Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

18

18.

Tang Tử chưa bao giờ thấy Yến Tê Đồng cười như vậy. Cũng như chưa bao giờ thấy nàng khóc qua như vậy. Kóc vì bất lực chứ không phải vì tuyệt vọng do vết thương trên mặt. Tiếng khóc rung động cả sơn dã: đám quạ đen sống trong tán cây bị cả kinh kêu quang quác mà bay tán loạn làm tràng diện có loại cảm giác không khống chế được. Tang Tử bất đắc dĩ ngồi xuống, không biết nên khuyên cái gì. Đối mặt với một người đang phát tiết sự đau đớn, Tang Tử không nghĩ người con gái thảm thương này là ác độc. Không thể làm gì khác hơn, Tang Tử nhẹ nhàng vỗ về lưng người ta một hồi mới nói: "Ta sẽ tốt với ngươi một chút."

Có lẽ là vì rời đi vườn thuốc – một nơi ngột ngạt - và vì nghĩ lại vẫn còn sợ cái vách núi, Yến Tê Đồng nghĩ mình sẽ không bao giờ trở lại nơi quỷ quái này nữa. Lòng nàng đột nhiên thả lỏng. Nàng đỏ mắt nhìn Tang Tử: "Đừng cho ta ngửi tình hoa nữa thì có tính là tốt với ta hơn một chút không?"

Tang Tử mím môi cười, "Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, ta sẽ y theo ngươi."

Tuy rằng Tang Tử nói tốt như vậy nhưng Yến Tê Đồng sẽ không hoàn toàn tin là thật. Đặc tính của con người là hết sức mâu thuẫn mà. Nàng sẽ không ngốc mà giao phó thật tình thành ý ra. Dù là ai với ai đi chăng nữa nàng cũng không có tình cảm gì đáng kể. Bên kia như vậy. Bên này cũng như thế. Yến Tê Đồng không biết sự thất lạc từ đáy lòng đó từ đâu ra nhưng khóc cũng đã khóc, đau đầu cũng đau đầu rồi, níu kéo cũng không có ích gì.

Nàng bò dậy, vỗ bụi bặm trên người và chậm rãi thu lại tâm tư. Lấy lại balo từ Tang Tử và tỉ mỉ kiểm tra xong mơi thấp giọng nói: "Chúng ta xuống núi đi."

Tang Tử yên lặng mà nhìn. Không qua tôi luyện thì bảo thiết làm sao sinh ra? Thế gian này không có ai là kiên cường từ nhỏ cả. Nơi khuê các chỉ có thể nuôi ra kiều hoa mà kiều hoa mặc dù tươi đẹp nhưng sẽ tàn. Chỉ có cải huyền trong tự nhiên mới có thể ưỡn ngực trong mưa gió và ra hoa kết quả. Đó gọi là số phận. Số phận luôn luôn thay đổi. Chưa tới cuối cùng thì sẽ không biết là tốt hay xấu. Mà thực ra thì chỉ cần thuận theo hoàn cảnh mà đi là được. Nàng trước đây là nghĩ là như thế. Cũng nhiều lần đi tới khẩu huyền quan. Xem, đây không phải là chờ được một người như Yến Tê Đồng sao? Trong khi suy nghĩ, Tang Tử nhìn Yến Tê Đồng bẽ một cành cây, tước hết nhánh, chống thử xuống đất vài lần mới mới hài lòng gật đầu.

"Ta thấy núi này âm u, hẳn là ẩm ướt, dễ trượt chân lắm. Ngươi cầm xài đi."

Tang Tử thuận theo và thử cái gậy này. Thấy Yến Tê Đồng lại bắt đầu bận rộn tìm kiếm cây gậy thích hợp khác liền nhắm mắt y theo.

"Ngươi có vẻ rất có kinh nghiệm?"

Yến Tê Đồng quay đầu lại, "Ngươi muốn hay không muốn?"

