Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

19.

Chương 19.

"Yến Tê Đồng, sao ngươi lại dễ lừa gạt như vậy?"

Tang Tử tâm tình sung sướng. Con cọp dường như cũng nghe hiểu tâm tình của bạn mình mà thấp giọng gầm lên.

Yến Tê Đồng sợ đến gập người xuống, chạm vào những bắp thịt của con hổ. Nàng thẹn quá thành giận quay đầu trừng mắt nhìn Tang Tử rồi mới từ từ ngồi thẳng:

"Nếu ngươi còn như vậy sau này ngươi nói gì ta cũng không tin."

"Bệnh nhân không nghe lời đại phu thì nghe ai? Tựa như Kim Vân Kha, dù không muốn nhưng vẫn phải hỏi rõ các loại thuốc dẫn để thu thập sao."

Con hổ cái này rất to lớn nên tầm nhìn ở trên lưng nó rất rộng. Thâm sơn có nhiều loại dây leo; những con khỉ đu đưa trên đó; những tiếng kêu sắc nhọn biến mất giữa những ngọn cây như toát ra âm phù. Yến Tê Đồng còn thấy được con lợn rừng ở lùm cây không xa đang nhìn đến đây nhưng e ngại con hổ nên không dám tới gần. Con hổ cũng không hề chớp mắt, chỉ biết đưa bọn họ xuống núi.

Tang Tử thỉnh thoảng nghe Yến Tê Đồng cảm thán, biết lúc lên núi lần trước Bảo Kiều nhất định là vội vã chạy đi, nào có mang này thiên kim đại tiểu thư đi dạo trong rừng già. Nghe nói để duy trì sự thần bí của "Thái tử phi" mà Yến Thừa tướng xây dựng cả bảo lâu tàng kiều; nói vậy vị tiểu thư đại môn không ra tiểu môn không bước này chưa bao giờ có sự trải nghiệm. Tang Tử để con cọp thả chậm tốc độ. Gặp gì thú vị cũng sẽ giảng giải cho Yến Tê Đồng. Mà Yến Tê Đồng tuy có ngạc nhiên nhưng cũng không nói nhiều, ở cùng người như thế tất không thấy phiền lụy. Sau này có thêm một người như vậy có lẽ sẽ không phiền chán nữa, Tang Tử nghĩ.... Thực ra, thấy Yến Tê Đồng khóc như thế Tang Tử lại hâm mộ. Nàng không rõ thân thế của mình. Từ khi bắt đầu hiểu chuyện đã ở cùng sư phụ. Chịu bao nhiêu đắng cay khổ sở luyện ra được bản lĩnh không ai bằng... mà đó cũng không phải chuyện tốt. Nàng biết mình cuối cùng chỉ là một con quái vật, không giống người bình thường mà thôi. Nhưng dù vậy nàng cũng không có khóc. Sư phụ nói nước mắt của nàng là màu đen, đắng và có độc nên hắn nghĩ là nàng phải cô độc. Như vậy khóc cũng không có ích lợi gì. Vì vậy nàng đối với những người có thể muốn khóc thì khóc luôn luôn mềm lòng. Kỳ thực về sau khi nàng biết mình cũng như bao người khác: mồ hôi trán bình thường; nước bọt bình thường vân vân thì không có lý do gì để nước mắt là màu đen, đắng và có độc... nhưng không quan trọng nữa, nàng đã kiên cường tới độ có khả năng một mình ứng đối tất cả rồi. Dù là chết. Nếu trên đời này không có giải dược thì nàng cũng sẽ thuận theo số mệnh. Nhưng sư phụ nói người nghịch thế mà đi đã xuất hiện nên có một số việc nàng muốn để hỏi đến cùng. Dù sao nàng chỉ là người phàm, có thất tình lục dục.

Sắc trời trong rừng biến ảo, sương mù không biết từ đâu dâng lên, do mặt trời chiều chiếu vào mà biến chúng có màu vàng, càng ngày càng dày đặc hơn. Tang Tử nói còn chưa tới hoàng hôn; đó không phải là sương mù mà là khí độc.

