Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 25: Lần nữa bày tỏ

Chương 25: Lần nữa bày tỏ

Nguyệt Hải cả người mệt mỏi, lái xe lung tung không có mục đích, ở trong nội thành lòng lòng vòng vòng rất lâu, rất mờ mịt nhìn dòng xe cộ gào thét mà qua bên cạnh, tự tin từng có đã không còn sót lại chút gì, cảm giác bây giờ làm gì cũng làm không tốt, rất mất mát rất bất lực, muốn tìm bờ vai cập bến một chút, rất mệt

Nguyệt Hải nhắm mắt lại ngửa đầu dựa vào ghế trên lưng, nhớ lại chuyện hai năm qua, tuy bận rộn, nhưng ký ức lại đều là mơ hồ, làm rất nhiều chuyện, cũng không nhớ ra được đến cùng đã làm chuyện gì, ngày qua ngày giẫy giụa, nhưng bây giờ lại tựa hồ về đến bắt đầu, một luồng cảm giác hư không mãnh liệt nổi lên trong lòng

Mãi đến tận xe phía sau thiếu kiên nhẫn ấn lại còi, Nguyệt Hải mới nhìn đến phía trước đã sớm thay đổi đèn xanh, khởi động xe, chạy về phía phương hướng nhà

Bước tiến kéo dài có chút trầm trọng, mở cửa, nghe thấy nhà bếp truyền tới âm thanh, Nguyệt Hải hơi kinh ngạc nhìn sang, nàng lại không có đi? Hơn nữa còn ở trong phòng bếp nấu ăn?

Tử Duyệt còn đang xào món ăn trong tay, bên kia phòng khách thì vang lên tiếng cửa mở, Tử Duyệt từ phòng bếp nhô ra nửa người, "Chị thay xong quần áo ở đâu đợi là được, món ăn lập tức liền xong rồi. Đói bụng không?"

Nguyệt Hải ngẩn người ở đó nhìn hồi lâu, sau đó đi vào trong phòng đem chiếc chìa khóa tiện tay vứt ở trên khay trà, áo khoác ném ở trên tay vịn của sofa

Cả người đều rơi vào trong sofa xốp mềm, không tự giác nghiêng mặt sang hướng vị trí nhà bếp

Nguyệt Hải đã từng cho rằng nhà bếp không nên tồn tại, bây giờ lại thật sự sẽ có người đang dùng, là nên cảm thấy vui mừng và cảm động, thế nhưng, người kia lại là Trương Tử Duyệt! Tại sao lại là nàng?

Nguyệt Hải nghiêng đầu có chút mê man nhìn nàng. Dáng vẻ Tử Duyệt buộc vào tạp dề rất hiền lành, mùi vị của món ăn ngửi lên cũng rất tốt, phía sau bới kiểu đuôi ngựa lộ ra cổ trắng như tuyết để Nguyệt Hải nhìn có chút nhập thần, nếu như nàng không phải Trương Tử Duyệt, chính mình đại khái thật sự sẽ thích nàng chứ, chỉ đáng tiếc, nàng là Trương Tử Duyệt, chính mình sẽ không thích nàng, càng không thể thích nàng!

Tử Duyệt trong phòng bếp nghe thấy tiếng vang, ló đầu nhìn sang, thấy Nguyệt Hải đang nhìn chính mình, liền thật lòng đem món ăn trong tay, bưng đến trên bàn ăn, "Đã làm xong, nhanh lên rửa tay một chút lại đây ăn a, tay nghề của em vẫn là thật không tệ"

Trên mặt Tử Duyệt cười đến mức vô cùng xán lạn

Nhìn thấy Nguyệt Hải đã đi qua rồi, đưa cho cô một đôi đũa, sau đó chính mình thì kéo dài ghế tựa ngồi xuống, Hướng về trong bát Nguyệt Hải gắp rất nhiều món ăn, sau đó mình mới bưng lên bát, "Không biết chị thích ăn cái gì, em làm đều là em thích ăn, cho nên khá là sở trường, hì hì"

Tử Duyệt cười lên rất đẹp, rất tự nhiên không có bất kỳ che giấu, tuy cười lên con mắt sẽ híp lại, nhưng vẫn cứ không che giấu được phần ngây thơ thuần khiết này

Nguyệt Hải nhìn có chút sững sờ, Tử Duyệt thấy thế khẳng định không thể bỏ qua cơ hội đùa giỡn cô, "Ồ, em đây có đẹp không, xem đem chị si mê, cũng không nhớ tới ăn cơm"

Lập tức trong mắt Nguyệt Hải loé ra một tia kinh ngạc, lẽ nào chuyện tối ngày hôm qua nàng cũng không lưu ý sao?

Tại sao lại một lần vô điều kiện tha thứ chính mình, Nguyệt Hải thật sự đã không thể nào hiểu được rồi.

Cúi đầu ăn món ăn trong bát, qua hồi lâu, Nguyệt Hải cuối cùng ngẩng đầu lên, trong mắt có chút nghi hoặc nhìn Tử Duyệt, "Tôi đối với em như vậy, em cũng không lưu ý sao?"

