8
8.
Yến Tê Đồng chưa bao giờ quên lần Bảo Kiều bắt nàng đến bờ vực! Tuy bên ngoài dược viên có xuất hiện động vật hoang dã, nhưng Yến Tê Đồng không cho là chỉ có như thế - chắc chắn là có dã thú, biết không chừng còn biến thành bữa ăn cho chúng!!
Càng nghĩ càng thấy Tang Tử không thể gặp chuyện gì, Yến Tê Đồng cắn răng, cố hết sức mang Tang Tử ra. Và khi Tang Tử vừa ra khỏi thùng gỗ, Yến Tê Đồng rùng mình - nàng cảm thấy mình không phải đang ôm người mà là nước đá.
Tại sao lại lạnh như vậy? Yến Tê Đồng nghĩ, và cố sức ôm Tang Tử nhanh đi ra ngoài.
Trước khi ra khỏi cửa, nàng có quay đầu lại thoáng nhìn: chân Tang Tử kéo lê dưới đất để lại vệt nước dài, và vết nước đó giống như sẽ lập tức đóng băng ngay. Yến Tê Đồng không dám nhìn nữa mà nhanh mang Tang Tử về phòng ngủ.
Có thể thấy Tang Tử rất sợ lạnh vì nàng có tấm chăn rất dày. Khi Yến Tê Đồng lau khô Tang Tử rồi nhét vào chăn, nàng cũng muốn chui vào đó theo; dù là nghĩ vậy nhưng nàng vẫn phải tìm cách - chí ít thì cũng phải có cái gì đó nóng nóng. Mà lúc Yến Tê Đồng vừa định dứt ra, lại phát hiện tay áo mình bị Tang Tử nắm chặt.
"Tang Tử, ngươi tỉnh sao?"
Tang Tử vẫn nhắm mắt. Hơn nửa ngày mới có vẻ như thu gom lại hơi - rất rất nhỏ nói: "Đừng đi..."
Yến Tê Đồng gỡ tay rồi kéo chăn đắp lên hai vai cho Tang Tử: "Không, ta chỉ đi nấu nước nóng cho ngươi."
Tang Tử không nói gì nữa. Yến Tê Đồng đợi một chút, thấy Tang Tử không phản ứng mới rời đi.
Nhóm lửa ở bếp trong tình trạng lo lắng khôn nguôi, Yến Tê Đồng kiềm không được mà chạy về xem Tang Tử. Nào biết lúc này mới ghê sợ hơn: phòng ngủ quả thực như Bắc Cực! Cái lạnh phủ ngay vào người và dường như nó không muốn tiêu tán. Tang Tử nằm ở trên giường càng thêm không có nhân khí! Yến Tê Đồng đã thấy lạ lùng rằng, đại phu như Tang Tử mà sức khỏe quá yếu - nhưng không ngờ nàng lại tệ đến mức này thật - cứ như là sẽ ra đi bất kì lúc nào!?! Yến Tê Đồng vỗ mặt và gọi tên Tang Tử; nàng lắc lắc vai Tang Tử - sốt ruột đến nỗi không biết làm gì.
Một lúc lâu sau, mới có một cái tay lạnh ngắt bắt được tay Yến Tê Đồng. "Đừng nhúc nhích..." Tang Tử gian nan nói.
