Chương 20: Tỷ muội Lục gia
Thái Cực cung rất lớn, từ Hậu cung đi thẳng vào Đông cung cần phải qua hai điện, Lâm Uẩn đi ở trước, Lục Quỳnh ôm tỳ bà theo sau.
Mặt đất được cung nhân tẩy rửa sạch sẽ vô cùng, thực vật xung quanh xanh tươi, trên đường được khảm đá, sắp xếp rất có quy tắc. Gió thổi qua, chuông đồng dưới mái hiên nhẹ nhàng rung động, Lục Quỳnh nhịn không được nâng đôi mắt lên nhìn, mái ngói màu đen nối liền rộng lớn, hình thành độ cong duyên dáng, vừa trang nghiêm lại thần thánh.
Nơi này, thời thiếu nữ Lục Quỳnh từng tới, lúc ấy nàng luôn bị đám người vây quanh, ánh mắt ngưỡng mộ ở khắp nơi, cùng tiếng cười vui sướng của các thiếu niên nam nữ. Khi đó người trước mặt đứng rất xa, ở bên cạnh Thánh Nhân, ngẫu nhiên giương mắt, tựa hồ mang theo ý cười trào phúng.
Vào lúc ấy, Lục Quỳnh không thích Lâm Uẩn cũng không ghét nàng, thậm chí còn vì vậy mang theo sự đồng tình cùng thiện lương nói giúp nàng rất nhiều.
"Ngươi suy nghĩ cái gì?" Tiếng bước chân sàn sạt dừng lại, Lâm Uẩn quay đầu, nhìn Lục Quỳnh.
Lục Quỳnh phát hiện đối phương có một đôi mắt trong suốt, không phải màu nâu đậm giống như hầu hết mọi người, mắt nàng có màu mật, giống màu mắt mèo. Nghe nói Lâm Uẩn có huyết thống ngoại tộc, điều này làm các thế gia, những kẻ luôn khư khư giữ gìn huyết thống Trung Nguyên chán ghét và khinh thường.
Mà ý nghĩ này cũng truyền lại cho những người trẻ tuổi kia, ở Thần Đô nhóm con cháu thế gia có địa vị tối cao, rất nhiều người không thích Lâm Uẩn, cảm thấy nàng là con hoang hỗn huyết, không thuần kiết rất dơ bẩn.
Nhưng những quan điểm thế này đều được Thánh Nhân từ từ đánh tan.
Thánh Nhân ngưỡng mộ Lâm Uẩn, mặc dù nàng là Quốc sư không có thực quyền nhưng nàng rất có tiếng nói trước mặt Thánh Nhân. Ở một phương diện nào đó có thể ảnh hướng Thánh Nhân, điều này đủ làm các thế gia nhìn Lâm Uẩn bằng con mắt khác.
Gia thế, huyết thống, tài năng, quyền thế ở trước mặt nàng, tất cả đều không đáng nhắc tới.
Mà đạo lý này, thật lâu sau Lục Quỳnh mới hiểu được.
"Ta... Nô suy nghĩ!" Lục Quỳnh mím môi: "Tỳ bà không có hư, chỉ cần thay dây là được. Nô cảm kích ân điển của Lâm quốc sư nhưng dừng ở đây là được rồi."
Lâm Uẩn nhíu mày, tiếp theo nàng bật cười: "Thánh Nhân đã lên tiếng hay ngươi muốn ta kháng chỉ."
"... Nô không có ý này." Lục Quỳnh nói, nàng cúi đầu. Xiêm y đẹp đẽ theo đó rủ xuống để lộ ra hố sâu đẩy đà, ở nơi này, hầu hết các nữ tử trẻ tuổi đều như vậy, các nàng có thể cưỡi ngựa chơi bóng, còn có thể làm quan, đi sứ, ở nhiều trường hợp còn tranh cao thấp với nam tử, nhưng Lục Quỳnh lại đối lập, tuy nàng mỹ diễm nhưng lại mảnh mai quá mức.
