Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

38.


38.

Một đêm vô sự. Ngày hôm sau, Yến Tê Đồng phải đóng mắt cả buổi. Bất luận Tang Tử dày vò mặt nàng như thế nào, khi nàng mở được mắt, đã dán mặt vào gương đồng.

Hoành Kinh không phải như trên núi, đồ đạc trên núi đương nhiên không thể so sánh. Ví dụ như cái gương đồng trước mắt này, tuy không tốt bằng gương hiện đại nhưng vẫn có thể rõ ràng phân biệt được lông mày và lông mi. Yến Tê Đồng lấy gương soi mình, thật sự bội phục.

Nhìn gương mặt diễm lệ trong gương vậy mà hoàn toàn thay đổi hình dáng qua ma thủ của Tang Tử. Yến Tê Đồng vốn là mắt hạnh, hai con ngươi khi ngưng mắt lại là có uy nghiêm, nhưng bây giờ bị Tang Tử vẽ thêm khóe mắt; hốc mắt vốn cũng hơi sâu, bị Tang Tử che đậy một ít, làm cho ánh mắt của nàng càng thêm hẹp dài. Mặt mũi biến đổi làm cho người ta cảm giác như biến thành người khác. Sắc mặt Yến Tê Đồng được Tang Tử chuyên tâm điều trị trông rất không tệ, nàng không thi trang phấn vẫn xinh đẹp hơn người khác; hôm nay bị Tang Tử biến đổi trở nên trắng bệch, có vài phần tiều tụy.

Yến Tê Đồng nhăn mày nhìn mình trong gương, gương mặt lúc đầu nàng nhìn vốn thấy không như ý, bây giờ thấy thế nào cũng giống thần sắc có bệnh như Tang Tử.

Tang Tử ở một bên thoả mãn gật đầu: "Ừ, như vậy là được rồi." Vì làm cái này, tối hôm qua nàng ngủ trễ, sáng nay lại thức sớm, hơn nữa bận rộn làm dịch dung một hồi thật đúng là hơi mệt. "Ta đi nghỉ đây, nửa canh giờ sau, ngươi gọi ta." Rồi nàng đi rửa tay, mặc quần áo nằm trên giường.

Yến Tê Đồng nhìn xem trái phải, không biết nơi đây xác định giờ giấc bằng cách nào. Nàng từng nhìn thấy đồng hồ bằng đá, coi giờ bằng bóng mặt trời ở nước ngoài rồi. Nàng cảm thấy cái gọi là nửa canh giờ mà Tang Tử nói chỉ là thuận miệng nói đại thôi.

Trong lúc rảnh rỗi, Yến Tê Đồng tìm tìm ở trong phòng thấy có giấy lẫn bút, rồi nàng mài mực, vẽ đồng hồ cát. Không có đồng hồ xác định hai mươi bốn tiếng, cả ngày không biết đã đến giờ nào, đối với người đã quen thời gian chính xác mà nói chính là sự dày vò. Người ở đây chỉ cần nhìn mặt trời đã đoán được canh giờ, nhưng Yến Tê Đồng thử làm rất nhiều lần mà vẫn chưa bao giờ thành công - nàng thậm chí ngay cả đông tây nam bắc còn không biệt được nữa là. Đồng hồ chỉ là thứ bình thường, nếu thiếu cũng sẽ không ảnh hưởng đến sinh hoạt, nhưng nói chung đến lúc cần mà không có vẫn là không dễ chịu. Nàng là một con người rất đúng giờ, từ thời còn đi học cho đến tận bây giờ cho nên tạo thành thói quen dù không nhìn đồng hồ những vẫn có thể canh được từng phút đại khái. Vì vậy, đồng hồ cát nàng muốn làm không phải phức tạp, mà là bản đơn giản hơn. Ít nhất có thể xác định được nửa canh giờ là bao nhiêu phút. Ở đây không có thủy tinh nên phải thay bằng chất liệu khác. Cát cũng phải là loại riêng. Và phần eo đồng hồ phải bao nhiêu mới phù hợp. Yến Tê Đồng cứ như vậy mà vẽ đủ kiểu loạn xà ngầu thật lâu, thì bỗng giật mình, có lẻ nửa canh giờ đến rồi, nàng phải đi gọi Tang Tử.

