Chương 31. Tôi và cô ấy giống nhau, đều thích phụ nữ.
Yến Tử giúp Lục Gia Hòa tính tiền xong, nhìn theo bóng cô khuất dần, rồi lại ngoái sang hướng Kỷ Nhân thấy nàng vẫn đang mải mê nhìn theo hướng đó: "Người ta đi rồi, còn nhìn cái gì nữa?"
"Ai cần em lo." Kỷ Nhân miễn cưỡng thu hồi ánh mắt.
"Sắp đến giờ ăn cơm rồi, sao chị không mạnh dạn mời bác sĩ Lục đi ăn một bữa?"
"Chị mời rồi nha, nhưng cô ấy bảo phải về nhà ăn cơm, gấp lắm, nói còn phải mang nước tương về cho Liễu Gia lão sư."
"Liễu Gia là ai?"
Kỷ Nhân cười đắc ý: "Không biết chớ gì, là một phóng viên cực kỳ lợi hại, phỏng vấn cả đống danh nhân nổi tiếng. Chị xem không biết bao nhiêu tạp chí của bà ấy, dạo này còn hay coi video phỏng vấn của bà ấy nữa, thật sự đỉnh lắm."
"Rồi sao, bà ấy có quan hệ gì với bác sĩ Lục?"
"Mẹ con." Kỷ Nhân đi đến bên cạnh lấy túi xách, hạ giọng nói, "Đừng tiết lộ ra ngoài đấy, chị không muốn làm bác sĩ Lục thêm phiền."
"...... Làm ơn đi, có phải minh tinh hot hit gì đâu, nói ra cũng chẳng có mấy người biết?"
"Em có chút nào tôn trọng phần tử trí thức không đấy? Liễu Gia lão sư còn đáng nể hơn mấy minh tinh đó nhiều! Trong bụng toàn mực tàu, nghe bà ấy phỏng vấn mà chị đây học được khối điều."
Yến Tử tặc lưỡi: "Ồ, xem ra có tác dụng thật rồi, nói chuyện cũng bắt đầu chen thành ngữ rồi kìa."
Kỷ Nhân cười toe toét đến nỗi miệng sắp chạm mang tai.
"Ngày mai chị còn đi khảo sát nữa không?"
"Không đi nữa."
Kỷ Nhân đã chạy trước chạy sau hơn cả tháng, vẫn không tìm được địa điểm phù hợp nào. Mấy thành phố xung quanh cũng không khác gì thành phố Kiến Ngô, sức mua quá mức tập trung ở trung tâm thành phố, thị trường đã bão hòa, thu nhập ở ngoại ô hoàn toàn không theo kịp.
"Thôi, tập trung ở thành phố này đi." Nàng nói, "Để Đổng Tường tiếp tục tìm hiểu xem có mặt bằng nào phù hợp không."
"Mở chi nhánh ngay tại địa phương cũng tốt, nhập hàng cũng tiện lợi, không cần chạy xa như vậy." Yến Tử nói.
"Ừm. À đúng rồi, lần trước em nói muốn học khóa trang điểm, đi học đi."
"Thật hả?"
"Ừm, nếu em muốn làm việc khác cũng được, không cần cứ mãi theo chị làm mấy việc này, biết đâu còn có con đường tốt hơn."
"Thôi mà chị, em chưa nghĩ đến chuyện đó, em chỉ đơn giản là ham làm đẹp, muốn trang điểm cho đẹp hơn thôi." Yến Tử nói.
"Cũng được, em thích là được." Kỷ Nhân bỗng nhiên lại gần bên tai Yến Tử hít hít, rồi tò mò hỏi, "Sao em không xịt nước hoa?"
"Ai mà đi làm lại xịt nước hoa chứ, chẳng lẽ tiền nhiều quá hay nghĩ mấy đồng nghiệp đó xứng nghe mùi nước hoa đắt tiền của em?" Yến Tử hếch cằm, vẻ mặt ngạo kiều.
