Chương 017: Tông môn phong vân
Ngọn núi cao cao đứng sừng sững bị tầng mây giấu đi, sườn núi là một mảnh xây cối màu xanh rậm rạp, quảng trường chính phong to như vậy bị giấu sau tầng mây, nguyên nhân là vì thế sự, lúc này các đệ tử đều sôi nổi ngự kiếm mà đến.
Phục Nhan xuyên qua vân gian, còn chưa rơi xuống đã thấy một biển người đen nghìn nghịt trước mắt, trừ bỏ không ít nội môn đệ tử, ngay cả ngoại môn đệ tử ngọn núi bên trái cũng tới không ít.
Lúc này phía trên quảng trường, thình lình bày hai cổ thi thể một nam một nữ, sau khi Phục Nhan thấy rõ bộ dáng của bọn họ thì không khỏi ngưng trọng.
Quả nhiên nàng đoán không sai, hai người này đúng là hai vị nội môn đệ tử Tử Lan tông mà ngày ấy nàng gặp được ở Xích Hắc sơn mạch, bọn họ chết là vì Phục Nhan hạ thủ.
Nhìn lướt qua Phục Nhan không phát hiện thân ảnh Bạch Nguyệt Ly, chắc là nàng còn chưa tới kịp, Phục Nhan cũng không hành động thiếu suy nghĩ, nàng làm như không có việc gì đứng trên nhánh cây cổ thụ ở bên ngoài quảng trường.
Lúc này mọi người phía dưới sớm đã xôn xao, nhóm đệ tử gần Phục Nhan nhất bắt đầu từ lúc mới vào thì bát quái trong miệng không dừng được, nàng cũng lười chú ý, đem ánh mắt đặt ở vị Tử Lan tông trưởng lão kia đang ở phía trên quảng trường.
Hơi nhíu mày, Phục Nhan không thấy rõ tu vi của hắn, cũng liền khẳng định hắn không phải Khai Quang kỳ, nghĩ đến người này tu vi ít nhất sẽ không thấp hơn Hợp Đạo lúc đầu.
Trúc Cơ kỳ sáng lập khí hải, tới Khai Quang kỳ, phía trên nữa, đó là Hợp Đạo kỳ.
"Người này là Tử Lan tông trưởng lão sao? Sao ta lại chưa từng thấy qua, các ngươi biết là ai không?"
"Ta ta ta...... Ta biết, hắn xác thật là nội môn trưởng lão Tử Lan tông, tên là Hứa Đàm Châu, một năm trước tu vi vẫn đang là Hợp Đạo lúc đầu, hiện tại thì không biết có đột phá đến trung kỳ hay chưa."
"Cái gì, một người Hợp Đạo lúc đầu đã là Tử Lan tông trưởng lão, cũng không thể bôi nhọ Bạch sư tỷ chúng ta như vậy, hắn còn một mình tiến đến lãnh giáo, đúng thật là không đem Thủy Linh Tông chúng ta để vào mắt sao?"
"Mau xem, nội môn Lâm trưởng lão cùng với Chu trưởng lão tới của chúng ta!"
Không biết là ai hô một tiếng, tức khắc chúng đệ tử phía dưới không khỏi ngẩng đầu nhìn qua, hai vị trưởng lão vững vàng dừng ở trước mặt Hứa Đàm Châu.
Chu trưởng lão?
Lúc nghe thấy cái xưng hô này, Phục Nhan trên nhánh cây sửng sốt một chút, nàng nhớ rõ Chu trưởng lão nội môn Thủy Linh Tông chỉ có một vị, đó là nhị thúc Chu Võ Nam của Chu Trấn Liệt.
Nghĩ đến đây, Phục Nhan không khỏi đem ánh mắt dừng ở trên người Chu Võ Nam, hắn đang đứng thẳng người, trông hắn khoảng ba bốn mươi tuổi, đang mặc phục sức màu tím nội môn trưởng lão Thủy Linh Tông, bộ dáng thoạt nhìn xác thật cùng Chu Trấn Liệt có hai phần giống nhau.
Hiện giờ xem ra, hai lão đầu Hợp Đạo kỳ trưởng lão cùng với Phục Nhan đều có thể hay không nói là nghiệt duyên.
Bất đắc dĩ lắc đầu nghĩ đến tình cảnh hiện giờ, Phục Nhan cũng chỉ có thể tự giễu cười, nàng hy vọng hôm nay sẽ không có việc gì phát sinh.
Trên quảng trường Chu Võ Nam nhìn thoáng qua hai cổ thi thể trên mặt đất, dẫn đầu lên tiếng: "Hứa trưởng lão, ngươi đây là ý gì?"
