Chương 9. Bác sĩ Lục tặng gì, tôi cũng thích hết!
Từ sau khi thay sang nẹp cố định, Kỷ Nhân như tìm lại được chút cảm giác tự do, tinh thần kháng cự trong xương cốt lại bùng phát.
Nàng thuê hẳn một chiếc xe lăn, để ngày nào cũng lăn lông lốc xuống lầu. Ban đầu chỉ là vào bữa chiều mới nhờ hộ công đẩy mình xuống lầu, sau đó thì ba bữa đều phải đi ăn ở ngoài gió ngoài nắng. Chưa hết, rảnh rỗi không có việc gì, nàng lại lăn xe đi dạo hành lang, dạo chơi khắp nơi.
Mà Kỷ Nhân ấy à, đúng kiểu người càng nói chuyện càng được lòng người, gặp ai cũng có thể bắt chuyện, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, chưa mấy ngày mà quen hết cả tầng bệnh nhân.
Dĩ nhiên, nhóm thân thiết nhất vẫn là đội ngũ y tá chăm bệnh nhân mỗi ngày.
"Tiểu Khâu nè, đổi kính mới hả?" Kỷ Nhân cười chào hỏi y tá Khâu.
"Thế mà cô cũng phát hiện được?" Y tá Khâu ngạc nhiên đẩy kính xuống, "Cô không chịu nằm yên, xuống đây làm gì? Định đi lấy nước hả?"
"Đại tỷ xuống lấy nước, tôi đi theo chơi với chị ấy, chị ấy sợ tối." Kỷ Nhân nói.
Đại tỷ đang rót nước ấm vào bình, nghe vậy liền chống lưng đứng dậy: "Nói xạo không chớp mắt. Giữa ban ngày ban mặt tôi sợ cái gì, cô ấy chỉ ham đi chơi thôi!"
"Nhìn cái là biết liền." Y tá Khâu cầm bình giữ nhiệt bước tới, cười ha ha: "Giờ cô ấy là bệnh nhân đặc biệt của bác sĩ Lục, được yêu cầu 'chăm coi kỹ' nhất tầng đó. Cứ như quả bom hẹn giờ, vừa lơ là tí là có chuyện."
"Khủng bố vậy sao?" Kỷ Nhân nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Tất nhiên rồi, nếu như lúc cô nằm viện mà có chuyện gì xảy ra, chúng tôi làm sao gánh vác nổi trách nhiệm? Còn làm hỏng danh tiếng bác sĩ Lục nữa. Chị ấy nghiêm túc chịu trách nhiệm cho một người như thế, mỗi lần đều phải đích thân hộ tống cô về bệnh viện, cô có thể làm chị ấy yên tâm chút được không?" Y tá Khâu nói.
"Tôi cũng đâu cố ý, hơn nữa tôi mỗi lần đều cẩn thận mà." Kỷ Nhân ngoài miệng nói vậy, nhưng cũng không đủ tự tin, giọng nhỏ dần, "Bác sĩ Lục có thích gì không, tôi tặng cô ấy quà xin lỗi?"
"Đừng có bày trò. Người ta quản nghiêm lắm đấy." Y tá Khâu cảnh giác liếc nàng.
"Tôi biết, chỉ là chút tâm ý thôi, ví dụ như trái cây gì đó? Cô ấy thích ăn trái cây gì?"
"Cái đó tôi cũng không rõ, tôi về trước đây."
Kỷ Nhân không cam tâm lăn xe đi tới Phòng y tá hỏi mấy y tá khác, vẫn không hỏi được sở thích của bác sĩ Lục, suy nghĩ nửa ngày, nhớ tới lần trước bác sĩ Lục nhận của nàng một quả táo, nên gọi điện cho Yến Tử: "Em ngày mai tới đây, nhớ mang theo một thùng táo cho chị."
Cúp máy được hai phút, nàng lại gọi lại: "Phải là táo nhập khẩu."
Yến Tử rất ngạc nhiên: "Ơ kìa, con Tỳ Hưu này cuối cùng cũng chịu đối xử tử tế với bản thân rồi à?"
Hôm sau, có một vị khách thăm bệnh, chính là mẹ của Trần tổng.
Kỷ Nhân ngủ trưa mới dậy, thấy mẹ Trần tổng nhắn tin nói đang trên đường tới, hoảng sợ, vội vàng san bằng chăn mền trên giường.
Nghĩ nghĩ thấy không ổn, lại lấy tay xoa tóc cho rối tung, cuối cùng yếu ớt nằm vật xuống giường.
"Đại tỷ, khụ khụ khụ, chị xem tôi hiện tại đủ yếu ớt chưa?" Kỷ Nhân hỏi.
"Yếu lắm rồi."
"Vậy là tốt rồi... khụ khụ khụ khụ."
"Nhưng mà Tiểu Kỷ, cô bị thương ở chân chứ có bị viêm họng đâu, sao khụ dữ vậy?"
Ờ há... cũng đúng.
