Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24: Quả hồng mềm a

Chương 24: Quả hồng mềm a

Tuy Nguyệt Hải cũng không muốn đem Tử Duyệt dẫn về nhà, thế nhưng vừa nghĩ tới con hắc miêu nhà nàng kia, vẫn là thôi đi

Xe dừng ở dưới lầu nhà Nguyệt Hải, cô nhìn nhìn Trương Tử Duyệt ngồi ở một bên, như một bãi bùn nhão tựa ở bên cửa xe, Nguyệt Hải xuống xe đi tới, vừa mới mở cửa xe nàng thì ngã qua, nhanh chóng hai tay đem nàng đỡ lên

Nguyệt Hải dùng sức vỗ vỗ mặt nàng, nàng lại hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại, bất đắc dĩ, xem ra hôm nay phải hoạt động thể chất rồi

Nguyệt Hải lôi kéo đem nàng kéo tới trong thang máy, sau đó không thể không cởi xuống giày cao gót trên chân mình, xách ở trong tay, bằng không cổ chân của mình chắc là phải bị vặn gảy

Đem một cánh tay của nàng khoát lên trên vai mình, Nguyệt Hải một tay xách giày, một cái tay khác ôm lấy eo của nàng, một bước ba lắc cuối cùng đến nhà

Nguyệt Hải sau khi đem Tử Duyệt ném tới trên giường, hoàn toàn thoát lực, trực tiếp ngồi dưới đất thở hổn hển, liếc nhìn Tử Duyệt nằm ở trên giường không nhúc nhích một cái, Nguyệt Hải có chút không làm rõ được chính mình, tại sao phải đem nàng mang về nhà a, tùy tiện tìm khách sạn ném vào thì không tốt rồi sao? !

Quên đi, cũng đã kéo đến nhà rồi, lười đến động nữa, cũng một chút đều không có khí lực

Nguyệt Hải sau khi rửa mặt xong đi ra, nàng cũng chỉ là trở mình, ngủ như chết, đến tủ quần áo tìm được một váy ngủ, thay cho Tử Duyệt, Tử Duyệt vẫn cau mày, trong miệng không ngừng mà tự lẩm bẩm như kêu tên của Nguyệt Hải, Nguyệt Hải trong lòng lại có chút cảm giác đau nhói, che ngực, sửng sốt phản ứng với mình. Giúp Tử Duyệt đắp chăn xong, Nguyệt Hải thì ra phòng ngủ, lật ra một bộ chăn dự bị, cuộn ở trên sofa ngủ một đêm

Buổi sáng rất sớm đã tỉnh rồi, toàn thân đau mỏi khó chịu, Nguyệt Hải đến phòng ngủ liếc mắt nhìn, nàng lại vẫn đang ngủ

Tùy tiện viết ghi chú đặt ở trên bàn của phòng khách, sau đó để một chìa khóa dự bị ở trên giấy, thì ra ngoài

Nguyệt Hải cảm giác mình không có nghĩa vụ chăm sóc ẩm thực sinh hoạt thường ngày của nàng, cũng không biết khi nàng tỉnh chính mình phải như thế nào giải thích chuyện tối hôm qua, cho nên vẫn là lãng tránh đi.

Cũng có khả năng sau khi nàng tỉnh sẽ giận dữ rời khỏi, hoặc là mắng to chính mình đê tiện vô tình, nhưng mà tại sao mình muốn lưu lại một chiếc chìa khóa chứ? Lẽ nào hi vọng nàng lưu lại sao? Nhất định là điên rồi!

Đợi khi Tử Duyệt tỉnh lại lần nữa, ở trong một gian phòng hoàn toàn xa lạ, nhìn quanh hai bên một hồi, trong phòng ngoại trừ trắng đen, lại cũng không có màu sắc dư thừa nào, nhìn lên chắc không phải là khách sạn

Chậm rãi ngồi dậy, xoa đầu căng đau, phát hiện mình đã đổi lại một thân váy ngủ màu lam xám, Tử Duyệt hơi kinh ngạc không ngừng nhớ lại đoạn ngắn của tối hôm qua

Nàng theo Nguyệt Hải đi ăn cơm, kết quả nửa đường bị Nguyệt Hải bán đi cho một lão háo sắc kia, sau đó ra cửa hình như là được Nguyệt Hải đón lấy, sau đó, hình như là lên xe, tiếp theo thì hoàn toàn không ấn tượng

Sẽ không say rượu mất lý trí chứ? Tử Duyệt nhấc lên quần áo nhìn trên người cũng không có dấu vết gì, đi ra phòng ngủ, căn nhà hơn bảy mươi, từ cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy thành thị phồn hoa bên ngoài

Tử Duyệt lại lần lượt từng cái gian phòng tìm một lần, hoàn toàn không có bóng dáng của Nguyệt Hải, cái này chẳng lẽ không phải nhà cô sao?

Cuối cùng tầm mắt rơi vào trên bàn phòng khách, một tờ giấy và chìa khóa, "Tôi đi làm, nếu như ra ngoài nhớ khóa kỹ cữa, có việc gọi điện thoại"

Chữ viết đẹp đẽ, nhìn lên ngược lại có chút dáng vẻ nhu nhược, thật là nhìn không ra chữ viết này sẽ xuất phát từ băng sơn mỹ nhân kia

Đơn giản mấy câu nói, Tử Duyệt lại cảm thấy có ấm áp xông tới trong lòng

Thế nhưng Tử Duyệt vẫn còn có chút buồn bực, tối hôm qua lại bị cô ném bỏ như vậy, nhưng cuối cùng khi nhìn thấy cô trở lại đón chính mình, lại không có chút nào cảm thấy hận cô, trái lại trong lòng còn viện cớ cho cô, nhất định là lão háo sắc kia đe đọa uy hiếp cô, cuối cùng trong lòng nàng vẫn là chính mình quan trọng một chút nữa

Sau một khắc, Tử Duyệt hai tay vỗ vỗ mặt của mình, "Trương Tử Duyệt, cô quả nhiên là đáng đời bị người chỉnh! Ăn một trăm hạt đậu không chê tanh! Không trí nhớ! ! !"

