27.
27.
Vị Ương đương nhiên sẽ không đỡ người ngang nhiên rời đi từ cửa chính Quần Hoa Quán. Nơi này trước mắt không có ai cản trở các nàng cũng là bởi vì kiêng kị Tang Tử thủ đoạn. Nàng mang Tang Tử đi ra ngoài từ cửa sau - cũng là đường vào của các cô nương bị lừa bán đến đây.
Quỳnh đại gia sai người đi theo sau hai nàng, mà người này ở phía sau hoàn toàn không dám thở mạnh, lại bị Vị Ương đẩy ra mà mười phần cảnh giác trông rất buồn cười.
Tang Tử nói đừng đi nơi đó, Vị Ương có thể hiểu được. Nàng cho dù có khác với Quỳnh đại gia nhưng làm ăn thì giống nhau. Nếu ra khỏi nhà này lại vào nhà kia, cô nàng đó tỉnh lại chỉ sợ lại bất tỉnh... Nàng có một vài ngôi nhà trong Thanh Thành, trong đó có một căn muội muội nàng từng ở, bởi vì có để lại vài thứ cho nên luôn có người dọn dẹp, vì thế Vị Ương tạm thời đưa người đến đó.
Tang Tử gặp lại Yến Tê Đồng lúc người đã được đưa lên giường. Nghe nói luôn luôn chau mày, chưa từng giãn ra. Cũng không ngừng đổ mồ hôi. Đệm chăn đã đổi qua hai lần.
Tang Tử uống một ngụm nước, thật chậm hồi sức, tựa vào ghế từ từ thở, nhắm mắt bắt mạch cho Yến Tê Đồng.
Vị Ương phái người ra ngoài hết, mới hỏi: "Nàng là ai?"
Tang Tử không có mở mắt, chỉ là đưa cằm hướng tới phía giường: "Đối với ta rất quan trọng."
Lại là câu nói này... Nàng không chịu nói, Vị Ương cũng không hỏi thêm, chỉ xích lại gần nhìn kỹ vết sẹo, hỏi:
"Vết sẹo trong không giống như mới bị tổn thương, nhìn cũng sắp lành, là ngươi chữa trị à?"
"Ừ." Tang Tử đáp, thu tay về. Ngồi ngồi một hồi, không biết gió mát chỗ nào thổi tới, nàng giương mắt nhìn một chút, mới thấy cửa sổ đều đóng chặt hết thì gió từ đâu thổi đến? Mà mấy ngụm nước vừa rồi rõ ràng là nước ấm... Trong người lúc này dường như hạ thân nhiệt làm nàng không kiềm được run rẩy.
Tang Tử bỗng mở to mắt, hỏi Vị Ương: "Hôm nay là ngày mấy?"
Vị Ương suy nghĩ, sắc mặt cũng thay đổi, trong thanh âm vững chãi cũng có chút sốt ruột:
"Hôm nay hai mươi- không phải ngươi khá hơn rất nhiều rồi sao?"
Tang Tử khoát tay, ngồi thẳng dậy:
"Mang đồ của ta đến đây ; người trong viện này thì rút hết đi. Trước khi ta thông báo, ta không muốn có ai tới quấy rầy. Còn Quần Hoa Quán, ngươi coi chừng một chút." Dứt lời đã kiệt sức, bỗng ngã quỵ trong ghế ngồi, đầu thì ngửa ra sau.
Vị Ương thấy hai tay nàng vô lực rũ xuống bên ghế. Đầu ngón tay tuy không còn màu mực nhưng nhỏ giọt xuống. Nước kia bốc hơi khi chạm đất, chỉ để lại khí lạnh. Vị Ương chỉ mới nghe đến Tang Tử bệnh trạng nhưng chưa bao giờ tận mắt chứng kiến, cả kinh quên động đậy tựa như mình cũng bị đông cứng.
"Đi mau." Tang Tử vỗ vòng lan can của ghế dựa, nơi đó trong nháy mắt ướt sũng.
Vị Ương càng không dám đi, dồn dập hỏi:
"Ngươi cần gì? Thuốc để đâu?!"
Nàng sợ Tang Tử vì bị bệnh mà vô lực, hơn nữa còn là đường xa mà tới, chưa thể khôi phục, đã vậy còn ra tay giết người, chắc hẳn là rất mệt.
Tang Tử bây giờ ngay cả động một ngón tay đều cố hết sức như thế thì không phải là dấu hiệu chuyển biến tốt.
Tang Tử thở dài, ngẩng đầu nhìn Vị Ương. So với Vị Ương bối rối, Tang Tử trầm ổn hơn rất nhiều, không giống như người đang dạo ở quỷ môn quan. Ánh mắt của nàng rất nhu hòa, đủ để trấn an bất kỳ ai:
"Ta chỉ cần ngủ một giấc, không ai quấy rầy, là được."
