Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 28: Nói ra chân tướng

Chương 28: Nói ra chân tướng

Nhìn thấy Tử Duyệt cố nén buồn nôn, cuối cùng còn nỗ lực muốn kéo lên khuôn mặt tươi cười nhìn chính mình, trái tim Nguyệt Hải không nguyên do kinh hoàng lên, viền mắt có chút ê ẩm

Nàng là cái ngu ngốc sao? Nếu như thật sự muốn đi, chính mình sẽ không quan tâm những đồng tiền kia, tuy trên sắp xếp thời gian, không thể làm đến nói đi là đi, nhưng nếu muốn đi, kiên quyết sẽ không liều mạng như thế

"U, Tử Duyệt, cô thật lợi hại, vì tỷ ta, cả ăn hai cái đĩa côn trùng buồn nôn a"

Triệu Kiệt lái xe, nhưng cũng không quên buồn nôn Tử Duyệt một chút, tầm mắt từ trong kính chiếu hậu đảo qua hai người ngồi ở hàng sau

Tử Duyệt một mặt xanh xao, hiện tại đang xụi lơ ở trong lồng ngực của Nguyệt Hải, căn bản là vô lực phát tác, vừa nghe đến hai chữ côn trùng, "Ngô -" nhanh chóng che miệng lại, thân thể vừa nghiêng, suýt chút nữa thì phun ra ngoài

"Được rồi, Triệu Kiệt, đừng tiếp tục đề tài này"

Nguyệt Hải ném Triệu Kiệt cái ánh mắt, dùng tay ở trên lưng của Tử Duyệt vuốt vuốt

Triệu Kiệt ở trong kính chiếu hậu ý tứ sâu xa nhìn Nguyệt Hải, khi nhìn lên hai mắt của Nguyệt Hải, thu hồi tầm mắt của hắn

Dọc theo đường đi Triệu Kiệt thì thật sự không có nói chuyện nữa, rất nhanh thì đến dưới lầu nhà Tử Duyệt

Nguyệt Hải đỡ Tử Duyệt xuống xe, "Tử Duyệt, em không sao chứ?"

Tử Duyệt chỉ là gật gật đầu, cũng không nói lời nào, "Vậy em thì đi lên đi, tôi không tiễn em đi lên, tôi ghét mèo, ngủ ngon"

Vừa nói thò thân ra muốn hôn Tử Duyệt, Tử Duyệt lại nhẹ nhàng đẩy cô ra, lắc lắc đầu

Nguyệt Hải không nói gì, hiểu rõ ý tứ của Tử Duyệt, đồ ngốc này!

Đột nhiên cảm thấy nàng thật sự có chút đáng yêu, ngu ngốc một cách đáng yêu, Nguyệt Hải khẽ mỉm cười, "Đứa ngốc..."

Sau đó hai tay nâng lấy mặt của Tử Duyệt, ở trên trán của nàng ấn xuống một nụ hôn, "Cuối tuần tôi đến đón em, nhanh lên một chút về nhà đi, buổi tối có chút lạnh"

Tử Duyệt cuối cùng lộ ra mỉm cười, vung vung tay, quay người đi lên lầu

Vừa vào nhà Tử Duyệt liền vọt vào phòng vệ sinh, ói ra cái đất trời đen kịt, suýt chút nữa đem hết thảy nội tạng đều phun ra ngoài. Rút ra khăn giấy lau lấy khóe miệng, giơ tay sờ sờ cái trán, có chút tự giễu nở nụ cười, "Mình đúng là điên rồi...."

"Nia~" Tiểu Khả dùng thanh âm bỉ ổi không ngừng cọ lấy Tử Duyệt, Tử Duyệt đưa tay sờ sờ đầu của nó, "Tiểu Khả, ngoan, qua mấy ngày tỷ tỷ phải đi ra ngoài hai ngày, ngươi chỉ có thể đi chỗ dì Vương dưới lầu ở mấy ngày trước, có được hay không?" Tiểu Khả cũng không thể nghe hiểu lời của Tử Duyệt, vẫn cứ vểnh đuôi nhỏ vòng quanh Tử Duyệt cọ tới cọ lui. Chọc đến Tử Duyệt thương tiếc đem nó ôm vào trong ngực tiến vào phòng ngủ

Nhìn thấy bóng lưng Tử Duyệt biến mất, Nguyệt Hải khẽ lắc đầu, lộ ra một tia mỉm cười cay đắng. Trương Tử Duyệt, cô vì tôi, đến cùng có thể làm được cái tình trạng gì? Đáng giá không? Nếu có một ngày cô biết chân tướng của sự việc lại sẽ thế nào? Chửi ầm lên? hay là quạt tôi mấy bạt tai, sau đó kiên quyết rời đi?

