Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11


Có lẽ là trong lòng chột dạ, có lẽ là không còn tâm trí tranh cãi với Ninh Thanh Ca, hoặc giả bên trong đã lẫn lộn vô vàn tâm sự... Thịnh Thập Nguyệt không hề phản kháng, thậm chí đến Diệp Lưu Vân cũng quên gọi theo, cứ thế lầm lũi đi theo sau lưng Ninh Thanh Ca.

Một đường mơ hồ hoảng hốt, đến lúc Thịnh Thập Nguyệt hoàn hồn, nàng đã bị dẫn vào... thư phòng.

Đây là...

Hồn phách còn chưa về chỗ, nàng chớp chớp mắt, cuối cùng cũng cảm thấy có gì đó sai sai. Sống lưng theo bản năng căng chặt, ánh mắt cảnh giác quét một vòng quanh phòng.

Dù chẳng hứng thú với tứ thư ngũ kinh hay thi từ ca phú, nhưng khi nhàn rỗi Thịnh Thập Nguyệt vẫn hay lật xem mấy cuốn du ký tạp văn. Cho nên khắp phòng là giá sách bày biện đủ loại sách lẻ, bên cạnh cửa sổ còn đặt một chiếc giường nhỏ trải da thú mềm mại, là nơi thường dùng để nghỉ ngơi.

Duy chỉ có bàn thư là không hợp khung cảnh, giấy trắng, nghiên mực, bút lông đều chưa chạm tới, vẫn còn nguyên vẹn, chính là chỗ hôm qua Ninh Thanh Ca đặt thánh chỉ.

Ánh mắt Thịnh Thập Nguyệt dừng lại nơi đó, mảnh lăng cẩm quen thuộc vẫn còn in rõ dấu tay nàng vô tình lưu lại đêm đó...

Lời đối thoại và nội dung trong thánh chỉ hiện về rõ mồn một, khiến tâm trạng nàng thoáng chốc trở nên phức tạp, từng đợt cảm xúc cuộn trào.

Ngay lúc ấy, Ninh Thanh Ca đột ngột xoay người lại, còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe một tiếng "phịch" vang lên.

Chỉ thấy kẻ vừa mơ mơ hồ hồ nãy giờ, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất.

Ninh Thanh Ca ngây người tại chỗ.

"Ta không đọc sách!" Tư thế thì chẳng được kiên cường bao nhiêu, nhưng giọng điệu Thịnh Thập Nguyệt lại vô cùng cứng đầu.

Cùng lúc ấy, "cạch" một tiếng, vật gì đó treo bên hông nàng cũng rơi xuống đất. Thì ra là bàn tính vàng, lúc trước Mạnh tiểu tử vội vàng uống rượu, bèn nhờ Thịnh Thập Nguyệt giữ giùm tạm thời.

Ninh Thanh Ca cúi mắt liếc bàn tính rơi trên đất, khẽ nhíu mày, trong lòng không khỏi suy nghĩ, sao bảo bối của Mạnh Thanh Tâm lại nằm ở chỗ Thịnh Thập Nguyệt?

Song người trong cuộc lại hiểu lầm, ánh mắt Thịnh Thập Nguyệt từ Ninh Thanh Ca rơi xuống bàn tính, trong mắt bỗng dâng lên một tia ẩn nhẫn khuất nhục nhưng vẫn quật cường.

Chưa để Ninh Thanh Ca kịp mở miệng hỏi gì, Thịnh Thập Nguyệt đã nhấc đầu gối, "cạch" một tiếng, quỳ xuống ngay trên bàn tính vàng, ngẩng đầu nhìn nàng, vừa không cam lòng vừa gào lên: "Hôm nay ta trèo tường ra ngoài là ta sai, nhưng ngươi cũng không thể ép ta đọc sách!"

Ninh Thanh Ca: ...

Nàng mím môi, bao nhiêu lời định nói cứ nghẹn nơi cổ họng, nhất thời không biết nên mở lời từ đâu, hiếm khi lộ ra vẻ lúng túng.

Còn người kia thì càng thêm cứng đầu. Dây buộc trán tuột xuống, lộ ra một mảnh vải bố trắng, bị ép thành một đường gấp khúc. Lưng nàng căng thẳng thẳng tắp, chỉ có đầu gối đặt trên bàn tính là run lên.

Từ nhỏ đến lớn được nuông chiều như bảo bối, Thịnh Thập Nguyệt chưa từng chịu khổ thế này. Ngay cả quần áo hơi thô ráp một chút cũng khiến da nàng đỏ lên, huống hồ đây là bàn tính vàng, từng hạt đều đúc từ kim loại.

Bề ngoài nàng tỏ ra chết cũng không chịu khuất phục, nhưng trong lòng thì mắng Mạnh Thanh Tâm như vũ bão, chẳng phải nói gì mà "bị thê tử quản nghiêm"? Làm hại nàng theo phản xạ mà quỳ xuống!

"Ngươi..." Ninh Thanh Ca thở ra, vừa định nói gì đó thì Thịnh Thập Nguyệt đã cướp lời.

