Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 52 hạ 51. 50. 49. 48. 4.4


Phù Ngọc thoáng gật đầu, nói: "Chuyện con ở Man Hoang đánh nhau ta đã biết. Có điều, đầu bếp kia tuy sạch sẽ nhưng sau này con cũng chớ có qua lại với hắn, nếu không cần thiết, nói cũng nói ít chút."

Thư Đường biết sư phụ vẫn còn nhớ chuyện Thanh Sâm Dương, vội vàng ngoan ngoãn gật đầu nói: "Con bảo đoan!"

Phù Ngọc sờ đầu nàng một cái, "Đi nghỉ ngơi đi, ngày mai ta dạy con chân khí ngưng vật, sau đó ngưng kiếm thành công lực chiến đấu của con cũng có thể gia tăng rất nhiều."

Sư phụ đã nói như vậy, Thư Đường còn muốn tìm đề tài cũng không tìm ra, đành phải không thôi cùng sư phụ cùng nhau rời khỏi phòng bếp, trở về thiền điện.

Như đã nói qua, từ lúc nàng liều mạng luyện công tới nay, thì thiền điện đã mặc nhận là chỗ ở cho nàng, đã từng có thời gian sống chung một phòng với sư phụ đã sớm không tồn tại. Tuy rằng Thư Đường đối sư phụ một chuyện đã muốn nghĩ thông suốt, nhưng cũng bởi vì nghĩ thông suốt, nàng mới có thể bất tri bất giác muốn cùng sư phụ có càng nhiều va chạm hơn chút.

Cho dù là trong cuộc sống hay tu luyện, nàng cũng muốn đến gần sư phụ một chút, muốn biết quá khứ của sư phụ, cũng muốn bầu bạn với sư phụ trong tương lai.

Thư Đường mang những ý nghĩ rối tung này mơ màng ngủ mất, đang lúc nửa tỉnh nửa mê, dường như lại nhìn thấy nữ tử trong chiến trường thượng cổ thần ma. Mặt nàng đầy huyết lệ, gắt gao nắm chặt vạt áo mình, miệng đóng đóng mở mở, tựa như đang gọi một cái tên.

Thư Đường cố gắng đến gần nàng, muốn nghe thử nàng đang gọi người nào. Nhưng ngay tại lúc nàng sắp đến gần nữ tử áo lam, nữ tử đột nhiên quay đầu thẳng trực nhìn về phía nàng! Thư Đường cả kinh, lấy dũng khí tiếp tục nhìn nàng, lại nhìn thấy trong con mắt nữ tử không có chút sức sống nào, cũng không chú ý tới mình, trong miệng vẫn còn đang lẩm bẩm cái tên kia.

Cái tên kia từng chữ lọt vào trong tai Thư Đường, trong thoáng chốc khiến thân thể nàng mềm mại chấn động một cái.

Nếu nàng không có nghe lầm, người nữ tử kia gọi là... Liệt Do!

Cái tên này đối với Thư Đường mà nói cũng không quen, nhưng nàng vẫn lập tức nghĩ tới, đây là tên vị thành chủ thành trị cạnh Man Hoang.

Nàng không nhịn được lùi lại vài bước, lại thấy nữ tử kia chợt nở nụ cười, nụ cười trống rỗng đến đáng sợ, nhưng lại mang theo một tia giải thoát. Trong lòng Thư Đường không khỏi khó chịu, muốn cùng nàng nói chuyện, nhưng lời không nói ra miệng, nữ tử đã như lần trước như vậy biến mất. Ngay lúc đó, mặt đất chấn động, hết thảy quy về với đất.

Chẳng qua là lúc trước, Thư Đường Thư Đường rơi xuống sau liền tỉnh lại, lần này, nàng lại nghe được một thanh âm ——

"Quá khứ hết thảy đối với ngươi không có bất kỳ ý nghĩa gì, bọn họ cũng không thuộc về ngươi, ngươi cần gì phải đi theo..."

Thanh âm kia mờ ảo vô thường, Thư Đường theo bản năng phản bác: "Ta không muốn biết quá khứ, ta cũng không có quá khứ, ngươi là ai? Ngươi muốn nói cái gì?"

Lòng đất tựa hồ truyền tới một tiếng cười khẽ, chẳng biết tại sao, đáy lòng Thư Đường bỗng nhiên dâng lên nồng nặc sợ hãi. Không khí quanh người nhanh chóng rút đi, đang gần lúc nàng sắp nghẹt thở thì phát ra một tiếng kêu to, một giây kế tiếp, liền bị ôm vào trong lòng hơi có chút lãnh ý.

Ban đêm Phù Ngọc đang ngủ say, đột nhiên cảm giác ngực khó chịu, mấy lần điều chỉnh khí trong cơ thể cũng không có hiểu quả gì, dứt khoát đi ra tản bộ. Không nghĩ tới, lúc nàng đi đến thiền điện, vừa lúc nghe đồ đệ nói mê, nàng đến gần cạnh cửa, vốn định len lén nghe Thư Đường nói gì, lại không nghĩ nàng đang gặp ác mộng, lúc này mới xông vào thiền điện ôm lấy nàng.

Thư Đường thần chí vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, khóe mắt lại rơi lệ. Phù Ngọc một chút vuốt ve sau lưng nàng, vì nàng chải chuốt chân khí tán loạn trong cơ thể.

