Chương 14
Mắt Tiêu Kỳ Lăng chớp chớp, mí mắt khẽ giật, trên mặt hiện lên một nụ cười.
Úc Nam Khanh làm sao dám lấy bộ dạng nhu nhược đáng thương lại nói ra những lời táo bạo như vậy?
Thật là...
Tiêu Kỳ Lăng vòng tay qua eo Úc Nam Khanh, đem người đè xuống giường, giọng nói vô cùng cưng chiều: "Phủ Quốc công tai vách mạch rừng, không bằng chờ trở về phủ có được không?"
Ánh mắt Úc Nam Khanh nhìn về phía cửa, phát hiện có một bóng người đang tiến đến gần.
Úc Nam Khanh hạ mắt, ngoan ngoãn đáp: "Đương nhiên là được! Điện hạ muốn như thế nào liền như thế đó, ta đều nghe Điện hạ."
Cửa phòng bị nhẹ gõ hai tiếng, không đợi được tiếng đáp lại liền mở ra một khe hở nhỏ. Những ngón tay thon dài của Tiêu Kỳ Lăng nâng cằm Úc Nam Khanh lên, cúi đầu xuống như muốn hôn nàng.
Khe hở nhanh chóng khép lại, không phát ra một tiếng động nào.
"Điện hạ đoán xem ai ở bên ngoài?" Úc Nam Khanh nghiêng đầu, nhìn Tiêu Kỳ Lăng với vẻ trêu chọc.
Tiêu Kỳ Lăng khẽ cười, tiếng cười vô cùng dễ nghe.
Tiêu Kỳ Lăng thì thầm vào tai Úc Nam Khanh: "Đương nhiên là ngươi đáng giá để cho ta phí tâm tư chăm sóc dạy bảo."
Tiêu Kỳ Lăng đề nghị: "Úc Quốc công nóng lòng như vậy, xem ra là đã đem của hồi môn của Vương phi kiểm tra xong rồi, chúng ta cũng nên đi qua nhìn một chút."
Ánh mắt Úc Nam Khanh sáng lên: "Bọn họ tìm được mọi thứ nhanh như vậy sao?"
Tiêu Kỳ Lăng xuống giường, chỉnh lại nếp nhăn trên áo choàng, dáng vẻ thản nhiên: "Nếu không tìm được thì tự nhiên sẽ thay bằng những món đồ khác có giá trị tương đương."
Danh sách của hồi môn thiếu mất gần một phần ba, giá trị vô cùng lớn. Úc Nam Khanh cứ tưởng lời Tiêu Kỳ Lăng nói chỉ là lời đáp qua loa, không ngờ, vừa đến tiền viện, Úc Bỉnh Nho lại mang ra thêm mấy tờ khế đất để bù vào số của hồi môn còn thiếu.
"Những thứ này ban đầu là sính lễ lúc cưới mẫu thân ngươi, sau lại bị mẫu thân ngươi mang về phủ Quốc công." Úc Bỉnh Nho giải thích: "Một số đồ trang sức của mẫu thân ngươi đã bị hỏng lúc bà ấy còn sống. Nếu để ngươi mang đi, sợ rằng không được may mắn. Ta đã tự ý đem những thứ này đổi lại, ngươi thấy thế nào?"
Úc Bỉnh Nho rõ ràng biết chuyện gì đã xảy ra ở Bích Lan Hiên. Nhìn ra thái độ của Tiêu Kỳ Lăng đối với Úc Nam Khanh, thử thăm dò né tránh Tiêu Kỳ Lăng, trực tiếp cùng Úc Nam Khanh thương lượng.
Tiêu Kỳ Lăng mân mê chiếc nhẫn ngọc trên tay, cũng không so đo.
Úc Bỉnh Nho thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn Úc Nam Khanh càng thêm dịu dàng, như thể đã nhìn thấy Tiêu Kỳ Lăng xóa tên mình khỏi bảng tấu chương kia.
"Những mảnh đất này đều cách phủ Trữ Vương không xa. Điện hạ có thích nghe hí không?" Úc Nam Khanh đột nhiên quay sang nhìn Tiêu Kỳ Lăng.
Tiêu Kỳ Lăng bắt gặp ánh mắt tươi cười của nàng, giống như đã đoán được Úc Nam Khanh muốn nói gì, giọng điệu vô cùng cưng chiều: "Thích."
Úc Nam Khanh cao hứng vỗ tay một cái, đề nghị: "Vậy hay là ta dùng một trong số chúng làm sân khấu có được không? Xem hí một chút có thể giúp Điện hạ cao hứng hơn, mau chóng hồi phục."
Nụ cười của Úc Bỉnh Nho dần tắt. Đào kép vốn dĩ bị coi là thấp kém. Úc Nam Khanh đem đất mà hắn tặng biến thành rạp hát chẳng khác nào trước mặt mọi người tát hắn một cái.
Vì ngại có Tiêu Kỳ Lăng ở đây nên Úc Bỉnh Nho cũng không dám có phản ứng gì.
