Chương 9: Thánh Nhân, người nhìn một chút, nhìn một chút
"Thú vị! Thú vị!"
Trong phòng, ánh nến lay động, Tế Tửu và Lâm Uẩn chia nhau mỗi người một nửa, bài thi phủ kín mặt bàn. Lư đồng kế bên lượn lờ, những tia khói xanh thản nhiên diêu lên.
Lâm Uẩn cầm bài thi trong tay, đập bàn cười lớn, nàng đã mở nút cổ áo quan phục, ngồi một chân xếp bằng, một chân dựng thẳng, không có chút hình tượng: "Cung nữ tên Quản Đồng thật thú vị, chữ viết này... Hình như dùng bút lông viết, tuy có chút nghiêng ngã nhưng từng nét bút rất có khí khái."
"Cũng lòe thiên hạ mà thôi!" Khác với Lâm Uẩn, Tế Tửu ngồi rất nghiêm chỉnh, nàng cũng đã xem bài thi của Quản Đồng, là người cứng nhắc, nên nàng không thích người hành sử kỳ lạ như Quản Đồng.
Hiện giờ tuy Thánh Thượng đang kiên định phổ biến ngồi ghế tựa, cũng nghiêm chỉnh tự mình thực hiện. Nhưng các quý tộc xuất thân thế gia vẫn thích ở những trường hợp chính thức, ngồi tư thế quỳ chân.
"Tế Tửu nói thế không đúng, hiện giờ là thời gian rảnh rỗi, không ít kẻ sĩ hành động ngông cuồng. Còn chưa kể, khoa cử bốn năm một lần, có những lúc vách tường các trạm dịch bị những kẻ sĩ đó viết đầy thơ văn trên đó, Tế Tửu có thể dung thứ cho bọn họ, vì sao không thể khoan dung với cung nữ này?" Lâm Uẩn mang ý cười hỏi, từ khi sinh ra nàng đã có tư thái tiêu sái, khi hỏi chuyện lúc nào cũng làm người khác khó khăn không thoải mái.
Tế Tửu nhíu mày đáp: "Kẻ sĩ phóng đãng là vì bọn họ khổ học nhiều năm, nhân nghĩa trung dũng, biết lễ nghĩa liêm sỉ. Còn cung nữ này..." Tế Tửu dừng một chút mới nói tiếp: "Ta có xem bài thi của nàng, quan điểm quá mới mẻ độc đáo, tính kinh rất tốt. Nhưng trước đây ở Nội Học Văn tầm thường hơn chữ tầm thường, cơ hội trước mặt cũng không muốn động thân. Hôm nay mở thi tham gia Ngày Xuân Yến, lại không tiếc thi triển sở học, hành động thế này tự nhiên là do ham hư vinh, không có tác dụng lớn."
"Bản quan có suy nghĩ khác với Tế Tửu." Lâm Uẩn nói, lại lấy tờ giấy khác ra: "Ta thấy đầu tiên nàng viết nháp, nên cố ý lấy nó về đây. Ngươi xem những chữ xiêu xiêu vẹo xẹo này của nàng đi." Nói tới đây Lâm Uẩn lại nhịn không được cười ha ha, cười xong mới nói: "Vừa nhìn đã biết nàng không quen dùng bút lông. Ta nghe nói những gia đình nghèo ngoài thành, muốn tự học nhưng không có tiền mua bút, đành dùng cành cây thay thế. Chữ của nàng kết cấu hợp lý, nét chuyển lưu loát, thể hiện nàng có cố gắng rèn luyện."
Tế Tửu lắc lắc đầu.
Nội Học Văn thành lập đến này có nhiệm vụ giáo dục, truyền thụ học thức cho cung nữ. Nếu Quản Đồng thật sự có tài, cần phải phải bỏ gần tìm xa. Tế Tửu muốn phản bác, nhưng hiện giờ Lâm Uẩn là hùng nhân bên cạnh Thánh Thượng. Cách Thánh Thượng dùng người không thể nào đoán ra, thương thì muốn nó sống, ghét sẽ giết chết ngay, Tế Tửu không muốn đắc tội với Lâm Uẩn, đành im lặng không lên tiếng, có điều thần sắc thể hiện rõ không tán thành.
Lâm Uẩn thấy thế, cũng đoán được tám chín phần tâm tư của Tế Tửu, nàng đứng lên, đem bài thi bỏ vào lồng ngực: "Như vậy đi, bây giờ ta đem bài thi đưa Thành Thượng xem, nếu Thánh Nhân đồng ý, thì để nàng thông qua khảo hạch."
Tế Tửu sửng sốt, vừa định cản lại, liền thấy Lâm Uẩn hưng phấn quá mức, ngay cả cổ áo cũng không thèm chỉnh lại, cũng không hành lễ cáo lui, dậm châm đi ra ngoài.
Tế Tửu trợn mắt há miệng, một lúc lâu mới đỡ trán: "Bản quan già rồi!"
Không biết tại sao người không biết lễ nghĩa thế này lại được Thánh Nhân ưu ái.
