Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 26. Kế hoạch tác chiến, mới chỉ lộ đường kiếm thôi.

Buổi sáng, Lý Thần Dao thu dọn xong xuôi, nhìn đồng hồ, liền nghiêng đầu nói: "Cậu hôm nay sao lại lề mề như vậy chứ, bữa sáng cũng sắp bị dọn rồi, nhanh lên nhanh lên."

"Rồi rồi." Lục Gia Hòa xách túi, xoay người đi ra cửa.

Lý Thần Dao vừa nghe thấy hương nước hoa thoang thoảng trên người cô, liền nhíu mày: "Ui chà, Lục Gia Hòa, cậu đây là định bắt đầu ra tay à?"

Lục Gia Hòa quay lại mỉm cười nhẹ với cô ấy: "Hy vọng cậu biết thức thời, biết điều thì nói chuyện cho đàng hoàng, đừng dọa người ta chạy mất."

"Để tôi xem là ai dọa ai."

Hai người đi tới gõ cửa phòng bên cạnh, Kỷ Nhân vội vàng mở ra: "Chờ tôi đi WC cái đã, xong lập tức xuất phát."

"Được." Lục Gia Hòa cười nhạt nói.

Kỷ Nhân sửng sốt một chút, nhìn Lục Gia Hòa hôm nay có chút khác lạ, ánh mắt vô thức dính chặt: "Bác sĩ Lục, cô hôm nay trang điểm đẹp thật đó."

"Cảm ơn, lâu rồi không trang điểm, hiếm khi mới ra ngoài du lịch."

Kỷ Nhân gật đầu liên tục. Nàng quả thật rất ít khi thấy Lục Gia Hòa trang điểm, chỉ cần liếc mắt một cái cũng đủ thấy sự tinh tế xinh đẹp, tâm tình tự nhiên cũng vui lên mấy phần.

"Cô mau đi WC đi." Lục Gia Hòa nhắc nhở.

"À ừ!" Kỷ Nhân quay người chạy đi vệ sinh.

Lục Gia Hòa khoanh tay trước ngực, quay đầu nhìn Lý Thần Dao đang sắp trợn trắng mắt tới nơi, nhướng mày: "Kế hoạch tác chiến, mới chỉ lộ đường kiếm thôi."

"......" Lý Thần Dao thật sự vô ngôn cạn ngữ, hạ giọng nói: "Tôi mà biết sau khi cậu bắt đầu hành động cưa gái thành ra như này, tôi nhất định không giục cậu yêu đương đâu. Giờ cái vẻ xa lạ này làm tôi sợ hãi~~."

"Vậy thì mau làm quen đi, không thì tôi chỉ có thể đổi bạn chơi từ nhỏ."

"Cậu...... được lắm, đồ độc ác."

Kỷ Nhân đi WC xong, vác balo lên vai đi ra.

Ba người cùng vào thang máy. Kỷ Nhân hít hít mũi, cái đầu cũng theo đó đong đưa, rồi dừng lại ngay bên cạnh Lục Gia Hòa: "Bác sĩ Lục, hôm nay cô thơm quá à."

Lục Gia Hòa nghiêng mắt nhìn, khóe môi cong cong: "Thích không?"

"Thích~~~."

"Cô thích là được rồi." Nụ cười bên môi Lục Gia Hòa càng sâu, má lúm đồng tiền rõ rệt.

Bên kia, Lý Thần Dao: "......"

Lúc ăn sáng, Lý Thần Dao vừa nhai vừa nói lịch trình hôm nay: "Lát nữa chúng ta sẽ đi dạo trung tâm thành phố, tối đến nhà hàng xoay trong công viên hải dương, nhà hàng này đang hot trên mạng."

"Cái này nghe hao tiền rồi, công viên hải dương? Còn là nhà hàng xoay (view 360)?" Lục Gia Hòa hỏi.

"Đúng vậy, nằm ngay chính giữa công viên hải dương, bàn ăn sẽ từ từ di chuyển, chút nữa các cậu đi sẽ biết." Lý Thần Dao giải thích.