Hứa Đàm Châu không khỏi hừ lạnh một tiếng, ngữ khí rõ ràng không dễ nghe: "Ngươi hỏi ta ý gì? Ta cũng muốn hỏi Thủy Linh Tông các ngươi một chút, các ngươi có ý gì, vì sao xúi giục người giết nội môn đệ tử Tử Lan tông chúng ta."
"Hứa trưởng lão, cơm có thể ăn bậy, lời này cũng không thể nói bậy, đệ tử Thủy Linh Tông chúng ta khi nào thì giết nội môn đệ tử của các ngươi." Lâm trưởng lão một bên cũng lên tiếng nói, lời tuy nhiên không dễ nghe, nhưng cũng để lại cho người ta vài phần mặt mũi.
"Ta nói bậy?" Nghe thấy lời nói của mình bị nghi ngờ, Hứa Đàm Châu nháy mắt tựa như bị chạm đến nghịch lân, cả người khí thế đều bộc phát ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người, mở miệng nói: "Bạch Nguyệt Ly của tông môn các ngươi giết đệ tử của chúng ta trước, hiện giờ dám làm lại không dám nhận?"
Vừa dứt lời, một đạo thân ảnh màu trắng từ nơi xa rơi xuống, gió nhẹ thổi qua, Bạch Nguyệt Ly xuất hiện ở giữa quảng trường chính phong.
"Bạch sư tỷ rốt cuộc tới!"
"Ô ô, đây là Bạch sư tỷ sao? Không nghĩ tới ta cũng có một ngày thấy chân dung Bạch sư tỷ, thật là chết cũng không tiếc!"
"Đúng vậy đúng vậy, ta chỉ sợ đời này không thể vào được nội môn, đã sớm nghe nói Bạch sư tỷ là đệ nhất mỹ nhân mân Bắc Vực, quả nhiên là không khinh ta!"
"......"
Bạch Nguyệt Ly xuất hiện, nhóm đệ tử ngoại môn vừa rồi còn hết sức chăm chú nghe vài vị trưởng lão cãi nhai, nháy mắt bị nàng hấp dẫn lực chú ý, không khỏi nghị luận sôi nổi.
Phục Nhan trên nhánh cây cũng hơi xuất thần, từ lúc nhập môn tới nay, đây là lần thứ hai thấy được Bạch Nguyệt Ly, nàng vẫn như lần trước bộ dáng thanh lãnh, cho dù đối mặt Tử Lan tông Hứa Đàm Châu, cặp con ngươi thanh triệt thấy đáy kia của nàng cũng chưa từng có nửa phần hoảng loạn.
Phục Nhan đột nhiên cảm thấy có chút áy náy, nhân gia tốt xấu cũng cứu mình một mạng, hiện giờ nàng giết người, cái nồi cũng bị bọn họ úp lên người Bạch Nguyệt Ly.
Lúc Phục Nhan rối rắm phải làm sao giả vây cục diện hôm nay, vừa minh oan cho Bạch Nguyệt Ly và mình cũng không cần lộ diện, thì Bạch Nguyệt Ly ở quảng trường chậm rãi đi đến hai cổ thi thể.
Bạch Nguyệt Ly nhìn thi thể nam tử trên mặt đất là bị nhất kiếm đánh bại hộ thể chân nguyên, xuyên tim mất mạng, nữ tử còn lại là nhất kiếm phong hầu, thi thể nữ tử cũng không có chỗ nào kỳ quái, bất quá thi thể nam tử lại có chút ý tứ.
Nàng không nghĩ nhiều, ngồi xổm xuống ở bên cạnh thi thể Lưu Xuyên Hàn, cẩn thận quan sát một chút miệng vết thương chỗ trái tim.
"Ngươi muốn làm gì?" Hứa Đàm Châu thấy vậy cho rằng Bạch Nguyệt Ly muốn hủy thi diệt tích, tức khắc không chút suy nghĩ một chưởng hướng tới Bạch Nguyệt Ly.
Một kích của Hợp Đạo kỳ, tuy Bạch Nguyệt Ly là Thuần Âm Chi Thể cũng là không chịu nổi, nếu trúng một chưởng này chỉ sợ nàng bất tử tức phế.
Tuy rằng biết có Chu Võ Nam cùng với Lâm trưởng lão ở đây, khẳng định Bạch Nguyệt Ly sẽ không chịu bất luận thương tổn gì, nhưng khi Hứa Đàm Châu nâng tay rơi xuống, thời khắc đó Phục Nhan trên nhánh cây thiếu chút nữa đã bay qua.