Kỷ Nhân ngẩn người, chợt hỏi: "Thế theo em, người như thế nào mới xứng đáng nghe mùi nước hoa của em?"
"Thế thì chắc chắn phải là người rất quan trọng, không thì em sẽ tiếc lắm!" Yến Tử vừa nói xong, liền thấy Kỷ Nhân che miệng cười, liền kéo tay nàng ra, trời ơi, khóe miệng cười muốn giãn đến tận mang tai.
"Chị đột nhiên cười cái gì vậy, làm người ta giật cả mình."
"Không nói cho em biết." Kỷ Nhân trong lòng vui không chịu nổi, miệng khép lại cũng không nổi.
"Nước hoa của em có đắt không?" Kỷ Nhân hỏi.
"Từ vài trăm đến hơn nghìn đều có, sao, chị định mua à?"
"Em có ngửi được mùi nước hoa trên người bác sĩ Lục không, cô ấy dùng loại nước hoa gì thế, chai đó giá bao nhiêu?" Kỷ Nhân không nhịn được phải hỏi.
"Không ngửi ra được, nước hoa bay mùi nhanh lắm, mùi hương cũng không kéo dài lâu, em cũng không để ý chị ấy dùng mùi gì. Dù có ngửi được, em cũng chưa chắc đoán được là loại nào, chị muốn biết thì hỏi trực tiếp chị ấy đi." Yến Tử nói.
"Thôi, hỏi một câu lại ba câu không biết, nói chuyện với em đúng là hao hơi, không nói chuyện với em nữa." Kỷ Nhân nói xong liền quay đầu chạy mất.
"Xí, tính tình gì mà xấu như ó."
Tối đến, Kỷ Nhân chuẩn bị ra ngoài ăn cơm, vừa đến cửa thì nhận được tin nhắn từ bác sĩ Lục, là ảnh chụp bàn ăn vừa nấu xong, trên mặt bàn có 3 món ăn 1 canh, trông thập phần mê người.
Lịch sử trò chuyện cuối cùng cũng được làm mới.
Kỷ Nhân vui mừng không nói nên lời, nhảy chân sáo tại chỗ hai cái.
"Chị làm gì vậy?" Yến Tử bị động tác đột ngột của nàng làm giật mình hoảng sợ.
"Chúng ta về nhà ăn cơm đi." Kỷ Nhân nói.
"Ai nấu cơm?"
"Đương nhiên là hai đứa làm rồi, đi đi đi, về nhà ăn cơm, lúc này ăn ở nhà mới có cảm giác gia đình chứ!" Kỷ Nhân vừa nói vừa đẩy hai người đi trước.
"...... Ờ đúng, thực sự có cảm giác gia đình, em đây cảm giác sắp thành mẹ nó luôn rồi!"
Yến Tử với Đổng Tường vất vả nấu xong một bàn cơm, Kỷ Nhân chụp ảnh gửi đi.
【Kỷ Nhân】: Tôi làm đó.
【Lục Gia Hòa】: 6.
(*) "6" trong tiếng mạng Trung nghĩa là "lợi hại", "đỉnh quá trời"...
【Kỷ Nhân】: Thật ra là Yến Tử với Đổng Tường làm đó.
【Lục Gia Hòa】: Không sao, chỉ cần cô tự ăn thì coi như cô làm rồi.
Kỷ Nhân ôm điện thoại cười ngã xuống sofa.
Yến Tử và Đổng Tường liếc nhau, sau đó gõ gõ chén trước mặt Kỷ Nhân: "Ăn cơm đi, chị ôm điện thoại làm gì?"
Kỷ Nhân một tay ăn cơm, một tay chơi điện thoại, hai việc không chậm trễ.
Yến Tử quay sang hỏi Đổng Tường: "Anh từng thấy chị ấy thế này bao giờ chưa?"
"Chưa." Đổng Tường lắc đầu.
