Chương 85 Thứ 2, ngày 16 tháng 11
Mật Trà nhón chân, ngẩng đầu nhìn, "Gia Gia, cậu kêu tớ sao?"
Thẩm Phù Gia sửng sốt, tại sao giờ này Mật Trà còn chưa ngủ?
Cô nhanh chóng bình tĩnh lại cảm xúc, quay người đáp lại Mật Trà, "Không, không có, sao cậu còn chưa ngủ?"
Mật Trà ngượng ngùng cười nói, "Tớ đói bụng."
Trước kia, buổi tối nàng và Thẩm Phù Gia sau khi huấn luyện xong sẽ ăn thêm một cái hamburger hoặc sandwich. Hôm nay không có tập thêm nên cũng không ăn khuya, bụng Mật Trà có chút đói.
Mật Trà nói xong, sắc mặt liền thay đổi, kiễng chân lên cao hơn, ngơ ngác nhìn vào trong giường.
"Gia Gia...Cậu khóc?"
Thẩm Phù Gia giật mình, vội vàng dơ tay lên dụi mắt, "Không, không có, đang yên đang lành sao lại khóc."
Mật Trà yên lặng nhìn cô một lúc, hành động lau nước mắt theo phản xạ này chứng tỏ cô đang nói dối.
"Cậu có chuyện gì sao?" Mật Trà vươn tay, xuyên qua thành giường đặt lên chân Thẩm Phù Gia, "Có thể nói cho tớ biết được không?"
Ánh mắt nàng tràn đầy lo lắng.
Có điều gì đó rất không ổn xảy ra với Thẩm Phù Gia trong khoảng thời gian này. Không thể chỉ đơn giản giải thích bằng tới dì được.
Trước đó Mật Trà không hỏi nhiều, nàng tin cô có thể tự mình giải quyết ổn thoả. Nhưng mạnh mẽ như Thẩm Phù Gia lại thầm khóc một mình trên giường, nếu chuyện này được người khác nói ra, Mật Trà chắc chắn sẽ không tin.
Đây là vấn đề nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức ngay cả Thẩm Phù Gia cũng không thể tự giải quyết.
Thẩm Phù Gia đối diện với ánh mắt của Mật Trà. Không hiểu vì sao, cô lại đột nhiên cảm thấy thật ủy khuất. Giống như tâm trạng của một đứa trẻ ở trường học bị bắt nạt, khi về đến nhà nghe được mẹ hỏi "Con đi học có vui không?", mọi sự ủy khuất đã chịu đựng đều được bày ra.
Thẩm Phù Gia rũ mắt. Một lát, cô cuối cùng kéo màn giường, để Mật Trà đi lên.
Cô không biết phải nói chuyện với ai.
Những lúc cô yếu ớt nhất, người duy nhất ở bên cô ngoại trừ người nhà, vẫn luôn là Mật Trà.
Mật Trà leo lên giường Thẩm Phù Gia. Chờ đến khi nằm xuống, Thẩm Phù Gia mới dựa vào người nàng, áp vào vai nàng, nhỏ giọng nói.
"Trà Trà, tớ nói cho cậu, cậu đừng nói cho ai biết." Lời mở đầu hiếm này khi xuất hiện từ miệng Thẩm Phù Gia, có thể thấy cô đang bối rối đến mức nào.
"Được." Mật Trà gật đầu, nàng tuyệt đối sẽ không nói cho ai biết.
"Tớ, tớ..." Thẩm Phù Gia ngập ngừng, suy nghĩ một hồi rồi mới nói, "Cậu có cảm thấy con gái thích con gái là kỳ lạ không?"
"Không có gì kỳ lạ hết." Mật Trà hơi ngạc nhiên, "Tình yêu đồng tính bây giờ rất phổ biến, hiện tại những người theo đảng thuần BG(Boy&Girl) mới là tương đối hiếm thấy." Nói xong, nàng cảm thấy buồn cười. Tới thời đại này rồi mà vẫn còn học sinh cấp ba hỏi về vấn đề này sao?
"Ý tớ không phải như vậy..." Thẩm Phù Gia đương nhiên biết đề tài đồng tính này phổ biến như thế nào, nhưng ý của cô không phải nói về tiểu thuyết hay phim ảnh.
"Tớ muốn nói, nếu tớ thích...một bạn nữ, cậu sẽ thấy tớ...thế nào?" Vừa dứt lời, cô lập tức ngước mắt nhìn Mật Trà, lo lắng quan sát biểu tình của nàng.
