Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

9.

9.

Vò tờ giấy, Yến Tê Đồng đứng ở cửa sổ suy nghĩ một lát mới đi ra cửa. 

Giờ đã không còn sớm, hôm nay trời đầy nắng, Yến Tê Đồng đánh cái rùng mình, dường như hàn khí tích tụ trong lòng đã tan đi. Nàng thấy Tang Tử ngồi ở ghế mây, và lúc này nàng không còn thắc mắc nữa - dù là ai, trải qua đêm giá lạnh hôm qua cũng sẽ tưởng niệm cái nóng cháy này. Đồng thời, Yến Tê Đồng ngẫm lại thấy cũng lạ, nàng vậy mà không có bị cảm lạnh??? Không biết có phải do gần đây uống nhiều thuốc hay không...

Yến Tê Đồng đang dùng cháo, đột nhiên nghĩ đến đêm qua nàng còn đang nấu nước... Vậy là nước chưa sôi đã tắt lửa? Nên không có cháy, không có đại họa gì...?

Mặc dù Tang Tử không có nói gì, nhưng nàng đã bưng một chén thuốc đến cho Yến Tê Đồng. Thuốc này lại có mùi cay độc tựa như thứ đêm qua Tang Tử ngâm. Yến Tê Đồng đổ mồ hôi tức thì. Nàng lại nhớ bởi vì sợ Tang Tử có chuyện rồi liên lụy tới mình, tối qua không kịp nghĩ gì mới mau đem Tang Tử ra. Nếu là thuốc tắm... Yến Tê Đồng không dám ngẩng đầu - nàng cảm thấy người mình không có khác thường gì nhưng mà nàng không dám không uống!!!

Yến Tê Đồng không dám không uống bởi vì Tang Tử thật sự hơi bị ôn nhu - thật ra là ôn nhu tới lố!?! Ngay cả thuốc dành cho vết thương trên mặt cũng được giảm phân lượng, gần như không thấy đau nữa. Cho nên, Yến Tê Đồng lại nghĩ mình chó ngáp phải ruồi... Vì thế cũng yên tâm hơn. Mà dù vậy, Yến Tê Đồng vẫn có thể nhìn ra đêm đó đã tổn thương Tang Tử rất nhiều. Tang Tử gần như là ngồi cả ngày như thế, không giống trước đây còn thường nói vài câu với nàng. Cho nên, rất nhiều việc đều là Yến Tê Đồng làm. Trừ làm cỏ, mấy dược liệu của Tang Tử nàng không biết nên có thể bỏ qua, nhưng mấy việc vặt vãnh thì nhiều; Tang Tử chỉ cần đưa mắt, Yến Tê Đồng đa số đều hiểu được. Cứ như thế từ sáng sớm cho đến tối muộn, mà khi quay về phòng, Yến Tê Đồng cũng không có rảnh rỗi. Nàng ở đây bao nhiều ngày cũng không có một con số chính xác. Chỉ biết là khoảng một tháng. Không biết có thể trở về hay không; không biết khi nào thì có thể trở về; không biết phải ở đây bao lâu... Có trăng gợi ý, Yến Tê Đồng quyết định làm lịch.

Lấy 12 toa thuốc của Tang Tử, cầm bút lông, Yến Tê Đồng vẽ ô vuông. Lật xem vài quyển sách, Yến Tê Đồng phát hiện nơi này không có phương pháp tính ngày chuẩn dù họ cũng có bốn mùa, 12 tháng hai và 24 tiết song họ chỉ lấy phương thức như thế để tính thời gian - vậy nên bây giờ có thấy, lịch của nàng dù có bị xem thì người ta cũng không có hiểu. Yến Tê Đồng tính qua trăng tròn là ngày 16, nàng viết luôn là số 16 Arab; Tang Tử nói đây là tháng 6 vậy thì là tháng 6, nàng trừ ra 28 ngày - nếu nàng nhớ không lầm thì ở lần đầu tiên khi nàng tỉnh lại nhìn thấy trăng khuyết một chút, mà tháng 5 là tháng đủ, trừ ra 28 ngày kia vậy là nàng đến đây vào khoảng ngày 19 tháng 5... Mặc kệ không chuẩn, Yến Tê Đồng sẽ là người duy nhất có lịch biểu! Yến Tê Đồng vẽ 31 ô vuông cho tháng 5, và cũng bắt đầu tính từ ngày 19 mà nhớ lại những gì đã trải qua. Nàng quyết định mỗi ngày sẽ viết vài chữ. Mấy con số này không ai hiểu cả, nàng biết, Tang Tử không hiểu thì cũng không ai hiểu nốt!

