Chương 16: Nguyệt Hải đoạn 4
Chương 16: Nguyệt Hải đoạn 4
Thời gian trôi qua từng ngày, Nguyệt Hải đã không biết hôm nay là ngày mấy tháng mấy, cũng không biết chính mình rốt cuộc ở căn phòng chết tiệt này ở mấy ngày, Nguyệt Hải chỉ có thể ngày qua ngày nhìn mặt trời mọc lặn, sẽ có y tá tới đút cô ăn cơm, cả đi toiles cũng là ở phòng vệ sinh của trong phòng bệnh, bên cạnh còn có hai y tá. Cho dù cô không có điên, hiện tại cũng sắp điên rồi! Nguyệt Hải trong lòng phẫn hận suy nghĩ, đây nhất định là người đàn ông kia cố ý! Nhất định phải!
Nguyệt Hải thẫn thờ nằm ở trên giường, nhìn trần nhà, trong đầu lại là một mảnh trống không, Sau đó nghe thấy trong hành lang có tiếng bước chân, mấy ngày nay thỉnh thoảng Triệu Kiệt sẽ tới thăm cô, cô cô cũng đến thăm cô hai lần, nhưng đại đa số thời gian, Nguyệt Hải chỉ có thể như xác chết di động ngồi ở bên giường xuất thần nhìn ngoài cửa sổ
Tiếng bước chân từ xa đến gần, Nguyệt Hải vẫn cứ nhìn ngoài cửa sổ, cửa bị đẩy ra, người tiến vào không chỉ một, Nguyệt Hải chậm rãi quay đầu lại, thế nhưng thời điểm khi thấy người đàn ông kia, phẫn nộ lập tức chiếm cứ lòng của cô, Nguyệt Hải nhảy qua giường bệnh, điên cuồng xông đến người đàn ông kia. Triệu Kiệt và bác sĩ bên cạnh cùng tiến lên trước ngăn cản Nguyệt Hải, "Mộ Xuân Sinh! ! ! ông còn dám tới? ! Tôi muốn giết ông! Tôi muốn ông chôn cùng với mẹ tôi! ! !"
"Chị! chị bình tĩnh đi, đừng kích động, bằng không chị vĩnh viễn cũng không ra được nơi này!"
Triệu Kiệt lệ rơi đầy mặt ôm lấy Nguyệt Hải, hai tay gắt gao chụp ở phía sau cô
Cuối cùng mấy bác sĩ đem Nguyệt Hải ấn ở trên giường, tiêm cho cô một ống thuốc, sau đó lại ở trên đầu và trên người cô an bài thiết bị gì, kéo ra rất nhiều dây điện
"Cậu, chị con có thể không chịu nổi, vẫn là chọn dùng thuốc trị liệu đi...."