"Ta tuyệt đối sẽ không đọc sách!"

Lông mày Ninh Thanh Ca chau lại.

Hôm nay nàng vẫn mặc bộ quan bào tím viền hình tiên hạc, bên hông là đai vàng đính ngọc thạch, tóc búi cao cài ngọc trâm, càng khiến nàng thêm phần thanh nhã, cử chỉ tao nhã mà vẫn giữ uy nghiêm.

Nếu ở triều đình, e rằng sớm đã có kẻ run sợ lo nghĩ bản thân đã đắc tội điều gì.

Nhưng Thịnh Thập Nguyệt thì lại càng ngẩng đầu cao hơn, như thể muốn viết ba chữ "thà chết còn hơn" lên trán vậy.

Quỳ thì nàng chịu được, nhưng đọc sách thì ngàn vạn lần không thể.

Trong mắt Ninh Thanh Ca thoáng hiện ý suy tư, nàng dịu giọng hỏi:
"Vì sao lại không chịu đọc?"

"Nhàm chán, mệt mỏi, nhìn vào là đau đầu." Thịnh Thập Nguyệt đáp luôn không cần suy nghĩ, đem toàn bộ lý do mà ngày thường người ta viện ra để lười học dồn hết một lượt.

Ninh Thanh Ca đương nhiên biết rõ lý do thật sự, nhưng không vạch trần, chỉ nghiêng đầu nhìn về phía bàn thư, ánh mắt hạ xuống, hàng mi run nhẹ.

Nàng chẳng nói gì, nhưng thân là Thừa Tướng, thân phận dưới một người trên vạn người, chỉ cần lặng lẽ trầm mặc đã khiến người khác không khỏi cảm thấy áp lực mơ hồ.

Thịnh Thập Nguyệt thoáng chột dạ. Nói cho cùng, nàng không thể thẳng thắn với Ninh Thanh Ca chính là vì chuyện này. Chỉ cần nhớ lại cảnh Ninh Thanh Ca hôm đó bị sỉ nhục ở kỹ viện, nàng liền thấy day dứt từng khúc một.

Dù Ninh Thanh Ca có tính toán đi nữa, thì người giật tay người trước, chính là nàng.

"Ngươi... ngươi..." Thịnh Thập Nguyệt càng lúc càng mất tự tin.

Ninh Thanh Ca chỉ nhẹ giọng thở dài, vẻ mặt như có buồn bã, nói: "Hôm nay..."

Nói được một nửa thì lại im bặt.

"Thôi." Nàng lắc đầu.

Thịnh Thập Nguyệt nhíu mày. Nói được một nửa lại bỏ lửng, là điều nàng ghét nhất. Nàng liền thúc giục:
"Hôm nay làm sao? Ngươi nói đi!"

"Là ai mượn chuyện này cười nhạo ngươi? Hay là có người châm chọc sau lưng ngươi?"

Đối phương không đáp, Thịnh Thập Nguyệt lại nghĩ xa hơn, đủ loại suy nghĩ tuôn ra.

"Không sao đâu, ngươi đứng lên đi."
Ninh Thanh Ca vẫn giữ giọng bình thản, chỉ có hàng mày ẩn ẩn vẻ u sầu.

Thịnh Thập Nguyệt chẳng những không đứng, mà còn ép đầu gối mạnh hơn lên bàn tính, cứng đầu nói:
"Ngươi không nói rõ, ta sẽ không đứng dậy!"

Ninh Thanh Ca làm ra vẻ bất đắc dĩ, lại thở dài: "Ta không muốn làm khó ngươi."

Thịnh Thập Nguyệt liền giật lời: "Vậy thì ngươi nói trước đi!"

Ninh Thanh Ca thoáng khó xử. Nàng nghiêng người, đưa tay vuốt nhẹ lên thánh chỉ. Dưới ánh sáng, ngón tay trắng ngần như ngọc, bị lăng cẩm vàng đỏ làm chói, nàng liền siết tay lại thành nắm.

"Điện hạ, ngươi cũng biết thân phận ta..." Ninh Thanh Ca ngừng một chút rồi mới nói tiếp: "Từ trước đến nay, bọn họ luôn dè dặt với ta, nay lại càng thêm..."

Nàng không than phiền cũng chẳng trách móc, chỉ nhẹ nhàng cụp mắt xuống, hàng mi dài như nhuộm mực, ánh nhìn như ánh trăng bị gió cuốn trôi, thoáng chốc trở nên ảm đạm.

Không cần nói tiếp, Thịnh Thập Nguyệt cũng tự hiểu. Đám bảo thủ trong triều chỉ e là lại lấy chuyện này làm cớ công kích nàng ấy. Trên triều đấu không lại thì quay sang hạ thủ chuyện tư. Dù cho nàng tài học xuất chúng thì sao? Lại gả cho một kẻ chỉ biết ăn chơi, há chẳng là trò cười thiên hạ?

