Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17: Nguyệt Hải đoạn 5


  
    
Chương 17: Nguyệt Hải đoạn 5

Trên ban công của bệnh viện, Nguyệt Hải ngồi ở trước giá tranh, máy móc vẽ ra, mới đầu là vẽ phong cảnh xung quanh, nhưng ngoại trừ xung quanh bệnh viện thỉnh thoảng sẽ có mấy toà phòng thấp, không còn gì khác

Mà bên trong bệnh viện, ngoại trừ vách tường màu trắng, cả bồn hoa cỏ đều không có, tẻ nhạt cực điểm

Cuối cùng Nguyệt Hải chỉ có thể dựa vào hồi ức, vẽ ra phong cảnh thành phố trước đây cùng mẫu thân đi qua, xem qua, vẽ rồi vẽ, nước mắt lại trượt xuống, chỉ là ngơ ngác nhìn bức tranh trước mặt

"Ngươi vẽ đích thực đẹp đẽ, nghe nói ngươi trước đây học vẽ ở mỹ thuật học viện quốc lập?" Giọng trầm thấp của một người đàn ông phía sau truyền đến

Nguyệt Hải cũng không quay đầu, chỉ là giơ tay lau đi nước mắt trên mặt, "Đẹp không? Thế nhưng chúng nó không có linh hồn, chỉ có thể coi là đồ bỏ đi" Nguyệt Hải bình thản nói

Người phía sau rõ ràng hơi kinh ngạc, nhưng lập tức khôi phục, "Xuân Mai và Triệu Kiệt tuần sau sẽ đến đón ngươi xuất viện, sau này có việc có thể tới tìm ta" Vừa nói từ phía vai của Nguyệt Hải đưa tới một tấm danh thiếp

Nguyệt Hải tiếp nhận danh thiếp, nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn về phía hắn, một thân sĩ tuổi trên dưới 50, mang theo kính mắt gọng vàng, thành thục chín chắn, ôn hòa cười với cô

Nguyệt Hải gật gù với hắn, cúi đầu nhìn danh thiếp trong tay, Giang Nghị, viện trưởng bệnh viện tâm thần trấn Giang Nam.

Nở nụ cười tự giễu, chính mình vẫn không tính là người bình thường

Một tuần sau này, cô cô và Triệu Kiệt tới đón Nguyệt Hải xuất viện, tra xét cả một ngày, thời gian mình đã ở đây sắp nữa năm ròi, phần lớn thời giờ, không phải đờ ra chính là đang vẽ tranh, cảm giác đại não hoàn toàn nằm ở trạng thái chạy không. Nhìn cô cô và Triệu Kiệt ở trong phòng bệnh thu dọn đồ vật của chính mình, đặc biệt là bức tranh đã chất đầy phòng bệnh

"Đừng thu dọn, tôi cái gì cũng không cần mang, những kia cũng không cần" Nguyệt Hải lạnh lùng nhìn một vài bức vẽ bên tường kia, xem ra màu sắc ngột ngạt đến cực điểm, chỉ có kỹ xảo thuần thục, lại cũng không mang một tia tình cảm, thứ đó giữ lại có ích lợi gì? !

"Nhưng mà, những thứ này đều là chị vẽ a, rất đẹp, ném rất đáng tiếc" Triệu Kiệt có chút do dự nhìn cô cô, cô cô không nói gì, mà là nhìn Nguyệt Hải

"Không cần, đều đốt đi." Khóe mắt Nguyệt Hải đảo qua những bức tranh kia, lại như ngừng lại phía trên một bức, bức vẽ kia là cảnh đêm của trấn nhỏ của Vinica, đó là địa phương mẫu thân lần đầu tiên dẫn cô xuất ngoại, cô yêu thích cái trấn nhỏ kia, rất yên tĩnh

Nguyệt Hải đi tới cúi người xuống cầm lấy bức tranh kia, "Cái khác đều đốt đi, có thể đi rồi chưa, tôi không muốn lại ở địa phương này"

Cô cô kéo lấy cánh tay của Nguyệt Hải, dặn dò Triệu Kiệt vài câu, sau đó họ thì rời khỏi bệnh viện

"Nguyệt Hải, trước tiên con đến chỗ cô ở đi, con xem con nửa năm này gầy đi, cô cần phải hảo hảo bồi bổ cho con" Cô cô lôi kéo tay của Nguyệt Hải, đau lòng nói ra

"Ừm" Nguyệt Hải cũng xác thực không muốn lại trở lại căn nhà kia, quá nhiều hồi ức, quá mức trầm trọng, thế nhưng cô muốn đem bức họa chân dung mẫu thân vẽ một nửa kia cầm về, cô muốn vẽ xong nó, đây đại khái là lý do duy nhất đáng giá để cho mình trở về căn nhà kia, "Triệu Kiệt trước tiên về đường Tri Thu một chuyến, chị muốn lấy chút đồ" Nơi đó đã không phải là gia đình rồi, chỉ là một căn nhà mà thôi

"Nhưng mà, chị...." Triệu Kiệt chần chờ nói, Nguyệt Hải biết, hắn là sợ chính mình thấy vật nhớ người lại sẽ không kìm chế được nỗi lòng

Thế là Nguyệt Hải lắc lắc bình thuốc trong tay, mỉm cười nhìn hắn, cô cô nắm chặt tay của Nguyệt Hải, khẽ chau mày đau lòng nhìn Nguyệt Hải, sau đó khẽ thở dài một hơi, "Đi thu thập một chút đồ vật muốn mang đi cũng tốt, cô ở gần đây mua cho con một nhà trọ, trang trí theo con thích, ở nhà cô một lúc, nếu như con muốn dọn qua thì đi bên kia ở, thế nào?"

