Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

46.

46.


Hai vị họ Yến đi rồi, Yến Tê Đồng ngồi một hồi lâu đến cứng người mới nghe thấy ở ngoài có tiếng truyền đến.

Tang Tử đẩy cửa vào, nhìn thấy Yến Tê Đồng ngồi đó, hai mắt vô thần nhìn ánh nến lấp lòe trên bàn. Đến gần mới thấy rõ nàng ấy khóc. Sắc môi cũng trắng bệch. Có lẽ khi nãy là vô cùng cảm động... Nhưng khi Tang Tử nhìn thấy quyển sách viết tay cần phải giao cho Yến Tử Lương kia làm sao còn ở trên bàn, nàng cầm nó lên, ngồi đối diện Yến Tê Đồng, dịu dàng hỏi: "Sao vậy? Sao không giao cái này cho cha ngươi?"

"A, " Yến Tê Đồng nhìn thấy nó mới nhớ tới mục đích gặp mặt, mà tại mình quá vội vàng muốn rũ sạch quan hệ nên quên đi, nàng lắp bắp nói: "Không...không kịp..."

"Không kịp?" Tang Tử thấy nàng còn chưa trở lại bình thường, chỉ đành đợi thêm một lát nữa mới hỏi tiếp: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Ta không muốn trở về Yến gia...đó không phải là nhà ta muốn về..." Yến Tê Đồng nhỏ giọng nói một cách có thâm ý. "Có lẽ ta nói thẳng quá, bọn họ rất thương tâm...cho nên rời đi rồi."

Tang Tử nghe xong nhíu mày. Nàng đoán được Yến Tê Đồng không muốn trở về thôi, cũng không ngờ nàng ấy kiên quyết đến thế này. Nhưng đó là chuyện của nàng ấy, cần chính nàng ấy tự quyết định. Đương nhiên trên đời này có vài quyết định rất khó hạ quyết tâm, nếu không nàng ấy sẽ không đến nỗi dù đạt mục đích nhưng ngồi sầu khổ ở đây đến lạnh cóng cả người.

Tang Tử gọi người lấy nước nóng tới, tự mình rửa mặt lau tay cho Yến Tê Đồng, nhìn nàng ấy như tượng gỗ mặc cho người làm gì làm mà đau lòng. Vận mệnh giữa nàng và cô gái này liên hệ cùng nhau, nàng ấy khóc hay cười đều có thể tác động đến nội tâm của nàng nhiều hơn so với trước đây. Đối với một người luôn luôn độc lai độc vãng như nàng thì sự bận tâm lo lắng này rất khó có được, cho nên nàng vẫn đang thích ứng. Tang Tử mang thuốc tới và tỉ mỉ bôi mặt cho Yến Tê Đồng. Thiên kim phục nhan thảo là kỳ thảo tự nhiên có kỳ hiệu. Không lâu nữa Yến Tê Đồng sẽ có một dung nhan hoàn mỹ không một tì vết. Chỉ tưởng tượng như vậy, trong lòng đã cảm giác cực kỳ thành công, Tang Tử vui quá dán tới hôn nhẹ lên má Yến Tê Đồng.

Một nụ hôn chỉ như chuồn chuồn lướt nước. Yến Tê Đồng mở to mắt, ngỡ ngàng cầm nửa bên mặt bị hôn, nói lắp hỏi: "Ngươi, không lẽ...ngươi không lẽ...thật sự là..."

"Là gì?" Tang Tử cười nói. "Vết thương của ngươi sắp lành, đến nỗi không để lại dấu vết, ta rất vui. Ngươi không vui?"

Thà mặt không có sẹo— đương nhiên cũng không phải mặt của ta, có hay không cũng không có quan trọng như vậy. Nhưng ngươi hôn ta như vậy chẳng lẽ chỉ muốn biểu đạt vui sướng? Ngươi còn nhớ ngươi đã nói ngươi không phải dê xồm không? Hay nói đúng hơn là đối với ngươi, tất cả bệnh nhân khỏi bệnh đều được thân thiết? Tiếc là những câu hỏi này đều bị Yến Tê Đồng nuốt trở vào.

Đôi mắt Tang Tử rõ ràng trong sáng vô tư, không hề cảm thấy hành vi của mình có gì dị thường.

