Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2.

2.

Vách núi, có gió. Gió xào xạc qua ngọn cây. Còn lại thì không còn âm thanh nào khác. Và chỉ có hai người quái dị ngồi ở kia.


Yến Tê Đồng cất lời xong liền đóng miệng như con trai. Còn Bảo Kiều thì ngây dại: nàng đi theo Túc Mệnh từ nhỏ, từ năm bảy tám tuổi đã ở chung mỗi ngày. Sống cùng Túc Mệnh, những thứ khác không nói, chỉ nói về mặt nhìn người - nhất là nữ nhân thì đủ loại đều có; vô luận là người mang tuyệt kỷ, thân thế ly kỳ, vv... nhưng cảnh tượng hôm nay là lần đầu.

Yến Tê Đồng nói cái gì... không biết tên mình? Không biết mình là ai, vậy lẽ nào ngay cả vì sao mình xuất hiện ở đây cũng không biết?? Ừ, nếu vậy thì có thể giải thích được những biểu hiện kỳ quái của nàng ấy hai ngày nay.

Ngày đó, sau khi tỉnh lại thì Yến Tê Đồng bị té rớt xuống giường; đầu gối và trán ụp dưới đất, thật sự là chật vật khó tả. Bảo Kiều còn tưởng là nàng hết đập đầu, tới uống loạn thuốc để tự sát thì giờ không biết sẽ tới cái gì - mà nhìn tình cảnh hiện tại, e là cách đi đường cũng quên luôn rồi.

Bảo Kiều khoanh tay, từ trên xuống dưới đánh giá Yến Tê Đồng. Phản ứng đầu tiên, Bảo Kiều nghĩ : Yến Tê Đồng không biết sẽ giở trò gì - nhưng mà ngẫm lại, Bảo Kiều lại không hiểu Yến Tê Đồng nói mình không biết gì hết rốt cục có lợi lộc gì. Bảo Kiều không nói tiếng nào, chỉ nhìn Yến Tê Đồng; Bảo Kiều cúi xuống nhìn cho kỹ - cứ như vậy qua một lát, Yến Tê Đồng biểu tình không hề gợn sóng rốt cục làm Bảo Kiều dao động.

Mấy năm giả trang làm một con người khác, tuyệt đối là cần sự ẩn nhẫn - Bảo Kiều xác nhận Yến Tê Đồng có thể làm được. Nhưng đó là vì vinh hoa phú quý và gia tộc hưng thịnh có liên quan. Đó là động lực. Và Bảo Kiều khi đó cũng là nhìn thấu chân diện mục của nàng - biết bản tính nàng cũng không khác.

Có thể ở trước mặt mình mà ẩn nhẫn như thế này, chẳng lẽ mình còn hệ trọng hơn so với việc làm thái tử phi?

Đăm chiêu suy nghĩ một hồi, Bảo Kiều thở dài. Nàng nhớ Túc Mệnh, nhớ Vân Điếu Bàn; thậm chí là nhớ Phượng Thành lạnh như băng... chỉ cần đừng để nàng đau đầu vì nữ nhân chết tiệt này là tốt rồi.

Thôi đi, phiền toái thế này vẫn là nên vứt cho người khác.

Bảo Kiều đứng lên, Yến Tê Đồng cả kinh mở mắt ra. Bảo Kiều đi lại mép vực, đá một hòn đá nhỏ. Hòn đá nhỏ không phát ra âm thanh nào mà rơi xuống. Sắc mặt Yến Tê Đồng thảm đạm hơn, và tay cũng bưng ngực có vẻ như sẽ nôn. Nhất thời làm người ta thấy thương.

"Hy vọng Tang Tử có thể giúp ngươi."

Bảo Kiều nói xong, kéo Yến Tê Đồng lên - Yến Tê Đồng như bùn nhão hoàn toàn dựa vào Bảo Kiều; lớp vải băng bó trên trán ướt đẫm mồ hôi và nhiễm màu đỏ. Bảo Kiều không nói gì, chỉ đành xé váy Yến Tê Đồng bịt mắt nàng lại.

"Không nhìn thấy thì không sợ chứ gì."

Không nói thôi, nói rồi làm Yến Tê Đồng run hơn; Bảo Kiều cũng sợ Yến Tê Đồng bất tỉnh chết luôn ở bờ vực này nên không nhắc lại nữa - Bảo Kiều một tay đỡ Yến Tê Đồng, một tay thò người xuống lấy sợi dây được giấu - đây là việc dành cho người có gan và có bản lĩnh, dĩ nhiên còn phải có võ tốt. Bảo Kiều không biết vì sao Tang Tử lại chọn đường sá như thế này - Bảo Kiều tay xách nách mang thêm một người đung đưa theo dây giữa vách núi cao với bụng dạ tràn đầy bội phục Tang Tử.

Sợi dây chỉ dài đủ đến sơn động. Sơn động này là thiên nhiên hình thành; quanh co khúc khuỷu. May mà chỉ có một đường và ở cuối đường là một thế giới khác. Cũng không biết là không trung ở đây có giống bình thường hay không, nhưng ít nhất sẽ không phải là thâm sơn.

