Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

23.


23.

Sau đó hành trình cứ đi đi ngừng ngừng như vậy, Yến Tê Đồng đếm không hết đến cùng là đi bao nhiêu ngày, nhưng từ mỗi lần lên xe xuống xe, với thỉnh thoảng nghe được những người kia nói chuyện một ít, nàng cũng dần dần tính ra quy luật. Bọn họ tìm nơi đất hoang không người nghỉ ngơi vào ban ngày, ban đêm thì đi suốt. Làm ăn bất chính cho nên phải trốn tránh như vậy.

Những ngày này đương nhiên là sống không bằng chết, so với lúc đi cùng Tang Tử còn khổ gấp trăm lần. Yến Tê Đồng thường xuyên cho là mình sắp chết, nhưng bọn họ cứ còn lại một hơi giữ mạng... Đến tận bây giờ, nàng cũng chưa có được nhìn dáng dấp mấy nạn nhân kia ra sao, kể cả nói chuyện, chỉ biết đứa bé gái nhỏ nhất đã hết sức yếu ớt, thường xuyên bị rót thuốc, dĩ nhiên bé đó không dám uống, vì thế lại bị đánh không ít. Cứ lặp đi lặp lại như vậy, nghe nói đã không còn sức mà đi nữa. Còn một bé có khả năng là con nhà giàu, mỗi lần có thể nói chuyện đều sẽ nâng giá, nhưng mặc kệ nâng lên bao nhiêu những người kia vẫn thờ ơ, cuối cùng họ còn nói một câu là ông đây không phải cướp, không có ý định đòi tiền chuộc, ngươi tỉnh lại đi! Cô bé đó cũng muốn hỏng mất rồi, ngẫu nhiên chỉ còn chút mê sảng thôi. Còn bé thứ ba, Yến Tê Đồng thầm suy nghĩ, nếu muốn tìm cơ hội đào tẩu thì liên hợp với bé này là có khả năng nhất, vì bé nói chuyện tương đối có chủ kiến, dường như có đọc sách, thái độ đúng mực, chưa bao giờ biểu hiện qua khiếp đảm. Còn mình, Yến Tê Đồng không biết có phải người khác cũng đang quan sát nàng như nàng quan sát họ hay không, dù sao thì nàng ít nói nhất, thậm chí là không mở miệng.

Lại một lần nữa bị đẩy từ trong xe ra, lần này trái lại bằng phẳng, không giống dã ngoại. Bị trói gô đi đường ngày đêm điên đảo, Yến Tê Đồng cả ngày không tỉnh táo, nhưng cũng có thể cảm thấy được đã đi vào một nơi râm mát. 

Thời điểm còn bị nhốt trong thùng, có lẽ là đã đi được quá xa, những người kia cũng thả lỏng cảnh giác. Có một người trong số bốn nạn nhân suýt ngạt thở mà chết, cho nên nắp thùng dùng vải đen trùm lấy. Vải thì thoáng khí hơn nhưng thời tiết bây giờ rất nóng, dù là ban đêm đi đường cũng làm bên trong thùng rất là khó chịu.

Hiện tại đi vào nơi râm mát, cả người đều dễ chịu, nhưng rất nhanh đã bị đẩy đi.

Mơ hồ là bị đẩy vào một gian phòng, người mang nàng tiến vào không nói gì, hơn nửa ngày trong phòng cũng không có động tĩnh, Yến Tê Đồng nằm dưới đất, ngay cả sức giãy dụa hay bò dậy cũng không có.

Lại đợi một lát, rốt cục truyền đến tiếng mở cửa. 

Yến Tê Đồng hiện cực kỳ mẫn cảm đối với âm thanh ; người tới bước chân nhẹ nhàng, còn kèm thêm tiếng ngọc bội, có vẻ như là nữ.

"Trời đất, mặt mũi vầy là thế nào?"

Vừa nghe tiếng là biết tiếng của bác gái tuổi mãn kinh nói nhiều mở miệng, Yến Tê Đồng muốn nôn... Không có cách nào, nàng sắp bị bức điên rồi, bất quá nàng lại phát hiện suốt dọc đường đi chưa từng nghe qua giọng nói này.

Bác gái kia luôn miệng nói "Đáng tiếc, đáng tiếc", nâng Yến Tê Đồng ngồi dậy, giúp nàng cởi bỏ miếng giẻ nhét miệng.

Yến Tê Đồng liếm liếm bờ môi sắp chết lặng, thấp giọng nói: "Làm phiền ngươi giúp ta cởi bịt mắt, rất nhiều ngày không nhìn thấy gì, sắp mù rồi."

"Không sao đâu." Bác gái nói chuyện còn mang theo ý cười, "Chưa từng có ai bởi vì cái này mà mù cả, ngươi yên tâm."

Yến Tê Đồng tức cái mình, lại đổi khẩu khí nói: "Vậy xin hỏi chúng ta còn phải đi bao lâu nữa mới đến?"