Yến Tê Đồng chưa bao giờ bị người cùng giới hôn. Mà cái hôn ấy vừa dính tức lùi. Không để lại cái gì ướt át. Nên coi nó là thuần khiết cũng được; theo bản năng cũng được.

Tang Tử thấy mặt Yến Tê Đồng lúc đỏ lúc trắng, rồi còn có "đề phòng", sự kích động trong lòng biến mất đi một số. Nàng nghĩ do mình thích thuốc thang châm cứu, đôi khi quá khích mà quên mất rằng người ngoài sẽ không hiểu một vài hành động của nàng. Và có lẽ đã lâu nàng không có như vậy cho nên vừa rồi đã làm Yến Tê Đồng thấy sợ. Hàng lông mày Tang Tử hạ thấp xuống: "Ta chỉ là vui mừng mà thôi..."

Tang Tử buồn bã như vậy ngược lại khiến Yến Tê Đồng không được tự nhiên mà ho nhẹ, nàng mạnh mẽ giải thích: "Chẳng qua là cảm thấy ngươi bây giờ đối với ta quá tốt, hơi thụ sủng nhược kinh."

Tang Tử suy nghĩ lại từ trước cho tới bây giờ, hình như đúng là như vậy: "Lần trước ngươi nói tới đồng tính luyến ái, có phải là như thế này không? Ngươi tốt với ta, ta tất nhiên cũng sẽ tốt với ngươi; ngươi càng tốt với ta hơn, ta cũng sẽ càng tốt với ngươi hơn?" Nàng nhẹ giọng nói. "Nếu ngươi không muốn trở về Yến gia, vậy sau này ngươi đi đâu, ta có thể đi cùng ngươi. Nếu ngươi không đồng ý việc ta đi theo, vậy khi gặp chuyện khó xử, chỉ cần ngươi thông báo, ta sẽ giúp." Nàng suy nghĩ thêm một chút rồi lại bổ sung: "Những điều này không phải bởi vì ngươi có thể giảm bớt hàn chứng của ta, hiểu không?"

Yến Tê Đồng hiểu, lại không hiểu. Trong lòng nàng vẫn chưa tỉnh táo lại từ lúc gặp cha mẹ họ Yến nồng nàn tình thân, giờ lại bị hôn cho một cái, bước ngoặt này không khỏi quá lớn, nàng gánh không được... Nhưng giọng điệu Tang Tử lại chân thành, không phải giả, nhất thời khiến nàng muốn làm rõ: "Ngươi tốt với ta, có phải cũng giống như Bảo Kiều?"

"Không giống." Tang Tử lắc đầu. Bảo Kiều chỉ là một trong bốn thuộc hạ của Túc Mệnh, tuy có lui tới nhưng đến cùng là chưa từng có giao tình gì sâu nặng.

Yến Tê Đồng đưa ngón cái đến bên môi cắn, hàm hồ hỏi: "Vậy cùng với vị phu nhân lần trước cứu ta thì thế nào?"

Tang Tử sửng sốt một lát mới phản ứng được ý Yến Tê Đồng nói hẳn là Vị Ương, lại lắc đầu. Bản lĩnh Vị Ương lớn lắm, chưa tới phiên nàng bận tâm.

Yến Tê Đồng vô cùng hoài nghi nhìn Tang Tử, suy nghĩ một hồi lâu mới ấp úng hỏi: "Ngươi có biết câu chuyện đoạn tụ phân đào không?

Tang Tử lúc này bỗng nhiên tỉnh ngộ. Nước láng giềng có một Vương gia nổi danh đoạn tụ, văn thơ về chuyện đào hoa của hắn truyền khắp các quốc gia đại lục, nàng đương nhiên biết là chuyện gì xảy ra. Đến bây giờ nàng đã có thể hiểu vẻ mặt Yến Tê Đồng khi không cảnh giác là gì.

"Ngươi sợ ta hôn ngươi?" Tang Tử mím môi cười một hồi mới nói: "Tuy ta chưa từng yêu ai nhưng cũng biết vạn vật âm dương mới có thể sinh sôi. Giữa chúng ta nào có khả năng đâu."