"Được" Trong khi nói chuyện, đã đến rồi, cái phòng này ở hai mươi mấy năm, Nguyệt Hải thậm chí nhắm mắt lại cũng có thể đi khắp cả tòa nhà

Nguyệt Hải lên tới lầu hai, tiến vào gian phòng của bản thân cô, trong phòng rất lâu đều không có người quét dọn qua, đã rơi xuống một tầng tro bụi dày đặc, Nguyệt Hải trực tiếp đi đến phòng vẽ tranh, một góc giá tranh đứng thẳng che kín vải bố, xốc lên mặt trên vải, tro bụi run lên bay khắp nơi vung vẫy, xuyên thấu qua ánh mặt trời có vẻ càng thêm rõ ràng

Nhìn bức vẽ chưa hoàn thành trên giá tranh, tay Nguyệt Hải nắm chặt lấy quả đấm, cảm giác được lòng bàn tay một trận đâm nhói

"Nguyệt Hải -" Cô cô ở phía sau của Nguyệt Hải có chút bận tâm vỗ vỗ vai cô, Nguyệt Hải quay đầu lại miễn cưỡng bỏ ra một nụ cười, sau đó đem bức tranh trên giá tranh cầm xuống, đưa cho Triệu Kiệt, "Em không phải luôn nói yêu thích những món đồ chơi nhỏ của trong phòng chị sao, em đi lấy đi, chị chỉ muốn cái này thì đủ rồi"

Sau đó quay người ra phòng, dọc theo hành lang đi về phía trước, cô cô có chút không yên lòng vẫn đi theo bên cạnh Nguyệt Hải

Thời điểm đi ngang qua phòng tắm, Nguyệt Hải trong bất giác nhìn về phía bên trong, đã thu dọn sạch sẽ, hoàn toàn không nhìn ra tất cả phát sinh ở từng nơi này, thế nhưng trước mắt Nguyệt Hải lại hình ảnh trùng điệp của ngày đó, đâu đâu cũng có máu đỏ tươi, Nguyệt Hải toàn thân bắt đầu có chút run rẩy

Cô cô vội vàng đóng lại cửa phòng tắm, có chút sốt sắng nhìn Nguyệt Hải, Nguyệt Hải nhắm mắt lại hít sâu mấy lần, lúc lần nữa mở mắt ra, hơi bình tĩnh một chút, quay người đi đến gian phòng của mẫu thân cô

Hoa cỏ trên ban công đã sớm khô héo chết rồi, ngoại trừ tro bụi đồng dạng là rơi đầy, những thứ đồ khác hoàn toàn vẫn duy trì dáng vẻ từng có, ngón tay của Nguyệt Hải nhẹ nhàng xẹt qua ô vuông trên tủ sách, bên trong đều là sách mẫu thân thích, liên quan với du lịch, liên quan với sinh hoạt

Mẫu thân là một người yêu quý sinh hoạt, nhưng tất cả sinh hoạt của bà đều chôn vùi ở trong tình yêu, thậm chí thua cả sinh mệnh

Ánh mắt của Nguyệt Hải cuối cùng rơi vào tờ giấy trên trên bàn kia, cầm lên tờ giấy kia, ánh mắt của cô trợn lên rất lớn, cắn chặt môi, có thể cảm giác được mùi máu tanh trong miệng, không ngừng mà run, giấy trong tay phát ra tiếng xột xoạt, ngực như là kẹp lấy một tảng đá, thật khó chịu...

Cô cô cảm giác được Nguyệt Hải dị thường, đi nhanh lên qua, nhìn thấy năm chữ to đầu hàng của tờ giấy kia trong tay cô "Giấy hiệp định ly hôn", Cô cô nắm thật chặt cánh tay của Nguyệt Hải lung lay, tựa hồ là đang kêu tên của chính mình, thế nhưng Nguyệt Hải chỉ cảm thấy bên tai đều là tiếng gào khóc

Nguyệt Hải tuyệt đối không ngờ rằng, ly hôn lại là người đàn ông kia đề xuất ra! Hắn lại vì nữ nhân khác mà muốn ly hôn cùng mẫu thân? ! Không thể tha thứ! Tuyệt đối sẽ không tha thứ cho hắn! ! ! thì ra hạnh phúc ngày đó là giả tạo, là mẫu thân dùng một tờ giấy thỏa thuận đổi lấy!

Triệu Kiệt cũng chạy vào, chỉ sợ Nguyệt Hải làm ra cử động tổn thương chính mình, mà Nguyệt Hải lại cười, tiếng cười rất lớn, tôi mới sẽ không làm thương tổn chính mình, tôi muốn trả thù, tôi sẽ không để cho bọn họ sống yên ổn qua ngày, tôi muốn để cho bọn họ cũng nếm trải thống khổ đồng dạng, để cho bọn họ sống không bằng chết! Bất luận như thế nào, tôi đều sẽ không tha thứ cho bọn họ! Bởi vì bất luận bọn họ làm cái gì để đền bù, mẫu thân đều vĩnh viễn không về được!

Nguyệt Hải móc ra bình thuốc trong túi, đổ ra hai viên nhét vào trong miệng, gắng gượng nuốt xuống, sau đó cũng không quay đầu lại đi ra khỏi nhà, chính mình cũng sẽ không bao giờ bước vào nơi này một bước, mãi đến tận các người đều trả giá thật lớn! Thế nhưng các người đánh đổi trả giá nhiều hơn nữa cũng không thể như nhau, trừ phi chết!

Hết chương 17

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com