Dược viên Tang Tử, danh như ý nghĩa đều là dược vật. Chỉ cần có đất là có dược vật. Giống như đi trên con đường ở thôn quê, hai bên đường đều là hoa hoa thảo thảo mà Bảo Kiều không biết tên. Uh, ngay cả cái hoa nhìn có vẻ diễm lệ to đùng kia Tang Tử nói làm thuốc cũng được. Và Bảo Kiều cũng không biết là bởi vì nó là dược vật nên mới trồng hay tại là cái loài hoa nó thế nên mới trồng... Ờ, Tang Tử có vẻ là một người thanh nhã, hình như không giống có loại yêu thích này.

Hiện tại, chủ nhân dược viên này đang nằm trên ghế mây ngủ.

Vào dược viên, băng bịt mắt Yến Tê Đồng đã tháo xuống, Bảo Kiều nửa xách nửa kéo nàng đi vào; thấy Tang Tử liền thả nhẹ cước bộ và quay đầu làm động tác chớ có lên tiếng với Yến Tê Đồng.

Song Tang Tử cũng nhạy, đầu hơi động một chút và mở mắt. Và Tang Tử cũng không tưởng là sẽ thấy Bảo Kiều.

Tang Tử miễn cưỡng ngồi dậy: "Bảo Kiều, muội mang nàng ấy đi đâu vậy?"

"Định xem mặt trời lặn." Bảo Kiều nhún vai, vẻ tiếc nuối nói, "Mà đáng tiếc..."

"Muội làm khó người ta quá, nhất định nàng không muốn xem rồi." Tang Tử khẽ cười nói.

Ngay khi Tang Tử vừa dứt lời, Yến Tê Đồng đã ôm đầu suy sụp xuống và cùng một lúc, Bảo Kiều cũng chợt hô lên rồi ôm Yến Tê Đồng kịp lúc.

"Muội không có làm gì quá đáng mà, " Bảo Kiều ủy khuất nói và kéo Yến Tê Đồng. "Ai mà biết nàng mới vừa muốn chết lại nhát gan thế này. Mà, " Bảo Kiều nghi hoặc, "thuốc của tỷ có làm người uống mất trí nhớ hay không vậy?"

Tang Tử nhẹ khẽ nhíu mày: "Không có. Ta còn mong là có. Vậy có thể bán được giá tốt."

"Vậy thì kì lạ lắm."

Bảo Kiều kéo người tới gần Tang Tử - Tang Tử tựa hồ đặc biệt quyến luyến cái ghế mây này, hơn nửa ngày mới đứng lên. Bảo Kiều liền nhét Yến Tê Đồng luôn nhắm mắt cắn răng nửa mê nửa tỉnh vào ghế mây.

"Tỷ không biết đâu, muội hỏi nàng có biết mình là ai hay không, nàng nói không biết."

"Thế à."

Tang Tử không được ngồi ghế mây liền dựa tường ghé mắt nhìn Yến Tê Đồng. Nàng đã chữa không ít bệnh, và thật là chưa từng nghĩ tới đống thuốc của mình sẽ có loại làm mất trí nhớ. Bất quá nhìn thái độ Bảo Kiều luôn thô lỗ, khó nói được Yến Tê Đồng sợ quá mà quên mình biết không chừng.

Tang Tử cũng đem suy nghĩ như thế nói ra, Bảo Kiều nhất thời choáng váng và hồi tưởng lại : nàng đúng là không ít lần đập đầu Yến Tê Đồng... Uồi, không phải là bị mình đập nhiều quá nên mất trí?

"Giao người cho muội, ta thấy sớm hay muộn nàng cũng chết." Tang Tử thở dài. "Vừa lúc thương thế trên mặt cần phải dưỡng tốt, tiện tay ta sẽ xem xem rốt cuộc chuyện mất trí này là sao. Tiểu thư muội không thể ít người, muội về trước đi."

Lời này như ý nguyện của Bảo Kiều, Bảo Kiều thở ra, cười nói: "Hì hì, như vậy là tốt nhất nhưng mà, nàng sẽ ở đây điều trị từ từ, tại vì tiểu thư chỉ nói đừng để nàng chết à, ngoài ra thì không có căn dặn gì khác. Nếu tỷ có thuốc gì mới thì cứ để nàng thử thuốc đi, dù sao nàng cũng không muốn sống. Với lại, không phải tỷ nói thuốc hủy dung Yến Lưu Quang là tỷ làm sao, vạn nhất sự tình chuyển biến xấu thì mặt của nàng tỷ không cần phải dốc hết sức đâu... uh nên để cho nàng giống tỷ tỷ của nàng, như một người bình thường đi thôi."

Hiếm khi Bảo Kiều nói rành rọt như thế này, và Tang Tử thoáng nhìn thấy Yến Tê Đồng đang đóng mắt nhắm mũi không nghe không thấy lông mi run rẩy - hẳn là do kiệt lực, Tang Tử cười thầm. Mà vừa nhấc đầu, quả nhiên thấy Bảo Kiều nháy mắt và cười ranh mãnh với mình.

