30.
30.
Trong xe quả nhiên xa hoa. Giường êm xác thực rất thoải mái dễ chịu, còn điểm nhẹ huân hương trầm thanh nhã. Hai bên toa có màn che, Yến Tê Đồng vắt một bên lên, nhìn phong cảnh bên ngoài. Nửa ngày sau, nàng đột nhiên quay đầu hỏi Tang Tử:
"Ta nhìn thấy ở trong nhà có rất nhiều hoa tươi, còn tưởng rằng là người nhà đó yêu thích, không ngờ đầy đường đây toàn là hoa, còn có cả tiểu cô nương bán hoa. Nơi đây có phải nổi danh vì hoa?"
"Không sai." Toa xe của Vị Ương rất rộng rãi, nhuyễn tháp bày ở bên trong ngã xuống là có thể sử dụng như cái giường, Tang Tử như không xương mà nằm, đầu đặt trên gối Yến Tê Đồng, chỉ nhắm mắt đáp.
Yến Tê Đồng lại nhìn nửa ngày nói: "Ta nhìn thấy cổng thành vừa đi qua, ghi rằng nơi này gọi là 'thành Tố Thanh', nhưng có chỗ nào ăn chay đâu."
Toà thành này như một cái thành phố hoa, vậy mà lấy tên đơn giản như thế. Và nàng cũng không có quên mình là thế nào tới được đây. Những người kia khó nói là không có người che chở. Hoa Thành, chỉ sợ hái hoa không ít đi.
Tang Tử lúc này mới lặng lẽ mở mắt, nhìn xem Yến Tê Đồng từ đầu đến đuôi. Trong xe nàng không có che mặt, sắc mặt bình thản, lời nói nhưng lại không nhạt. Tang Tử chầm chậm ngồi dậy, xếp bằng dựa vào vách xe:
"Yến Tê Đồng, ngươi muốn báo thù rửa hận không?"
Yến Tê Đồng ghé mắt nhìn Tang Tử: "Rửa cái gì hận? Không phải là ngươi cứu ta ra rồi ư?"
Tang Tử nhìn Yến Tê Đồng một hồi lâu, đột nhiên rất ôn nhu mà cười. Nàng vươn tay sờ vết sẹo trên mặt Yến Tê Đồng: "Ta vẫn cho là..." Nàng vẫn còn cho là Yến Tê Đồng cả ngày tinh thần hoảng hốt là bởi vì những ngày bị tội kia cho nên thể xác tinh thần còn bị tra tấn. Những cô gái bị Quỳnh đại gia thả ra có một cô cực kì cương liệt, vừa tự do đã không chịu nhục nổi và tự sát. Còn lại thì coi là Quỳnh đại gia âm mưu, nghi thần nghi quỷ gần sắp điên. Yến Tê Đồng thân phận bực nào? Lúc trước bị cào mặt đã đủ kiểu tìm chết, lần này bị thanh lâu bắt được, còn bị treo đến thế kia mà vẫn có thể khắc chế tỉnh táo như thế... Thật sự là cô phụ một phen tâm tư của nàng. Ngay cả Vị Ương nói muốn đến xem đều bị nàng khéo léo từ chối bởi vì sợ ngôn ngữ mẫn cảm làm Yến Tê Đồng suy nghĩ lung tung.
Đã nàng có thể nhìn thoáng, vậy mình dù có uổng công coi như cũng nguyện ý, dù sao nàng không thấy là gánh nặng, tự tại thì tốt. Tang Tử muốn nói lại thôi, cuối cùng là không nói nữa tiếp tục ngã người xuống nghỉ ngơi.
Yến Tê Đồng chờ giây lát, nhún vai, tiếp tục xem ngoài cửa sổ.