Kỷ Nhân vừa nghe xong, liền không nhịn được hỏi: "Đắt lắm sao?"

"Mỗi người khoảng năm sáu trăm tệ."

Kỷ Nhân suýt nghẹn: "Chúng ta có thể trực tiếp vớt hải sản trong đó ăn sống luôn không?"

Lý Thần Dao: "......"

Lục Gia Hòa bật cười ha ha, rồi hỏi tiếp: "Không có nhà hàng nào rẻ hơn chút sao?"

"Mấy chỗ khác cũng tạm tạm, chỉ có nhà này là độc đáo nhất, chẳng lẽ các cậu không muốn thử sao? Nhiều lắm thì chúng ta gọi ít đồ ăn một chút, dù sao cũng đến đây rồi thì......"

Người Trung Quốc nghe không được câu "dù sao cũng đến đây rồi" này, Lục Gia Hòa nghĩ nghĩ một chút, liền hỏi: "Cậu không phải nói sẽ mượn thẻ hội viên của đồng nghiệp để được giảm giá sao?"

Lý Thần Dao: "Hả?"

Lục Gia Hòa bất động thanh sắc nhìn cô ấy một cái, Lý Thần Dao lập tức phản ứng: "À đúng đúng, nếu không phải mượn thẻ hội viên của đồng nghiệp, tôi cũng xót tiền không dám đi ăn đắt như vậy đâu."

"Cô muốn đi thử xem không?" Lục Gia Hòa quay sang hỏi Kỷ Nhân.

Kỷ Nhân cũng không phải chưa từng ăn đồ đắt tiền, lúc tiếp khách hàng nàng vẫn tiêu tiền thoải mái, chỉ có điều tiêu cho bản thân nàng thì càng tiết kiệm càng tốt.

Nàng nhìn ánh mắt mong chờ của Lục Gia Hòa và Lý Thần Dao, cười gật gật đầu: "Thử xem sao, tôi cũng muốn xem cái nhà hàng 'độc đáo' này rốt cuộc kiếm tiền kiểu gì."

Vừa lúc nàng cũng đi học hỏi tham khảo một chút, biết đâu ngày nào đó hứng lên, cũng muốn mở nhà hàng thì sao?

Ba người ăn sáng xong, xuất phát đến trung tâm thành phố dạo phố.

Hôm qua Kỷ Nhân cũng đã dạo qua mấy siêu thị, hôm nay đi cùng hai người họ xem khu thương mại, tiện thể quan sát thói quen mua sắm của nhóm người tiêu dùng ở đây.

Lý Thần Dao chọn vài bộ quần áo mang vào phòng thử, hai người còn lại ngồi sofa đợi. Thấy Kỷ Nhân cứ vươn cổ nhìn khắp nơi, Lục Gia Hòa hỏi: "Có nhìn trúng bộ nào không?"

"Không có." Kỷ Nhân thu hồi ánh mắt.

Lục Gia Hòa đánh giá cách ăn mặc của nàng, chủ yếu là phong cách đơn giản thoải mái, hôm nay mặc một chiếc áo vest, quần ống túi hộp, đi một đôi bốt Martin, đơn giản tùy ý, lại rất đẹp.

Đúng kiểu là cái giá treo quần áo biết đi, mặc gì lên người cũng đẹp hết.

"Ngày thường cô hay mua quần áo ở đâu?" Lục Gia Hòa kéo chuyện nhà.

"Đa số đều do Yến Tử mua, nó đam mê mua quần áo lắm, quần áo của tôi và Đổng Tường đều qua tay nó cả. Mỗi lần thử xong thấy vừa người, tôi trả tiền cho nó, còn nó thì thỉnh thoảng kiếm chút tiền chênh lệch nữa." Kỷ Nhân nói.

Lục Gia Hòa bật cười: "Em ấy chỉ mua cho cô loại phong cách này thôi hả?"