Đáng tiếc, Bảo Kiều phải đi thật. Bằng không nàng còn muốn biết Yến Tê Đồng thật sự mất trí hay giả vờ mất trí. Và thương tích trên mặt nàng rốt cục có cứu được hay không.

Tuy nói là đi, nhưng Tang Tử phải tốn chút thời gian phân lại lượng lớn thuốc viên để Bảo Kiều mang về. Và trong khoảng thời gian mấy ngày chờ đợi này, Bảo Kiều cũng rảnh nên quan sát Yến Tê Đồng.

Từ ngày bị Bảo Kiều xách ra vách núi, Yến Tê Đồng càng thêm im lặng. Dược viên tuy lớn nhưng phòng có mái che thì không nhiều. Một gian đã là phòng ngủ; một gian khác là phòng chế thuốc; và gian còn lại là thư phòng. Ngoài ra còn có hai cái lều dùng để phơi thuốc kiêm nấu cơm - bởi vì ở đây không có khách, nên tất cả đều ngủ cùng nhau trong phòng ngủ. Phòng ngủ chỉ là mấy tấm ván gỗ dán lại thànhh cái giường - điều kiện dĩ nhiên là khó khăn, bất quá hai người Tang Tử Bảo Kiều không sợ, chỉ có thiên kim Yến Tê Đồng là khó ở thôi. Mà Tang Tử bản thân nàng suy nhược, đêm thường không ngủ được, những cơn buồn ngủ cực kỳ quý giá thường bị Yến Tê Đồng đột ngột phát rồ phá hỏng. Bảo Kiều bèn đổi chỗ ngủ cho Yến Tê Đồng là thư phòng. Trong thư phòng có nhiều sách, đều là Tang Tử sưu tầm được nhiều năm nay - chủ yếu là sách thuốc quý giá - thể loại khác thì cũng có, tại vì Tang Tử ở một mình nên đọc để tiêu khiển.

Yến Tê Đồng trước khi xài thuốc cũng đã ở đây nhưng chưa từng thấy nàng xem sách bao giờ. Cả ngày chỉ quan tâm một cách thái quá tới thương thế trên mặt - ờ, thật ra thì nàng ấy không tin cái người nhìn còn bệnh hơn mình - Tang Tử có thể cứu được dung mạo này. Mà Yến Tê Đồng sau khi xài thuốc thì thay đổi. Nàng không còn quan tâm với vết thương mà ngồi ngẩn người nhìn ngoài cửa sổ. Càng kỳ lạ chính là, từ khi trở về từ vách núi, không biết sao Yến Tê Đồng lại có hứng thú với sách, cả ngày đắm chìm trong đó không sinh sự. Giống như thật sự đã quên bản thân mình là ai.

Bảo Kiều càng nhìn càng mê mang. Suy nghĩ cả nửa ngày, rốt cục Bảo Kiều nhớ lại một việc. Vì thế, bữa trưa hôm nay bảo kiểu chợt nói với Tang Tử:

"Hôm nay nhận được phi cáp, Lưu thị muốn tới đây."

Tang Tử kinh ngạc hỏi: "Lưu thị nào?"

Yến Tê Đồng đang chuyên tâm ăn rau, nửa ngày không nghe được động tĩnh nào mới nâng mắt lên nhìn. Quả nhiên, Bảo Kiều đang nghiền ngẫm nhìn nàng.

"Ngay cả họ của mẫu thân ngươi còn không nhớ? Mà này, " Bảo Kiều nói. "ngươi ăn cơm bằng tay trái khi nào?"

Nàng nhớ rõ ràng Yến Tê Đồng ăn cơm bằng tay phải - còn từng ném đũa vô mặt nàng dưới cơn nóng giận - chẳng có phong phạm gì cả.

Từ chối cho ý kiến, Yến Tê Đồng cũng là bất động thanh sắc. Nhưng ngẫm lại cũng biết Bảo Kiều cứ nhìn mình hoài, mà cũng may là nàng đã nói trước: "Ta quên tay nào rồi."

Bảo Kiều buồn cười: "Đúng thật là. Ta nghe ngươi nói chuyện có khi còn tưởng ngươi bị ngọng, e là ngươi quên luôn cách nói đi?"

Thấy Yến Tê Đồng vẻ mặt đúng là như thế thì Bảo Kiều không khỏi cả giận,

"Ta thấy ngươi dùng tay trái cũng không thuận, là do ý ngươi muốn thế phải không? Chứ sự thật thì ngươi dùng tay phải." Xem ngươi bin giải như thế nào!

Yến Tê Đồng lườm Bảo Kiều và đổi tay cầm đũa, nhưng mà nhìn dở hơi hơn.

Bảo Kiều nhíu mày vì điều này có thể nhìn ra được, tuyệt không phải không là cố ý. Bảo Kiều khó hiểu nhìn Tang Tử. Mà Tang Tử thì là ôn hoà múc canh cho Yến Tê Đồng, nói:

"Không ai quy định nói chuyện như thế nào, ăn cơm tay nào mới đúng. Đừng để ý tới nàng."

Bảo Kiều cắn đũa, cười cười, sau đó gắp thịt thỏ mà ăn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com