"Muốn!" Tang Tử cười, "Muốn chứ!" Nàng thử đi hai bước. "Rất tốt." Dù sao người đeo túi xách không phải nàng, Yến Tê Đồng thức thời như vậy nàng tất nhiên nhẹ nhõm.

Nói đi là đi. Yến Tê Đồng nhìn quanh bốn phía mà có chút mê hoặc. Nếu không lầm thì phía trên vườn thuốc là trống không thì thôi nhưng khu rừng này cũng nên có bẫy thú chứ? Mà nhìn khắp rồi vẫn không thấy gì cả?

Trong khi đó, Tang Tử đã đi về phía tây. "Đừng xem nữa. Đi theo ta đi."

Yến Tê Đồng thắc mắc.

Tang Tử cầm cành cây tùy ý mà đi: "Thâm sơn này là phong thuỷ bảo địa nên có cao nhân động tới rồi. Nếu không hiểu kỳ môn độn giáp thì sẽ không có cách nào thoát ra nơi này. Căn cứ theo thiên tượng; vạn vật đều thay đổi; ngươi có tìm cũng không ra đâu."

Yến Tê Đồng có cảm giác mở rộng tầm mắt, không biết ba cái cây này mà bài binh bày binh bố trận thì trông như thế nào nhưng nghe xong Tang Tử nói tự nhiên thấy chúng có vẻ nghiêm trang. Nàng không biết tên những loài cây ở đây, nhưng lá nhiều nhiều lắm, phủ kín mặt đất cả một lớp rất dày. Tang Tử có vẻ quen đường, nàng đi không nhanh nhưng hết sức ung dung và cây gậy chỉ thỉnh thoảng dùng để hất cành cây cản đường ra mà thôi.

Vì kinh hách trên vách núi, lại thêm khóc to nên bây giờ mệt lả người, Yến Tê Đồng bước đi rất khó khăn. Dưới chân còn có nước làm ướt giày, rất khó chịu. Có khi nàng cảm thấy tồi tệ. Có khi thì thấy mình có thể leo được núi. Khi thì thấy mình ngây thơ vô tri. Hay có khi không khỏi tự giễu mình, nếu bị bọn buôn người bán tới vùng núi xa xôi thì là mình tự tìm. Ngẩng đầu nhìn lên thấy Tang Tử cách mình có chút khoảng cách, Yến Tê Đồng lắc đầu vứt bỏ tạp niệm trong lòng và nỗ lực đi theo.

Mới đi hai bước thi chợt nghe xa xa truyền đến một tiếng gầm làm chim muông trong rừng lập tức vỗ cánh bay tán loạn cùng với tiếng chúng hót gọi nhau dậy đi ẩn náu, Yến Tê Đồng trong nháy mắt đó vô pháp bước đi thêm. Nàng đâm cành cây hoảng sợ tìm theo tiếng gầm: không có gì cả. So với có gì càng thêm đáng sợ!

"Tang. . . Tang Tử!. . ." Yến Tê Đồng lớn tiếng gọi.

Tang Tử quay đầu lại thấy nàng đang nơm nớp lo sợ đứng im không nhúc nhích thì hiểu.

"Là cọp mà thôi, không cần sợ đâu."

Núi này có dã thú?! Yến Tê Đồng rất không có cốt khí muốn quay về vườn thuốc nhưng bây giờ đều đã đến đây nên không có đường lui. Cũng may Tang Tử bình thản nói giúp nàng chống đỡ được một chút. Nàng chạy tới và suýt té lộn mèo... chật vật thì chật vật đi, nàng ở trước mặt nữ nhân này không còn gì để mất mặt nữa rồi. Bắt được tay áo Tang Tử, nàng thấy miệng mình khô khốc: "Này... Kim Vân Kha bọn họ lên núi bị chết mười người; không phải là cọp ăn chứ?"