"A, cậu thích một cô gái sao?" Mật Trà vô cùng ngạc nhiên, sau đó vội hỏi, "Là ai thế, Nhất Nhan sao?"
Thẩm Phù Gia lập tức lắc đầu, "Không, không phải."
"Là Phó Chi Ức?"
"Cậu ta có gì để thích sao?" Người đứng trước nhà vệ sinh nam nhìn trộm con trai đi tiểu thế nào có được xem là "con gái" không?
"Thế còn Tần Trăn?"
"Tất cả đều không phải. Nếu tớ thích bọn họ, sao có thể trì hoãn đến bây giờ được." Thẩm Phù Gia cắt đứt suy đoán của nàng, "Tóm lại, nếu tớ thích một người con gái...Cậu có nghĩ tớ...kỳ quái không?"
Mật Trà lắc đầu, "Sẽ không nha. Lăng Âm có thích Hoàng Hạo thì cũng không ảnh hưởng đến việc tớ thích chơi với cậu ấy.
Thẩm Phù Gia hơi nghẹn, nói như vậy ngược lại cũng đúng...Cho dù thích ai cũng tốt hơn nhiều so với thích loại người như Hoàng Hạo.
"Vậy cô ấy có thích cậu không?" Mật Trà xích lại gần Thẩm Phù Gia một chút. Đêm cuối thu trời lạnh, nàng theo bản năng tới gần một nơi ấm áp.
"Tớ không biết..." Thẩm Phù Gia nửa nhắm mắt lại, "Cậu ấy là bạn tốt của tớ, tớ sợ sau khi thổ lộ xong thì thậm chí không thể làm bạn được nữa."
"Ồ...Thật là một vấn đề thường thấy." Mật Trà đề nghị, "Vậy cách dễ nhất là đi hỏi trực tiếp người đó thôi."
Thẩm Phù Gia lập tức từ chối, "Nhưng cậu ấy không thích tớ."
Nói như vậy, Mật Trà cũng hết cách.
Nàng không am hiểu giải quyết các vấn đề tình cảm, hơn nữa đây còn là một vấn đề tình cảm đặc thù.
Bên trong màn giường trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại hơi thở nhợt nhạt của hai người.
Một lát, Thẩm Phù Gia đưa mắt nhìn Mật Trà, cô vẫn nhịn không được, lấy hết can đảm hỏi, "Trà Trà thì sao? Trà Trà có đang thích ai không?"
Nói đến đề tài này, Mật Trà trở nên ngượng ngùng.
Nàng thu mình trong chăn, cằm bị chăn che lại.
"Thật ra hôm qua tớ còn đang suy nghĩ có nên thử với Tạ Cẩm Vân hay không." Nàng có chút không tự nhiên, "Dù sao thì cậu cũng biết đấy, tớ muốn thử hẹn hò một lần khi còn đi học."
Thẩm Phù Gia khẽ giật mình, Mật Trà quả nhiên có ý tưởng này.
"Nhưng hôm qua khi tớ ôm cậu, rồi gặp lại Tạ Cẩm Vân, tớ cảm thấy..." Âm thanh của Mật Trà yếu đi.
"Tớ cảm thấy, cậu ấy không tốt bằng Gia Gia. Thà ở cùng Gia Gia còn hơn là ở bên cậu ấy." Nói xong, Mật Trà đột nhiên nhớ tới chuyện vừa rồi, lập tức bổ sung nói, "Tớ chỉ đang so sánh thôi, đừng để ý nhiều."
Hiện tại Gia Gia đang thích một cô gái, nàng không thể tùy tiện nói bậy được.
Nếu không có bản chính, Mật Trà sẽ cảm thấy bản lậu cũng có thể chắp vá. Nhưng mà khi bản chính Gia Gia đứng ở bên cạnh nàng, nàng đã không cần tới bản lậu để thỏa lấp nữa.
Vậy ở bên nhau với tớ đi – câu này được lặp đi lặp lại hàng nghìn lần bên trong miệng Thẩm Phù Gia, nhưng cuối cùng vẫn không có sức lực để nói ra.
Cô không dám mạo hiểm.
Nói tới đây, Mật Trà bỗng nhiên có chút ê ẩm, "Nhưng nếu sau này Gia Gia thật sự yêu đương với ai đó, vậy tớ không thể ở bên cậu mỗi ngày được nữa."