Vị Ương không dám chần chờ, bây giờ cũng chỉ có tin tưởng nàng, có lẽ nàng xác thực chỉ cần ngủ một giấc. Vị Ương quay đầu xem người trên giường - cũng cực kỳ suy yếu, làm sao có thể chịu được rét buốt khi Tang Tử phát bệnh? Nhưng Tang Tử lại cười:
"Không có nàng, ta mới phiền phức. Ngươi yên tâm, đi nhanh đi."
Nói như vậy, "quan trọng" mà Tang Tử lặp đi lặp lại là sự thật. Quan hệ của họ cũng không phải như mình phỏng đoán, Vị Ương lúc này mới gật đầu, nhanh bước rời đi.
Tang Tử lẳng lặng nghe Vị Ương an bài ở ngoài cửa, rất nhanh bên ngoài không còn tiếng động nào, mà trong phòng cũng đã lạnh đi.
Tang Tử vịn ghế đứng lên, vừa đi từng bước vừa cởi áo, mỗi một bước là một món, cho đến khi leo đến trên giường đã là trần trụi. Không tính bây giờ mùa hè nóng bức, dù có là mùa đông thì đối với Tang Tử lúc này mặc hay không mặc cũng không khác gì nhau. Bệnh căn chữa mãi cũng không khỏi trong người chen lấn nuốt chửng khí huyết của nàng từng chút một mà sản sinh ra băng sương.
Da Tang Tử trắng hơn tuyết, song cũng là tuyết trắng yêu dị. Nàng lúc này đã không cảm giác được lạnh, nhưng nàng biết đây là không đúng. Tháng này đã qua mười lăm, thậm chí cũng không phải là ban đêm, vậy làm sao lại phát tác? Tình huống xưa nay chưa từng có. Tang Tử có dự cảm không tốt. Tuy nàng coi Yến Tê Đồng là người có thể cứu mình, nhưng bản năng vẫn còn coi nhẹ mà làm người ta thất lạc. Bởi vì nàng nghĩ tới lần kia, ngoại trừ Yến Tê Đồng, có lẽ còn có cái gì khác thay đổi mà nàng không có chú ý tới, cho nên nàng mới dễ dàng thoát thân trong thiên băng địa tuyết. Nhưng hiện tại thì sao?
Tang Tử ngồi quỳ giữa giường, nhìn xem Yến Tê Đồng khuôn mặt thảm đạm. Hiện tại tiến vào chăn, làm không cẩn thận là hai người đều không sống được.
Nếu hai người đều không sống được thì trên đường tới hoàng tuyền mình coi như có bạn ; còn nàng là do không may thôi. Tang Tử mím môi cười, bóc chăn chui vào.
Nhưng Tang Tử phải suy nghĩ lại rồi. Yến Tê Đồng có lẽ không làm được chức vụ "bạn" ấy, bởi vì tuy là hôn mê nhưng thân nhiệt nàng rất nóng. Nhất là ở tim. Cứ như linh hồn nàng đang bị thiêu đốt trong vô tận vậy. Tang Tử cảm giác lớp băng giá trong người mình vừa đông lại bị nứt ra bởi suối nước nóng... Uh, Tang Tử lúc này đại khái chỉ cần nghỉ ngơi một chút ; chỉ cần ngâm vào suối nước nóng này một chút...
Yến Tê Đồng nhìn thấy mình rơi vào trong bồn hoa. Đúng hơn là nàng nhìn thấy chính bản thân mình - cơ thể của mình - rơi vào trong bồn hoa. Thế nhưng nàng không hề cảm thấy đau đớn. Rơi xuống làm gãy mái hiên, rồi lại rơi tiếp xuống bồn hoa, hẳn là cảm thấy rất đau mới đúng, vậy mà nàng không có cảm giác nào, ngược lại là thấy mình lơ lửng đứng trong không trung, quay đầu là có thể nhìn thấy mấy cái giường bệnh có bệnh nhân đang truyền dịch trong cửa sổ.
Thì ra đây là bệnh viện.
Vì sao mình lại rơi xuống? Mình đứng đây nhìn mình... ai mới là mình? Suy nghĩ trôi lơ lững như vậy, ngay sau đó Yến Tê Đồng cảm thấy như có một nam châm thật lớn tự nhiên hút lấy nàng. Rồi nàng nhìn thấy bản thân mình xuyên qua tường, đứng ở trong hành lang u ám, hàn khí bức người. Phía trước có một điểm hồng quang lóe ra như một con mắt lơ lửng giữa trời đang chờ nàng ; Yến Tê Đồng hiểu như vậy, hướng về phía nó mà đi. Nói đi cũng không đúng cho lắm bởi vì nàng là tung bay giữa không trung. Hồng quang kia phút chốc sáng lên làm toàn bộ thế giới này đỏ tươi như máu. Yến Tê Đồng theo bản năng dừng lại che mắt, vậy mà khi mở ra lại phát hiện mình nằm trong một màu đen kịt.