Triệu Kiệt một mặt năn nỉ nhìn người đàn ông kia
Nam nhân chỉ là cau mày, biểu hiện phức tạp nhìn Nguyệt Hải, không nói gì, chỉ là gật đầu với bác sĩ, ra hiệu có thể bắt đầu
Một cổ dòng điện cường đại trùng kích vào đại não của Nguyệt Hải, kéo dài đến toàn thân, Nguyệt Hải hai mắt nhắm nghiền, lông mày vặn lại cùng nhau, cắn chặt hàm răng, Theo sự gia tăng của dòng điện, thân thể cô không tự chủ được run rẩy lên, tay nắm chặc ga giường
Nguyệt Hải dựa vào một chút khí lực vẻn vẹn, muốn tránh thoát, tay cầm lấy ga giường, cơ hồ muốn đem ga giường xé nát, Nhưng dụng hết toàn lực giãy dụa lại không có hiệu quả chút nào. Dừng lại ngắn ngủi, Nguyệt Hải phẫn hận mở mắt ra, căm tức nhìn người đàn ông kia, trong mắt tràn đầy tơ máu lộ ra sát khí, trong tầm mắt lần nữa trở nên hoàn toàn đỏ ngầu
Từ trong kẻ răng nặn ra âm thanh, "Mộ, Xuân, Sinh, tôi, xin thề, tôi, phải" Nguyệt Hải chưa kịp nói xong, cường độ của dòng điện lần nữa gia tăng
"A -" Nguyệt Hải cũng không nhịn được nữa hô lên tiếng, sau đó thống khổ rên rỉ giẫy giụa, Nhưng bọn họ vẫn cứ không có ý muốn dừng lại, "Chị! Các ngươi mau dừng lại!" Triệu Kiệt xông đến hướng bác sĩ kêu lên
Dòng điện ngừng lại, toàn thân của Nguyệt Hải đã mồ hôi ướt đẫm, ngực kịch liệt phập phồng, do vừa rồi giãy dụa, lại bắt đầu kịch liệt ho khan, toàn thân có chút không bị khống chế co giật, tay cũng luôn run rẩy không ngừng
Mở miệng, lại cũng nói không ra được một từ ngữ hoàn chỉnh, nửa mở mắt, nhưng ánh mắt đã sớm đã không có tiêu điểm, nước mắt luôn dọc theo khóe mắt trượt xuống, làm ướt gối, Nguyệt Hải chỉ cảm thấy thật khó chịu, đầu đau quá, ngực cũng rất khó chịu, trong dạ dày càng là trời run đất chuyển
Nguyệt Hải cảm thấy ý thức chậm rãi đi xa, tất cả trước mắt bắt đầu thay đổi mơ hồ, tư duy cũng biến thành hỗn độn lên
Chờ thời điểm cô lần nữa mở mắt ra, xung quanh lại là một mảnh tối đen, chỉ có một chiếc đèn đêm đầu giường phát ra ánh sáng hơi yếu, khóe mắt một mảnh lạnh, Nguyệt Hải giơ tay lau một chút, nước mắt vẫn cứ không ngừng mà chảy, tại sao phải khóc?
"Chị, chị tỉnh rồi?" Thanh âm khàn khàn của Triệu Kiệt truyền đến
"Ừm, em làm sao không trở về?" Nguyệt Hải thậm chí có chút nhớ không rõ hắn là đến đây lúc nào?
"Chị có chỗ nào không thoải mái hay không?" Triệu Kiệt có chút sốt sắng nhích lại gần
"Chị có chút đau đầu..." Nguyệt Hải dùng tay xoa vị trí huyệt Thái Dương, chậm rãi chớp mắt, một chút khí lực toàn thân cũng không có, rất là mệt mỏi, Nguyệt Hải luôn cảm giác mình tựa hồ quên một chuyện rất quan trọng, thế nhưng làm sao cũng không nhớ lại, bây giờ chỉ cảm thấy rất mệt, tuy cô vừa mới tỉnh lại
Nguyệt Hải cảm thấy mí mắt rất nặng, ánh mắt có chút tan rã, "Chị, nếu như chị buồn ngủ thì ngủ một chút nữa đi, em ở đây bồi chị" Triệu Kiệt nắm lấy tay của Nguyệt Hải, nhưng trong đôi mắt của hắn lại dâng lên nước mắt, tại sao hắn phải khóc? Là bởi vì mình bị bệnh sao?
Mắc phải bệnh gì? Tuy rất muốn hỏi, thế nhưng Nguyệt Hải cảm thấy bây giờ thật sự mệt mỏi quá, trở mình, toàn bộ thân thể cuộn tròn với nhau, nhiệt độ trong tay của Triệu Kiệt truyền tới làm cho cô cảm thấy an tâm, lần nữa thật sâu ngủ đi
Khi tỉnh lại nữa đã là giữa trưa, Nguyệt Hải tựa hồ đã quen loại giấc ngủ không nhận rõ ngày sáng đêm tối này rồi, mới vừa ngồi dậy, "Chị, chị muốn làm gì?" Triệu Kiệt có chút sốt sắng nhìn Nguyệt Hải, "Chị đi rửa mặt, em khẩn trương như vậy làm cái gì?" Nguyệt Hải có chút nghi hoặc nhìn hắn, "Không có chuyện gì, cần tìm y tá bồi chị không?"