Nhìn đồng hồ trên tường một chút, lại đã 3 giờ, nàng ngủ gần như cả ngày? Không trách đau đầu muốn chết

Cũng không biết Nguyệt Hải mấy giờ trở về, có cần làm cơm cho chị ấy hay không đây?

Nghĩ thầm, Tử Duyệt thì một bộ dáng vẻ tiểu tức phụ chà xát tay, sau đó mở ra tủ lạnh nàng thì triệt để hỏng mất rồi, bên trong lại có thể nói là rỗng tuếch, nhưng mà ngẫm lại cũng phải, Mộ chủ biên bình thường khẳng định xã giao rất nhiều, cơm tối phỏng chừng đều là ở bên ngoài ăn.

Tử Duyệt mặc vào áo khoác, đem chìa khóa giấu vào trong túi, sau đó liền đi ra cửa

Tiến vào một siêu thị phụ cận, mua rất nhiều rau cải và đồ ăn, ước chừng một chút bóp tiền của mình, Mao (*) gia gia, ông đi chậm chút a...

(*) Mao: Mao Trạch Đông trên tờ tiền

Mang theo hai túi lớn đồ vật vào phòng, quay người lại dùng chân đóng cửa lại, sau khi thả xuống đồ vật, Tử Duyệt cuối cùng thở hổn hển vài hơi

Sau khi nhét đầy cả tủ lạnh, ngã vào trên ghế sofa phòng khách nghỉ ngơi một hồi, Tử Duyệt đứng dậy đem tóc buộc ở sau gáy, thì tiến vào nhà bếp

Nhìn thấy nhà bếp không nhiễm một hạt bụi kia, Tử Duyệt sửng sốt, hoặc là chính là Mộ Nguyệt Hải cô có bệnh thích sạch sẽ, hoặc là chính là xưa nay cũng chưa dùng qua nơi này!

Tử Duyệt vẫn tin tưởng là cái sau

"Chậc chậc, nếu đã đều là hoàn toàn mới, bày ở nhà chị ấy thật đúng là lãng phí"

Quả nhiên không ngoài dự đoán, hiệu suất làm việc của Vương tổng chỉ có ở vào thời điểm này mới có thể phi thường cao, thông báo quảng cáo sang năm xóa bỏ sáng sớm tung ra thì xuất hiện ở trên bàn làm việc của Nguyệt Hải, Nguyệt Hải có chút vô lực ngồi ở trong ghế, thất thần nhìn giấy trước mặt

Cũng bởi vì tối hôm qua cô nhất thời kích động, hoàn toàn đem tòa soạn đẩy đến bên bờ nguy hiểm, vừa rồi mới coi như ổn định lại, rồi lại gặp trọng thương như thế, Nguyệt Hải thở dài một hơi, chính mình quả nhiên không thích hợp làm người lãnh đạo

Trương Tử Duyệt, hình như chỉ cần cùng cô dính lên, thì sẽ không có chuyện tốt phát sinh đâu!

Nguyệt Hải dùng tay bóp lấy mi tâm, đầu có chút mơ hồ đau

Loại tin tức này truyền ra nhanh chóng nhất, sau đó khi triệu tập tất cả mọi người mở họp, mọi người rất rõ ràng đều chịu phải tin tức đả kích này, bầu không khí trong phòng họp vô cùng trầm trọng, Nguyệt Hải chỉ có thể tận lực cười động viên bọn họ, "Mọi người yên tâm, tuy hiện tại đã không có 10% thu nhập quảng cáo, nhưng chỉ cần tôi còn có một phần tiền, tôi thì sẽ không để《 Thị Giác 》ngừng xuất bản, lương của mọi người cũng sẽ không ít, tăng lương của hàng năm cũng như cũ, đây chính là tôi có thể cam kết cho mọi người, hi vọng chúng ta có thể cùng vượt qua cái cửa ải khó khăn này"

Zoe đứng lên, cười vỗ tay một cái

"Được rồi, tất cả mọi người lên tinh thần~ chỉ là ít đi một phần mười, cũng không phải lập tức liền phải xong đời, mọi người làm gì cúi đầu ủ rũ như thế, cách năm mới không phải còn có thời gian hai tháng, mọi người chúng ta đồng thời cố gắng lên! tôi cũng sẽ cùng các bạn cùng chạy nghiệp vụ!"

Nghe được câu nói sau cùng của Zoe, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn cô ấy, nhưng đều rất nhanh bị chân thành của cô ấy cảm hoá, cũng đều nhấc lên nhiệt tình

Nguyệt Hải cảm tạ nhìn về phía Zoe, nếu như không có cô ấy, chính mình có thể đã sớm không chịu đựng nổi rồi, mà Zoe chỉ là dịu dàng cười nhìn lại hướng Nguyệt Hải.

Thời gian của buổi chiều, tiếp tục họp nghiên cứu một chút kế hoạch phát triển sang năm, Đem nhiệm vụ phát xuống, chủ yếu là thiết kế một phần án văn bản trù tính giao cho chính mình, cũng không có chuyện quan trọng khác, Nguyệt Hải lâu không thấy thông báo mọi người đúng giờ tan ca

Hết chương 24

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com