Lúc này, Yến Tê Đồng thật sự không dám cử động nữa, và cũng không còn nghe được Tang Tử nói thêm gì - nhưng cái tay kia giống như đang kéo nàng từng chút từng chút một. Bởi vì Tang Tử rất yếu cho nên cũng không quá rõ ràng. Yến Tê Đồng cúi đầu nhìn Tang Tử: ngũ quan nàng rất nhạt; mày mỏng mắt phượng; môi mỏng nhợt nhạt và hơi thở lạnh băng nhẹ nhàng phả lên mặt Yến Tê Đồng làm Yến Tê Đồng tê dại. Dù vậy, lại không làm Yến Tê Đồng sợ mà ngược lại làm nàng cảm thấy quen thuộc; nàng cúi người xuống, giống như cũng có thể nghe thấy tiếng tim mình đang kết băng. Tang Tử như thở dài ra một hơi, nắm tay Yến Tê Đồng không buông; Yến Tê Đồng cũng như thế mà cách chăn ôm Tang Tử và nhắm mắt lại. Tóm lại đây là hình ảnh rất lãng mạn. Yến Tê Đồng ghé vào người Tang Tử, rồi mơ mơ hồ hồ miên man suy nghĩ. Song chỉ trong nháy mắt nàng lại mất đi ý thức. Nàng như bị cuốn vào lốc xoáy. Lốc xoáy tối om và trống không. Rồi từ từ có sương mù xám ngoét thổi qua, dẫn đường cho Yến Tê Đồng. Đi ra khỏi đó là một nơi lạnh lẽo vô cùng và chỉ có một con đường nhỏ quanh co mơ hồ; bên đường có loại hoa nào đó đỏ sậm, như ẩn như hiện trong sương mù. Phía trước hình như có bóng dáng ai phiêu đãng, và khiến nàng phải đi theo. Hình như đó là một cây cầu; ánh nắng chiếu xuống nước dưới cầu làm lóe mắt, hại nàng không nhìn nhiều được. Mà lạ là ở chỗ này cũng âm u - có vẻ như giống địa ngục?!? Nhưng những cảnh tượng này đã biến mất rất nhanh bởi vì cái lạnh thấu xương trên người Tang Tử phát ra đã từ từ dừng lại, và cuối cùng là biến mất.
Khi căn phòng trở lại bình thường, Tang Tử dường như tỉnh lại ngay - hoặc là nói, nàng căn bản không có ngủ. Có điều, đúng là nàng đã được lau khô, nhưng tóc vẫn còn ướt. Yến Tê Đồng thì đang ghé lên người nàng nằm. Tang Tử sẽ đẩy ra mà ai ngờ đối phương ôm lại nhanh hơn, chặt hơn. Tang Tử thử lại; nàng cọ cọ nhẹ nhẹ và cảm thấy da Yến Tê Đồng mát mát, càng sờ càng thích. Cố sức rút hai tay mình từ trong chăn ra, Tang Tử vòng tay lên lưng Yến Tê Đồng.
"Thế gian này không ai có thể giải độc của ngươi, cho dù ngươi biết cách làm nó thuyên giảm, nhưng cuối cùng cũng phải chờ hàn khí bức đến chết mà thôi." Lời tiên đoán vận mệnh của mình quanh quẩn bên tai, Tang Tử không nghĩ có một ngày, người không nên tồn tại lại xuất hiện.
Bản lĩnh của Tang Tử đã có rất nhiều người chỉ nghe kỳ danh bởi vì nàng chỉ từng nổi danh một thời song sau đó lại biệt tích.
Có ai mà vô cớ muốn quy ẩn đâu?
Tang Tử từng trúng kịch độc và qua mỗi vài tháng, độc tính sẽ phát tác. Nhiều nhất là không quá ba tháng.
Độc phát tác đều xảy ra vào đêm trăng tròn.
Trong khoảng thời gian độc phát, Tang Tử không để ai ở gần cho nên nàng lùi về nơi hoang tàn vắng vẻ này. Mà cho dù nàng y thuật cao tới đâu, phối dược như thế nào thì kết quả vẫn vậy.
Thân thể nàng ngày một kém sau mỗi lần như thế - nàng thậm chí còn nghĩ : nàng kể ra cũng đã sống lâu rồi - thế cho nên, dần dần nàng cũng thấy bình thường. Đến nay là đã qua ba tháng, bình thường cũng không có bệnh trạng gì làm nàng thật sự quên mất; vì vậy mà tháng này đã tới mười lăm mà nàng suýt quên.
Nhưng hiện tại, trên người nữ nhân này - thái tử phi giả này - chẳng liên quan gì đến độc của nàng - có trái tim nóng bỏng, nó đập - sự ấm áp của nó khiến tay nàng đang để ở vị trí đó (sau lưng) cũng run theo nhịp nó đập. Hàn độc khí đã đang mang đi thân nhiệt của nàng, nhưng trên người Yến Tê Đồng nàng đang ôm lại đang không ngừng cho nàng nhiệt độ, làm nàng thấy ấm hơn. Tang Tử tham luyến độ ấm ấy. Nó giống như ánh mặt trời sau giờ Ngọ vậy. Nướng người (thích hợp) buồn ngủ. Nàng thật sự quá mệt; tay cũng trượt xuống từ lưng Yến Tê Đồng; mắt từ từ đóng lại.