"Rửa mặt làm gì cần người bồi? Triệu Kiệt, em làm sao vậy? Chị cảm thấy chị vẫn không có đến mức độ không thể tự gánh vác sinh hoạt" Khóe miệng miễn cưỡng kéo kéo, thế nhưng tựa hồ cũng không thể gọi là nở nụ cười
"Ừm, có việc thì gọi em" Triệu Kiệt vẫn còn có chút lo lắng phân phó, Nguyệt Hải đi vào phòng rửa tay, nhìn chính mình trong gương, sắc mặt tái nhợt đã không có một chút màu máu, trên mặt cũng gầy để xương gò má đều có vẻ hơi lộ ra, xương quai xanh đã nghiêm trọng lồi ra, toàn bộ thân thể đều yếu đuối mong manh, quần áo bệnh nhân có vẻ hơi rộng
Trên mặt Nguyệt Hải một chút biểu tình cũng không có, tuy cô muốn làm biểu tình cười, nhưng nhìn đến lại là dáng vẻ so với khóc đẹp không được bao nhiêu, trong đôi mắt tựa hồ có hơi vẩn đục, hoàn toàn đã không có thần thái
Nguyệt Hải vuốt gò má, lông mày có chút hơi nhíu, Nguyệt Hải không biết mình rốt cuộc là làm sao vậy? Nguyệt Hải sau khi rửa mặt xong đi ra phòng vệ sinh, Triệu Kiệt thì dựa ở cửa, vẫn chờ ở nơi đó, "Chị đói bụng không, em mới vừa gọi cá sốt cho chị, còn có rất nhiều chị thích ăn~" Triệu Kiệt cười đem đũa đưa cho Nguyệt Hải, trên bàn cũng bày đầy rất nhiều món ăn ngon từ lâu. Thấy được những thức ăn này, đột nhiên cũng cảm giác rất đói, sau khi Nguyệt Hải ngồi xuống thì bắt đầu ăn, trong thời gian đó Triệu Kiệt luôn nói tin tức giải trí gì đó gần đây, cô cũng phụ họa và với hắn vài câu, lúc này mới biết, thì ra chính mình đã ở đây hai tháng rồi, "Chị lúc nào có thể xuất viện?" Nguyệt Hải bình tĩnh hỏi
Triệu Kiệt lại rõ ràng một trận, "Chắc...nhanh thôi, bác sĩ nói gần đây chị khôi phục vô cùng tốt"
"Có đúng không, như vậy nói cách khác còn muốn ở thêm một trận rồi. Triệu Kiệt, em có thể giúp chị mua chút vật liệu vẽ không, chị muốn vẽ, chị ở nơi này thật là rất vô vị, mỗi ngày đều rất vô vị. Em cũng có công việc, không cần luôn qua đây bồi chị" Nguyệt Hải mặt không hề cảm xúc nói, trong giọng nói tựa hồ không có mang theo một tia cảm tình, chỉ là tự thuật mà thôi
Triệu Kiệt rõ ràng hơi kinh ngạc nhìn Nguyệt Hải, sau đó là có chút mừng rỡ, "Được, ngày mai em kêu người đưa tới cho chị"
Nguyệt Hải không nói gì thêm, tiếp tục cúi đầu ăn cơm, thức ăn hôm nay quả nhiên ăn thật ngon, đến mức cô ăn hai bát cơm, Triệu Kiệt còn luôn cao hứng gắp thức ăn bỏ vào chén của Nguyệt Hải
Hết chương 16
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com