Cơ hồ là phản ứng theo bản năng không thể khống chế, tuy rằng Phục Nhan cũng không biết nàng khai quang lúc đầu tu vi, xông lên có bị làm sao hay không, có lẽ là bởi vì Bạch Nguyệt Ly đối với nàng có ân cứu mạng, nên nàng muốn ra tay.
"Chớ có làm càn!" Chu Võ Nam thấy vậy, không khỏi hét lớn một tiếng.
Trưởng lão Bên cạnh mau tay nhanh mắt ra tay, ngạnh sinh cùng Hứa Đàm Châu đụng phải nhất chiêu, hai người tu vi tựa hồ ngang nhau, sau đó từng người buông tay.
"Đây là người nào, Hợp Đạo kỳ cường giả cư nhiên ở sau lưng đánh lén!"
"Tức chết ta, nguyên lai Tử Lan tông trưởng lão đều là loại thích làm tiểu nhân chơi trò đánh lén, thật là làm người mở rộng tầm mắt a."
Trong nháy mắt, mọi người không khỏi sôi nổi lộ ra ánh mắt khinh bỉ nhìn Hứa Đàm Châu, thấy hành vi của mình bị người ta nói thành đánh lén, Hứa Đàm Châu không khỏi tức giận thổi râu trừng mắt.
Lúc này, Bạch Nguyệt Ly phía dưới một lần nữa đứng lên, nàng chậm rãi bay lên ngừng ở trước mặt ba vị trưởng lão, nàng đầu tiên là nhìn Chu Võ Nam cùng Lâm trưởng lão hành lễ nói: "Đệ tử gặp qua Chu trưởng lão, Lâm trưởng lão."
"Ân." Lâm trưởng lão gật gật đầu, Bạch Nguyệt li là đệ tử trẻ tuổi lợi hại nhất trong số toàn bộ đệ tử Thủy Linh Tông, bọn họ tự nhiên là vô điều kiện bênh vực Bạch Nguyệt Ly, bất quá nghĩ đến cục diện ngày hôm nay, hắn đành phải hỏi: "Ngươi có nhận thức hai người đệ tử Tử Lan tông."
Nghe vậy, Bạch Nguyệt Ly đúng sự thật lắc đầu: "Đệ tử không quen biết bọn họ."
"Nghe thấy không, Bạch sư tỷ nói không quen biết này hai cái người chết này, vừa nhìn là biết Tử Lan tông bọn họ cố ý bôi nhọ Bạch sư tỷ!"
"Chính là như vậy, Tử Lan tông vốn dĩ không có một cái thứ tốt liền ganh tỵ!"
Nghe xong Bạch Nguyệt Ly trả lời, phía dưới trong lúc nhất thời đều thay nàng bênh vực kẻ yếu.
Hứa Đàm Châu là cường giả Hợp Đạo kỳ, lại là trưởng lão Tử Lan tông, từ trước đến nay đều người người tôn kính, khi nào chịu qua loại khi người này, nếu không phải đối phương có đến hai Hợp Đạo kỳ cường giả ở trước mặt, khả năng hắn thật sự khống chế không được vung tay đánh nhau.
Nói xong, Bạch Nguyệt Ly xoay người nhìn về phía Hứa Đàm Châu đối diện, không kiêu ngạo không siểm nịnh hỏi: "Hứa trưởng lão nếu nói ta giết bọn họ, liệu có chứng cứ?"
"Ta hỏi ngươi," Hứa Đàm Châu nhìn Bạch Nguyệt Ly, tiếp tục nói: "Ngươi nửa tháng trước có phải đi qua Xích Hắc sơn mạch hay không."
"Đúng vậy." Bạch Nguyệt Ly gật gật đầu.
"Đệ tử của ta chính là Khai Quang trung kỳ tu vi, ta thu được tin tức nửa tháng trước chỉ có ngươi đi qua Xích Hắc sơn mạch rèn luyện, các tông môn đệ tử khác vẫn chưa đi qua, mà lấy thực lực của ngươi, nhất kiếm giết người hoàn toàn không thành vấn đề." Nếu bị lược thuật chứng cứ trọng điểm, Hứa Đàm Châu cũng chỉ có thể tinh tế nói.
"Hứa trưởng lão là tới làm trò khôi hài sao? Không có chứng cứ gì, hoàn toàn bằng vào suy đoán liền không duyên cớ tới Thủy Linh Tông của ta đòi công đạo?" Chu Võ Nam tức khắc đầy mặt lệ khí nhìn chằm chằm Hứa Đàm Châu đối diện, hiển nhiên bất mãn cách nói của hắn.