Đang lim dim, Yến Tê Đồng đột nhiên khẽ thốt lên và nàng nghe được hai chữ: "Thần Phong..."
Thần Phong? Tang Tử nhíu mày, nghiêng người đặt Yến Tê Đồng lại ở bên cạnh.
Có vẻ như là tên người.
Không biết là ai nhỉ?!
Nhất định phải nhờ Vân Điếu Bàn đi tra xem "Thần Phong" xem có liên quan gì đến Yến Tê Đồng.
Mà bây giờ quan trọng hơn là ngủ một giấc đã!
Tang Tử không thể nghĩ thêm nữa; đã lâu nàng không có sự ấm áp dạt dào nào như thế này - dù là ngày hè đi chăng nữa. Nàng hiện tại chỉ muốn ngủ, trời có sập cũng mặc kệ!
--------------------
Ngày hôm sau, Yến Tê Đồng tỉnh lại, đầu đau như búa bổ. Và cảnh ngộ ly kỳ đêm qua cũng quay lại trong đầu - nó dọa nàng bật dậy. Vì vậy mà nàng chóng mặt. Nhưng đã có người đỡ lấy.
"Tỉnh rồi à?"
Yến Tê Đồng híp mắt nhìn. Chỉ thấy Tang Tử đang ở mép giường - đương nhiên không phải là bộ dáng đêm qua nữa - có khi còn bình tĩnh, như đêm qua không có gì xảy ra. Song Yến Tê Đồng sẽ không cho là như thế. Nàng bắt lấy Tang Tử, vén áo Tang Tử, xem thử tay Tang Tử: da đã mềm lại, cùng vừa thô vừa lạnh như đêm qua là tuyệt nhiên khác nhau.
Người ta cũng đã hành xử như thế rồi, vốn còn tưởng Tang Tử sẽ nhân đó mà giải thích, ai dè Tang Tử chỉ là bất động thanh sắc rút tay về, thả áo xuống rồi mỉm cười:
"Ta đã nấu cháo. Ngươi rửa mặt rồi đi ăn đi."
Yến Tê Đồng nhìn Tang Tử đi ra cửa mà không khỏi vắt óc suy nghĩ...
Đêm qua ngủ hồi nào nàng không còn nhớ nữa, nhưng hình như có một giấc mơ. Song nó rất rời rạc, tựa như những mảnh thủy tinh vỡ, không thể ghép lại.
Từ khi nàng đến đây, cơ thể nàng luôn không tốt; chất lượng giấc ngủ càng miễn bàn, rất dễ giật mình, nhưng chưa bao giờ nằm mơ cả. Chẳng biết tại sao tối qua lại mơ được như vậy. Tim đập mạnh và loạn, làm Yến Tê Đồng nghĩ có thể có quan hệ tới chuyện đêm qua chuyện hay không; hay là tại nàng bị dọa cho nên mới mơ như thế?
Một khi bắt đầu nghĩ, Yến Tê Đồng không dừng lại được những suy nghĩ miên man này. Mà rất nhanh, nàng lại xúc động.
Nàng tự nhiên đến thế giới xa lạ này mà chẳng biết tại sao, và nàng cũng chưa từng nghĩ trước đó nàng gặp phải cái gì. Không lẽ... giấc mơ tối qua không chỉ là một giấc mơ, mà chính là đoạn trí nhớ nàng bị mất???
Và vừa rồi, như đã thấy, Tang Tử hiển nhiên không muốn nói tới chuyện đêm qua - có vẻ như nó là cấm kỵ. Nàng vốn cũng không quan tâm, nhưng chuyện đêm qua có điểm gì đó khiến nàng buộc phải lưu ý, hiện tại nàng không nghĩ ra được. Mà Tang Tử không muốn nói, Yến Tê Đồng cảm thấy dù mình có hỏi thì cũng không lấy được đáp án. Nàng cũng muốn gấp mà có gấp cũng không được vì cảnh trong mơ giống như sương mù, không rõ ràng. Hiện tại thứ duy nhất nàng nhớ tới cũng chỉ có cái tên "Thần Phong". Sau đó là nàng đuổi theo bóng dáng người này.
"Thần Phong" Yến Tê Đồng xuống giường, đi lại bàn cầm bút viết xuống hai chữ này, rồi rốt cuộc không viết được gì khác nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com