Lâm Uẩn trầm mặc, qua hồi lâu mới thấp giọng nói: "Có phải ngươi đang trách ta?"
"..."
Trầm mặc qua đi, Lục Quỳnh mới phát ra tiếng cười nhạt nhẽo, sự châm chọc không thể nói rõ, hoặc có thể là tự giễu: "Nô trách ngươi làm gì? Ngươi lại có thể làm gì đây? Ta cùng muội muội giữ được mệnh đã là ân điển của Thánh Nhân, cũng là kết quả chu toàn của ngươi, tất cả ta đều hiểu rõ."
Nàng luôn xưng là nô nhưng câu cuối lại chuyển thành ta, một xưng hô chứa đầy tôn nghiêm.
Lâm Uẩn trầm mặc một lát, cuối cùng lên tiếng: "Tỳ bà của ngươi, ngày mai ta sẽ đưa tới."
Rốt cuộc Lục Quỳnh cũng ngẩng đầu, nàng an tĩnh nhìn cặp mắt tràn đầy phong tình của Lâm Uẩn trong chốc lát, mắt đào hoa của đối phương luôn mang theo sự ngả ngớn, cho dù khi nghiêm túc cũng cảm thấy có vài phần không đứng đắn. Làm Lục Quỳnh nhớ lại thời thiếu nữ của mình, trong lúc phóng ngựa ngao du cùng bằng hữu vô tình bắt gặp ánh mắt của Hồ cơ trong quán rượu ven đường, ba phần phong tình, ba phần mị hoặc...
Lục Quỳnh cười.
Ai có thể nghĩ đến đâu? Mắt đào hoa như Lâm Uẩn, giống hồ ly tinh như Lâm Uẩn, lại có thể vững vàng ngồi vào vị trí Quốc sư, quyền quý trong kinh tranh thay nhau nịnh bợ, thần tử trên dưới cố gắng lấy lòng.
Còn nàng, cuối cùng lại rơi vào phong trần, thành kẻ mà năm đó nàng vô tình nhìn thấy khi ngồi trên lưng ngựa, những ánh mắt hâm mộ từng nhìn nàng, mang theo sự lấy lòng, như hoa lăng tiêu bám trên đại thụ, gió thổi qua sẽ bay mất.
"Ngươi thương hại ta sao, Lâm Uẩn?" Lục Quỳnh hỏi.
"Ta không trách bất luận kẻ nào, ngươi không cần thương hại ta. Nếu Lâm quốc sự thật sự muốn thương hại, chi bằng ngày thường tới ngoại phường chọn ta, xem như chiếu cố sinh ý cho ta."
"Ta..." Sắc mặt Lâm Uẩn trắng bệch, hơi hơi hé miệng, cuối cùng cắn môi dưới: "Ngày mai ta lại đến."
Dứt lời, Lâm Uẩn xoay người, mau chóng rời đi.
Lục Quỳnh nhìn bóng lưng Lâm Uẩn, ngón tay nàng vô thức sờ lên đàn tỳ bà, dây đàn đứt không thể phát ra âm thanh, nhưng vẫn sắc bén như cũ, ngón tay bỗng nhiên đau xót, cúi đầu nhìn vết cắt, cuối cùng phát ra tiếng cười nho nhỏ.
Nàng tính đi về Nghi Xuân cung.
Đi chưa được vài bước, phía sau truyền đến chân, nàng là người của ngoại phường, gặp qua đủ loại người, nghe đủ loại tiếng bước chân, hiện giờ nghe thấy, liền biết tiếng bước chân này có vài phần cố tình phát ra, Lục Quỳnh quay đầu, lạnh như băng nhìn cung nữ đang tiến tới.