Kỷ Nhân: "Cũng không phải, trước kia phong cách gì cũng mua, đặc biệt là các loại váy, cô có thể tưởng tượng tôi mặc váy ren trắng đi cưỡi mô tô là hình ảnh thế nào không?"

Lục Gia Hòa tưởng tượng một chút, bật cười: "Tuy buồn cười thật, nhưng tôi thấy cũng có chút đáng mong chờ?"

"......" Kỷ Nhân xấu hổ, "Bác sĩ Lục, thẩm mỹ của cô rốt cuộc bị ai làm cho sa đọa vậy, sao lại giống Yến Tử thế chứ. Váy tôi toàn bắt nó trả lại, mặc đi làm không tiện. Sau đó nó lười phải trả hàng, thế là dần dần cũng thống nhất phong cách mua luôn."

"Cũng được ha."

Kỷ Nhân: ? Sao nghe giọng bác sĩ Lục lại giống kiểu đáng tiếc vậy ta?

Cơm nước xong, ba người chậm rì rì đi về hướng nhà hàng. Trên đường đi ngang qua một khu chợ nhỏ, quầy sạp nối nhau, đồ ăn vặt đủ loại hương sắc hương vị, nhìn hoa cả mắt.

Lục Gia Hòa nhìn trúng một đôi bông tai: "Đẹp không?"

"Đẹp." Kỷ Nhân ngây thơ gật đầu.

Ngay sau đó, Lục Gia Hòa khẽ vén tóc nàng lên, đưa bông tai ướm thử vào vành tai, rồi tiện tay nhéo nhéo tai nàng nói: "Cô không có xỏ lỗ tai sao?"

"Không có."

"Thật đáng tiếc nha, tôi còn định mua tặng cô đôi này." Lục Gia Hòa tỏ vẻ tiếc nuối, thở dài một hơi.

Kỷ Nhân sờ sờ tai mình, lại nhìn sang đôi bông tai xinh đẹp lủng lẳng trên tai Lục Gia Hòa, chớp chớp mắt hỏi: "Vậy... bây giờ tôi đi xỏ luôn?"

Lục Gia Hòa ngoài ý muốn nhìn về phía nàng: "Thật sự?"

"Thật sự." Kỷ Nhân nói làm là làm, thấy chủ tiệm cũng có dịch vụ xỏ tai, liền ngồi xuống ngay: "Làm luôn đi."

Lý Thần Dao sợ ngây người: "Cái năng lực chấp hành này...... Cậu nói xem, nếu nói cô ấy là cậu muốn ăn thận, cô ấy có khi nào ngay lập tức cắt một cái cho cậu không?"

Lục Gia Hòa gõ vào đầu Lý Thần Dao một cái.

"A!" Kỷ Nhân hét toáng lên.

"Đau hả?" Lục Gia Hòa hỏi.

"Cũng... cũng tạm, chỉ là hơi quá đột ngột thôi. Cái tiếp theo tôi tuyệt đối sẽ không kêu...... A a a a a a!" Tiếng hét thứ hai còn bi tráng hơn tiếng đầu. Biểu cảm trên mặt Kỷ Nhân méo xệch.

Lý Thần Dao cùng Lục Gia Hòa ôm bụng cười nghiêng ngả.

"Bây giờ tôi có thể đeo bông tai này không?" Kỷ Nhân lấy tay che tai, giọng khàn khàn hỏi.

"Không được, cô phải đợi tai lành một thời gian, mới có thể đổi bông tai khác." Lục Gia Hòa nói.

"Vậy chẳng phải tôi xỏ phí công?!"

"Đợi cô lành rồi, muốn đeo lúc nào chẳng được." Lục Gia Hòa đưa đôi bông tai cho nàng.

"Cảm ơn Bác sĩ Lục, tôi thích lắm!" Kỷ Nhân cẩn thận nâng niu cất vào túi, sợ rơi mất.

Tới nhà hàng, đã bắt đầu phải xếp hàng đợi chỗ. Trước còn mấy bàn chưa ra, Lý Thần Dao đi dạo mệt muốn xỉu, ngồi phịch xuống nghỉ.