Lâm Uẩn đi rất nhanh, nhưng Thái Cực cung rất lớn, tốn không ít thời gian, khi tới được thư phòng của Vệ Nam Phong thì trời đã tối. Chung quanh yên tĩnh, ngay cả tiếng côn trùng cũng không nghe được, nàng nhướng mày, nội thị dẫn đường rũ mắt, cười: "Thánh Nhân cảm thấy ồn ào khó ngủ, nên sai người bắt hết cô trùng."
Lâm Uẩn nhăn mày, nàng không nói gì thêm, chóp mũi giật giật, đột nhiên ngửi được mùi máu, theo bản năng dừng bước chân cũng lúc này tiếng kêu thảm thiết thê lương vang vọng, âm vực vừa cao vừa lớn gần như đâm thủng màng tai.
"Chuyện gì?"
Nội quan thấy biểu tình Lâm Uẩn thay đổi, nhưng vẫn cười cười nói: "Là một tiểu tử không có mắt, hôm nay làm đổ giá bút của Thánh Nhân. Y theo luật đánh đủ hai mươi gậy."
Đánh người sao không kéo ra ngoài đánh, lại ở gần chỗ Vệ Nam Phong như vậy? Ngay lập tức Lâm Uẩn đã hiểu, nhất định là Vệ Nam Phong cố ý, chiêu giết gà dọa khỉ, nhưng cho con khỉ nào xem đây? Lâm Uẩn nặng nề thở dài, tâm trạng đang vui vẻ cũng phai nhạt không ít.
Trong lúc nhất thời hai người không ai nói thêm gì, chỉ khi đi qua trung đình, Lâm Uẩn hơi nâng đầu, tên bị đánh là lính trông cửa, nhìn qua chỉ mới mười mấy tuổi. Hắn bị cởi quần, cái mông đã muốn thối rữa, tiếng gào thét dần dần yếu đi, chỉ còn vài tiếng rên trầm thấp, nhưng hình quan bên cạnh vẫn tiếp tục điếm số, mới đến mười hai.
Lâm Uẩn biết trong cung giỏi nhất là dằn vặt người khác, ngay cả hình trượng cũng phát minh ra cách nhiều cách đánh khác nhau. Đánh không đau, hơi đau, thấu xương, đau đến chết. Ngoài ra còn có mất mạng, mất nửa cái mạng hoặc đánh xong vẫn có thể nhảy nhót tung tăng... Rất đa dạng phong phú, xem ra tên lính trông cửa này hơn phân nửa là đau đết chết.
Lâm Uẩn nhíu mày, nàng không thích những chuyện thế này, nhịn không được bước nhanh một chút, đến tới trước cửa thư phòng mới thở ra một hơi, cảm thấy nãy giờ bản thân quên luôn hít thở.
Vệ Nam Phong đoan chính ngồi trên bàn tập viết chữ, vạt áo rộng rãi rủ xuống, dáng người đoan chính, thân mình thẳng đứng như cây trúc xanh, có vẻ yếu đuối, Lâm Uẩn nhịn không được chớp chớp hai mắt, nhưng Vệ Nam Phong không ngẩng đầu, âm thanh lười biếng vang lên: "Muộn thế này còn tới đây?"
Trong khoảnh khắc Lâm Uẩn không biết phải nói gì, thần kinh có chút hoảng. Vệ Nam Phong hơi hơi ngẩng đầu, nàng liếc mắt nhìn ngẩng đầu, nàng liếc mắt nhìn Lâm Uẩn một cái, thấy mặt nàng có chút tái nhợt, nói: "Ngươi thấy?"
Lâm Uẩn ừ một tiếng, vỗ vỗ mặt mình, lúc này mới khôi phục tươi cười: "Là ai chọc Thánh Nhân của chúng ta đây?"
Vệ Nam Phong có thể thượng vị, ngoài việc nàng là huyết mạch của Tiên Đế thì cũng nhờ sư phụ Lâm Uẩn, tức là Quốc sư tiền nhiệm chỉ định. Lúc ấy không ai đoán được, vốn cho rằng người này đứng chung trận tuyến với Nhiếp Chính Vương, thế nhưng Quốc sư lại thấy được chi khí Chân Long trên người Vệ Nam Phong. Ai cũng cho rằng hắn cố ý chỉ định một người không được sủng ái, để Nhiếp Chính Vương dễ dàng khống chế.
Bởi vì có phần quan hệ thế này, nên Vệ Nam Phong đối với Quốc sư các đời đều lấy lễ đối đãi, vì thế mà Lâm Uẩn mới trở thành người thân cận bên cạnh Thánh Nhân, đệ nhất sủng thần.
Sắc mặt Vệ Nam Phong nhu hòa chút ít: "Không phải ai chọc Trẫm, là bọn họ phái người tới."
Xem tên lính canh cửa lúc nãy bị người sai khiến rồi!
Lâm Uẩn nhíu mày: "Tra ra ai chưa?"