Yến Tê Đồng cử động, phát hiện rất nóng... Trên người trùm kín chăn mền từ đầu đến chân, hết thảy đều rất chân thực, nhưng nàng vẫn không phân rõ hiện thực và mộng cảnh. Nàng nghiêng đầu, cảm giác bên cạnh có người... Trong nháy mắt, tâm Yến Tê Đồng nhấc lên, mồ hôi lạnh dựng ngược, nhưng cũng ngay lập tức nàng nhớ lại Tang Tử đã xuất hiện và cứu nàng.
Phải rồi, là Tang Tử tiếp mình rơi xuống ; đó không phải là mộng, đó là thật...
Người bên cạnh là Tang Tử... Biết được điều này, Yến Tê Đồng nhẹ nhàng thở ra, nhắm mắt, từ từ ngủ mê man.
Giấc ngủ này không biết trôi qua bao lâu. Vẫn là mê man, tỉnh rồi lại ngủ giống như lần đầu tiên đến thế giới này. Yến Tê Đồng nghĩ mình nhất định là bị mất đi mấy hồn mấy phách ở đâu nữa rồi, bởi vì luôn luôn không vực nổi tinh thần, cho dù tỉnh lại, mí mắt cũng nặng nề đến không mở ra được.
Nhưng Tang Tử đương nhiên sẽ không để Yến Tê Đồng nằm ngủ mãi. Ở trong mắt nàng, Yến Tê Đồng chính là linh đan diệu dược đại bổ! Nguyên là nàng mệt mỏi nhiều ngày, ngày đó lại đột nhiên phát bệnh, vậy mà chỉ rúc vào người Yến Tê Đồng liền được chữa trị tự nhiên, thật là thần kỳ khiến người ta phải kinh ngạc tán thán. Tang Tử khôi phục rồi vội vàng sắc thuốc cho Yến Tê Đồng uống. Yến Tê Đồng thật đúng là chịu nhiều khổ ải cùng kinh hoảng, nàng vốn là tiểu thư nhà Thừa tướng, gặp đủ loại bất trắc dồn dập như vậy coi như đủ bất hạnh.
Yến Tê Đồng dần dần tốt lên từng ngày dưới sự điều trị cẩn thận của Tang Tử. Lúc có thể đi ra cửa, nàng mới phát hiện nắng gắt đã đi xa, gió hôm nay có chút mát mẻ.
"Đừng ra gió, mau trở vào." Tang Tử ở bên trong kêu.
Yến Tê Đồng bất đắc dĩ trở về. Nàng ngủ đến lưng muốn hòa vào trong giường thành một, chân thì phù thũng, thế mà đi mấy bước còn không cho.
Tang Tử treo tay nải ở bên giường nói: "Tay nải của ngươi."
Yến Tê Đồng giương to mắt. Hôm đó bởi vì đi ăn điểm tâm cho nên nàng không có mang túi theo ra ngoài, nghĩ Tang Tử theo tới đây không có vứt nó đi đã là tốt. Nàng mở túi ra, nhẹ nhàng thở ra. Mấy thứ khác thì không quan trọng, chỉ có quyển sách nhỏ nàng tự chế thì không thể mất. Trong khoảng thời gian này không có ghi ngày, nhưng mà nàng có thể tính được. Yến Tê Đồng giương mắt nhìn Tang Tử, không biết nàng có đụng tới đồ trong túi, hay là nhìn qua quyển sách nhỏ này hay không...
Tang Tử trừng mắt nhìn, không hiểu hỏi: "Làm gì?"
Yến Tê Đồng cảm thấy mình quá hẹp hòi rồi, hỏi ngược lại:
"Đúng rồi, những người bị bắt cóc cùng ta đâu?"
Nàng là được cứu ra, vậy còn bọn họ- hơn mười người thì sao? Từ khi nàng tỉnh lại, Tang Tử không có nhắc tới chuyện này. Nơi đây cũng không có người nào khác ngoài Tang Tử ra ra vào vào, tình hình giống như trở lại vườn thuốc vậy. Điều này đích xác để Yến Tê Đồng thả lỏng, nàng cũng mơ hồ biết đây là Tang Tử hảo ý, chỉ là chuyện đã qua, nàng cũng bình yên vô sự, không cần phải giả bộ coi như chưa từng xảy ra cái gì.
Tang Tử nhìn Yến Tê Đồng. Lấy thân phận của Yến Tê Đồng đến nói thì đây là chuyện rất nhục, nàng còn tưởng rằng Yến Tê Đồng sẽ mãi mãi không đề cập tới nữa:
"Đều thả."
"Thật?!" Yến Tê Đồng cả kinh nói, "Làm sao làm được?"
"Mạng của bà ta nằm trong tay ta, làm sao có thể không theo?" Tang Tử nói, "Gã đánh ngươi cũng đã chết, từ nay về sau ngươi có thể yên tâm gọi tên ta."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com