"Chậc, ngươi thật đúng là cái diệu nhân." 

Bác gái nâng đỡ nàng đi vài bước, sau đó Yến Tê Đồng phát hiện mình ngồi lên cái gì mềm mềm, tuy tay còn bị trói không sờ được nhưng từ độ cao cảm giác hẳn là cái giường.

"Ta chưa bao giờ thấy qua cô nương nào vô cùng thức thời, lãnh tĩnh như ngươi vậy."

"Không tỉnh táo- các ngươi sẽ bỏ qua cho ta sao?" Yến Tê Đồng trầm giọng nói, "Các ngươi không buông tha cho ta, có lẽ cũng có người sẽ không bỏ qua cho các ngươi."

"Ngươi yên tâm." Bác gái kia cười hì hì nói, "Chỗ này cách nhà ngươi cực xa. Mà ngươi cũng không còn là chính ngươi nữa. Từ đây trở đi ngươi sẽ quên đi tên của mình. Ngươi sẽ có tên mới."

"...Không biết ta được gọi là gì?"

"Lúc đầu có thể là Mẫu Đơn hay Thược Dược, tiếc là bởi vì cái sẹo trên mặt ngươi mà lại thành ngọc có tì vết, e là không được tên hay đâu."

Yến Tê Đồng từ trên giường đứng phắt lên, muốn bất tỉnh ngay, nhưng đây là việc nhỏ, nàng vừa sợ vừa giận phát hiện suy đoán của mình giống như thành sự thật rồi.

Suốt dọc đường không làm được cái gì cả. Những người này phòng thủ nghiêm mật đến không có kẽ hở. Ngay cả chuyện bất nhã kia cũng là cái người nữ thơm thơm không ngại mà tự mình giám sát. Từ đó khiến cho Yến Tê Đồng không thể không suy đoán được địa điểm. Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có hai con đường : Cái gọi là bán... Hoặc là bán cho người ta làm thiếp, làm nha hoàn ; hoặc là bị đưa đi kỹ viện bán mình! Nàng nghĩ tới những thứ này là bởi vì đột nhiên nhớ lại trước đó, lúc ở bên ngoài tiệm thuốc chờ Tang Tử, nàng gặp phải người nam kia. Từ khi có ý tưởng, Yến Tê Đồng luôn lưu ý những người đó nói chuyện xem xem có phát hiện được gì không, nhưng không ngờ bọn chúng làm việc nghiêm cẩn, giọt nước cũng không lọt như thế.

"Chúng ta thật sự bị bán vào kỹ viện?"

"Ấy, đừng nói khó nghe như vậy." Bác gái ấn vai ép nàng ngồi xuống, giọng nói vẫn nhẹ nhàng, "Nơi nương tựa nào mà không phải là nương tựa, nhà chúng ta cũng không phải gọi là kỹ viện."

Yến Tê Đồng muốn chửi thề rồi, nhưng sức lực đã ít lại càng ít. Bọn chúng đã dám nói rõ như vậy là nơi đến cũng không còn xa nữa. Nghĩ đến chỗ sắp phải đi, toàn thân Yến Tê Đồng đều nổi da gà, không kiềm được mà run lên.

Bác gái kia nhẹ nhàng sờ lấy lưng của nàng nói: "Đừng sợ, mọi thứ luôn có quá trình, đi qua liền tốt. Về sau ăn ngon uống say không phải đều đang đợi ngươi đến lấy sao?"

"Ý ngươi là nơi đó tốt đẹp?" Yến Tê Đồng không thể nhịn được nữa, thở không ra hơi nói, "Ngươi có con không? Nếu không có thì đó là báo ứng của ngươi! Nếu có, vậy con gái ngươi có phải là đầu bài ở đó? Còn con trai ngươi là quy công có phải không? Cả nhà các ngươi đều ăn cơm dơ bẩn này, không sợ chết không có chỗ chôn ư?"

Bác gái khựng lại, lập tức bóp cánh tay nàng một cách tàn nhẫn: "Đừng thấy bà đây cho ngươi mặt mũi thì ngươi muốn làm mẹ! Hôm nay bà đây đã nhẹ nhàng, ngươi còn miệng lưỡi sắc bén như thế, nếm mùi đau khổ chỉ có ngươi." Dứt lời liền đẩy ngã nàng tại trên giường, "Bây giờ sẽ có người tới tắm rửa thay quần áo cho ngươi, sáng sớm ngày mai vào thành. Tuyệt đối đừng giở trò, nếu ngươi muốn tìm chết thì vẫn có người thích ngươi nằm không nhúc nhích, không tin thì cứ thử."

Trong nháy mắt, mặt Yến Tê Đồng trắng bệch, xoay người sang chỗ khác nôn khan không thôi. Đáng tiếc là không nôn ra được cái gì.

Quả nhiên, một lát sau, có người giơ thùng gỗ đến. Yến Tê Đồng vẫn bị bịt mắt. Hai tay vẫn y nguyên bị trói. Y phục trên người là dùng kéo cắt ra.