Con cọp cũng ngừng lại, cúi thân trước để hai nàng xuống đất. Yến Tê Đồng chợt nhớ tới Kim gia có ba người chết tại khu này làm nhịp tim tăng lên. Ngẫm lại thì mình cứ như vậy không bị thương chút nào; không cần phải phiêu lưu bán mạng mà vượt qua rừng sâu núi thẳm như bảy người kia, thành ra đúng là không có cảm giác...... Lúc này rốt cục mới thấy —— đây là sơn lâm ăn thịt người!

Con cọp tựa hồ kiêng kỵ độc chướng trước mắt mà nhỏ tiếng gầm gừ và ở tại chỗ qua lại bước chân vội vàng xao động bất an.

"Được rồi, ngươi trở về đi." Tang Tử từ tay nải lấy ra dược hoàn nhét vào miệng hổ, lại thân mật ôm cọ cọ nó rồi mới thúc nó đi. Con hổ miệng rộng, ba bước quay đầu lại nhìn các nàng, sau ngửa mặt lên trời gào to một tiếng rồi nhảy vào trong rừng mất hút.

Yến Tê Đồng miễn cưỡng trấn định lại, nàng thế nào đã quên đây là địa bàn Tang Tử. Lấy năng lực của nàng ấy thì không cần phải sợ khí độc.

Quả nhiên, Tang Tử đầu tiên là lấy khăn và tẩm ướt nó, bảo Yến Tê Đồng bịt mũi, lại đưa cho nàng một bình bạc nhỏ:

"Đó là giải dược. Độc chướng này một hồi nồng một hồi loãng, uống trước không có tác dụng. Cho nên nếu ngươi cảm thấy khó thở thì uống một ngụm. Còn khi chịu đựng được thì hãy kiên trì một chút."

Thì ra giải dược còn có điều kiện, Yến Tê Đồng vẻ mặt đau khổ, không dám cất bước, nhưng Tang Tử đã hướng vào làn độc sương mà đi. Yến Tê Đồng càng sợ bị bỏ rơi hơn.

Rừng cây trong làn sương độc như có quỷ ảnh trùng điệp, khiến người ta rợn tóc gáy. Dưới chân cũng càng ẩm ướt như là có giác hút phù trứ trụ làm mỗi một bước đều phải cố sức. Mà Yến Tê Đồng lại nhìn thấy Tang Tử có vẻ không có khổ cực như mình.

Tang Tử nhận ra ánh mắt của nàng, ung dung giải thích:

"Ngươi hãy thả lỏng, vậy sẽ không cảm thấy trầm trọng nữa. Ngươi cúi đầu càng thấp tự nhiên càng khó vác thôi."

Đây là duy tâm a! Yến Tê Đồng ngẫm lại ba lô phía sau, như thế nào thả lỏng đi nữa cũng nặng...

Cứ như vậy đấu tranh, từng hớp từng hớp giải dược rót vào miệng, miệng nàng ngoại trừ đắng ngắt ra thì lưỡi cũng tê luôn rồi. Trước mắt ngoại trừ sương mù vàng khè ra thì không nhìn ra thứ khác, Tang Tử không có ném bỏ cây gậy mà dùng để dắt Yến Tê Đồng. Cứ như vậy nặng nề nguy hiểm, Yến Tê Đồng bị kéo ra khu độc sương.

Trong kia cùng thế giới này phân biệt thật rõ ràng. Độc sương ở sau đầy mùi tử vong, không một vật sống. Mà đây đứng vững dưới chân là đất đai khô ráo, cây cối xanh tươi, thực sự khó có thể hình dung mỹ cảnh; nhất là địa thế bao la trước mắt, ruộng bậc thang tầng tầng rõ rệt, một mảnh xanh biếc mênh mông, không biết có phải là lúa nước không. Lác đác có vài bóng người thân ảnh chôn ở trong đó làm việc, có lẽ là đang thu hoạch?