Nếu thật sự như lời ngươi nói thì sẽ không có câu chuyện đoạn tụ phân đào. Đương nhiên là Tang Tử không có tâm tư kia đối với nàng là tốt nhất. Nàng quả quyết trăm phương ngàn kế cũng phải rời khỏi đây rồi, nếu để lại tình cảm gì, nhất là dạng tình cảm này nữa thì nàng sợ mình đi rồi sẽ không an tâm.

Yến Tê Đồng thở dài, oán trách nói: "Ai bảo ngươi làm hành động này, đừng trách ta nghĩ như vậy."

"Phải, phải, là ta lỗ mãng." Tang Tử nói. Gương mặt không còn sức sống vừa rồi trở nên sinh động, tâm trạng cũng thả lỏng, hoàn toàn không có cảm giác mình không đúng chỗ nào.

Hai người lại nói thêm vài câu, cuối cùng là quyển sách này phải để Tang Tử giao cho Yến Tử Lương, sau đó Yến Tê Đồng đi về phòng ngủ của mình.

Tang Tử đi rồi, Yến Tê Đồng tắm rửa lại rồi nằm dài trên giường, hết nghiêng trái lại lật phải, làm thế nào cũng không ngủ được.

Chuyện hôm nay gặp được cha mẹ họ Yến tất nhiên là cho nàng chấn động rất lớn. Sau đó Tang Tử lại quấy rối tâm thần nàng. Ai còn bình tĩnh được thật sự là thiếu tim thiếu gan, không có tình cảm. Tuyệt đối không để người ở đây ảnh hưởng đến bản thân là nhận thức đầu tiên của nàng, nhưng theo thời gian ở lại càng lâu càng hết chuyện này tới chuyện khác, Yến Tê Đồng sợ ý niệm trở về của mình có một ngày sớm muộn gì cũng phai nhạt. Nghĩ tới đó, Yến Tê Đồng càng thêm bất an, hai mắt chỉ mở to, không chớp cho đến khi cay mắt. Hôm đó là đầu tháng, ngoài cửa sổ đen kịt, đưa tay không thấy được năm ngón. Rõ ràng đã có cơn mát của đêm đen hạ xuống nhưng lại luôn khiến người ta cảm giác bức bối không yên, nàng phải nới lỏng dây thắt ra mới dễ thở hơn. Đêm càng tối, Yến Tê Đồng mở mắt nhìn thấy bóng đen càng dày đặc và còn cảm nhận được sự tồn tại đang xung đột với nàng. 

Biết bao nhiêu buổi tối sau khi tới đây đã trải qua, Yến Tê Đồng chưa bao giờ có trải nghiệm như thế này, thậm chí là nàng cảm giác được mình muốn cử động nhưng không thể được. Nàng bây giờ giống như lúc vừa mới tỉnh lại, phản ứng giống như khi mới biết mình gặp chuyện, ý thức được tất cả nhưng không thể kiếm soát được cơ thể. Yến Tê Đồng sợ hãi. Không biết gặp cái gì ám hại. Tuy không ngửi được cái gì khác với lúc bị chụp thuốc mê bắt cóc nhưng nàng không dám sơ suất, liều mạng mà hô lên một tiếng "Tang Tử!"...... Vừa ra tiếng, Yến Tê Đồng hối hận. Nàng cảm thấy mình tuy đang di động, nhưng lại thật sự không hề di động như vậy thì có thể gọi được cái gì, nghĩ đến đây nàng cả người lặng yên không một tiếng động như là một thiết bị bị ngắt nguồn điện.

Sau vài nhịp thở, cửa phòng Yến Tê Đồng bị đẩy mạnh ra, Tang Tử xông tới giữa một vùng tăm tối cho đến khi đá trúng cạnh giường mới dừng lại đứng thở dốc. Ánh đèn một lát sau vào theo; hạ nhân đặt giá nến ở trên bàn, quay đầu hỏi Tang Tử: "Xảy ra chuyện gì vậy ạ, dường như ta nghe được nàng ấy vừa gọi ngài?"