Cung nữ này có chút ấn tượng, nhưng ấn tượng không phải vì bản thân nàng mà vì Thánh Nhân dùng ánh mắt chứa tình tố khi nhìn nàng.
Lục Quỳnh hơi hơi híp mắt, nàng nhìn Quản Đồng.
Trên mặt Quản Đồng không thể tránh khỏi dâng lên vài phần xấu hổ, nàng cảm thấy vận khí của nàng thật sự không tốt, vì đi theo tiếng đàn mà nghe được một đống chuyện Bát Quái, hiện giờ ở chỗ này lại nhét vào tai một đống dây dưa không rõ, hay bản mạng nàng không hợp sống ở đây, mà hợp với ruộng dưa hơn.
Lâm quốc sư cùng tỷ tỷ Lục Ngũ Nương có quan hệ gì? Nghe cách nói chuyện hình như không hợp cho lắm.
Có phải nàng vừa khám phá ra bí mật gì đó không? Nghĩ đến thế giới này, hình như nữ tử có thể thành thân với nhau, sinh con, chỉ cần nhận được sự chúc phúc của Quốc sư. Tinh thần Quản Đồng có chút mơ hồ, nếu hai người này ở bên nhau thì không cần nhờ người khác cầu phúc, thích sinh con lúc nào cũng được, thật sự rất tiện lợi!
"Vị tiểu nương tử này... Không biết có chuyện gì?"
Cuối cùng vẫn là thanh âm của Lục Quỳnh gọi tâm tư của Quản Đồng đang bay ngày càng xa.
Nàng xấu hổ ho nhẹ một tiếng, trước tiên hành lễ với Lục Quỳnh, nhưng nàng hơi hơi nghiêng người tránh qua, biểu hiện bản thân không nhận nỗi.
Đáng tiếc tuy Quản Đồng sống ở đây hơn hai tháng nhưng đối với những lễ nghĩa này vẫn không quá quen thuộc, nàng thấy thế cũng không có phản ứng, bắt đầu nói ra mục đích đến đây.
"Hôm nay các quý nhân vừa chơi mã cầu, vừa đi du sơn, có thể sẽ mệt mỏi nên Nội Học Văn quyết định xóa bớt tiết mục của tỷ tỷ. Mòng rằng tỷ tỷ không cần để ý."
Lục Quỳnh cười một tiếng, lắc đầu: "Đa tạ tiểu nương tử nhắc nhở."
Quản Đồng lắc đầu: "Kỳ thật đây chỉ là mục đích thứ nhất, ta được sự gửi gắm của lệnh muội, tới tìm Lục... Lục nương tử."
Kỳ thật Quản Đồng vẫn không quen cách xưng hô ở thời đại này, nói đi thì phải nói lại, tốt xấu ở trong cung đa số đều là cô nương, không cần phải chịu khốn cảnh như tưởng tượng. Nhiều ít cũng giảm bớt được độ khó cho một người mới xuyên qua như nàng, còn việc xưng hô nương tử hay các quan chức linh tinh, dần dần sẽ trở thành thói quen!
Lục Quỳnh, nghe vậy cũng kinh ngạc, nàng đánh giá Quản Đồng từ trên xuống dưới, biểu tình có vài phần tìm tòi nghiên cứu, trong mắt dâng lên cảnh giác: "Nói do tiểu muội nhà ta nhờ vả, không biết tiểu nương tử có bằng chứng hay tín vật gì không?"
Quản Đồng lắc lắc đầu, lộ ra mờ mịt nói: "Không có a, nàng chỉ nói a tỷ nàng tên Lục Quỳnh, nhũ danh là Tiên Khách."
Lục Quỳnh vừa nghe, cả người liền thả lỏng, hành lễ với Quản Đồng: "Thì ra là thế, xem ra tiểu muội nhà ta rất tin tưởng ngươi, mới vừa rồi mạo phạm, xin thứ lỗi."