Con trai thì được, nhưng nếu là con gái thì đối phương sẽ để ý.
Sau khi mở ra đề tài này, Mật Trà đột nhiên phát hiện, nếu Thẩm Phù Gia yêu đương với một cô gái, vậy nghĩa là:
Các cô không còn có thể ăn cơm cùng nhau hàng ngày, không còn có thể tắm chung cùng nhau, không thể ngủ cùng nhau, không thể tiếp xúc cơ thể quá nhiều, thậm chí đi ra ngoài chơi cũng sẽ có chỗ cố ky.
Chờ một chút...
Nói như vậy, chẳng phải sẽ giống với kiểu phớt lờ nàng của Thẩm Phù Gia mấy hôm trước sao...
Mật Trà sửng sốt.
Rõ ràng nằm trên chiếc giường ấm áp nhưng Mật Trà lại chợt cảm thấy lạnh lẽo. Sắc mặt của Thẩm Phù Gia khi đẩy ra nàng ra hiện lên ngay trước mắt.
Lạnh lùng, xa cách, như muốn phủi sạch quan hệ với nàng.
Nếu Thẩm Phù Gia có bạn gái, vậy khi nàng ôm cô, sẽ nhận được sắc mặt như thế nào...
Mật Trà chợt nhận ra nàng dường như không thể ủng hộ Thẩm Phù Gia, thậm chí nàng cũng không muốn Thẩm Phù Gia yêu đương.
Không, đây là suy nghĩ ích kỷ. Gia Gia đã buồn lòng đến nỗi khóc vì cô gái kia, sao nàng có thể vì sự ích kỷ của mình mà ngăn cản cậu ấy được chứ.
Là bạn bè, nàng nên ủng hộ cậu ấy mới đúng.
Chỉ là...Gia Gia chưa bao giờ khóc vì nàng...
Mật Trà bỗng nhiên có chút khó chịu.
Nàng cảm thấy khoảng cách giữa nàng và Gia Gia hiện tại là tốt nhất, nàng không muốn lùi lại, dù chỉ nửa bước cũng không quá sẵn sàng.
Nếu Gia Gia thật sự ở bên một cô gái khác, thì sự có mặt của nàng liền sẽ trở thành vướng bận, chỉ gây ra sự phiền chán...
Phiền chán...
Gia Gia sẽ bởi vì nàng tới gần mà cảm thấy phiền chán...
Bàn tay dưới chăn động đậy. Trong bóng tối, không biết là ngón tay của ai đưa ra trước, nắm lấy ngón tay của người còn lại không buông.
Tình cảm giữa các cô gái luôn quá mức tỉ mỉ, ngay cả chính bản thân bọn họ cũng không thể nào nắm bắt được.
Giống như Mật Trà không hề biết tâm ý của Thẩm Phù Gia lúc này, mà Thẩm Phù Gia cũng không hiểu Mật Trà.
Cô không nhận ra, Mật Trà mỗi ngày sẽ không cùng Liễu Lăng Âm hay Nghiêm Húc dính chặt vào nhau.
Càng không có phát hiện, tại vì sao Mật Trà lại thân thiết với Tạ Cẩm Vân như thế.
Bằng cách nào đó, Thẩm Phù Gia đã trở nên thật đặc biệt trong trái tim của Mật Trà.
Sau kỳ thi giữa kỳ, nhu cầu của Mật Trà đối với Thẩm Phù Gia tăng mạnh. Không phải vì Thẩm Phù Gia ưu tú cỡ nào, cũng không phải vì Thẩm Phù Gia chính nghĩa cao thượng, không bỏ rơi đồng đội của mình.
Tình cảm nàng dành cho Thẩm Phù Gia nảy nở chỉ bởi vì Mật Trà nhận ra, ích kỷ như Thẩm Phù Gia đã vì nàng mà từ bỏ cái gì.
Vết đen vẫn còn đó, nhưng vì Mật Trà không thích, Thẩm Phù Gia đã tự cắt đứt cổ tay, dùng màu đỏ tươi đẹp của máu để che đậy những khoảng tối đó.
Mộ Nhất Nhan là một cô gái tốt bụng và dễ mềm lòng. Cô ấy phóng cho Mật Trà một con ngựa không phải vì Mật Trà là người quan trọng với cô, chỉ là bản tính của cô ấy vốn như thế. Nhưng Thẩm Phù Gia thì lại khác.
