

14.

Rốt cục Kim Vân Kha cũng thấy được giai nhân - dù vẫn che mặt nhưng đúng là đôi mắt hạnh mà ban ngày vô tình đụng vào.

"Tang Tử tiểu thư, thật đúng là người tuyệt quyết." Kim Vân Kha nói.

"Công tử không nghe lời nàng, không tính tuyệt quyết."

Yến Tê Đồng lại hỏi: "Công tử còn yếu, ngày mai xuống núi không sao chứ?"

Kim Vân Kha sửng sốt. Nghe giọng giai nhân có vài phần thân thiết làm hắn không khỏi kích động. "Cô nương yên tâm, tiểu sinh nhất định sẽ bình an."

Yến Tê Đồng chớp mắt. "Nghe nói lúc lên núi đã mất mười người, e là phải cẩn thận hơn rồi."

"Cô nương..." Kim Vân Kha lưỡng lự, mới hỏi: "Chẳng lẽ, cô nương ở đây từ nhỏ, chưa bao giờ xuống núi sao?"

Yến Tê Đồng thầm nghĩ không tốt, nàng không muốn tiếp tục nhàn thoại nữa nên chỉ phải "Ờ...?".

Kim Vân Kha nhìn Yến Tê Đồng mà có mười phần thương tiếc và con tim hắn chợt xoắn lại, hắn không khỏi cảm thán nói: "Khó trách tiểu sinh thấy cô nương không giống với những người từng gặp. Dưới núi phồn hoa vậy mà. Đáng tiếc."

"Dưới núi..." Yến Tê Đồng hỏi. "Công tử từ Hoành Kinh tới phải không, vậy công tử biết ở đó có gì thú vị chứ?" Yến Tê Đồng rũ mắt, có vẻ như là ngượng ngùng. "Ta biết, nhưng mà cũng ít..."

Kim Vân Kha ngơ ngác nhìn Yến Tê Đồng, nhất thời rất muốn kéo cái khăn che mặt vướng bận kia xuống, nhưng lại cảm thấy như vậy mới có cảm giác mơ màng như các nàng đánh tỳ bà. Hắn tằng hắng, nói: "Hoành Kinh ngày nào cũng có chuyện, nhất thời cũng không biết chuyện nào là thú vị nhất. Nhưng đại sự thì có một việc."

"Cô nương ở nơi sơn dã đã lâu, có thể không biết cách đây mấy tháng trước - là ngày thái tử đại hôn - một ngày cực kỳ oanh động. Đáng tiếc, mẫu thân của tân thái tử phi vô phúc, đã quy tiên ngay khi đứa con gái mình lên làm thái tử phi. Hiện tại, thái tử phi đã xuất cung túc trực bên linh cữu. Song, chẳng ai gặp được dung mạo tuyệt thế của thái tử phi cả. Hoành Kinh bây giờ, cả ngày, lúc nào cũng có người đi dạo ở Văn Lai Đạo - đó là tây viện của phủ thừa tướng, hy vọng có thể nhìn được một lần phương dung của thái tử phi khi nàng thủ hiếu ở đó ba tháng..."

Yến Tê Đồng càng nghe càng mở to mắt vì không thể tin. Nàng vốn chỉ là muốn hỏi một chút chuyện trên đường xuống núi mà vô tình lại nghe chuyện này. Mặc dù nó chẳng quan hệ gì với nàng - không đúng, là có liên quan, nhưng cũng không hẳn. Không giống như đang nghe chuyện của người khác, bởi vì nàng chỉ biết được có Bảo Kiều và Tang Tử ở đây, mà trong miệng bọn họ còn nhắc nhiều những chuyện có liên quan đến "thái tử phi"... vả lại, tất cả đều ám chỉ đến nàng. Nhưng lại càng không giống đang nghe chuyện của mình, bởi vì từng câu từng chữ trong đó cách nàng rất xa xôi. Nàng đã nghĩ thế này: từ nào giờ cũng chỉ nghe có một phía từ Bảo Kiều và Tang Tử - bọn họ nói Yến Tê Đồng rất xấu, rất có tâm cơ, rơi xuống nước này là xứng đáng. Nhưng vạn vật đều có hai mặt, chỉ bằng bọn họ nói vậy thì sao có thể kết luận chủ nhân cơ thể này như thế? Có thể là do bọn họ suy diễn - thậm chí, nàng còn thật sự hy vọng tất cả đều là sự suy diễn, để rồi một ngày nào đó tướng mạo sẵn có sẽ trở về - vậy thì nàng cũng sẽ được trở về; nàng muốn trở về; nhất định phải đi về. Kim Vân Kha không có khả năng thông đồng cùng Tang Tử dựng chuyện mà lừa nàng; hắn biết chuyện "thái tử phi", và cái biết của hắn là hoàn toàn khác. 