Tang Tử cố chớp mắt để thích ứng ánh sáng. Không biết có phải là bởi vì nghe được tiếng Yến Tê Đồng gọi mà quá nóng ruột, khí huyết xông lên không. Dù có người bưng nến tới rồi mà trước mắt vẫn hoàn toàn mơ hồ.... Từ từ chờ tầm mắt rõ ràng hơn, Tang Tử nhìn thấy Yến Tê Đồng nằm thẳng ở giường, bình yên ngủ say, thở phào nhẹ nhõm; nàng phất tay để hạ nhân đi ra ngoài.

Vừa rồi nàng đã ngủ. Nhưng bỗng nhiên tựa như bị sét đánh mà giật mình. Cái tiếng gọi "Tang Tử" đó vừa nôn nóng vừa bi thảm, dư âm còn toàn là sự hoảng loạn khiến nàng phải bật dậy xuống giường xông thẳng tới đây. May mà người vẫn còn... Tang Tử chậm rãi ngồi xuống bên giường, xuất phát từ thói quen đưa tay bắt mạch Yến Tê Đồng. Mạch đập vô cùng vững vàng... Nhưng tiếng gọi vừa nãy có vẻ không phải xuất phát từ đây... Tang Tử nghi hoặc, không lẽ nàng gặp ác mộng, gọi mình ở trong mơ? Tang Tử khẽ đẩy Yến Tê Đồng. Mà Yến Tê Đồng có vẻ ngủ rất sâu, khó có thể lay động được cho nên không hề có phản ứng. Tang Tử càng nghi hoặc, vỗ nhẹ mặt nàng: "Yến Tê Đồng, Tê Đồng?"

Người bị gọi vẫn nhắm mắt không trả lời.

Trong phút chốc, từ đỉnh đầu cho tới từng ngón chân Tang Tử hoàn toàn lạnh lẽo, nàng đột nhiên nghĩ đến lúc trước khi Yến Tê Đồng ăn bậy thuốc của nàng cũng có một khoảng thời gian phản ứng như thế. Cái gọi là phản ứng như thế chính là không phản ứng chút nào. Tang Tử đứng lên, hít thở thật sâu vài hơi, xoay người muốn về phòng lấy hộp châm cứu của mình. Đi ra cửa phòng Yến Tê Đồng, nghe thấy bên ngoài trạch viện truyền đến bốn tiếng vang một chậm ba nhanh báo hiệu đã là canh tư và giờ tý vừa qua.

Hạ nhân lúc nãy cầm giá nến sợ còn có việc gọi mình cho nên không có đi ngủ, còn đang ngủ gật mà canh giữ ở ngoài cửa phòng Yến Tê Đồng. Tang Tử đánh thức nàng và dẫn nàng đến phòng lấy mấy vị thuốc, dặn dò nàng đi sắc chén canh nhân sâm đem đến.

Đến khi chén thuốc được đưa tới, Tang Tử châm cứu cho Yến Tê Đồng xong rồi, bình tĩnh ngồi ở mép giường nhắm mắt trầm tư.

Đối với thuật châm cứu, người bình thường ai ai cũng học được. Nhưng nếu muốn có khả năng cải tử hồi sinh thì phải dùng đến kỹ thuật nắn châm, tức là phải sử dụng đến nội lực. Một châm cần rót cần rút nội lực của nàng ngày xưa chỉ làm sơ sơ thôi đã có công hiệu hơn rất nhiều so với các đại phu bình thường. Nhưng hôm nay thi châm xong cả người nàng đã đầy mồ hôi rồi, nói gì đến dẫn nội lực ra giúp thêm. Lần trước Yến Tê Đồng hôn mê là do thuốc gây ra, ít nhất có thể dựa theo căn nguyên mà lần ra. Còn lần này, Tang Tử rõ ràng cảm giác được có khác. Chính điều này mới là điều khiến nàng phải lo lắng.

Trong sách có mô tả một chứng bệnh tên là hồn lìa khỏi xác. Ngoại trừ mất đi ý thức thì tim, mạch, hô hấp vẫn còn. Nhìn chỉ như ngủ say nhưng làm sao cũng không tỉnh. Dạng bệnh nhân như thế không phải Tang Tử chịu bó tay mà là dù có lãng phí nhiều thời gian ở đó, kết quả cũng chưa chắc tốt đẹp. Mà Yến Tê Đồng, vì sao đột nhiên bị hồn lìa khỏi xác?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com