Kỷ Nhân phát hiện tầng dưới có siêu thị chưa đi qua, háo hức muốn thử: "Tôi xuống dưới dạo một chút, có gì gọi tôi."

"Tôi đi cùng cô." Lục Gia Hòa nói.

"Được." Kỷ Nhân kéo tay cô liền đi.

Lý Thần Dao trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người nắm tay dắt nhau vào thang máy, không nhịn được chụp lén một tấm, gửi cho Lục Gia Hòa.

【Lục Gia Hòa】: Ảnh để đời, đã lưu.

Lý Thần Dao: "......"

Lục Gia Hòa à Lục Gia Hòa, cậu sa đọa thật rồi!!!

Dạo siêu thị được một nửa, đến khu học tập, Kỷ Nhân nhìn thấy từ điển, nhớ lại lời khuyên trước đó của Lục Gia Hòa, liền hỏi: "Bác sĩ Lục, tôi mua quyển từ điển này thế nào?"

"Cô thật muốn chuẩn bị dùng cái này để học chữ?" Lục Gia Hòa hỏi.

"Không tốt sao?"

"Vậy cô thử mở ra xem đi, xem có thể kiên trì được mấy trang."

Kỷ Nhân mở vài trang, liếc liếc hai lần, rồi ôm đầu buông xuống: "Thôi xong rồi, mới lật có mấy trang mà đã thấy toàn chữ nhận không ra, một chút hứng học cũng tiêu luôn."

"Ừm, chỉ xem từ điển thôi sẽ rất nhàm chán. Cô có thể đọc thêm sách, hứng thú sẽ nhiều hơn một chút."

"Cũng được, tôi về đọc mấy quyển 'phỏng vấn'' tiếp vậy!"

"Vừa đến lượt chúng ta rồi, đi thôi, nên đi ăn cơm." Lục Gia Hòa xem tin nhắn Lý Thần Dao gửi nói.

"Được." Kỷ Nhân quay người liền đi.

"Khoan đã."

"Sao vậy?"

Kỷ Nhân quay đầu lại, thấy Lục Gia Hòa chìa tay ra, nàng theo bản năng nắm lấy.

"Siêu thị đông người, coi chừng đi lạc." Lục Gia Hòa vẻ mặt chính khí mười phần nói.

"Rõ."

Hai người vào nhà hàng tìm Lý Thần Dao, Kỷ Nhân liếc mắt đã bị thu hút bởi hồ cá hình trụ ở giữa nhà hàng. Bên trong những chú cá nhiều màu sắc bơi lội, như một thế giới đại dương mini.

Lục Gia Hòa ngồi xuống, thấy nàng vẫn đang ngắm nhìn xung quanh, cười nói: "Xem ra chọn chỗ này là chính xác rồi."

"Còn phải nói." Lý Thần Dao đắc ý nói.

Kỷ Nhân ngồi bên cạnh, một con cá ma quỷ bơi đến trước mặt nàng, hình dáng kỳ lạ khiến Kỷ Nhân bật cười: "Các cô nhanh xem con nhỏ này đi, nhìn đáng yêu chết đi được."

"Đúng là đáng yêu thật."

Thấy cảnh này, Lý Thần Dao lập tức giơ điện thoại chụp một tấm, khoe cho hai người xem: "Nè he, lại thêm một tấm ảnh để đời."

Hai người cúi gần xem màn hình. Trong ảnh Kỷ Nhân chỉ vào con cá ma quỷ, còn Lục Gia Hòa hơi nghiêng đầu, ánh mắt nhìn về phía nàng, trên mặt hai người đều là nụ cười rất tươi.

"Chụp đẹp quá." Kỷ Nhân hào hứng nói, "Cô gửi cho tôi với, đây là tấm ảnh chung đầu tiên của tôi và bác sĩ Lục đó."

Lý Thần Dao trong lòng nghĩ: Đâu phải đầu tiên!

Hai người tiện thể kết bạn WeChat, Kỷ Nhân nhận ảnh xong liền lưu ngay lập tức.