"Cái này, " Tang Tử nghiêng đầu, "ta cũng không rõ lắm." Và bỗng nàng quay đầu huýt gió. Yến Tê Đồng ngăn không được và cũng không biết Tang Tử làm sao lại huýt được nhưng sau đó Tang Tử đã nói thêm một câu làm hai chân Yến Tê Đồng mềm oặt. Cũng may là không có khụy xuống.

"Để ta hỏi giúp ngươi cho."

Yến Tê Đồng khoa tay múa chân ra dấu nửa ngày, gấp đến độ nói không nên lời vì ngạc nhiên là mình hiểu được dụng ý của Tang Tử: không phải người ta đã nói là sẽ tốt với ngươi sao? Nếu như ngươi muốn biết thì người ta sẽ giúp ngươi hỏi. Nhưng chuyện này là sao!?? Yến Tê Đồng suy nghĩ đến toàn bộ nội tạng đều thiếu dùng.... Nàng nhìn đại thụ bên cạnh: thân sạch sẽ; không đủ để bám leo lên. Lại nhìn xem con đường đi lúc tới: choáng váng phát hiện mình chỉ lo vùi đầu mà đi - rừng cây thì nơi nào cũng giống nhau – mà không còn nhớ được đường cũ nữa. Đang lúc cấp bách, xa xa tiếng hổ gầm lại vang lên. Tang Tử cũng huýt gió liên tiếp. Rồi thanh âm đáng sợ càng ngày càng gần. Rồi hiệp phong tới... mùi tanh xông vào mũi.... Mãnh thú dừng lại cách Tang Tử có hơn ba bước, lắc lắc đầu lớn, coi vẻ như quen biết. Lúc này, Yến Tê Đồng lại có kỳ tích là nháy mắt nhớ ra được một đoạn trong 《 Thủy Hử truyện 》—— chỉ nghe phía sau thanh âm loạn cây vang lên, một con cọp nhảy ra.... Tang Tử nhìn thấy bạn cũ có vẻ vui mừng thì đi tới. Yến Tê Đồng ngây ra như phỗng nhìn xem một người một dã thú nói chuyện một cách hoà thuận vui vẻ....

"Nó nói nó hồi lâu không có ăn thịt người rồi." Tang Tử bỗng ngẩng đầu đối Yến Tê Đồng nói. Nàng vuốt ve cổ con cọp và thân mật vỗ nó vài cái. "Đưa chúng ta xuống núi sao?"

Con cọp ở trước mặt hiền lành đến đáng sợ! Yến Tê Đồng cho rằng Tang Tử kỳ thực không phải cái gì đại phu mà đích xác là thuần thú sư chất lượng. Và kế tiếp làm cho nàng trợn to mắt hơn là Tang Tử leo lên lưng cọp! Hơn nữa còn là con cọp quỳ xuống để nàng leo lên!!

"Đến đây." Tang Tử vẫy tay.

Yến Tê Đồng lắc đầu, lùi lại hai bước, và khả năng nói chuyện vẫn chưa trở về.

"Đừng sợ." Tang Tử thúc con cọp đi trước vài bước vững vàng dừng ở trước mặt Yến Tê Đồng.

Con vật khổng lồ trời sinh không giận tự uy, hai mắt nhìn chăm chú vào Yến Tê Đồng dù không có ác ý nhưng cũng đủ áp chế nàng không thể động đậy. Nàng chưa bao giờ tới gần vua của muôn thú thần uy lẫm lẫm như thế này cả. So với cách lớp kính cường lực trong vườn thú xem là khác nhau! Nàng sợ là bản năng! Còn cái người không sợ và có thể điều khiển như Tang Tử mới là quái thai đó! Được rồi. Người chờ có chút không kiên nhẫn mà điều khiển hổ đi lên hai bước, đứng ở bên cạnh Yến Tê Đồngvà cúi người đưa tay ra: "Đi lên." Tang Tử nói.