Tim Yến Tê Đồng đập nhanh, nhất thời nàng không phân biệt được mình khẩn trương, hay mất đi khống chế, và không biết còn nghe được gì tiếp nữa không. Nếu Bảo Kiều nói Yến Tê Đồng thật vốn là cướp đoạt thân phận của tỷ tỷ của mình - Yến Lưu Quang để gả cho thái tử, thế nhưng mẫu thân Yến Lưu Quang cào mặt Yến Tê Đồng khiến Bảo Kiều mang Yến Tê Đồng đi tìm Tang Tử trị liệu. Như thế, đáng lý sẽ không có chuyện thái tử phi đại hôn mới đúng? Nhưng cái thủ hiếu gì gì là sao? Ai thủ hiếu? Còn Yến Lưu Quang, không phải bọn họ nói là đã có một người khác đưa đi rồi? Yến Tê Đồng đã hơi loạn óc. Mặc dù nàng thật sự muốn tin - thậm chí là nghĩ mình có lẽ là diễn viên trong phim《Truman's world》- nhưng sự thật thì nàng là cơ thể bị thay đổi, linh hồn loạn lạc, khoa học không giải thích được.

Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Không lẽ tôi tới đây là vì có liên quan đến màn tranh đoạt vị trí thái tử phi? Yến Tê Đồng miên man suy nghĩ - nàng đang rất buồn nên không còn bận tâm Kim Vân Kha nữa, và nàng thẫn thờ đi ra ngoài...

Kim Vân Kha mất rất nhiều sức để nói chuyện ở Hoành Kinh nên hắn đang liều mạng điều chỉnh hô hấp, nhưng giai nhân tự nhiên không biết bị gì mà hai mắt vô thần, đi lướt qua hắn. Hắn quýnh lên, lại không dám khinh nhờn giai nhân nên chỉ phải - trước khi giai nhân xuất môn - cố gắng hô: "Cô nương nếu có tâm, nguyện ý cùng tiểu sinh xuống núi chứ?"

Yến Tê Đồng phục hồi tinh thần lại nhưng không dám nói gì. Bởi vì Tang Tử đang đứng trước người nàng; không biết nghe được bao lâu rồi; Tang Tử đang mỉm cười mà nhìn nàng - có vẻ như thấu hiểu - Tang Tử chậm rãi nhắm mắt và hít một hơi, biểu tình là: quả nhiên như thế. 

Tang Tử đi đến trước mặt Kim Vân Kha.

Kim Vân Kha hơi đỏ mặt, có chút bất an mà nhìn bóng dáng giai nhân phía sau Tang Tử: "Tang Tử tiểu thư..."

"Ngươi không nên nhiều lời. Nhớ kỹ." Tang Tử múc cho hắn một muôi nước, "Uống đi."

Kim Vân Kha vội tiếp nhận. Quả thực hắn đang khát, và lòng như có trăm ngàn cái tay đang gãi. Uống nước xong hắn mới dễ chịu được một chút. Nói đến cũng kì, vừa rồi nước mà hắn múc thì càng uống càng khát, còn của Tang Tử đưa thì lại mát rượi.

Tang Tử thấy sắc mặt Kim Vân Kha đã trở về như bình thường, mắt cũng thanh minh hơn liền nói: "Kim công tử nên nghỉ ngơi sớm, ngày mai xuống núi không cần phải thông báo cho chúng ta."

Tang Tử xoay người đi mất. Mà Yến Tê Đồng còn đứng ở cửa giống như có sợi dây kéo nàng đi - nàng đờ đẫn đi theo Tang Tử.

Vào phòng ngủ, đóng cửa, Tang Tử mở tay; trong tay nàng có một nắm hoa nhỏ. Giữa hoa là màu trắng, còn viền cánh hoa thì là màu đỏ.

Yến Tê Đồng tháo khăn xuống, thở hắt ra, mới hỏi: "Làm gì?" Nàng đã từng gặp hoa này, nó nở khắp dược viên, Tang Tử nói đừng nên chạm vào cho nên nàng chưa bao giờ tới gần.

"Tình hoa." Tang Tử cười cười. "Thôi tình hoa."

Yến Tê Đồng không hiểu nên muốn lấy, lại bị Tang Tử dời tay đi.

"Ta nhặt nó ở cạnh dược viên, e là có người tò mò thảo dược trong viên nên chỉ là hái xuống xem." Tang Tử đưa hoa lên ngửi, "Nó biến thành màu hồng mới tính là có công hiệu. Khi là màu hồng sẽ có mùi, hái xuống mùi nồng hơn. Công hiệu là thúc tình, sẽ dễ dàng động tình nếu nghe phải nó."