Ước chừng thời gian qua nửa nén hương, Thư Đường rốt cuộc khôi phục thần chí, chậm rĩa từ trong lòng ngực sư phụ đứng lên, vạn phần ủy khuất hỏi một câu: "Sư phụ, lúc con không tu luyện, có thể cùng ngài nghỉ ngơi hay không?"

Phù Ngọc lau đi lệ nơi khóe mắt nàng, trấn an nói: "Đương nhiên có thể."

Thư Đường nhân cơ hội nhìn nàng một hồi, chờ nàng nhìn vừa lòng thỏa ý rồi, mới đem giấc mơ vừa nãy nói cho sư phụ, thuận tiện đem chuyện gặp ở trong hang động ở Man Hoang cũng cùng nói ra.

Sau khi nghe nàng đem giấc mơ nói xong, Phù Ngọc biểu tình khẽ biến, chợt khôi phục lại, ôn nhu nói: "Miêu Tịnh Hạm đối ngươi làm huyễn thuật, giấc mơ này cũng hẳn do huyễn thuật kia tạo thành, cùng Liệt Do kia không liên quan. Chẳng qua con không cần phải lo lắng, qua hai ngày nữa hẳn sẽ không có chuyện gì."

Thư Đường thành thật gật đầu, "Sư phụ có điều, nếu là ngài, sẽ đối với chân thần lực có hứng có hứng thú sao?"

Nhìn đồ đệ biểu tình u mê, Phù Ngọc há miệng một cái, khẽ thở dài: "Hoa Hoa, vi sư đối với chân thần lực không có hứng thú, bởi vì bản thân vi sư cũng có chân thần lực."

Mắt Thư Đường bỗng dưng trợn to, kinh hô: "Ngài có chân thần lực?" Hô xong, nàng mới phản ứng được, sư phụ vốn là chân thần ngọc bội bên người, trong thời gian vô số năm, nếu có thể nhiễm tiên khí mở ra linh trí, đương nhiên cũng có thể nhiễm thần lực a! Có điều, loại thần lực của sư phụ đến mức nào, kia thì không phải là nàng có thể tự tiện hỏi.

Nàng gõ đầu mình, quay lại nói: "Thế Trúc tỷ tỷ cũng có chân thần lực hả?"

"Nàng không có," Phù Ngọc đáp, "Sau khi nàng có linh trí chân thần liền ngoài ý muốn mất đi, thời gian còn sót lại đều một mình tu luyện, cũng không nhiễm thêm thần lực."

Thì ra là như vậy. Thư Đường như có điều suy nghĩ gật đầu một cái, ánh mặt đột nhiên rơi vào trên chăn, lúc này mới phát hiện, lúc hai người nói chuyện sư phụ vẫn ngồi ở bên người nàng, khoảng cách hai người cũng quá gần.

Thư Đường không tiền đồ có chút khẩn trương, lắp bắp mở miệng nói: "Sư phụ, cái kia, ta có phải quấy rầy ngài nghỉ ngơi hay không? Khụ, chúng ta có phải trở về phòng ngài nghỉ ngơi hay không..." Nàng lời còn chưa dứt, Phù Ngọc đã lắc đầu nói: "Không cần, ta ở chỗ ngươi nghỉ ngơi là được."

Dứt lời, nàng cởi giày, sau đó không biết từ đâu lấy ra giường chăn, trực tiếp nằm ở bên cạnh Thư Đường.

Cùng đồ đệ nói chuyện một hồi, cảm giác khó chịu trong lòng Phù Ngọc đã hoàn toàn biến mất, tựa vào gối, nàng liền yên tĩnh nghỉ ngơi, chỉ còn lại một quả ngây ngô ngồi ở chỗ đó, gắt gao nắm chặt chăn Thư Đường.

Sư phụ! Ngài hảo tồi cho đồ đệ chút chuẩn bị tâm lý a! Dù muốn ngủ chung, nàng vốn muốn cũng là cùng phòng không cùng giường nha! Nào nghĩ tới, sư phụ nàng rốt cuộc không để ý như vậy, trực tiếp ngủ ở bên cạnh mình. Cứ như vậy, ở trong phòng yên lặng, sư phụ hô hấp tựa hồ cũng đánh vào trên mặt nàng....

Hạnh phúc tới quá đột ngột, bây giờ nàng kích động đến muốn ra cửa chạy mười vòng!

Thư Đường cố gắng không chế tâm tình của mình, tận lực không để tim mình đập như trống chầu, ngay sau đó mới nhẹ nhàng nằm ngã xuống, làm bộ chuyện gì cũng đều chưa từng xảy ra, thúc giục mình mau mau ngủ đi.

Kết quả, một đêm này, Thư Đường cả đêm niệm thanh tâm quyết, nhưng vô luận như thế nào cũng đều không ngủ được.

Đều nói heo chỉ biết ăn ngủ, nhưng mà, nàng làm một con heo đường đường chính chính, lại có thể xấu hổ mất ngủ.

Đây thật là... Thư Đường trong lòng yên lặng rơi lệ, đây thật là quá mất mặt cho heo giới a!


P/s: Đổi cách xưng hồ từ đây nha mọi người, có thời gian mình sẽ làm lại hết tất cả. Do một số nhầm lẫn mình đã viết sai tên, từ Miêu Tịnh Hạm thành Miêu Nhu Hạm, mọi người thông cảm bỏ qua cho...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com