Tại sao cô có thể việc nghĩa chẳng từ nan trả giá, cô có biết như vậy, tôi sẽ không xuống tay được hay không, tôi sẽ không đành lòng hủy diệt cô! Lần đầu tiên sau khi ở khách sạn, cô có cơ hội rời khỏi, sau khi say rượu lần kia, cô vẫn có cơ hội rời khỏi, nếu như có thể, tôi cho cô một lần cơ hội nữa, nếu như bỏ lỡ nữa, tôi thì cũng không lòng dạ mềm yếu nữa

Sự tồn tại của cô chính là dằn vặt lớn nhất đối với tôi, thừa dịp tôi còn không có càng lún càng sâu không thể tự thoát ra được, sớm chấm dứt đi, kéo đến lâu, tôi sợ là ngay cả tôi cũng không thể chỉ lo thân mình rồi.

Sau khi lên xe, Nguyệt Hải cũng không có ngồi vào trên vị trí kế bên tài xế, kỳ thực có chút sợ Triệu Kiệt hỏi những việc này, chính mình không có cách nào nói dối với hắn, nhưng nói cho Triệu Kiệt chân tướng, hắn sẽ phản ứng ra sao đây?

Nguyệt Hải có chút mệt mỏi tựa ở bên cửa sổ, nhắm hai mắt, thật sự mệt mỏi quá, quá nhiều chuyện ép tới chính mình thở không nổi

"Tỷ, chị....chị có phải thích Trương Tử Duyệt kia không?" Triệu Kiệt đem xe dừng ở dưới lầu nhà Nguyệt Hải, cũng không có sốt ruột xuống xe

"Nói mò cái gì, ta làm sao sẽ thích cô ấy? !" Nguyệt Hải vẫn cứ nhắm hai mắt, bóp lấy vị trí mi tâm, đầu có chút đau

"Em hình như đối với cô ấy nhất kiến chung tình rồi, em muốn theo đuổi cô ấy!" Triệu Kiệt xoay người, cười nói với Nguyệt Hải

"Cái gì? !" Nguyệt Hải kinh sợ đến mức ngồi dậy, có chút kích động nói, "Không được, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ! Ngươi không thể thích cô ấy!"

"Tại sao" Triệu Kiệt có chút giật mình hỏi

"Không có tại sao, không được là không được, ngươi thích nữ sinh nào ta đều mặc kệ, chỉ có cô ấy không thể!" Thanh âm của Nguyệt Hải có chút tiết lộ tâm tình lo lắng của cô, cau mày, tâm tình có chút trầm trọng, rũ mắt không muốn nhìn vẻ mặt của Triệu Kiệt

Triệu Kiệt sau khi nghe xong lời của Nguyệt Hải, rõ ràng sửng sốt rất lâu, sau đó chậm rãi nói ra, "Em có thể nhìn ra cảm tình của cô ấy đối với chị, mà chị cũng không có từ chối không phải sao? Nếu như không thích, tại sao còn muốn ở cùng nhau?"

Triệu Kiệt gõ ở trong lòng Nguyệt Hải, để lòng cô vốn là mâu thuẫn, càng thêm hoảng loạn, vội vàng từ trong túi lấy ra hai viên thuốc uống, Triệu Kiệt thấy thế nhanh chóng thò người qua, sốt sắng hỏi, "Tỷ! chị làm sao vậy?"

"Chúng ta đi lên lầu nói đi" Nguyệt Hải nỗ lực đè nén trái tim cáu kỉnh nhảy lên, xuống xe

Mới vừa vào cửa, Nguyệt Hải thì hai chân có chút như nhũn ra ngồi vào sofa, một cái tay vô lực chống đỡ cái trán, chắc là hiệu quả thuốc đến rồi, tâm tình bình tĩnh có chút quá mức, tựa hồ cả tư duy đều chậm chạp rất nhiều, Nguyệt Hải cảm thấy vừa rồi hình như đang suy nghĩ gì, hình như muốn nói gì, nhưng bây giờ tựa hồ lại nhớ không rõ lắm, chẳng qua là cảm thấy cực kỳ buồn ngủ, nếu như có thể, cô thật sự muốn quên tất cả, nhưng mỗi khi ngày hôm sau tỉnh lại, tất cả như xưa, hồi ức vẫn còn, không thể quên được, ném không ra

Nguyệt Hải nhận lấy một ly nước ấm Triệu Kiệt đưa tới, uống một hớp, "Tỷ, chị có phải có chuyện gì không? Không thể nói với em sao? Đem sự tình giấu ở trong lòng đối với thân thể của chị không tốt"