Yến Tê Đồng liều mạng hít sâu thở sâu để giảm bớt sự trì trệ trong người. Tang Tử thì lúc này không có thưởng thức mỹ cảnh mà là cúi đầu hái rất nhiều thảo dược. Yến Tê Đồng tất nhiên không biết, bị nàng cứng rắn nhét vào miệng một cách như nhét cỏ cho bò.

"Đây cũng là giải dược, nhựa của nó đó." Tang Tử giải thích, cũng ngồi xuống đất. Có gió thổi qua, nàng có chút lạnh. Một mình nàng xuống núi thì thoải mái hơn là phải kéo thêm một người à.... Trước khi xuống núi nàng uống thuốc rồi, dược tính cũng vừa đủ, cả người như rút hết xương vậy. Giờ thì đến nơi an toàn, mắt nàng cũng có chút mệt mỏi, luôn luôn muốn đóng lại.

Thái dương kỳ thực còn chưa xuống núi, tia sáng lưu luyến ở trên người luôn luôn tốt hơn âm u hơi ẩm trong rừng. Tang Tử lười biếng thư giãn, thấp giọng nói:

"Ta nghỉ ngơi chút."

Tang Tử thường xuyên nói những lời này, Yến Tê Đồng đã dần quen. Nhưng lần này Tang Tử ngã xuống đùi nàng, trong nháy mắt đã ngủ thật ngon. Nàng ấy luôn nói là không tin mình nhưng dường như... Yến Tê Đồng trầm mặc cúi mắt nhìn Tang Tử, giúp nàng đem hai cái lá trên đầu chẳng biết lúc nào ở đó lấy ra. Lại chạm vào mặt của nàng; quả nhiên lại lạnh. Yến Tê Đồng đem mặt Tang Tử ngẩng ra, để ánh mặt trời chiếu lên. Vì vậy mặt mày này tựu như mạ kim mà trở nên sáng lên. Yến Tê Đồng ngơ ngác nhìn, một lát thở dài, ngả ra sau.

Trời xanh mây trắng thiên địa du du cùng tuyệt nhiên phong cảnh vừa rồi bất đồng. Nhân sinh một giây trước dù cho ở trên cao nhưng giây kế tiếp cũng có thể biến đổi lớn, nàng có thể lý giải, nhưng không thể tiếp thu. Nói cho cùng, nàng vẫn là muốn trở về. Chỉ là giờ khắc này nàng suy nghĩ nhiều. Nếu như trở lại sẽ có nhớ mong, không bằng không nên sản sinh quan hệ, cũng may là gặp đồng giới, nếu đổi lại là một anh đẹp trai thì khó nói.... Cho nên, nàng ở thế giới này là người nhìn, thậm chí chỉ là một du khách qua đường. Du khách sẽ thích phong cảnh hay thức ăn, nhưng rất ít khi muốn ở đó cả đời, dù sao luôn có nhà phải về.

Nhà hả, nhà ở phương nào...

Cho dù thể xác và tinh thần đều mỏi mệt, Yến Tê Đồng không dám ngủ như vậy. Nàng gắng chống đỡ tinh thần mà chờ Tang Tử tỉnh lại, cũng đã là chân chính hoàng hôn lại tới.

"Ở đây rất đẹp, đúng không." Tang Tử thu thập trên dưới, chỉ vào thôn xóm dưới chân núi ruộng bậc thang. "Đêm nay chúng ta ở đó, ngày mai là có thể vào thành."

Đã đi qua được đường núi thì đường ruộng sẽ không còn gì khó khăn, hai người tuy có chút chật vật, nhưng khi vào thôn vẫn được nhiệt tình khoản đãi.

Thôn xóm này chỉ có hơn mười hộ, không tính là thịnh vượng, bên cạnh đó nhà nhà còn nuôi chó, gà vịt thành đàn, cùng thôn trang bên cạnh cũng không bất đồng, chỉ càng nhìn thêm nguyên thủy mà thôi.

Trong thôn không có thôn trưởng, một ông lão đại diện ra gặp các nàng, lão nhân gia cũng rất nhiệt tình, chọn hộ nào có nhiều phụ nữ nhất cho các nàng ở.