Quản Đồng có chút không hiểu nhưng ngay sau đó nàng mới bừng tỉnh, hóa ra những lời vừa rồi là Lục Quỳnh thử nàng. Quản Đồng dở khóc dở cười, hai tỷ muội Lục gia này, cảnh giác và đa nghi nhiều như vậy.
Bây giờ thái độ của Lục Quỳnh thay đổi rất nhiều.
Quản Đồng không rõ, cổ nhân rất coi trọng nhũ danh, nếu quan hệ không phải rất thân thiết, tuyệt đối không bao giờ nói với người khác. Nhưng Quản Đồng là người hiện đại, đối với việc này cũng không nghĩ nhiều, lúc trước nàng tùy ý để Lục Ngũ Nương gọi nhũ danh của nàng nhưng đợi A Miêu đi rồi lại lập tức đổi ý, chắc Lục Ngũ Nương cũng phát hiện điểm này.
Bởi vậy Lục Ngũ Nương nói với Quản Đồng nhũ danh của a tỷ, lúc đó Quản Đồng không rõ mức độ tín nhiệm mà Lục Ngũ Nương dành cho nàng nhưng Lục Quỳnh lại hiểu rõ.
Trải qua chuyện vừa rồi, Lục Quỳnh buông xuống cảnh giác, ánh mắt cũng hiện lên ý cười: "Hiện giờ tiểu muội giống thế nào?"
"Rất tốt, nàng ở Nội Học Văn, làm phụ tá của Chu học sĩ, phụ trợ học sĩ dạy học." Quản Đồng trả lời, nàng nhìn hốc mắt Lục Quỳnh ửng đỏ, trong lòng nhịn không được có chút mềm mại.
Mặc kệ là Lục Quỳnh hay Lục Ngũ Nương đều chất chứa rất nhiều tâm tư, nhưng điều đầu tiên các nàng muốn biết là đối phương sống có tốt hay không, chỉ phần tỷ muội thâm tình này cũng đủ làm người khác cảm động.
"Hiện giờ nàng tốt là được rồi." Lục Quỳnh trầm tư chốc lát, nàng áy náy cười với Quản Đồng: "Quản nương tử cùng ta đi Nghi Xuân cung một chuyến được không? Nô có chút đồ muốn chuyển cho tiểu muội, ngươi yên tâm, sẽ không làm khó cho Quản nương tử."
Nghi Xuân cung là nơi ở của nội phường, ngoại phường cũng có thể tự nhiên ra vào, nhưng bên trong mùi son phấn quá nặng, lại có nhiều tội tịch, bình thường cung nữ đã không thích.
Quản Đồng cũng rất thản nhiên, gật đầu: "Đương nhiên có thể."
Lục Quỳnh nghe vậy, nàng nhìn Quản Đồng mấy lần, lúc này mới nói: "Trước giờ tiểu muội luôn có tuệ nhãn, hiện giờ Lục Quỳnh mới biết vì sao nàng để Quản nương tử tìm ta."
Nghe Lục Quỳnh nói vậy, Quản Đồng không hiểu được mấy phần, nàng xua tay cười cười, không nói lời nào.
Nàng không nói gì vì thực chất không hiểu ý sâu xa trong lời Lục Quỳnh nói, chẳng lẽ nói là nàng không hiểu? Vậy thì quá mất mặt rồi.
Lục Quỳnh gật đầu, dẫn Quản Đồng cùng nhau đi về phía trước.
Bên này Quản Đồng và Lục Quỳnh nói chuyện thập phần vui vẻ, bên kia ám vệ báo cáo tất cả với Vệ Nam Phong.
Vệ Nam Phong gật đầu, như suy tư gì: "Thì ra là thế, nàng đi tìm người của Lục gia."
"Người Lục gia..." Vệ Nam Phong trầm tư hồi lâu, cuối cùng rơi vào trầm mặc.
"Thôi, chờ tra thêm rồi tính tiếp."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com