Đây là một con đường đá xanh rất rộng lớn. Đủ cho ba chiếc xe ngựa song mã chạy song song. Con đường này rất sạch sẽ, hẳn có người quét dọn, cộng thêm mưa mấy ngày trước rửa qua, càng thêm sáng loáng. Đá xanh không có sử dụng công nghệ nên hơi gập ghềnh, lại có mấy đường rãnh bị mòn làm xe chạy hơi xóc nảy. Nhưng xác thực như xa phu nói, nàng ngồi ở bên trong là không có bao nhiêu cảm giác, so với lúc bị bịt mắt đi vào thành này tất nhiên là trên trời dưới đất.
Đương nhiên, tâm cảnh bất đồng. Yến Tê Đồng không khỏi im lặng cảm thán, mình là được cứu ra, những cô gái bị bắt giống mình tuy nói bị thả nhưng không biết có thật sự được trở về hay không. Tang Tử cứu nàng nàng đã rất cảm tạ, luôn cảm thấy không nên đòi hỏi thêm. Không cho nàng thêm phiền phức, kỳ thật chính là không cho mình thêm phiền phức, càng thiếu một phần tình, luôn cảm thấy sẽ không trả được rõ ràng.
Xe không đi ra bao xa lại đột nhiên ngừng lại.
Yến Tê Đồng mau mau che mặt, quả nhiên liền truyền tới tiếng gõ cửa.
"Tang Tử tiểu thư, đằng sau có cỗ xe ngựa đuổi theo, cản chúng ta lại."
Xa phu đã nói như vậy chứng tỏ người cản các nàng không phải là người của Vị Ương. Tang Tử xoa mi tâm lại ngồi xuống, lúc này là dựa vào Yến Tê Đồng:
"Hỏi một chút, chuyện gì xảy ra."
Lại một hồi, xa phu ở phía ngoài nói: "Họ nói là một vị tiểu thư đồng bệnh tương liên, tới để cảm tạ."
Yến Tê Đồng nghe cũng không hiểu gì, hạ giường tới đẩy cửa, đẩy ra liền vui mừng: "Là ngươi."
Cô gái đứng ở xe bên kia đúng là vị bị bắt cùng nàng, dám hỏi những người kia ban ngày ban mặt có biết vương pháp hay không.
Chỉ thấy cô gái gặp nàng lại là rơi lệ, khi đến gần thì nghẹn ngào nhẹ nhàng cúi chào nói:
"Tỷ tỷ khỏe không?"
Yến Tê Đồng muốn xuống xe, nhưng ngẫm lại lại quay đầu nhìn Tang Tử.
Tang Tử phất tay, cho nàng đi.
Xa phu còn không kịp lấy ghế nhỏ tới, Yến Tê Đồng đã nhảy xuống xe. Nàng đi qua lôi kéo cô gái kia, nhìn hai bên một chút, mới nói:
"Quả nhiên các ngươi đều được thả, thật tốt, thật tốt."
Cô gái kia "A", ngạc nhiên nói: "Không phải ngươi cứu chúng ta ra ư?"
"Ta?" Yến Tê Đồng quay đầu nhìn xem xe ngựa an tĩnh, cắn môi, "Cái gì ta cũng không biết. Vả lại mấy ngày qua ta cũng không quá thanh tỉnh. Chính mình còn không lo được, chỗ nào lo lắng các ngươi? Nói chung không phải ta cứu ngươi, đừng cảm ơn ta."
"Thì ra là thế." Cô gái kia cũng nhìn thoáng qua xe ngựa, "Ngươi ngày đó còn bị treo lên, hẳn là chịu kinh hãi. Như vậy là vị kia đã cứu chúng ta, để tú bà đáng chết thả chúng ta về nhà."
Yến Tê Đồng "A", nhìn xe ngựa nàng ngồi, mới nói: "...Vậy ngươi đang đi đâu đây?"
"Chúng ta đi qua bên đường nói chuyện." Cô gái kia lau nước mắt, thân mật lôi nàng.
Yến Tê Đồng do dự, là cùng nhau lên kiệu? Không biết Tang Tử có chịu người ngoài không?