Kỷ Nhân lập tức ngừng ho, ép chân tưởng tượng mình thành nàng tiên cá gãy đuôi, rồi kêu một tiếng bi thương thê lương như nữ chính phim truyền hình tám giờ tối.
"Tiểu Kỷ à, giờ con thấy thế nào rồi?" Mẹ Trần tổng dẫn theo mấy người bạn cùng vào phòng bệnh.
"Con ổn rồi ạ, cảm ơn dì đã quan tâm. Sao dì lại chạy tới đây, lẽ ra phải là con tới thăm dì mới phải, ai ngờ cái chân này... không chịu hợp tác!" Kỷ Nhân "tàn nhưng không phế" cố gắng chống người ngồi dậy.
"Ai da ai da, con nằm xuống đi, thương gân động cốt một trăm ngày mà, con cũng đừng hoạt động nhiều." Mẹ Trần tổng vội bước tới, ấn nàng nằm xuống.
"Cảm ơn dì, dì thật tốt." Kỷ Nhân ngoan ngoãn nằm xuống, nhân tiện ra hiệu cho đại tỷ đi rửa ít trái cây.
"Các dì vừa tới gần đây xử lý chút việc, thuận tiện ghé qua thăm con một chút."
"Cảm ơn cảm ơn, các dì thật có tâm, đợi con xuất viện, nhất định sẽ tự mình đến tận nhà cảm ơn." Kỷ Nhân xúc động nói.
"Cảm ơn thì không cần, đợi chân con khỏe mạnh nhanh nhẹn, thì tới cùng mọi người khiêu vũ là được." Mẹ Trần tổng trêu đùa nói.
"Vâng ạ, không thành vấn đề, con nhất định dẫn các dì nhảy, chúng ta lập đội vũ đạo, phải nhảy có phong cách, có khí thế!"
Vài dì lớn tuổi cười ha hả.
"Con nằm viện như này hoạt động có thuận tiện không?" Mẹ Trần hỏi.
"Cũng ổn ạ, có hộ công giúp đỡ, con cũng nhẹ nhàng hơn nhiều."
"Người nhà con đâu, không ai tới chăm sao?"
"Em gái với em rể con bận đi làm, ba mẹ con thì... bọn họ..." Nói tới đây, mắt Kỷ Nhân đỏ lên, nghẹn ngào, nói không được nữa.
Thấy vậy, các bà dì lập tức đoán được nguyên nhân, không dám hỏi tiếp nữa.
"Ai da xin lỗi, đều do dì nói bậy, dì không nên lắm miệng." Mẹ Trần nhìn nàng cúi đầu lau nước mắt mà lòng đau nhói, dịu dàng vỗ vỗ đầu nàng, "Một cô gái nhỏ như con thật sự không dễ dàng gì, về sau có gì mà dì có thể giúp được, con cứ việc nói."
"Cảm ơn dì, con chỉ là cảm thấy dì rất giống mẹ con, nên muốn nhìn dì nhiều hơn một chút..."
"Dì chỉ có một đứa con trai, mà cũng chẳng mấy khi gặp, nếu con không ngại, về sau nhớ mẹ thì tới tìm dì." Mẹ Trần đau lòng ôm lấy nàng.
"Cảm ơn dì... hu hu hu..."
Cả nhóm các dì ngồi dỗ dành mãi, nước mắt của Kỷ Nhân mới ngừng.
Thời gian cũng không còn sớm, mọi người còn có việc khác, dẫn theo Mẹ Trần ra về.
Bước ra khỏi tòa nhà bệnh viện, Mẹ Trần quay đầu nhìn về phía cửa sổ tầng 3, phát hiện Kỷ Nhân còn đang gác cằm trên bậu cửa sổ nhìn theo bọn họ, cười tươi như hoa, lập tức lòng càng mềm nhũn, vẫy tay nói: "Tiểu Kỷ, ngoan, nghỉ ngơi cho tốt nhé!"
"Vâng~!" Kỷ Nhân giơ tay vẫy lia lịa.
"Tiểu Kỷ à, cô cũng đừng quá buồn, nén bi thương lại nha." Hộ công đại tỷ vừa rồi nghe nàng kể chuyện "thân thế thảm thương", bị cảm nhiễm, làm cho đôi mắt cũng đỏ hoe, lúc này mới tìm cơ hội tới an ủi nàng.
"Nén bi thương, nén bi thương, tôi nén rồi, thật đó!" Kỷ Nhân cười tủm tỉm, xoay xe lăn chạy nhanh xuống lầu, mục tiêu rất rõ ràng: nhà ăn!
"???"
Đại tỷ nhanh chân đuổi theo sau, mờ mịt nói: "Ơ kìa, Tiểu Kỷ, sao trông cô lại vui dữ vậy? Cô vừa rồi còn... Cô không phải nhớ ba mẹ sao?"
"Mẹ tôi mất từ khi tôi ba bốn tuổi rồi, sớm không còn ấn tượng."
"Vậy... còn ba cô đâu?"