Nhưng Úc Nam Khanh hết lần này tới lần khác đi đến trước mặt hắn tìm cảm giác tồn tại: "Sao phụ thân lại không nói gì? Mới vừa rồi ta còn cùng Điện hạ nhắc tới phụ thân, phụ thân từ trước đến giờ hết sức coi trọng Điện hạ, không thể nào đem con gái gả qua còn phải âm thầm giở trò tiểu nhân ám sát."
"Phụ thân kính trọng Điện hạ như vậy, chắc chắn sẽ không làm Điện hạ mất hứng chứ?"
Mỗi một câu Úc Nam Khanh nói ra thì vẻ mặt Úc Bỉnh Nho lại càng khó coi một phần, cho đến khi Úc Bỉnh Nho gật đầu. Lúc này Úc Nam Khanh mới dừng lại, hướng Úc Bỉnh Nho khom người hành lễ: "Vậy thì đa tạ phụ thân."
Mục đích chuyến đi này đã đạt được, Úc Nam Khanh đang muốn nói lời từ biệt, ánh mắt quét qua trên mặt mọi người Úc gia, chợt nhớ ra một chuyện thú vị khác.
"Đúng rồi, sao huynh trưởng không tới đưa tiễn ta?"
Úc Nam Nhu trả lời thay ca ca: "Hôm nay Hạc Tiên Lầu có hội ngâm thơ, ca ca cùng Thần Vương điện hạ đều đến dự tiệc."
Úc Nam Khanh mỉm cười: "Thì ra là vậy. Mọi người trong phủ đều bận bịu thành một đoàn, hắn ngược lại là đi ra ngoài thư giãn."
Lý thị đã làm chánh thê nhiều năm, mọi người trong phủ Quốc công đều kính cẩn gọi bà là "Phu nhân". Ngay cả những người bên ngoài không tán thành việc bà từ thiếp thất lên thẳng chánh thê cũng lịch sự gọi bà là "Úc phu nhân" hoặc "Quốc công phu nhân."
Úc Nam Khanh cười nói: "Ta quả thật không hiểu, chẳng qua là cảm kích di nương khổ cực như vậy lo liệu mọi việc trong phủ. Huynh trưởng hôm nay cũng đến tuổi trưởng thành, di nương có thể thay huynh trưởng xem xét quý nữ môn đăng hộ đối, đến lúc đó cũng có thể giúp đỡ di nương."
Nàng câu này 'di nương', câu kia 'di nương', trực tiếp khiến Lý thị nhớ lại lúc ban đầu khi còn làm thiếp, Úc Nam Nhu nổi giận, phản bác: "Ca ca ta không phải ra ngoài trốn việc, mà là ra ngoài làm thơ kết bạn. Ngươi thì biết gì chứ?"
"Ta đã nói gì với ngươi? Ngươi chính là không thân thiết với tỷ tỷ ngươi." Lý thị kéo tay Úc Nam Nhu, vỗ vỗ vào lòng bàn tay một cái, "Nhưng thiếp rất cảm kích ý tốt của Vương phi, Nam Bác sắp tham gia khoa cử, nam nhi chí tại bốn phương, tư tình nhi nữ có thể để sau."
Lúc Lý thị nói những lời này, trong mắt không giấu được vẻ kiêu ngạo, thật giống như nhiều năm qua sống lưng cũng thẳng tắp.
Úc Nam Khanh giống như kinh ngạc "A" một tiếng, rồi mỉm cười nhẹ: "Ngược lại là ta nhỏ mọn, huynh trưởng có chí hướng cao như vậy, ta liền ở chỗ này trước chúc hắn kim bảng đề danh."
Úc Nam Khanh vừa nói chuyện vừa cười đùa với mọi người trong phủ Quốc công khoảng nửa nén hương, lúc này mới cùng Tiêu Kỳ Lăng rời phủ.
Chiếc rương đựng tấm lụa đỏ lớn được đặt sau xe ngựa. Sắc trời đã tối, Úc Bỉnh Nho vốn định giữ các nàng dùng cơm chiều, nhưng Tiêu Kỳ Lăng lại tùy ý bịa ra một cái cớ để từ chối. Hôm nay về đến Trữ Vương phủ, bụng Úc Nam Khanh không chịu được kêu hai tiếng.
Tiêu Kỳ Lăng lỗ tai rất thính: "Đói?"
"Lúc ở phủ Quốc công đã đói." Giọng nói của Úc Nam Khanh mang theo chút oán trách, thở dài: "A, a, a hiếm khi phủ Quốc công lại tổ chức yến tiệc thịnh soạn như vậy."
Tiêu Kỳ Lăng cười nhạt: "Ta còn không lo cho ngươi được bữa cơm như vậy sao?"
Úc Nam Khanh mím môi, thỏa hiệp nói: "Điện hạ, mời vào phòng."