Cảnh quan tuy đẹp, nhưng hương vị đồ ăn lại tương đối bình thường, Kỷ Nhân không nhịn được hỏi: "Trong này thật không cho chúng ta vớt tụi nó ăn sống hả? Nhiều hải sản như vậy, nhìn được mà ăn không được, cũng quá thảm đi."

"Phốc—" Lý Thần Dao cười không ngừng, "Vừa nãy còn khen đáng yêu, giờ đã thành... hải sản tươi sống luôn rồi."

"Tâm thái khác nhau mà, lúc ăn cơm mà nhìn tụi nó, thì tụi nó chính là hải sản."

Tới lúc tính tiền, Kỷ Nhân nhìn hóa đơn mà thấy oan ức thay ví tiền.

"Lần sau chúng ta trực tiếp đến công viên hải dương ăn luôn đi, tôi đứng ở đó vừa ăn vừa xoay, chắc còn nhanh hơn cái nhà hàng này."

Lục Gia Hòa: "Có lý."

Lý Thần Dao: "...... Tôi cũng không thể phản bác được."

"Yên tâm, có thẻ hội viên mà. Dao Dao cậu đi thanh toán đi, tôi với Kỷ Nhân đi vệ sinh." Lục Gia Hòa kéo tay Kỷ Nhân đi mất.

Lý Thần Dao thanh toán xong ra ngoài, thấy Kỷ Nhân đang chờ ngoài nhà vệ sinh liền nói: "Tôi cũng đi vệ sinh, đợi tôi chút nha."

Kỷ Nhân đứng tại chỗ vài giây, quay đầu liền chạy về phía nhà hàng, tìm đến quầy lễ tân hỏi: "Chào bạn, xin hỏi ở đây có thẻ hội viên không?"

"Không có ạ."

"Chúng tôi vừa ăn ở bàn C12, có thể xuất hóa đơn giúp tôi không?"

"Được, cô đợi chút."

Trên đường về, Lục Gia Hòa có chút mệt, ngáp liên tục vài cái. "Bác sĩ Lục, cô ngủ đi." Kỷ Nhân nói.

"Được, đến nơi gọi tôi." Lục Gia Hòa nhắm mắt.

Lý Thần Dao ngồi ở ghế phụ, một lúc sau, đột nhiên nhận được thông báo chuyển khoản từ Kỷ Nhân, cô ấy nghi hoặc quay đầu hỏi: "Cô chuyển tiền làm gì?"

"Tiền khách sạn mấy ngày nay và tiền cơm tối nay." Kỷ Nhân nói.

"Thế cũng không cần nhiều như vậy, cô chuyển một phần tiền khách sạn là được rồi, tiền cơm tối nay Lục Gia Hòa trả, cậu ấy mời." Lý Thần Dao nói.

Kỷ Nhân: "Tôi biết hai người căn bản không có thẻ hội viên."

Lý Thần Dao: "......"

Kỷ Nhân: "Tôi mà chuyển cho cô ấy, cô ấy có lẽ sẽ ngại không nhận. Cho nên tôi nhờ cô chuyển giùm."

"Được rồi..." Lý Thần Dao vừa nói vừa nhìn lại, Lục Gia Hòa lúc này đang tựa vai Kỷ Nhân, ngủ ngon lành. Còn Kỷ Nhân thì sợ cô mỏi cổ, ngồi thẳng lưng đến mức cứng đờ, không dám nhúc nhích. Lý Thần Dao nhỏ giọng đề nghị: "Hay cô đỡ cậu ấy ra sau, cho cậu ấy tựa lưng ngủ cho thoải mái đi."

Vừa dứt lời, cô ấy liền thấy người đang ngủ say kia, bất thình lình mở một mắt, môi nhấp nhấp hai cái.

Lý Thần Dao: "............"

Tuy rằng Lục Gia Hòa chỉ khẽ bĩu môi với Lý Thần Dao, nhưng không hiểu sao... Lý Thần Dao lại thấy như mình vừa bị mắng thật dơ vậy đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com