"Tôi hận không thể để ông ta chết một sớm chút." Kỷ Nhân ấn nút thang máy, quay đầu lại nhìn đại tỷ cười tươi rói: "Cho nên, đại tỷ à, đừng khóc nữa, đây là chuyện vui mà!"
"......"
Ăn cơm xong, khi đẩy xe về, vừa vào sảnh bệnh viện thì Kỷ Nhân đã thấy người quen: "Bác sĩ Lục! Cô chưa tan ca à?"
"Ừm......" Lục Gia Hòa không có mặt mũi nào nói là tới tìm nàng.
Lần trước định tặng táo, không tặng được, vừa tan ca mới nhớ tới việc này, mà không đưa thì sợ để lâu hỏng.
"Bác sĩ Lục, giờ cô có rảnh không? Có thể chờ một chút không, tôi có thứ muốn đưa cô."
"Thứ gì vậy?"
"Đợi lát sẽ biết!"
Lục Gia Hòa sờ sờ táo trong túi, thuận tiện đứng tại chỗ chờ, lại còn chọc ghẹo: "Không phải muốn đưa tôi phong bì lì xì chứ, nói trước là tôi không thể nhận đâu."
"Không phải đâu, tôi hiểu quy định mà. Hơn nữa, tôi cũng tiếc bao lì xì." Kỷ Nhân nói.
"Ha ha, vậy thì tốt." Lục Gia Hòa bật cười, "Vậy cô mau lên đi, tôi cũng có thứ muốn đưa cho cô."
"Thật sao?!" Kỷ Nhân trăm phần nghìn không nghĩ tới mình còn có thể nhận được quà từ bác sĩ, vui mừng đến cả hai mắt đều mở to, "Là gì là gì là gì?"
"Đợi lát nữa rồi biết, mau đi lấy đồ đi."
"Tuân lệnh! Đại tỷ, chúng ta lên trước đi!" Xe lăn của Kỷ Nhân lập tức "phóng nhanh vượt ẩu" về phía thang máy, đại tỷ vội vàng đuổi theo phía sau.
Không bao lâu, Kỷ Nhân đã đi thang máy xuống dưới.
Lục Gia Hòa nhìn nàng ôm một thùng táo trên đầu gối, trong lòng lập tức có dự cảm không lành.
"Yến Tử mang cho tôi quá nhiều táo, tôi một mình căn bản ăn không hết, bác sĩ Lục cô giúp tôi ăn chút đi." Kỷ Nhân bưng cả thùng táo, đưa tới trước mặt cô, trong mắt tràn ngập mong đợi, vô cùng tò mò bác sĩ Lục sẽ đưa mình quà gì.
"......" Lục Gia Hòa sờ sờ quả táo trong túi, "Hay là lần sau đi, lần sau tôi sẽ tặng cô món khác."
"Tại sao lại lần sau?" Ánh mắt Kỷ Nhân tràn ngập mong chờ nhìn cô, "Thôi lần này đi, dù bác sĩ Lục tặng gì, tôi cũng thích hết!"
"...... Vậy tôi đưa đấy nhé?"
"Vâng!!!"
Lục Gia Hòa trong ánh mắt khao khát của nàng, móc ra một quả táo.
Trong tích tắc, biểu cảm Kỷ Nhân từ ╰(°▽°)╯ biến thành O.O?
"Vốn định đưa cô từ sớm rồi, nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội." Lục Gia Hòa đột nhiên có chút hối hận chỉ chuẩn bị có một quả, càng hối hận không sớm đưa cho người ta, dù sao cũng tốt hơn bây giờ sau khi người ta đưa cả thùng táo rồi mình lại quật cường móc ra một quả.
"Thật sao? Là cô sớm định đưa cho tôi rồi sao?" Kỷ Nhân hỏi.
"Ừm, lần trước mua dầu ô liu không phải cô cho tôi chiết khấu sao, tôi cũng không biết cô thích gì, trong phòng bệnh cũng không tiện tặng đồ, nên vẫn luôn để đó." Lục Gia Hòa giải thích xong, phát hiện nàng im lặng nhìn chằm chằm mình, ngượng ngùng cười, "Thôi, cái này... vẫn là sơ sài quá, lần sau vậy, lần sau tặng cô cái khác."
Cô đang muốn thu quả táo cất, thì bị kéo tay lại.
Kỷ Nhân từ tay cô moi lấy quả táo, vui vẻ ra mặt nói: "Không sơ sài, tôi nói rồi, bác sĩ Lục tặng gì tôi cũng thích, đây là tâm ý của cô mà!"
Lục Gia Hòa chỉ biết cười bất đắc dĩ, rồi nhìn thùng táo to đùng bên cạnh nàng: "Cái này... cô cứ đem về ăn đi, tôi thật sự không thích ăn táo, đừng lãng phí."
"Cái gì?!"
Trong tích tắc, biểu cảm Kỷ Nhân từ ╰(°▽°)╯ biến thành QAQ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com