Sau đó, Yến Tê Đồng lại muốn biết mình tỉnh vào thứ mấy? Thứ hai hay cuối tuần, là lúc đi làm hay lúc nghỉ vân vân... Yến Tê Đồng thấy mắt nhòe đi - nàng nhớ ở bên kia có bài Gloomy Sunday, cho nên ngày 19 tháng 5 đó dù là cuối tuần cũng được, đối với nàng mà nói nó đúng là ngày tối tăm! Bắt đầu tính từ chủ nhật, Yến Tê Đồng viết ngày thứ vào ô. Nàng còn nhớ mà ghi rõ cả ngày 1 tháng 5 là Quốc Tế Lao Động, ngày 11 tháng 10 là Quốc Khánh, trừ ngày Tết âm lịch thì những ngày khác cũng khá đầy đủ.

Làm lịch đến nửa đêm, khi nhìn lại cuốn lịch vừa quen thuộc vừa xa lạ, Yến Tê Đồng mới thấy nhiều nước mắt đã rớt lên đó. Giấy của Tang Tử là giấy tuyên thành, vừa đụng nước đã loang lổ, Yến Tê Đồng vừa khóc vừa viết và vừa tránh giấy hư.

Thật ra nàng nhớ được rất nhiều, nhưng chỉ quên mỗi tại sao lại bị đưa tới đây; trước đó đã xảy ra chuyện gì không còn một chút ấn tượng. Bây giờ có nhớ thì lại nhớ linh tinh, đứt khúc - hay là tại bị ảnh hưởng từ Tang Tử? Nàng còn không xác định được đó là kí ức bị mất hay chỉ là cảnh trong mơ. Và cái người tên Thần Phong kia là ai? Yến Tê Đồng nhìn cuốn lịch trên tay - nó là sự tưởng niệm của nàng - thế cho nên nàng không thể không ôm nó lên giường... Có lẽ ngủ một giấc sẽ tốt lại. Khi thức dậy, cái thế giới yên tĩnh vắng lặng lạnh lẽo ở ngoài kia sẽ rời đi.

Yến Tê Đồng cứ luôn cảm thấy nơi này rất im ắng - ngày đã thế, đêm càng im hơn. Và ở những lúc như thế này, nàng như bị mất thính giác - nàng không nghe ra được âm thanh gì - nàng luôn phải gây ra tiếng động gì đó để chứng minh rằng đây chỉ là ảo giác...

-------------

Tỉnh giấc khi còn cơn buồn ngủ, Yến Tê Đồng nằm trên giường, nhìn xà nhà - nàng biết rằng dù có ngủ bao nhiêu giấc đi chăng nữa cũng không thay đổi được gì. Trên thực tế thì ngày nào nàng cũng như thế cả. Mà hôm nay có Tang Tử đúng lúc gõ cửa.

Cửa mở, Tang Tử thấp giọng nói: "Có người đến."

Có người đến?!! Yến Tê Đồng mơ mơ màng màng một lúc mới mở to hai mắt mà giật mình. Bởi vì từ khi nàng tỉnh lại, nàng chỉ gặp được có Bảo Kiều và Tang Tử. Còn lại là vài loại động vật kia... Chẳng lẽ nàng phải gặp người ta? Yến Tê Đồng nửa bước chân bước ra mà không ngờ Tang Tử đẩy nàng lại, sau đó, Tang Tử híp lại mắt nhìn mặt nàng làm nàng nổi cả da gà.

Tang Tử nói: "Ngươi che mặt lại, không được lộ thân phận của mình!"

Yến Tê Đồng đứng hình - nàng rốt cục mới nhớ lại thân phận ở đây - hình như không thể gặp ai thì phải...

Đóng cửa lại, Yến Tê Đồng trở lại giường ngồi. Nàng tinh tế nghe ngóng mà không nghe được gì lạ. Lục lọi ở đầu giường, Yến Tê Đồng tìm ra miếng vải hồi trước bị xé ở bờ vực, nàng lấy nó che mặt lại. Bởi vì là mùa hè nên quần áo Yến Tê Đồng có chút thay đổi. Tang Tử cho nàng mấy cái áo tay dài đều bị nàng biến thành áo lỡ. Váy dài không tiện để làm việc nàng cũng cắt qua dưới gối một chút. Kỳ thật, nàng hiện tại hẳn là không ai liên hệ được với đứa con gái của thừa tướng - cái người mà suýt được làm thái tử phi theo lời Bảo Kiều nói cùng một chỗ.

Xác định mình không có sơ hở, Yến Tê Đồng mới đẩy cửa đi ra ngoài. Nhưng nàng vẫn bị giật mình!

Dược viên xưa nay vắng hoe giờ có ba người, đều là nam nhân. Mỗi người quần áo tả tơi, bẩn thỉu, nhưng ai cũng cao ngất và biểu tình ngưng trọng, dù nàng đột nhiên xuất hiện cũng không làm họ ngạc nhiên mà nhìn tới. 