Kỳ thật Hứa Đàm Châu xác thật không có chứng cứ, bất quá là do Bạch Nguyệt Ly vừa lúc xuất hiện ở Xích Hắc sơn mạch nên hắn liền mượn đề tài, cố ý tiếp Thủy Linh tông tới tìm Bạch Nguyệt Ly phiền toái.
Dù sao thì Bạch Nguyệt Ly cũng chính là đệ tử đứng đầu Thủy Linh Tông, chỉ cần đem Bạch Nguyệt Ly hủy diệt, Thủy Linh Tông tại Bắc Vực về sau sẽ không có tư cách nói chuyện quyền lợi.
Nhưng là Thủy Linh Tông đối với Bạch Nguyệt Ly rất coi trọng, liền tính là nàng thật sự giết hai người Lưu Xuyên Hàn, Thủy Linh Tông khẳng định cũng sẽ che chở Bạch Nguyệt Ly, cho nên Hứa Đàm Châu cũng không nghĩ tới có thể thật sự trừ bỏ Bạch Nguyệt Ly.
Nhưng trước lúc tổ chức lại tông môn đại bỉ lại có chuyện hồ nháo như vậy xuất hiện, đối với Tử Lan tông bọn họ cũng là trăm lợi không có hại.
"Hừ, chẳng lẽ chuyện này còn chưa đủ rõ ràng sao?" Hứa Đàm Châu không khỏi hừ lạnh một tiếng, gắt gao định một ngụm cắn Bạch Nguyệt Ly, tiếp tục nói: "Nếu các ngươi không thừa nhận, vậy liền cho ta tiến hành lục soát linh thức của nàng, chân tướng tự nhiên cũng minh bạch."
Nói xong hắn nhìn về phía Bạch Nguyệt Ly.
Lục soát linh thức, chính là tiến hành điều tra linh thức của người tu tiên, người thi triển có thể đem ký ức của người bị lục soát xem rõ ràng, nói cách khác người bị lục soát mặc kệ có bí mật gì, đối phương đều có thể biết được rõ ràng.
Hơn nữa cái này không phải là điều đáng sợ nhất, mà điều đáng sợ nhất là linh thức là bổn căn sinh mệnh của người tu tiên, gặp một chút thương tổn liền có thể có thể biến thành người ngu dại, bởi vậy không có ai sẽ tự nguyện bị người khác lục soát linh thức.
"Lục soát linh thức?" Lâm trưởng lão sau khi nghe thấy Hứa Đàm Châu nói, tức khắc một trận hàn khí bức tới, hiển nhiên là thật sự sinh khí.
Lúc đó Phục Nhan đứng ở trên nhánh cây cũng là chấn động, nàng không nghĩ tới Hứa Đàm Châu cư nhiên ngoan độc như vậy, thế mà lại muốn lục soát linh thức Bạch Nguyệt Ly.
Phục Nhan trong nháy mắt liền hiểu được, hiện tại ai giết người đã không còn quan trọng, Hứa Đàm Châu hôm nay lên núi tìm Thủy Linh Tông là đang trần trụi theo dõi Bạch Nguyệt Ly, hắn một lòng muốn hủy diệt Bạch Nguyệt Ly, hủy diệt tuổi trẻ một thế hệ của Thủy Linh Tông, như vậy sẽ không có người có thể cùng Tử Lan tông tranh giành tài nguyên.
Tuy rằng biết Thủy Linh Tông tất nhiên sẽ không đem Bạch Nguyệt Ly giao ra, bất quá Phục Nhan nhìn một mạt bóng trắng trên quảng trường kia, trong lòng có chút lo lắng.
Đang lúc cục diện giằng co trên quảng trường, Phục Nhan đang đứng trên nhánh cây bên ngoài đột nhiên cảm thụ một đạo tầm mắt dừng ở trên người mình.
Nàng ngước mắt vừa lúc đụng phải ánh mắt Chu Võ Nam.
Chu Võ Nam lẳng lặng nhìn nàng, biểu tình cười như không cười làm trong lòng Phục Nhan có chút phát hoảng, ngay trong nháy mắt này nàng đột nhiên ý thức có chỗ không đúng, khi nàng vừa định chuẩn bị xoay người rời đi lại phát hiện ra thân thể hoàn toàn không thể động đậy.
Tiếp theo, Phục Nhan nghe thấy thanh âm Chu Võ Nam trên quảng trường.
"Kỳ thật nửa tháng trước, chúng ta còn có một vị đệ tử, lúc ấy cũng đang ở phụ cận Xích Hắc sơn mạch."
Xong rồi.
Lão thất phu đáng chết này !!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com