Mồ hôi lạnh đầy bàn tay cũng không dám lau, Yến Tê Đồng khổ sở vì chân mình mọc rễ rút không ra rồi. Ngay cả cái đầu nàng còn không có biện pháp nâng lên nữa đây. Con cọp có vẻ buồn chán mà mở miệng to như chậu máu ngáp một cái. Vậy mà dọa được Yến Tê Đồng vội vàng nắm tay của Tang Tử. Cuối cùng thì Yến Tê Đồng cũng không biết mình lại thế nào bay lên lưng hổ.

"Năm kia nó khó sinh, là ta cứu nó." Tang Tử để Yến Tê Đồng ngồi ở phía trước, tránh khỏi phải ngã bởi vì tâm thần nàng bay đi đâu mất rồi. "Mấy con thú hoang ở cửa động thỉnh thoảng là nó đưa tới."

Hơn nửa ngày Yến Tê Đồng mới thở ra một hơi dài và thư giãn được cái thân thể cứng còng.

"Sao ngươi không nói sớm?. . ."

"Ở đây ngươi không tin ta thì còn tin được ai." Tang Tử cười nói. "Dĩ vãng ta xuống núi cũng không tìm nó. Lần này là cho ngươi mặt mũi nhé." Nàng vỗ lưng con hổ. "Khứu giác nó linh mẫn lắm, hẳn là không xa lạ gì ngươi."

Yến Tê Đồng không kiềm được sự lông tơ dựng ngược. Nàng không dám tưởng tượng cảnh một con cọp như vậy đang âm thầm quan sát mình... bất quá cưỡi hổ xuống núi trong thế gian có bao nhiêu người có thể thừa thụ bực này khí phách nhỉ? Yến Tê Đồng cúi đầu nhìn con cọp ưu nhã mà đi, không một xóc nảy, cũng chậm rãi thả lỏng.

"Ngươi làm sao biết nó không ăn thịt người?" Yến Tê Đồng thấp giọng hỏi. "... nó nói cho ngươi biết thật sao?"

"Gạt ngươi thôi." Tang Tử bóp hông Yến Tê Đồng, "Nó chưa bao giờ làm hại những ai lên núi tìm ta. Tuy rằng không phải ai cũng chân thực lên núi."

Yến Tê Đồng ngạc nhiên: "Vậy con cọp này thành tinh rồi!?"

"Núi này có nhiều yêu quái lắm. Thiên địa linh địa hội họp mà, nghĩ cũng không kì quái."

"Thật?" Yến Tê Đồng quay đầu nhìn Tang Tử, "Thật là có yêu quái?"

"Chẳng những như thế mà ngay cả ta cũng là yêu quái biến thành đây. Ngươi không biết sao?"

Yến Tê Đồng thiếu chút nữa ngã xuống... nàng túm chặt lưng con hổ làm sứt lông của nó, chọc cho con hổ khổng lồ xoay qua nhìn nàng. Phải... nó thực sự nhìn nàng với vẻ oán giận.... Yến Tê Đồng hít một hơi lạnh, không dám quay đầu lại vì sợ nữ nhân sau lưng sẽ lập tức hiện ra nguyên hình.

"Cho nên sau khi xuống núi ngươi phải nghe lời ta." Tang Tử ở bên tai nàng sâu xa nói. "Nếu không, ăn thịt ngươi không phải con cọp, mà là ta."

Yến Tê Đồng kiệt lực trấn định, cắn chặt răng. Ngay cả xuyên qua còn xảy ra thì yêu quái xuất hiện cũng không phải điều nàng không tiếp thụ được. Chờ đã nào... thân nhiệt Tang Tử thấp như vậy có phải bởi vì nàng là động vật máu lạnh; là xà tinh biến thành? Có lẽ. . .

"Yến Tê Đồng, ngươi thế nào dễ lừa gạt như vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com