"Em có thấy rồi, trước kia em yêu sớm cũng có bộ đức hạnh quỷ sứ này."
Đổng Tường hít sâu một hơi: "Khoan, mối tình đầu của em không phải là anh sao?"
"......" Yến Tử vùi đầu ăn lấy ăn để: "Cơm hôm nay... ngon ghê á!"
"Đúng vậy, hương vị cũng thơm quá chừng." Kỷ Nhân cũng không ngẩng đầu, phụ họa một câu.
Đổng Tường: "......"
Kỷ Nhân cuối cùng cũng ráng dành thời gian đọc xong hai quyển sách, liền lên WeChat gửi cho Lục Gia Hòa phần "cảm nhận sau khi đọc". Dùng từ đơn giản, nhưng chân thành khỏi chê.
Lục Gia Hòa đọc từng chữ từng chữ, đọc xong lại nhịn không được xem lại một lần nữa, khóe môi khẽ cong, cười nhàn nhạt.
Qua mấy dòng chữ kia, cô thậm chí có thể tưởng tượng ra bộ mặt nghiêm túc của Kỷ Nhân lúc đang gõ chữ.
"Cười cái gì vậy, sao vui thế?" Lý Thần Dao hỏi.
Hai người đã hẹn tối nay đi ăn cơm, Lý Thần Dao vẫn đang ở nhà chấm bài tập.
Lục Gia Hòa cười, cất điện thoại, liếc nhìn một chồng bài thi trước mặt, toàn là mấy chục bài văn viết dày đặc chữ.
"Nhìn được một bài văn cực kỳ chân thành tha thiết." Lục Gia Hòa cười nói.
"Ai viết?"
"Kỷ Nhân."
"Cô ấy viết văn cảm nhận làm gì?"
"Cảm nhận đọc sách."
"Ồ, có ý tứ, cho tôi xem chút đi? Để tôi đây, với tư cách lão sư ngữ văn chấm điểm cho?"
"Không cho, đây là tác phẩm đạt điểm tuyệt đối, khỏi cần cậu chấm."
Lý Thần Dao nhe răng trợn mắt, cúi đầu tiếp tục sự nghiệp chấm bài.
Kỷ Nhân nhận được tin nhắn thoại phản hồi, bấm mở nghe.
"Cảm nhận viết rất hay, cô thực sự dùng tâm, giỏi lắm, tiếp tục cố gắng nhé."
Kỷ Nhân nghe xong một lần, cảm thấy chưa đã, lại nghe đi nghe lại mấy lần nữa, cười đến mức không khép miệng nổi, cả người như sắp bay lên.
Yến Tử vừa bước vào văn phòng tìm nàng thì thấy nàng đang dựa bên cửa sổ, cầm điện thoại, mũi chân không ngừng cọ xát trên nền đất, vẻ mặt mất hồn mất vía, dáng vẻ say mê y như bị sét ái tình đánh trúng. Nếu bị chủ nhiệm giáo dục hồi xưa thấy cảnh này, chắc chắn sẽ chạy tới bắt tại trận, mắng cho một trận vì dám yêu sớm.
"Chị, chị đang yêu đúng không?" Yến Tử hỏi.
"Em nói lung tung gì đó?" Kỷ Nhân khó chịu trừng Yến Tử một cái, "Chị đây là đang nghe tin nhắn thoại của bác sĩ Lục."
"Chị nhìn chị đi, xem có giống người đang nghe tin nhắn thoại bình thường không?"
"Nhóc con! Mi có thể xúc phạm chị, nhưng tuyệt đối không được xúc phạm bác sĩ Lục!" Kỷ Nhân nói xong, bật lại đoạn tin nhắn thoại, tăng âm lượng lên.
"Nghe thấy chưa, chị mi đọc sách xong, bác sĩ Lục khen chị mi đó!"