Tang Tử đứng dậy, đến bên cửa sổ nhìn mặt trời, gật đầu nói: "Chúng ta đi thôi."

Yến Tê Đồng ngay lập tức có vẻ sợ hãi. Mình thật sự tính được nửa canh giờ bằng trực giác? Lẽ nào mình đã vô tình biến thành người ở đây, người Hoành Quốc, có được bản năng này? Lẽ nào sớm muộn gì nàng cũng sẽ quên đi bản thân mình là ai, đến từ đâu, đến cùng có khác gì với nơi này. Đồng hồ cát còn rong ruổi ở trong đầu, Yến Tê Đồng dường như nghe được âm thanh của thời gian trôi, âm thanh của cát mịn từ từ chảy xuống, chúng xếp thành một tương lai rối rắm mà bản thân nàng không muốn nhìn thấy.

Chỉ vì những suy nghĩ này, Yến Tê Đồng mơ mơ màng màng bị dẫn đi. Cho đến khi đi tới trước cửa hoàng cung, nàng mới miễn cưỡng chớp mắt, tỉnh táo lại một ít.

Hoàng cung thủ vệ sâm nghiêm nhưng Yến Tê Đồng thấy Tang Tử lại ung dung ứng đối. Chỉ thấy nàng lấy ra lệnh bài, dưới ánh mặt trời chiếu rọi trông giống như vàng ròng. Binh sĩ thủ thành thấy lệnh bài, cho các nàng đi vào ngay. Yến Tê Đồng đi vào trong rồi còn nghe được loáng thoáng binh sĩ sau lưng khe khẽ nói chuyện.

"Đó không phải là kim bài hoàng thượng ngự tứ sao? Nghe nói toàn Hoành Quốc chỉ có mấy người có. . . Nàng là ai thế?"

"Lính mới, ngươi còn non lắm, rất nhiều chuyện ngươi không biết. . ."

"Đừng cậy già lên mặt, nàng rốt cuộc là ai. . ."

Rốt cuộc là ai. Yến Tê Đồng nhìn xem Tang Tử đi trước dẫn đường, trong lòng cũng nghĩ như vậy. Kim bài hoàng thượng ngự tứ? Nàng đúng là có bản lĩnh! Cô gái mộc mạc suốt ngày cúi đầu làm thuốc ở trên núi lúc trước đâu thể nhìn ra được là có bao nhiêu lợi hại? Thậm chí là tuổi của nàng, mình cũng xem không chuẩn. Khoảng ba mươi đi. Lại nói, phụ nữ ba mươi ở đây con cái đã thành đàn rồi, vì sao nàng lại chỉ có một thân một mình?... Dù sao thì, hoàng cung này cũng lớn quá, đi theo Tang Tử quẹo trái quẹo phải, nàng đã choáng váng. Chẳng những như thế, trên đường đi còn đụng phải mấy tốp thủ vệ tuần tra, đều bị ngăn lại hỏi thăm; dĩ nhiên Tang Tử lấy kim bài ra đáp lời. Ngoài ra, không có đụng phải công chúa hay nương nương du ngoạn, bằng không tốt xấu gì nàng cũng sẽ nhìn thử một phen.

Cuối cùng đi tới một nơi treo bảng phong cách cổ xưa viết ba chữ "Thái Y Viện", tuy chưa đi vào nhưng dường như đã nghe được mùi thuốc, tựa như trở lại trên núi vậy. Tang Tử trái lại hít một hơi thật sâu và mỉm cười giống như phẩm được trà ngon tuyệt đỉnh. Yến Tê Đồng muốn đi theo Tang Tử vào trong thì nghe được tiếng loảng xoảng. Ngoài ra còn kèm thêm một tiếng "cút" trầm thấp, ngắn gọn mà mạnh mẽ. Yến Tê Đồng rụt cổ, chữ kia là nói nàng à, nhưng thấy Tang Tử chỉ hơi khựng lại rồi bước nhanh đi vào.