"Ngươi..." Yến Tê Đồng có điểm hiểu ra, "Ý ngươi là Kim Vân Kha ngửi nó rồi? Cho nên..." Khó trách, ánh mắt kia hơi suồng sã.

"Cũng không phải..." Tang Tử cao thấp mà nhìn Yến Tê Đồng, "Ngươi vốn khuynh thành, nhất kiến chung tình cũng không phải chuyện kỳ quái."

Yến Tê Đồng bị Tang Tử nhìn một cách kì lạ, hơn nữa nàng nói nghe cũng có mùi mờ ám. Yến Tê Đồng chớp mắt nhìn Tang Tử nghĩ: sao bây giờ bà còn chưa ngủ? Quan trọng hơn là, thược dược trên đầu Tang Tử hình như nở đẹp hơn... Lẽ nào trên đầu có đất đầy dinh dưỡng? Yến Tê Đồng bật cười. Lần đầu tiên, nàng có chút thả lỏng chỉ vì hình ảnh trong đầu mình.

Đầu Tang Tử, dưới làn gió nhẹ, hoa nhỏ từ từ lớn lên, uh, quá dễ thương.

Tang Tử thấy Yến Tê Đồng cười cũng có chút ngơ ngẩn. Bởi vì những điều nghe thấy xưa nay cho thấy Yến Tê Đồng không một khắc ngồi yên. Theo như Bảo Kiều nói là một khóc hai nháo ba thắt cổ, bất kì thủ đoạn nào. Nhưng sau khi tỉnh lại quả thật tính tình đã thay đổi rất nhiều. Duy một điều không thay đổi chính là, Tang Tử chưa bao giờ thấy nàng cười.

Quả thật, chưa bao giờ thấy nàng thật tình cười như thế này. 

Thì ra, nàng cười là như vầy - Tang Tử không khỏi nhìn kỹ thêm. 

Đôi mắt bình thường rất có khí thế; Tang Tử từng ở trong cung, cũng từng gặp không ít mỹ nhân, nhưng hiếm khi thấy đôi mắt thế này. Nếu không nói, ngươi sẽ không biết trong lòng nàng trăn trở nhiều tâm tư, bởi vì dưới đôi mắt đó là che dấu những âm mưu. Ngươi sẽ bị định lại khi nhìn vào đôi mắt này vì ngươi phải tìm lời lý giải ẩn dấu trong đó. Tang Tử luôn âm thầm quan sát Yến Tê Đồng, và chỉ cảm thấy tâm tư nàng quanh co đã quen. Thì ra khi cười lên cũng làm người ta cảm thấy phấn chấn theo.

Cũng muốn cười theo, nhưng Tang Tử vẫn không cười.

"Ngươi cao hứng... là bởi vì Kim Vân Kha mời ngươi xuống núi?"

Nụ cười cứng ngắc, Yến Tê Đồng chỉ biết vui quá hóa buồn, không có việc gì làm nên bắt não đùa dai.

"Ta không muốn theo hắn xuống núi." Yến Tê Đồng lắc đầu, quyết định nói thật, "Đi với hắn không nhất định toàn mạng, chẳng thà đi theo ngươi."

Lúc này Tang Tử mới cười. Đúng rồi, mắt Yến Tê Đồng cũng có thể nói, và nó không hề che dấu, thẳng thắn thành thật, dù ý nghĩa thật sự có thể là giả.

Yến Tê Đồng dời mắt từ đóa thược dược về tay Tang Tử, nói: "Ý ngươi là..." Chẳng lẽ ai ngửi phải cũng động dục? Yến Tê Đồng hoảng hốt mà nghĩ, bởi vì lại tưởng nhớ đến đêm đó Tang Tử ngủ cạnh mình.

"Trên đời này không gì có thể giải được độc của ta. Hoa này cũng không ngoại lệ." Tang Tử bóp nát hoa. Tuy nó nhỏ nhưng nó dày, nghiền ra là có nước và có màu đỏ.

Yến Tê Đồng chỉ cảm thấy mùi thơm lạ lùng kia trở nên nồng hơn. Tang Tử không biết từ đâu lấy ra một bình sứ nhỏ và đem nước hoa rót vào bình. Sau đó nàng ngẩng đầu lên. Chỉ thấy sắc mặt Yến Tê Đồng có vẻ ướt át, mắt cũng lóng lánh, và dường như không thể đứng thẳng vì hơi run. Tang Tử lẳng lặng nhìn Yến Tê Đồng, suy nghĩ một lát rồi đem bình sứ đưa tới mũi Yến Tê Đồng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com