Yến Tử nhún vai: "Được rồi, đúng là giọng bác sĩ Lục nói, suýt thì em tưởng chị đang vụng trộm yêu đương. Chị ấy khen chị một câu mà chị vui dữ vậy sao?"
"Đó là đương nhiên, hơn nữa cũng chưa có ai khen chị đọc sách dụng tâm đâu." Kỷ Nhân từ nhỏ thành tích không tốt, hoàn cảnh gia đình như vậy, cũng thực sự không có tâm tình học tập, lại thiếu động viên, với việc học càng không hứng thú.
"Nếu hồi đó chị quen được bác sĩ Lục, nói không chừng còn có động lực mà học chăm nữa." Nàng tự thì thầm, rồi ngẩng đầu nói, "Em tìm chị có việc gì?"
"Mọi người đang định tối nay đi liên hoan, kêu em tới hỏi ý kiến chị xem có muốn đi cùng không?" Mấy đồng nghiệp quan hệ không tệ nghĩ ra đi liên hoan, nhờ Yến Tử hỏi ý kiến Kỷ Nhân.
"Chờ một chút." Kỷ Nhân quay người gọi điện thoại cho Lục Gia Hòa, "Bác sĩ Lục, cô khi nào rảnh, tôi muốn mang sách đến trả."
"Tối nay tôi rảnh, tới không?"
"Được đó, cô ăn cơm chưa?"
"Chưa, cùng đi ăn đi."
"Được, hẹn gặp lại!" Kỷ Nhân cúp máy, quay đầu lại nói: "Chị không đi liên hoan đâu, có hẹn rồi."
Bên kia, Lý Thần Dao ngẩng đầu: "Tôi có nghe nhầm không? Cậu đang thả bồ câu (hủy kèo) tôi ngay trước mặt tôi đó hả?"
"Đúng vậy, sao nào? Cậu muốn đi cùng không?" Lục Gia Hòa hỏi.
"Thôi tôi không đi, ngồi đây chấm bài vui hơn."
"Tính ra còn biết điều." Lục Gia Hòa cười nói, không dây dưa nữa, vội vàng chạy về nhà.
Ra tới cổng tiểu khu, thấy lão nhân bán hoa, cô tiện tay mua một bó.
Điện thoại báo có tin nhắn hai phút trước, Kỷ Nhân đã xuất phát.
Cô đang cân nhắc có nên tranh thủ thời gian này đi mua chút trái cây không, thì nghe thấy phía sau vang lên một giọng nói: "Gia Hòa!"
Cô quay người lại, thấy Trình Tĩnh Văn chạy tới, hơi bất ngờ: "Sao cậu lại ở đây?"
"Công ty có dự án ở bên này, tôi đặc biệt xin tham gia dự án này. Sau này, tôi có thể thường xuyên gặp cậu rồi." Trình Tĩnh Văn mặt mày đều là niềm vui gặp lại.
Lục Gia Hòa im lặng giây lát, hỏi: "Cậu vẫn chưa nghe hiểu lời tôi nói lần trước sao?"
"Tôi nghe hiểu. Cũng không thể phản bác được. Nhưng... chúng ta đâu còn là trẻ con. Người lớn rồi, ai cũng có chuyện phải lo. Cậu có thể trách tôi không liên lạc, nhưng không thể vì tôi bận mà trách tôi vô tình. Tôi không có điều kiện như cậu, mọi thứ đều phải tự mình cố gắng. Khi tôi chẳng thể cho cậu điều gì, thì lấy đâu ra dũng khí để theo đuổi cậu nữa chứ?"
Lời thổ lộ chân thành của Trình Tĩnh Văn khiến Lục Gia Hòa thoáng ngẩn người.
Đúng lúc này, Kỷ Nhân xuất hiện.
"Bác sĩ Lục!" Kỷ Nhân vừa xuống xe, thấy Lục Gia Hòa đứng ở cổng lớn, vội vàng chạy tới, tình cảm hưng phấn bộc lộ rõ ràng, nhưng khi nhìn thấy Trình Tĩnh Văn, nụ cười liền thu lại.