Yến Tê Đồng thấy những người này có vẻ đều là lần đầu tiên nhìn thấy Tang Tử thì không khỏi hiếu kỳ, chờ chủ nhà thổi lửa nấu cơm nàng sẽ hỏi Tang Tử.

"Ta khi xuống núi đều tránh đi. Trên đời này không có mấy người biết ta ở núi đó."

"Ra là thế." Yến Tê Đồng gật đầu, mà bụng thì nghĩ khác. Ẩn tránh thế nhân, lúc này làm gì đi đâu, nếu người ta hiếu kỳ hỏi thì nàng sẽ trả lời thế nào. Còn có Kim gia lên núi, như thế nào lại không ai biết nàng ở trên núi, thật là nơi chốn đều đáng ngờ.

Tang Tử cũng không biết Yến Tê Đồng tâm tư trăm vòng, chỉ tiếp tục nói:

"Chúng ta vừa đi qua mảnh ruộng bậc thang đó là nghĩa trang, một viên ngoại trong thành sở hữu. Thôn này là bà con xa thân thích nhưng nghèo của viên ngoại, vừa xử lý hoa mầu, lại được cơm ăn, con cháu còn có thể đưa vào thành đi học miễn phí." Nàng cũng nhỏ giọng nói cho Yến Tê Đồng. "Viên ngoại ta nhớ có một đệ đệ ở Hoành Kinh làm quan, ngươi nếu bày ra thân phận, vậy không thoả đáng Bồ Tát cung đâu."

Là làm rõ không có thành công "Thái tử phi" thân phận, hay Yến tiểu thư trên danh nghĩa đã chết thân phận? Thậm chí quỷ dị hơn nhất trọng? Yến Tê Đồng len lén liếc nàng, sau mới phản ứng mình làm cái gì. Lúc này nàng lại che mặt, nhưng có lẽ là trải qua sơn lâm một đoạn, nàng tự giác đối Tang Tử thân quen chút. Nếu là lúc trước nghe xong lời này, chỉ sẽ cho rằng nàng đùa cợt mình, nhưng bây giờ ở trong đó đúng là không có nghe ra chút nào hàm xúc đến. Nàng không khỏi mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, mới vừa còn nhắc nhở cho mình không nên ở đây lâu tâm lưu tình, cần gì phải làm ra quá nhiều quen thuộc tùy tính cử chỉ đâu.

Tang Tử kỳ thực cũng chỉ là thuận miệng, nghĩ đến Yến Tê Đồng ắt hẳn bất thiện gặp gỡ những người này nên mặc cho nàng trầm mặc.

Lúc đó, các nàng đã tiến vào căn phòng tốt thôn dân thu dọn rồi, tuy đơn sơ nhưng giường chiếu ngăn nắp sạch sẽ, đệm chăn cũng đủ sạch. Dùng xong đơn giản cơm tối không lâu sau, toàn bộ thôn xóm đều yên tĩnh.

Mặt trời lên thì mở mắt, mặt trời lặn thì ngủ, quả là quy luật thời đại nông canh. Yến Tê Đồng nghĩ ngày mai sẽ phải vào thành, thành là như thế nào thành, lại sẽ phát sinh dạng gì chuyện, những đều này khiến nàng ở trên giường suy nghĩ đến lăn lộn khó ngủ. Đêm dài mênh mông, càng miên man suy nghĩ càng thấy đêm dài, quả thực để người không chịu đựng được dày vò.

Mà ngủ ở bên Tang Tử cũng không bị bất kỳ quấy nhiễu nào, vẫn không nhúc nhích, nhưng nếu Yến Tê Đồng muốn cách nàng ra ba phần thì nàng sẽ tự động tới gần năm phần, dán gần đến Yến Tê Đồng cáu kỉnh bất an, thật muốn lắc tỉnh nàng. Mà nàng hôm nay coi như đối đãi mình không tệ, tốt hơn theo nàng đi thôi, miễn cho nàng ngủ bị sái cổ, không thiếu còn muốn giúp nàng điều chỉnh tư thế ngủ, quả thực có thể nói là bảo mẫu cấp bậc tồn tại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com