Trước mặt là một sân nhỏ rộng rãi nhưng không có một cây hoa nào mà chỉ toàn nia thảo dược được phơi nắng đầy sân. Có một góc không có phơi thảo dược mà là có nhiều người đứng chen lấn, bọn họ đều quay lưng nên nhất thời Yến Tê Đồng không thấy rõ được đến cùng là chuyện gì xảy ra. Các nàng đi vào, nghe được có người đang đau khổ cầu khẩn:

"Viện sử đại nhân, Viện sử đại nhân, ngài tha ta lần này đi, ta không dám nữa."

Rồi trong nhóm người có người bước nhanh đi ra, có người quỳ bò theo ở phía sau. Người nọ đi tới phía trước vốn định trả lời cái gì, nhưng đột nhiên nhìn thấy hai người Tang Tử đứng cách đó không xa, thu lại bước chân. Người quỳ ở đằng chỉ lo cúi đầu cầu xin tha thứ, không có chú ý đến những thứ này, thoáng cái nhào vào chân người phía trước ôm chặt. Cùng lúc đó, có người khác chú ý tới bên này, lập tức kinh hô:

"Tang Tử, Tang Tử thế nhưng trở về?"

Tang Tử từng bước một đi đến người dừng bước kia, quỳ một gối, hành đại lễ:

"Sư phụ, đồ nhi đã trở về."

Sư phụ của nàng là Viện sử Thái Y Viện, Tào Tú Xuân.

Nếu ai không biết Tào Tú Xuân, nghe tên còn tưởng rằng là nữ giới, nhưng thực tế là nam giới, thân cao tám thước. Hắn cúi mắt nhìn người ốm yếu trước mặt, không nhiệt tình hỏi:

"Sao ngươi còn chưa chết?"

Yến Tê Đồng phẫn nộ trừng hai mắt, đứng ở phía sau nhìn xem người trung niên khôi ngô kia. Dù nàng không hiểu Tang Tử nhiều lắm nhưng tối thiểu cũng biết đây là xa cách lâu ngày gặp lại. Tang Tử đã làm đại lễ rồi vậy mà có người lại đi hỏi một vấn đề như vậy.

Tang Tử dựng thẳng người, ngửa mặt mỉm cười:

"Sư phụ còn chưa chết, đồ nhi sao dám không hầu hạ ngài mà chết trước."

Tào Tú Xuân nghe vậy cười ha ha, ngồi xuống đỡ Tang Tử dậy. Hắn quay đầu nhìn người còn đang ôm chân mình, lạnh giọng nói:

"Coi như hôm nay ngươi gặp may mắn, đụng phải đồ nhi ta trở về, ta phạt ngươi nửa năm bổng lộc, nếu ta còn nghe nói ngươi lấy hàng giả để kiếm lời, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi."

Dứt lời, hắn đá người kia văng xa mấy trượng, làm đổ vài nia thảo dược. Người kia thảm hại nhào ra đất, bụm ngực ho khan không thôi.

Những người sau lưng Tào Tú Xuân xông tới, bảy mồm tám lưỡi hỏi Tang Tử mấy năm nay đi đâu, sao gầy như vậy, sắc mặt như thế nào lại hỏng bét vân... vân; chỉ thấy Tào Tú Xuân vung tay lên, tiếng nói như chuông lớn:

"Các ngươi đều tản đi, Tang Tử là đồ nhi của ta, còn chưa trả lời ta... Nào đến phiên các ngươi lắm miệng."

Những người kia đã quen thuộc tính nết Tào viện sử, cười hì hì giải tản.

Đám người tan hết, Tào Tú Xuân chuyển mắt nhìn Yến Tê Đồng ở sau lưng Tang Tử, lạnh lùng nói:

"Còn không đi theo ta."

Tào Tú Xuân về y thất ngồi xuống, duỗi tay ra; Tang Tử cũng đưa tay đến. Hình ảnh sư phụ bắt mạch cho đồ nhi hiện lên. Thật lâu sau đó, sắc mặt Tào Tú Xuân đen như đáy nồi:

"Nghiệt căn kia vẫn còn trong cơ thể ngươi, ẩn nấp như tơ nhện mà không phát, ngươi trở về có ích lợi gì?"

"Sư phụ không nhớ ta, cần gì phải sai người tìm ta." Tang Tử thu tay, buông tay áo xuống, "Ngài đừng nói việc Kim Vân Kha đi tìm ta không có quan hệ gì với ngài."