Triệu Kiệt ngồi ở bên cạnh Nguyệt Hải, trong ánh mắt tràn đầy thân thiết, Nguyệt Hải nhìn hắn một chút, sau đó thì cúi đầu luôn nhìn cái ly trong tay, không nói gì

Sau đó qua hồi lâu, khi Triệu Kiệt muốn mở miệng, Nguyệt Hải thản nhiên nói, "Trương Tử Duyệt chính là con gái của Trương Sở Hàm" Bí mật đặt ở trong lòng, một khắc đó đang nói ra, lại có chút thả lỏng, Nguyệt Hải thật sự có chút không chịu nổi, đây là một chuyện dằn vặt người thế nào

Sau khi nghe thấy lời của Nguyệt Hải, Triệu Kiệt hiển nhiên là suy tư nửa ngày, sau đó kinh ngạc nói, "Trương Sở Hàm? ! Chính là cái kia...cái kia...của cậu... Con gái của cô ấy không phải là em gái chúng ta sao? !"

Miệng của Triệu Kiệt căng ra rất lớn, một mặt bất khả tư nghị nhìn Nguyệt Hải. Nguyệt Hải có chút vô lực gật gật đầu, không nói gì, khí lực trên người đang không ngừng trôi đi

"Vậy cô ấy có biết không?" Triệu Kiệt lo lắng nhìn Nguyệt Hải

Nguyệt Hải nụ cười nhạt nhòa, "Ngươi cảm thấy thế nào? Nếu như cô ấy biết, còn có thể cười được sao? !" Triệu Kiệt cũng nhíu mày, có chút cẩn thận hỏi, "Vậy là chị cố ý? chị là muốn trả thù sao? Các người.... Đến bước đường nào?"

"Nên làm đều đã làm" Nguyệt Hải tựa ở trên ghế sofa, mệt mỏi nhắm hai mắt lại. Triệu Kiệt hiển nhiên bị Nguyệt Hải kích thích, bỗng nhiên từ trên ghế sofa đứng lên, âm thanh đều có chút run rẩy, "Tỷ, tuy em không phản đối chị tìm nữ nhân, thế nhưng... Thế nhưng...cô ấy là em gái chị a! chị đây là cùng em gái chị, đây là loạn luân a! Quá cấm kỵ rồi.... Cũng quá kích thích rồi, như vậy, bệnh của chị rất dễ dàng tái phát a!"

Sau đó hắn hai cái tay cầm lấy bờ vai của Nguyệt Hải lung lay, "Chị đây là hà tất khổ như thế chứ? Đã qua lâu như vậy rồi, chị vẫn chưa thể bỏ xuống những cừu hận này sao? làm như vậy có ý nghĩa gì a!"

Lời của Triệu Kiệt để Nguyệt Hải có chút tinh lực dâng lên, giận dữ mở hai mắt ra trừng mắt Triệu Kiệt, đánh rớt tay của hắn ở trên vai chính mình, đứng lên nhìn thẳng hắn, trong giọng nói mang theo phẫn nộ gào thét, "Các ngươi đừng luôn nói nhẹ nhõm như vậy! Quên đi? ! Để ta làm sao quên đi! Mẫu thân bà ấy là chết ở trước mặt của ta a! ! ! Lúc bà ấy chết có đau đớn thê thảm cỡ nào, bi thương cỡ nào, các ngươi ai từng thấy? ! Các ngươi lại có ai có thể cảm nhận được tâm tình của ta? ! Các ngươi đều không có trải qua, lại còn nói gì để lý giải, các ngươi căn bản là không hiểu được! ! ! không hiểu được! ! !"

Nguyệt Hải đã bắt đầu cuồng loạn hét to, có thể cảm giác được mình đã đến bên rìa dữ dội, men theo một chút lý trí cuối cùng, Nguyệt Hải tay run run đi tìm kiếm bình thuốc

Triệu Kiệt đoạt lấy thuốc trong tay Nguyệt Hải, sau đó đem cô siết sao ôm vào trong ngực, ở bên tai của cô vẫn thấp giọng nói cái gì, nhưng Nguyệt Hải căn bản là không nghe được, cô hung hăng cắn bờ vai của Triệu Kiệt, mãi đến tận trong miệng nổi lên từng trận máu tanh, Nguyệt Hải vô cùng chán ghét mùi vị đó, cũng sợ màu sắc kia, chất lỏng đỏ tươi kia sẽ hoàn toàn phá hủy lý trí của chính mình

Nguyệt Hải nhắm hai mắt, không biết giãy dụa bao lâu, cuối cùng chỉ có một chút khí lực sau khi cũng phát tiết ra ngoài, cả người đều xụi lơ đi

Hết chương 28

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com