Lúc này, tiếng Tang Tử nhàn nhạt truyền ra từ trong xe:
"Phía trước có dịch trạm, đến đó lại tụ họp cũng không muộn."
Cô gái kia vội vàng hướng về toa xe thi lễ, rồi cùng Yến Tê Đồng tách ra trở về xe ngựa của mình.
Tiến vào toa xe, Yến Tê Đồng chăm chú nhìn Tang Tử, tiếc là Tang Tử không có phản ứng, nàng đành phải hỏi:
"Đến cùng là ngươi cứu các nàng như thế nào?"
"Thuận tiện mà thôi." Tang Tử chậm rãi nói, "Cũng không phải ta, là người khác."
Yến Tê Đồng sượt qua ngồi bên cạnh Tang Tử:
"Là... Phu nhân đó ư?"
"Ừ." Tang Tử đáp, "Nàng nắm thóp Quỳnh đại gia, bà ta không thể không theo."
"Phu nhân này thật là lợi hại." Yến Tê Đồng không khỏi khen ngợi.
Tang Tử liếc Yến Tê Đồng. Nếu ngươi biết phu nhân thật là lợi hại này cũng là tú bà, không biết lại có cảm tưởng như thế nào:
"Ngươi quen biết cô gái kia?"
"Cũng không phải. Nàng là bị bắt cùng ta." Yến Tê Đồng bây giờ nghĩ lại còn có chút sợ hãi, "Lá gan nàng cũng không nhỏ, nhưng mà đối phương canh giữ quá nghiêm ngặt, bằng không ta đã định tìm nàng chạy trốn."
Tang Tử hơi kinh ngạc, cũng không biết Yến Tê Đồng còn có quyết định này. Khi nhìn thấy Yến Tê Đồng bị treo lên, nàng chỉ cho rằng Yến Tê Đồng thà làm ngọc vỡ mới dám nói những lời kích động kia mà thôi.
Khoảng cách từ Hồng Kinh đến thành Tố Thanh có trăm dặm, Tang Tử chỉ muốn nhanh chóng đến Hồng Kinh, vốn không định nghỉ ngơi giữa đường, nhưng nhìn Yến Tê Đồng mong đợi, chạy được hai mươi dặm liền để xa phu đưa xe vào dịch trạm.
Chiếc xe ngựa của Vị Ương thường xuyên vãng lai trên con đường này, các dịch trạm đều được không ít chỗ tốt từ nàng, thấy xe ngựa của nàng mặt tươi cười chào đón. Không ngờ trên xe lại đi xuống hai người quần áo đơn sơ, hoàn toàn không phải tiêu chuẩn Vị Ương Cung có quen, nụ cười cứng đi mấy phần. Người xa phu này luôn luôn giá ngựa cho Vị Ương, làm sao không biết tâm tư xấu xa của họ, hắn cười theo đi qua trước lấp mấy khối bạc:
"Đây là quý khách phu nhân nhà ta, xin nhờ quan gia cho nghỉ chân một chút. Đằng sau còn có một chiếc xe ngựa là đi cùng, chúng ta chỉ uống một ngụm rồi lên đường ngay."
Yến Tê Đồng nghe nói là đến dịch trạm liền ngẩng đầu, xuống xe ngựa trước rồi đón Tang Tử xuống.
Tên hầu liền ngẩn người. Yến Tê Đồng mặc dù ăn mặc không đủ tinh xảo nhưng đôi mi mắt lại rất có khí thế. Một cái chuyển mắt đủ để định hắn ở đó. Hắn cả ngày liên hệ không ít quan viên, người trên quan đạo tới lui đều mang theo thê thiếp, coi như có chút nhãn giới. Hắn vội cất bạc vào tay áo, cười nói:
"Cứ tự nhiên đi, nghỉ bao lâu cũng không có vấn đề gì, ta đây đi gọi người pha trà ngon cho các ngươi."