"Đúng vậy, " Tào Tú Xuân đáp, "ta không có thời gian đi tìm ngươi, cũng không cần biết ngươi còn sống hay đã chết. Bệnh của hắn mặc dù quái dị nhưng cũng không đến mức không trị được. Đúng lúc máu của ngươi là vô cùng âm lãnh, là khắc tinh của hắn. Một người muốn sống tự nhiên sẽ nghĩ cách, nếu ngay cả tài lực nhà hắn vẫn không tìm thấy ngươi, ta có đi tìm cũng vô dụng; nhưng nếu tìm được -- ta dĩ nhiên biết được ngươi như thế nào."

"Ngay cả tâm tư đi tìm ta, sư phụ cũng không có, " Tang Tử cười cười, "Tình thầy trò thật sự muốn đoạn thật mà."

Tào Tú Xuân mặt không chút thay đổi nói:

"Khi ngươi chết, tình thầy trò tự nhiên sẽ đoạn. Sớm hay muộn có gì khác biệt. Nếu biết ngươi sẽ chết trước mặt ta như vậy, lúc trước ta sẽ không ôm ngươi về Thái Y Viện rồi."

Mấy năm trước Tang Tử cũng nghe được lời này, lúc đó thật sự thương tâm vì nàng coi Tào Tú Xuân như cha ruột. Khi nàng bệnh nặng, hắn chỉ dang tay ra rồi nói thế gian này không ai có thể giải độc được cho ngươi, dù có thuyên giảm nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể chờ chết trong giá lạnh. Vì vậy nàng rời đi Hoành Kinh, tha hương ẩn cư nơi sơn dã. Thật ra thì nàng biết rõ nếu mình phát bệnh lại phải liên lụy người bên cạnh. Lần đầu tiên nàng phát bệnh đã có vài chục người bị liên lụy, chết cứng giữa đêm khuya rồi. Nội công tâm pháp nàng tu tập từ nhỏ với Tào Tú Xuân hầu như đã tiêu hao hết mới bảo trụ được cái mạng của nàng. Còn những người đã chết bị Tào Tú Xuân dàn xếp, tiêu tốn nghìn vàng mới chặn miệng người ta được. Sau đó thầy trò hai người phối được thuốc tốt, tránh được mấy lần số kiếp sinh tử, nhưng cuối cùng vẫn không tìm được cách trừ đi tận gốc. Bởi vậy ngoại trừ bỏ đi, nàng cũng không còn cách nào. Bằng không thì chỉ còn đường tự sát. Tào Tú Xuân năm đó nói với nàng, nếu ngươi phải chết thì chết nhanh đi, miễn cho ta thương nhớ. Không thì tìm chỗ rừng sâu núi thẳm không người nào đó mà tự sinh tự diệt. Sau này lại cũng không cần để ta biết được ngươi sống hay chết thế nào, ta sẽ coi như không có đồ đệ như ngươi mà thôi. Nhưng Tang Tử sẽ tự sát sao? Nàng chỉ nghĩ bản thân mình có lẽ là mệt mỏi, mà nếu đã càng ngày càng mệt mỏi thì nên tìm một chỗ nghỉ ngơi. Và lần nghỉ ngơi này mất bốn năm. Sau đó, Bảo Kiều dẫn Yến Tê Đồng đến. Ngày xưa, nàng cho rằng sư phụ thật sự muốn ân đoạn nghĩa tuyệt với mình, nhưng hôm nay đột nhiên phát hiện mình có lẽ ngay từ đầu đã không hiểu rõ được sư phụ. Tuy hắn ác ngôn ác ngữ nhưng bây giờ nghe lại nàng thấy không còn thương tâm nữa, mà chỉ là không đành lòng - không đành lòng nhìn hắn thấy mình kinh hỉ, rồi sau khi bắt mạch lại tuyệt vọng. Tang Tử quay đầu nhìn Yến Tê Đồng, định muốn nói, lại bị tiếng bước chân cắt ngang.

Có người dừng bước trước y thất, gõ cửa nói: "Tào viện sử, cung nhân Trạch Quảng Cung đến nói Hoàng hậu nương nương truyền gọi Tang Tử đại phu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com