Tang Tử từ phòng ngủ đi ra, thấy Yến Tê Đồng sững sờ đứng nhìn những người này, nàng nhíu mày, nói: "Lấy nước đến đây!"

Yến Tê Đồng hơi xấu hổ vì thấy Tang Tử nhìn mình hơi quái dị - không phải là nàng ấy nghĩ mình chưa bao giờ gặp đàn ông??? Yến Tê Đồng vội cúi đầu ra sau bếp múc nước.

Bưng nước vào phòng ngủ, Yến Tê Đồng mới hiểu Tang Tử là nói mấy người kia, ý chỉ đến người bệnh. Tuy rằng nơi đây quả thật có rất nhiều dược liệu, chính nàng cũng ngốn không ít, nhưng không ngờ khi có người tới cửa cầu y thì lại nhìn ai cũng tơi tả... Cạnh cửa sổ phòng ngủ lâm thời có một cái giường đơn giản, một cậu trai trẻ sắc mặt tái nhợt hơi thở mong manh nằm trên đó. Bên cạnh thì có một ông già đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần, dường như nghe được tiếng Yến Tê Đồng, ổng liền mở mắt nhìn tới. Rồi ổng cau mày.

Lão họ Kim, từ Hoành Kinh mà đến. Người nằm trên giường là thiếu gia nhà lão, trước đó đã bị bệnh nặng rồi hôn mê, đến nay chưa tỉnh. Thiếu gia nhà họ Kim là dòng độc đinh, dù có dốc hết gia tài bạc triệu cũng không để cậu mất một sợi tóc! Bọn họ cũng đã tìm rất nhiều danh y chữa trị rồi, sau đó cũng có tìm cả ngự y, mà ai cũng chỉ nói bệnh này không khó chữa, khó là khó ở thuốc dẫn khó tìm. Nghe nói, thuốc dẫn chỉ có duy nhất một người có - nàng từng là ngự y, hiện đã rời khỏi hoàng cung chẳng biết đi đâu - Tang Tử đại phu. Bọn họ thiên tân vạn khổ đến đây mới phát hiện: ở đây chỉ có một đại phu gầy trơ xương nhợt nhạt và một hạ nhân che mặt.

Còn đều là nữ tử nữa chứ!?!

Tang Tử rửa tay, hỏi: "Khi đến có bao nhiêu người?"

Lão già dù nghi hoặc nhưng vẫn thở dài buồn bã nói: "Chúng tôi đã hỏi thăm nhiều nơi mới biết được chỗ của ngài, cũng biết là đường sá nguy hiểm nên cũng chuẩn bị. Nhưng không ngờ sự thật còn khốc liệt hơn chúng tôi dự đoán. Độc khí dưới núi đã tổn thất hai người. Còn trong rừng, vì bảo hộ cho thiếu gia và lão đều tử vong hết. Tổng cộng đã chết mười người."

Tang Tử bắt đầu bắt mạch: "Ai nói cho lão biết ta ở đây?"

Lão do dự không có mở miệng.

"Có thể tìm được ta, ta không chối từ." Tang Tử nâng mắt nhìn lão.

Lão nói: "Hơn 1000 lượng hoàng kim mua tung tích của ngài ở chợ đen còn khó, huống chi nơi này không phải ai cũng lên được, ngài yên tâm."

Tang Tử nghe vậy không nói gì nữa, nàng dựa vào bàn và chuyên tâm bắt mạch.

Yến Tê Đồng đứng ở một bên bất động thanh sắc mà quan sát.

Theo những gì ông già kia nói không khỏi làm Yến Tê Đồng có cách nhìn khác với Tang Tử: vậy là y thuật của nàng rất cao minh, thiên kim khó cầu, cộng thêm năng lực lên được tới đây. Bảo Kiều hồi còn chưa đi đã không ít lần hù dọa Yến Tê Đồng, sợ nàng trốn xuống núi; Bảo Kiều nói, núi này hổ báo thành đàn, độc trùng trải rộng, mỗi một bước đều có thể gặp bẫy - là những bẫy giết dã thú thành tinh! Cũng vì lẽ này mà Yến Tê Đồng nhiều đêm không dám ngủ... Càng về sau, Yến Tê Đồng mới phát hiện, địa bàn của Tang Tử như nơi của thần thánh, nàng không có thấy con nào xâm phạm cả - chỉ cần không bước ra thì chính là an toàn. Lúc này, Yến Tê Đồng mới bớt sợ đi.

Yến Tê Đồng còn đang thầm đánh giá quần áo phục sức ông già, lại nghe thấy Tang Tử khoan thai nói một câu:

"Các ngươi, mời trở về."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com