Trình Tĩnh Văn cảnh giác nhìn về phía nàng, sắc mặt cũng thay đổi.
"Bác sĩ Lục, không phải cô ấy cũng sẽ cùng chúng ta ăn cơm chứ?" Kỷ Nhân từ từ dịch lại bên cạnh Lục Gia Hòa, hạ giọng hỏi nhỏ bên tai cô.
Nhưng "nhỏ giọng" chỉ là hình thức, ở đây không có ai khác, nên lời nàng nói Trình Tĩnh Văn nghe rõ mồn một.
Trình Tĩnh Văn nhìn thái độ thân mật của hai người, cùng lời nói trong miệng, không điều nào không thể hiện mối quan hệ gần gũi giữa hai người.
Lục Gia Hòa lắc đầu, nói với Trình Tĩnh Văn: "Chúng tôi đi ăn cơm trước, hôm nào rảnh nói tiếp."
"Được." Trình Tĩnh Văn nghe giọng nói của cô mềm mại hơn, trong lòng có chút vui vẻ, nhưng lại phát hiện cô sẽ cùng người phụ nữ này đi ăn cơm, mà người phụ nữ đó mặt mày tươi cười, thực sự chói mắt.
"Sớm!" Trình Tĩnh Văn đột nhiên gọi to.
Lục Gia Hòa và Kỷ Nhân lần lượt quay lại, nghe thấy nàng ấy nói: "Tôi thích cậu, trước kia thích cậu, bây giờ vẫn thích cậu!"
Nếu là trước đây, Kỷ Nhân có thể sẽ không nhạy bén đến mức nhận ra ý nghĩa trong lời nói của nàng ấy.
Nhưng không lâu trước đó nàng mới tận mắt thấy hình ảnh hai người phụ nữ hôn nhau, đầu óc xoay chuyển một chút liền hiểu ngay.
Mãi đến khi bước vào thang máy, Kỷ Nhân mới hạ giọng hỏi: "Bác sĩ Lục, lời cô ấy nói...... có phải là ý tôi nghĩ không?"
"Đúng vậy." Lục Gia Hòa rũ mắt nhìn xuống đất.
"Cô ấy thích cô?" Kỷ Nhân hỏi tiếp.
"Đúng vậy."
"Vậy bác sĩ Lục, cô, cô......" Kỷ Nhân muốn nói nhưng lại thôi.
Lục Gia Hòa quay lại, nhìn chăm chú vào đôi mắt nhấp nháy của nàng: "Đúng vậy, chính là điều cô đang nghĩ đó."
Cửa thang máy "ding" một tiếng mở ra. Lục Gia Hòa bước ra trước.
Kỷ Nhân ngơ ngác nhìn cô, thấy cửa sắp đóng lại, vội vã chạy ra, không thể tưởng tượng được mà đuổi theo, sợ hãi đến mức gần như phá âm: "Cô cũng thích cô ấy?!"
Lục Gia Hòa suýt trượt chân, đỡ tường, quay lại nhìn nàng bất lực: "Tôi nói chính là — tôi và cô ấy giống nhau, đều thích phụ nữ."
Kỷ Nhân lại một lần nữa chấn kinh, suy nghĩ một lúc, rồi lo lắng đi theo cô vào nhà.
Lục Gia Hòa nhìn dáng vẻ nàng thong thả xịt xịt khử trùng bên cạnh, hơi ngạc nhiên: "Cô tiếp nhận sự thật này nhanh vậy?"
"Ừm."
"Không cảm thấy bất ngờ sao?"
"Cũng có chút bất ngờ, nhưng mà so với chuyện cô thích cô ấy, thì việc cô thích phụ nữ hình như dễ chấp nhận hơn." Kỷ Nhân thành thật đáp.
Lục Gia Hòa: "......"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com