Tử Duyệt để đũa xuống, nhìn lên hai mắt của Nguyệt Hải, "Lưu ý a, chị làm như vậy em rất tức giận, thế nhưng chị làm như vậy khẳng định có lý do của chị chứ, em tin tưởng chị"

Nghe được lời của Tử Duyệt, trong lòng Nguyệt Hải hơi ngưng lại, tại sao đến loại thời điểm này nàng còn đang vì chính mình kiếm cớ, nếu như tối hôm qua chính mình không có kéo nàng về, vậy hôm nay nàng lại sẽ là hình dáng gì? !

Lông mày của Nguyệt Hải không tự giác nhíu lại, "Tại sao phải như vậy?'

Tay của Tử Duyệt xoa lên gò má của Nguyệt Hải, nhiệt độ li ti theo đầu ngón tay truyền qua, sau đó dùng ngón tay cái lướt nhẹ qua giữa lông mày nhăn kia, vuốt bằng nhăn nheo chau mày kia

"Bởi vì, em thích chị a!"

Nói là chuyện đương nhiên như vậy, cười là không có tim không có phổi như vậy, trong ánh mắt không có một tia tạp chất

"Nếu như sau này tôi lại một lần nữa để em thương tâm thì sao, em có rời tôi mà đi hay không?"

Giữa lông mày của Nguyệt Hải chỉ có u buồn sâu không thấy đáy, viền mắt có chút chua xót, tại sao nàng có thể chỉ vì yêu thích, thì tha thứ tất cả mọi chuyện mình làm?

Tình yêu thật sự sẽ để người ta trở nên thấp kém, trở nên không có tự mình, trong mắt chỉ có người vì đó trả giá thật lòng, giống như là mẫu thân như thế? !

"Nguyệt Hải, mỗi lần chị đều là có thể đem em kéo lên thiên đường, sau đó lại đẩy vào địa ngục, lại lôi ra lại đẩy xuống. Nếu như tái phạm lần nữa, em hi vọng chị có thế để cho em có chút chuẩn bị tâm lý"

Tử Duyệt dừng một chút tiếp tục nói, "Em mặc kệ chị rốt cuộc là nhìn em như thế nào, thế nhưng người Trương Tử Duyệt em nhận định, em sẽ vẫn giữ vững, mãi đến tận có một ngày chị rời em mà đi trước, nhưng ở trước ngày đó, em tuyệt đối sẽ không buông chị ra"

Tuyệt đối sẽ không buông người trước mắt này ra, trực giác nói cho Tử Duyệt biết, người này kỳ thực là người yếu ớt không chịu nổi mưa gió, cho dù bề ngoài thoạt nhìn là hung hăng như vậy, nhưng thực sự cô cũng là cần một chỗ có thể dựa vào

Tử Duyệt ngồi vào bên cạnh Nguyệt Hải, một tay ôm qua bờ vai của cô, đem đầu của cô tựa ở trên vai của mình, một cái tay phủ ở trên tay có

chút lạnh kia, "Nguyệt Hải, em thích chị, em có thể đem tất cả của em đều cho chị, chỉ cần chị muốn" Âm thanh cũng dần dần mềm xuống

Nàng không biết người trong lồng ngực này đến cùng có quá khứ thế nào, nhưng nhất định sẽ là một câu chuyện bi thương, nghĩ như vậy, không khỏi liền đem người trong ngực ôm chặt hơn

Trương Tử Duyệt, cô quả nhiên xem ra giống như ngốc, nếu như tôi muốn tất cả của cô, cô đều cho sao?

Nếu như tôi phá huỷ tất cả của cô, cô còn có thể nắm chặt lấy tay của tôi không?

Đừng ngốc, nhất định không có cách nào đáp lại trả giá của nàng, chỉ sợ cuối cùng cũng có một ngày sẽ làm cô hoàn toàn tuyệt vọng, bởi vì vừa nhìn thấy cô, chính mình sẽ nghĩ đến cái chết của mẫu thân, bởi vì cô là con gái của Trương Sở Hàm! ! !

Nguyệt Hải không bỏ xuống được, không bỏ xuống được các loại quá khứ, không bỏ được khúc mắc trong lòng, cho dù không hận nữa, lại cũng sẽ không yêu

Cũng không biết tại sao, ngủ ở bên cạnh nàng, Nguyệt Hải sẽ cảm thấy vô cùng an tâm, thì giống như nơi đó vốn là nên là thuộc về cô, cái cảm giác này để Nguyệt Hải rất mâu thuẫn, cô không thể động tình, cho dù động tình, người kia cũng tuyệt đối không thể là Trương Tử Duyệt

Sau đó Nguyệt Hải nói với Tử Duyệt không quá thích ở cùng người khác, liền để nàng trở về nhà của nàng, mà Nguyệt Hải lại khôi phục bận rộn đã có chút khô khan trong cuộc sống của mỗi ngày

Trước lễ giáng sinh mấy ngày, Tử Duyệt gọi điện thoại cho Nguyệt Hải, hẹn cô ngày đó ra ngoài ăn cơm

Nhưng mà Triệu Kiệt cũng là ở ngày đó trở về, Nguyệt Hải do dự một chút, cuối cùng vẫn là đáp ứng nàng, kỳ thực vốn có thể từ chối nàng, nhưng nghĩ đến gương mặt mất mác ủy khuất kia, Nguyệt Hải vẫn là không nhịn được mềm lòng xuống

Hết chương 25

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com