Mật Trà đã từng chạm vào ranh giới đen tối của cô, nàng hiểu rõ mặt sau của Thẩm Phù Gia cũng không hẳn là dễ nhìn.
Nhưng hết lần này đến lần khác, nàng lại trở thành điểm sáng duy nhất trong khoảng tối đó. Mật Trà biết và thật sự cảm nhận được, Thẩm Phù Gia đối xử với nàng đặc biệt như thế nào.
Dưới những tác động đó, Mật Trà cũng xem Thẩm Phù Gia trở thành một người đặc biệt của bản thân.
Cho dù Thẩm Phù Gia chỉ là một hạt cát, nó đã rơi vào trái tim Mật Trà và được lớp vỏ mềm mại tinh tế bao bọc, dần dần biến thành ngọc trai được nàng bảo vệ chặt chẽ bên trong.
Chẳng qua, hạt cát này vẫn chưa nhận ra nó chính là ngọc trai.
Bây giờ nàng chỉ dựa vào sự yêu thích của mình hết lần này đến lần khác, không ngừng dùng bộ phận mềm mại nhất của mình để cọ xát thân mật với Thẩm Phù Gia.
Nàng thể hiện tình yêu của mình theo cách hoang dã này, nàng thích ở bên cạnh Thẩm Phù Gia mỗi ngày, dán càng gần càng tốt.
Sau khi Thẩm Phù Gia biết Mật Trà không thích Tạ Cẩm Vân, cô thở phào nhẹ nhõm, hoàn toàn trở nên thả lỏng. Nhưng Mật Trà lại bởi vì mấy câu ngắn ngủi của Thẩm Phù Gia mà như vướng vào vòng xoáy của nước.
Nàng mở mắt ra nhìn phía trên màn giường, cảm giác chua xót trong lòng bành trướng.
Gia Gia sẽ ở bên nhau với người khác, Gia Gia sẽ không bao giờ ngủ cùng nàng nữa...
Gia Gia sẽ ôm cô gái khác và nói thích cô ấy...
Mật Trà chớp mắt. Vẻ ủy khuất Thẩm Phù Gia cảm nhận trước đó đã lan sang nàng như một loại virus.
Nàng đưa tay lên dụi mắt.
Mật Trà kỳ thật rất ít khi khóc.
Nghiêm Húc hà khắc với nàng, nàng không có khóc. Liễu Lăng Âm hét với nàng, nàng không có khóc. Thời điểm xương cụt bị nứt ra, nàng cũng không có khóc.
Sau khi dụi mắt, mu bàn tay Mật Trà có hơi ướt.
Mật Trà nhớ lại ngày thứ Bảy đáng ghét đó, nàng không thích bảo trì khoảng cách với Gia Gia.
Một chút cũng không thích, một ngày cũng không thể.
Nhưng từ nay trở đi, không biết khi nào bắt đầu, nàng phải giữ khoảng cách như vậy với Gia Gia, bước thêm một bước là sẽ xâm phạm đến lãnh địa của cô gái khác.
Mật Trà trở mình, Thẩm Phù Gia sau khi thả lỏng thì đã ngủ thiếp đi.
Nàng đối diện với sườn mặt Thẩm Phù Gia. Trong đêm tối như thế vẫn có thể nhìn ra những đường nét trên khuôn mặt này có bao nhiêu tinh xảo.
Gia Gia xinh đẹp và tài giỏi như vậy, cô gái được Gia Gia thích nhất định cũng sẽ ưu tú giống cậu ấy.
Mật Trà rũ mắt, một người bình thường như nàng, sao có thể...
Sao có thể...Làm gì có khả năng chứ?
Nàng ngẩn người.
Câu nói chưa nói xong giống như tảng băng trôi dưới mực nước biển, trong lúc đầu óc trống rỗng, ma xui quỷ khiến mà trồi lên một câu –
Nếu Gia Gia có thể thích nàng thì tốt rồi.
Nếu Gia Gia thích nàng, nàng nhất định sẽ không làm Gia Gia khóc. Nàng sẽ đối xử với Gia Gia thật tốt, bất kể Gia Gia muốn ăn gì, chơi gì, nàng đều sẽ mua cho cô.
Mật Trà cúi đầu, nửa khuôn mặt rụt vào trong chăn, chỉ để lộ ra một đôi mắt tròn lạc lõng nhìn Thẩm Phù Gia đang ngủ say.
Nàng nghĩ:
Nếu, Gia Gia có thể thích nàng thì tốt rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com