Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19: Nguyệt Hải đoạn 7


Chương 19: Nguyệt Hải đoạn 7

Sau bữa cơm chiều, ra khỏi quán cơm, Tôn Nghệ đề nghị đi hát, Nguyệt Hải nói có chút mệt muốn về nhà trước, các cậu chơi đi

Bạch Thanh đi tới, tới gần bên tai của Nguyệt Hải nói, "Nguyệt Hải, đừng miễn cưỡng chính mình, chuyện gì tuyệt đối đừng tự mình gánh, cậu còn có tụi mình đó" Sau đó vỗ vỗ phía sau lưng của Nguyệt Hải, quay người căn dặn Triệu Kiệt trên đường cẩn thận

Ngồi trên xe, Nguyệt Hải cảm giác hốc mắt có chút ướt, chính mình cũng không phải không còn gì cả, chí ít bây giờ còn có họ.

Nguyệt Hải trước tiên là đem căn phòng của cô cô cho trang trí một chút, phong cách trắng xám đơn giản, tất cả đồ vật đều là màu trắng, căn nhà hơn 70m, vừa vào cửa chính là phòng khách, hơn nữa phòng khách có một cửa sổ sát đất rộng lớn, từ trước cửa sổ phóng tầm mắt ra ngoài, đúng lúc là địa phương phồn hoa nhất của trung tâm thành phố, trước mặt cũng không có kiến trúc rất cao che chắn gì, tầm nhìn rất tốt, Nguyệt Hải yêu thích căn phòng này. Duy nhất có chút bất ngờ chính là, cô cô cố ý yêu cầu đem nhà bếp tu sửa, kỳ thực Nguyệt Hải là dự định vứt bỏ phòng bếp loại đồ vật này đối với cô mà nói hoàn toàn không cần thiết, nhưng mà cô cô nói vạn nhất sau này có người có thể tới nấu cơm cho con chăm sóc con, thì chắc chắn cần phòng bếp

Nguyệt Hải khẽ cười một tiếng, đâu sẽ có một người như vậy? !

Thời gian hai tháng, gian phòng thì trùng tu xong, tuy cô cô lần nữa mời ở lại, nhưng Nguyệt Hải vẫn là quyết định vào ở nhà mới, ở nhà cô cô dù sao vẫn là không tiện lắm

Triệu Kiệt xách theo hành lý của Nguyệt Hải, bỏ vào giữa phòng khách, vỗ tay một cái, "Chỉ mang những đồ vật này qua sao? Hai bức tranh sơn dầu kia chị không treo ở đây?"

Nguyệt Hải cởi áo khoác khoát lên trên ghế sofa, ngồi xổm xuống mở ra thùng đựng hành lý, "Để ở nhà em đi, chị không muốn treo ở đây" Lạnh lùng nói ra, bây giờ Nguyệt Hải thật sự vẫn không có dũng khí mỗi ngày đối mặt với nụ cười của mẫu thân, nụ cười kia đều là để cô cảm thấy nơi nào đó trong lòng, không khỏi đau nhói, đau đến sắp không thể thở nổi

Triệu Kiệt hiển nhiên đối với lời của Nguyệt Hải có chút bất ngờ, bởi vì ở họ xem ra, chính mình chắc đã nghĩ thoáng rồi

Làm sao có thể? ! Hai mươi mấy năm từng chút từng chút, cũng sớm đã khắc vào trong xương tủy của chính mình, mảy may sẽ không quên, từ ngày đó trở lại đường Tri Thu một khắc đó khi nhìn thấy hiệp nghị ly hôn, Nguyệt Hải cũng đã quyết định, thề phải đem sự trả thù tiến hành tới cùng, không tiếc bất cứ giá nào!

Chẳng qua bây giờ nhiệm vụ hàng đầu là đem 《Thị Giác》chống đỡ lên, thời gian mẫu thân rời đi sắp gần một năm, lượng mua của quyển tạp chí này giảm mạnh, đã đối mặt nguy hiểm đóng cửa. Đây là tâm huyết của mẫu thân, chính mình sẽ không để cho nó cứ như vậy ngã xuống!

"Chị, em..." Triệu Kiệt nói một nửa, muốn nói lại thôi, "Chị nghe nói, hắn bổ nhiệm em làm tổng tài đời tiếp theo rồi" Nguyệt Hải tiếp tục dọn dẹp đồ vật, không quay đầu lại

"Cậu để em ra nước ngoài học tập hai năm.... Nhưng mà...." Triệu Kiệt có chút rối rắm, "Vậy rất tốt a, khi nào thì đi?" Nguyệt Hải đứng lên, nhìn Triệu Kiệt có chút lúng túng, "Tháng sau...chị, em không yên tâm cho chị" Bốn mắt nhìn nhau, Nguyệt Hải có thể nhìn ra được lo lắng trong mắt hắn

Nguyệt Hải và Triệu Kiệt là từ nhỏ chơi đến lớn, trên căn bản đối với hắn là không lời không nói, nhưng lần này chuyện kế hoạch của chính mình, không muốn để cho hắn biết, hiện tại hắn phải xuất ngoại ngược lại cũng đúng lúc

"Chị đây không phải rất tốt sao, có cái gì không yên tâm, nếu có vấn đề chị ta sẽ liên hệ viện trưởng Giang, chị có số điện thoại của ông ta" Nguyệt Hải đi tới nhẹ nhàng ôm lấy Triệu Kiệt, "Không có chuyện gì, khi em đi chị sẽ đi sân bay tiễn em"