"Không nên bứt dây động rừng, trước mắt chỉ là giết gà dọa khỉ thôi. Ngươi hấp tấp tới đây, chỉ để hỏi chuyện này?" Vệ Nam Phong nhẹ nhàng chuyển đề tài, nói.
"Ai, Thánh Nhân nhắc thần mới nhớ." Lâm Uẩn tự đánh vào đầu mình, không biết do hiểu ý tứ trong lời Vệ Nam Phong nói hay chuyện của Quản Đồng kích thích cảm xúc nàng lần nữa. Mau mau lấy bài thi, tính mở ra cho Vệ Nam Phong xem: "Lần này trong đống bài thi ở Dịch Đình ta phát hiện một cung nữ thú vị, bài thi này rất có ý tứ... Hơn nữa Thánh Nhân từng gặp nàng, chính là vị cung nữ cứu tiểu thần đồng Lục Ngũ Nương. Thánh Nhân còn nhớ không?"
Vệ Nam Phong nhăn mi, lúc trước nàng đứng phía sau cây, vốn không có hứng thú gì, nếu không phải bị Lâm Uẩn lôi kéo đã sớm phủi tay áo rời đi. Chính vì như thế, nàng không có nhìn một lần làm gì có ấn tượng. Toàn bộ Thái Cực cung, cung nữ không một ngàn cũng tám trăm, ai cũng ăn mặc giống nhau, trang sức trên tóc cũng không khác biệt, nếu ai Vệ Nam Phong cũng nhớ thì cái khác không cần nhớ nữa, vì bộ nhớ đã đầy.
Bởi vậy Vệ Nam Phong lắc đầu: "Không nhớ rõ, không phải nói nàng không có vấn đề sao?"
"Đúng không có gì, nhưng rất thú vị." Lâm Uẩn nói đến chuyện này thì rất hưng phấn, mặt mày hớn hở đem chân tướng kể cho Vệ Nam Phong nghe, sau đó nhìn nàng nháy nháy mắt: "Thánh Nhân, có thể cho ta một ân điển từ Ngài hay không? Ngài nhìn một chút, một chút thôi, đây tuyệt đối là một nhân tài."
Dứt lời Lâm Uẩn lấy cuộn bài thi đưa qua chỗ Vệ Nam Phong.
Vệ Nam Phong bật cười, đẩy ra: "Ở đây còn nhiều tấu chương Trẫm chưa xem, thời gian đâu mà làm chuyện khác. Nếu đã đem chuyện ở Ngày Xuân Yến giao cho ngươi, thì hết thảy do ngươi định đoạt. Chỉ một cung nữ mà thôi, nếu ngươi muốn thu vào tay cũng không sao cả."
"Ta không phải người như vậy!" Lâm Uẩn la lên, nhưng không từ bỏ ý định: "Thánh Nhân không xem?"
"Không!" Vệ Nam Phong không chút lưu tình từ chối.
Lâm Uẩn bất đắc dĩ, đành phải thu lại: "Nếu như đã được Thánh Nhân ân điển, ta xin cáo lui."
Được chỗ tốt liền xách đít bỏ đi làm Vệ Nam Phong tức giận muốn bốc khối, cười mắng: "Còn bày đặt diễn xuất này nọ!"
Lâm Uẩn cợt nhả, không biết xấu hổ, chắp tay thi lễ: "Hiện giờ là thời điểm cấm đi lại, tên diễn xuất dỡ tệ này xin cáo lui." Nói xong cất bài thi của Quản Đồng vào ngực, tiếc nuối nói: "Văn chương người này không tốt lắm nhưng quan điểm rất thú vị, nếu ngày nào đó Thánh Nhân không vui muốn xem, thì gọi hạ quan một tiếng."
"Bốn trấn An Tây không yên ổn, Trẫm sao có thời gian để không vui." Vệ Nam Phong vỗ ngực phất phất tay, để nàng mau chóng cút đi.
Lâm Uẩn thấy thế, bấm tay tính toán, cười tủm tỉm: "Thánh Nhân chớ lo lắng, thời điểm thích hợp liền giải quyết được tất cả."
Vệ Nam Phong cầm bút lên, chuẩn bị ném về phía Lâm Uẩn nhưng nàng nhanh chân chạy mất, rầm một tiếng đóng cửa lại. Vệ Nam Phong lắc đầu cười một tiếng, nàng chưa bao giờ thấy Lâm Uẩn thưởng thức ai như thế, tuy tính cách Lâm Uẩn có chút lưu manh, phóng đãng không kiềm chế được, nhưng rất kén chọn, cũng không biết cung nữ nào có thể lọt vào mắt của nàng.
Vệ Nam Phong tính tuổi tác của Lâm Uẩn, nàng đã qua tuổi thành gia lập thất phổ biến trong đám nữ quan, hiện giờ là lúc nên thành thân rồi. Vệ Nam Phong sờ sờ cằm mình, hiếm khi nàng nổi lên hứng thú, nếu Lâm Uẩn thật sự thích, nàng sẽ thuận nước đẩy thuyền, chỉ định hôn sự coi như cho Lâm Uẩn một ân tình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com