Ngày trước Lục hoàng tỷ, Bát hoàng tỷ còn bênh vực Ninh Thanh Ca, nhưng nay gả cho nàng rồi, e là càng bị đè đầu cưỡi cổ.

Ánh trăng lạnh lẽo trong sáng rơi xuống nhân gian, dính phải vũng bùn như nàng, liền hóa thành chốn người ta tha hồ giẫm đạp.

[Editor: ôi tình chết được]

Ninh Thanh Ca nhẹ nhàng nói: "Điện hạ không cần nghĩ nhiều. Chuyện này, ta tự có cách giải quyết."

Thịnh Thập Nguyệt thường ngày bảo vệ người mình, dù không có cảm tình, nhưng người ta đã là thê tử trên danh nghĩa, sao có thể để mặc bị thiên hạ giễu cợt?

Nàng cắn răng, chỉ nói một câu: "Ta... chỉ có thể đáp ứng ngươi thử một lần."

Ánh mắt Ninh Thanh Ca hơi sáng, lộ vẻ vui mừng. Nhưng nàng vẫn dịu dàng nói: "Ta biết điện hạ không thích đọc sách. Nếu thật sự khó tiếp thu thì thôi..."

"Ngày mai ngươi cứ gọi tiên sinh tới cho ta." Thịnh Thập Nguyệt nói như đinh đóng cột.

Ninh Thanh Ca dịu dàng cười, dịu giọng: "Ta biết điện hạ hiếu học, nhưng học hành cũng nên từ từ. Nếu điện hạ nói đọc sách dễ đau đầu, vậy ta sẽ gọi sư phó dạy cưỡi ngựa bắn cung trước, rồi xen kẽ học một chút 'Cửu chương', còn việc đọc sách thì..."

Nghe đến những lời ấy, Thịnh Thập Nguyệt trên thực tế đã có chút muốn lui, chỉ là cố chống đỡ, cắn chặt răng. Nhưng khi ngẩng đầu nhìn vào mắt đối phương, trong ánh mắt kia lại vô thức lộ ra vài phần đáng thương.

"Sau này trước khi đi ngủ, ta sẽ đọc sách cho điện hạ nghe, để điện hạ từ từ thích nghi, được không?"

Ninh Thanh Ca nhìn nàng, trên mặt thoáng hiện vẻ áy náy, còn nhẹ giọng bổ sung: "Chỉ là hiện giờ võ cử sắp đến, ta thân là Thừa Tướng, khó tránh khỏi sẽ bận rộn đôi chút, chỉ sợ mấy ngày tới đều không thể trở về sớm. Điện hạ phải đợi ta một chút."

Ai mà không xiêu lòng vì lời này cho được?

Một vị Thừa Tướng trăm công nghìn việc lại phải vì nàng, một kẻ ăn chơi trác táng mà nhọc lòng đến vậy, không chỉ tự mình đọc sách, còn lo lắng sợ nàng phải đợi lâu.

Mà Thịnh Thập Nguyệt lại là kiểu người "ăn mềm không ăn cứng", nếu như Ninh Thanh Ca vẫn giữ nguyên thái độ đêm tân hôn hôm đó, thì không chừng nàng lại đâm đầu vào tường một lần nữa. Nhưng đối phương lại vì nàng mà từng bước lui xuống.

Bao nhiêu tâm tư muốn phản kháng trong lòng nàng, phút chốc đều tan biến, chỉ rầu rĩ gật đầu, rồi hỏi: "Giờ đã trễ rồi sao? Ta cho người đi đón ngươi nhé?"

Ninh Thanh Ca lắc đầu: "Vẫn Viên sẽ đưa người đến đón ta."

"Được."

Chuyện vừa rồi xem như tạm kết thúc, Thịnh Thập Nguyệt đột nhiên "á" lên một tiếng, rốt cuộc cũng nhớ ra bản thân vẫn đang quỳ trên bàn tính. Hai chân lập tức run rẩy không ngừng.

Ninh Thanh Ca vội vàng tiến lên, nắm lấy cổ tay nàng muốn kéo dậy, nào ngờ Thịnh Thập Nguyệt lập tức kêu đau: "Ngươi đừng kéo, đừng kéo! Để ta ngồi nghỉ một lát đã, ta đứng không nổi đâu."

Nghe vậy, Ninh Thanh Ca lập tức buông tay.

Chỉ thấy Thịnh Thập Nguyệt một bên rên rỉ, một bên nghiêng người ngồi bệt xuống đất, nhe răng trợn mắt hít khí lạnh, còn vung tay xua đối phương: "Ninh Thanh Ca, mau đi tìm đại phu cho ta! Đau quá, đau muốn chết!"

Mới nãy còn hùng hổ dọa người, giờ đuôi mắt đã đỏ hoe như sắp khóc đến nơi. Một hồi quỳ lâu như thế, quả thật là chịu khổ không nhỏ.

Ninh Thanh Ca vội vã đáp lời, lập tức quay người nhanh chóng đi tìm y sư.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #abo#bh#bhtt