Bọn họ đi nhiều ngày đường mà chưa được một lần tắm rửa cho nên đã bốc mùi hôi chua, có điều là bây giờ dù được ngâm trong nước ấm, Yến Tê Đồng cũng thấy lạnh lẽo.

Nàng đã không còn nghĩ đến việc Tang Tử có tới cứu hay không. Mặc dù trên đường chạy trốn không được, nhưng kỹ viện thì bọn chúng cũng không đến mức còn có thể vạn toàn phòng giữ không có kẽ hở, bất kể như thế nào nàng cũng muốn tìm cơ hội đào tẩu. Giỡn cái gì, đi kỹ viện bán mình ư? Chuyện này còn không thể tưởng tượng hơn là vô cớ xuyên qua, nàng thật sự không chịu được.

Nước nóng không ngừng đổ thêm vào. Tắm rửa cho nàng là hai người nữ. Giữa lúc trò chuyện cũng không lộ ra cái gì. Sức lực cũng lớn. Chí ít cũng khiến Yến Tê Đồng cảm thấy hiện tại cho dù mình không bị trói thì nàng cũng không giãy dụa nỗi. Thì nàng dứt khoát không vùng vẫy, lặn luôn xuống nước. Nước này dường như có thả cánh hoa, cứ thơm thơm. Như thế cũng hay, có nước nóng tắm dù sao cũng tốt hơn cả người khó ngửi.

Nhưng mà dễ chịu quá lại buồn ngủ, Yến Tê Đồng cuối cùng mất đi ý thức thật, chìm sâu trong mộng không thấy đáy.

Một lần nữa tỉnh lại, Yến Tê Đồng phát hiện lại đang ở trên đường, chỉ là không còn bị trói. Nàng muốn đưa tay cởi bịt mắt thế nhưng hai tay bất lực vì bị cưỡng ép từ hai bên, càng thêm không động đậy được. Lúc này ngồi thoải mái hơn lúc co ro trong thùng, nhưng đó cũng không phải là chuyện tốt, bởi vì có thể là đến thời khắc ra giá cho nên chịu đãi ngộ khá hơn một chút.

Bị trói trong thời gian dài, mặc dù không có giãy dụa nhưng cổ tay vẫn là bị thương mà đau, Yến Tê Đồng khó khăn chậm chạp xoa nắn cổ tay, thử mở miệng hỏi:

"Đây là đâu?"

Không ai trả lời nàng. 

Nàng đành phải vểnh tai tĩnh tâm nghe, mới phát giác bên ngoài tiếng người huyên náo, các loại âm thanh tụ tập. Hiển nhiên đã vào "Thành" mà trước đó bác gái nói. Lại qua không lâu, âm thanh dần dần đi xa. Yến Tê Đồng căng thẳng, cảm thấy khẳng định là đã đến nơi đó.

Bị hai người canh giữ hai bên kéo xuống xe, Yến Tê Đồng lúc này mới phát hiện toàn thân bất lực, nhưng mà không phải giống kiểu đói bụng mất sức với kinh hoảng như trước đó, mà là giống như bị hạ thuốc gì rồi mới có cảm giác tự nhiên không có sức như thế này. Làm vật thí nghiệm cho Tang Tử cũng không phải là làm không, ít nhiều gì cũng có chút kinh nghiệm. Yến Tê Đồng cắn môi khi nghĩ đến Tang Tử, đã lâu như vậy, nàng không còn ôm bất kỳ hi vọng nào.

Dường như đi qua rất nhiều phòng ốc, lại bị mang tới một cái lầu, cuối cùng Yến Tê Đồng bị đẩy vào trong một gian phòng, sau đó cửa phòng đóng lại, cũng truyền đến tiếng khóa cửa. Yến Tê Đồng ngay lập tức đưa tay cởi bịt mắt, chỉ là động tác đơn giản này vẫn khiến nàng thở hồng hộc, một khi mở được là choáng váng lảo đảo mấy bước, cho tới khi đụng phải vách tường mới ngừng lại được. Nàng chầm chậm lặng lẽ mở hai mắt, lại khép lại, lặp đi lặp lại liên tục mới thích ứng được với ánh sáng.

Đây thật sự là một gian phòng, thậm chí là một gian phòng tốt nhất. Yến Tê Đồng tựa ở trên tường đánh giá hồi lâu, mới dọc theo vách tường tìm được cái ghế ngồi xuống.

Đồ vật bên trong căn phòng này nhìn qua có thể thấy là đồ tốt. Nhất là cái giường lớn - cái màn màu tím nhạt vén lên, lộ ra một không gian đủ cho bốn năm người lăn lộn ở trên - sắc mặt Yến Tê Đồng bắt đầu khó coi, nàng không nhìn nó nữa. Xoay đầu, nhìn thấy cửa sổ đóng kín mít.

Xem ra, đây cũng là lồng giam.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com