Không bao lâu sau, xe ngựa theo tới cũng tiến vào. Có người dẫn cô gái kia lên lầu hai. Nơi này không hổ là dịch trạm trên Hồng Kinh, bố trí không tệ.
Thời điểm chờ người, Yến Tê Đồng chính mắt nhìn thấy hệ thống bưu chính vận chuyển công văn nguyên thủy nhất. Tuy nó không có "Tám trăm dặm khẩn cấp" nhưng cũng đủ "Bốn trăm dặm" cho dịch tốt ở giữa truyền lại thành thạo. Xa phu thấy nàng có hứng thú nên giảng giải một chút. Đến đây, nàng lại cảm thấy "Phu nhân" càng cao minh hơn. Người ta ai ai cũng phải đưa ra chứng từ đối chiếu, các nàng chỉ bằng chiếc xe ngựa đã có thể đi vào ngồi uống trà. Bất kể ở thế giới nào, nơi đâu có được đặc quyền đều là người có quan hệ. Nàng bị vô cớ xuyên qua, đến được đây lại không may gặp đủ chuyện, dẫn đến việc nàng phải nhìn mọi thứ ở đây cách một tầng sa. Thẳng thắn mà nói, nếu không có gì khó lường, nàng không cần hết sức cẩn thận như vậy.
Cô gái đi lên đầu tiên đi đến bên cạnh Tang Tử, kéo vạt áo khom gối chân thành hành lễ:
"Ta họ Khâu, tên độc một chữ Anh, đặc biệt tới để cám ơn ngài ơn cứu mạng."
Tang Tử mỉm cười: "Khâu tiểu thư không cần khách khí, vô sự là thành."
Khâu Anh ngồi xuống sát bên Yến Tê Đồng, khẽ gật đầu:
"Ta vốn là đi theo cậu thăm người thân, bởi vì vô trong chợ nhìn son phấn mà về muộn, nửa đường trở về gặp một bà cô, nói chân bị trật không thể động đậy, xin ta đưa đi một đoạn đường, không ngờ..." Khâu Anh ảo não, hiển nhiên hối hận vì đã giúp người kia.
"Là bà cô áp chúng ta tới sao?" Yến Tê Đồng nhỏ giọng hỏi. Thấy Khâu Anh gật đầu, không thể không cảm thán người ta thật sự là "Đúng bệnh hốt thuốc" . Mình chắc hẳn quá thành kính ngồi trong miếu cho nên tăng nhân mới có thể dụ nàng mắc câu. Mà Khâu Anh là mềm lòng.
"Quần Hoa Quán đã thả người, sao ngươi không về nhà?" Tang Tử ở một bên hỏi, "Ta nghe khẩu âm của ngươi..."
"Đúng vậy, ta là người Hồng Kinh." Khâu Anh trả lời, "Mẹ ta mặc dù gả đến Hồng Kinh, nhưng giọng quê vẫn không đổi, có dạy cho ta một chút. Ta đi theo cậu trở về cho nên thử nói giọng quê, bọn buôn người không biết ngược lại đưa ta chạy về nhà. Bởi vì nghe được khẩu âm mấy người trong đó cho nên nghĩ nếu cách Hồng Kinh là gần thì sẽ tìm cách đào thoát, và nhất định phải cùng với tỷ tỷ đào tẩu."
Khâu Anh trong lúc còn bị nhốt trong thùng đã giấu đôi bông tai của mình trong tay áo, khi về đến thành Tố Thanh bị ép tắm rửa lại nắm chặt trong tay. Chút lộ phí ấy cuối cùng có đất dụng võ. Khi được thả, nàng đem đi cầm rồi mướn xe ngựa chạy thẳng đến Hồng Kinh. Nếu lúc ra khỏi thành không phải nhìn thấy khuôn mặt người quen đang vén màn nhìn ra ngoài, nàng cũng không kịp nghĩ nhiều, đã có thể gặp lại, nàng làm sao cũng muốn giục xe đuổi theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com