"Chị -" Một tiếng kêu này rõ ràng mang theo tiếng khóc nức nở, kỳ thực Nguyệt Hải cũng không hi vọng hắn đi, bạn bè bên cạnh càng ngày càng ít, Tôn Nghệ trên căn bản đều ở các nơi của cả nước chạy ngoại cảnh, Bạch Thanh tuy công tác của bệnh viện không phải rất bận, nhưng thời gian tăng ca cũng không ít, Hiện tại Triệu Kiệt vừa đi, chính mình ngay cả người có thể nói chuyện đều không còn, không khỏi có chút mất mát

Buổi sáng rất sớm đến tòa soạn, ngồi ở văn phòng chủ biên, nhìn các loại báo biểu trong tay, đầu của Nguyệt Hải lại bắt đầu đau, Kỳ thực Nguyệt Hải đối với đồ vật hội họa bên ngoài căn bản không có hứng thú gì, làm tổng giám thiết kế cũng chẳng qua là vì mong đợi làm theo nguyện vọng của mẫu thân

Hiện tại, Nguyệt Hải đã triệt để thoát khỏi tất cả ràng buộc, vốn có thể đi làm chuyện yêu thích, vác lên ba lô du lịch thế giới, sau đó đem tranh phong cảnh của Hân Di vẽ ở trên giấy vẽ sơn dầu

Nhưng mà, cô không thể thoải mái như vậy quên đi tất cả, rất nhiều chuyện không phải nói bỏ xuống thì có thể bỏ xuống, mẫu thân mất đi, để cuộc sống của Nguyệt Hải thiếu hụt một mục tiêu phấn đấu, tựa hồ sống cũng không có ý nghĩa gì, nhưng bây giờ lại xuất hiện mục tiêu chống đỡ cô, cô muốn cứu lại 《Thị Giác》, sau đó chính là triệt để làm cho những người phá hủy gia đình của mình, cũng nếm thử thống khổ giống vậy

Nguyệt Hải bây giờ, đã không có tình yêu, trong lòng chỉ có hận, cũng tốt, yêu sẽ chỉ làm người trở nên yếu đuối, không cần cũng được.

Sáng sớm ngày đó Triệu Kiệt phải đi, Nguyệt Hải lái xe đưa Triệu Kiệt và cô cô đến sân bay, thời gian còn rất sớm, Triệu Kiệt đi mua hai ly cafe, mưa phùn mờ mịt xuân hàn se lạnh bên ngoài, cafe ấm áp nâng ở trong tay, mới hơi hơi cảm giác được một ít nhiệt độ. Cô cô luôn dặn dò Triệu Kiệt, ra cửa ở bên ngoài đặc biệt là nước ngoài, phải chăm sóc kỹ lưỡng chính mình, chú ý các loại an toàn. Triệu Kiệt vung vung tay nói ra, "Biết rồi, mẹ thật là lải nhải, cũng nói bao nhiêu lần bao nhiêu lần. Con cũng không phải đứa trẻ lần đầu tiên đi xa nhà"

Nhìn hai mẹ con họ ở đây ngươi một lời ta một lời, Nguyệt Hải đột nhiên cảm thấy rất ước ao, đã không có một người như vậy đến lải nhải chính mình, lo lắng cho chính mình....

"Cậu...cậu, đến rồi?" Triệu Kiệt đột nhiên ngẩng đầu lên, căng thẳng nhìn theo phương hướng sau lưng của Nguyệt Hải

Nghe thấy lời của hắn, thân thể Nguyệt Hải cứng đờ, đứng tại chỗ cũng không có động, cũng không có quay đầu lại. Nghe thấy tiếng bước chân phía sau từ xa đến gần, "Tiểu Hải -" Một giọng nam trầm thấp, thanh âm kia quen thuộc lại làm cho chính mình căm ghét, Nguyệt Hải chậm rãi xoay người, ánh mắt đón nhận hắn, lộ ra một nụ cười lạnh, "Làm sao chỉ một mình ông đến, không mang theo tình nhân và con gái rơi của ông sao? Nhanh kết hôn đi! ? Đến khi đó nhớ tới cho tôi thiệp mời"

Cô cô tiến lên nhanh chóng kéo lấy cánh tay của Nguyệt Hải, kéo lấy ra sau, "Nguyệt Hải...."

Hắn chỉ là híp mắt mặt lạnh, một câu nói cũng không có nói, lánh qua Nguyệt Hải, đi tới nói với Triệu Kiệt chuyện ra nước ngoài học. Nguyệt Hải sững sờ đứng tại chỗ, hắn vậy mà phớt lờ chính mình?

Rất tốt, bắt đầu từ thời khắc mẫu thân qua đời, thì cùng hắn sẽ không có bất kỳ quan hệ gì rồi. Nguyệt Hải trực tiếp đi ra sân bay, trực tiếp trở về tòa soạn. Nguyệt Hải đối với một quyển tạp chí hoạt động làm sao, hoàn toàn không bắt được trọng điểm, thậm chí một chữ cũng không biết, tuy cô đối với trên kiểm soát của trang bìa và nội dung vẫn tính có thể đảm nhiệm được, nhưng thương mại hóa của tạp chí lại không có thành thạo chút nào, tạp chí không kiếm tiền, làm nội dung đẹp nữa phong phú nữa, cũng là thất bại

Nhưng mà vẫn may, các biên tập phía dưới, đối với Nguyệt Hải chỗ không hiểu đều rất kiên trì nói với cô, lại thường thường nói mẫu thân đối tốt với họ, chỉ cần tòa soạn còn một ngày, họ thì sẽ không rời khỏi

Mặc dù có chút cảm động, nhưng nhiều hơn là một loại cảm giác trách nhiệm, chính mình không thể phụ lòng nỗ lực của họ

Hết chương 19

Edit: chúc mừng năm mới

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com