"Đi thay quần áo đi." Tiêu Kỳ Lăng dẫn Úc Nam Khanh ra hậu viện: "Hôm nay là Tết Hoa Ban, bồi ta đi ra ngoài một chút."
Úc Nam Khanh sửng sốt một chút, vội vàng vén váy lên đuổi theo: "Thật sao? Điện hạ dẫn ta ra ngoài?"
Tiêu Kỳ Lăng không giải thích: "Hỏi thêm một câu nữa thì ở lại trong phủ."
Một lát sau, Tiêu Kỳ Lăng đẩy cửa ra, thấy Úc Nam Khanh đang đợi bên ngoài. Vương phi ban ngày đeo đầy châu ngọc, giờ đã tháo bỏ mái tóc cầu kỳ, chỉ để lại phần trang sức trên trán, dùng ruy băng buộc hờ hai bên tóc lại.
Trang phục tao nhã không giấu nổi dung nhan xinh đẹp. Tiêu Kỳ Lăng nhìn nàng từ trên xuống dưới rồi nhận xét: "Cũng được."
Tiêu Kỳ Lăng cũng tự mình đổi một bộ trang phục đơn giản, tránh làm người khác chú ý.
Một cỗ xe ngựa kín đáo chậm rãi rời khỏi phủ Trữ Vương, thẳng tiến đến khu vực phồn hoa nhất kinh thành.
Bên trong xe ngựa, Tiêu Kỳ Lăng dặn dò: "Chờ một lát khi xuống xe, đừng gọi ta là Điện hạ, để tránh bại lộ thân phận."
Úc Nam Khanh hỏi: "Vậy ta nên xưng hô thế nào?"
Xung quanh có nhiều người, chỉ dùng "ngươi" sợ rằng kêu không đúng người ấy chứ.
Đôi mắt đào hoa của Tiêu Kỳ Lăng khẽ nheo lại, liếc nhìn khuôn mặt của Úc Nam Khanh một vòng, hứng thú nói: "Bổn vương là công tử nhà quan, còn ngươi, ừm, là tiểu nha hoàn mà Bổn vương mang theo."
Úc Nam Khanh nhíu mày. Tiêu Kỳ Lăng vẫn chờ nàng giương nanh múa vuốt phản bác, lại thấy Úc Nam Khanh đột nhiên ngoan ngoãn dựa vào người cô, vui vẻ nói: "Thì ra ta là nha hoàn làm ấm giường cho Điện hạ! Lúc ở trong phủ Điện hạ cùng ta hàng đêm sanh ca, ra phủ cũng không quên dẫn ta đi cùng, lát nữa Điện hạ phải cùng ta chèo thuyền trên hồ, không màng trời đất?"
"Chèo thuyền trên hồ, không màng trời đất," Tiêu Kỳ Lăng lười biếng nói, lấy quạt gấp gõ nhẹ lên trán Úc Nam Khanh."Xem ra ngươi đối với chuyện xuống nước mò cá nhớ mãi không quên."
Úc Nam Khanh đẩy cây quạt của Tiêu Kỳ Lăng ra, lập tức cầu xin tha thứ: "Điện hạ, điện hạ, ngươi hãy tha cho ta đi."
Tiêu Kỳ Lăng thu hồi quạt, tâm tình rất tốt nở nụ cười.
Lúc xuống xe ngựa, Tiêu Kỳ Lăng nhẹ nhàng chạm vào tay Úc Nam Khanh, đột nhiên hỏi: "Khanh Khanh ra ngoài chơi, ngươi có mang theo tiền đồng không?"
Người thường một năm chỉ tiêu vài chục lượng bạc, nên hầu hết người bán hàng rong đều dùng tiền đồng để giao dịch. Úc Nam Khanh thậm chí còn không để ý đến từ này, kinh ngạc nói: "Ngươi còn biết tiền đồng?"
Nàng cứ tưởng Tiêu Kỳ Lăng cũng giống Tiêu Kỳ Tuấn, là người của hoàng tộc, chỉ biết đến hoàng kim bạc trắng.
"Muốn biết tự nhiên sẽ biết, bất quá..." Tiêu Kỳ Lăng dừng lại, quay sang hỏi: "Khanh Khanh, ngươi đã quyết định xưng hô với ta thế nào chưa?"
Úc Nam Khanh trừng mắt nhìn. "Ta không muốn gọi ngươi là 'công tử', danh xưng này dùng cho nam nhân, nghe có vẻ hơi kỳ quái."
Công chúa Hoàng tử đều có thể được gọi là Điện hạ, nhưng những danh xưng khác, Úc Nam Khanh đã quen nhìn thấy Tiêu Kỳ Lăng mặc váy dài sặc sỡ, cho dù hôm nay Tiêu Kỳ Lăng mặc nam trang, nàng mãi vẫn không mở miệng kêu được.
"Vậy thì không cần gọi, theo sát ta đừng để lạc đường." Tiêu Kỳ Lăng tựa hồ tâm tình rất tốt, không bận tâm đến cách xưng hô nữa.
Từ Trữ Vương phủ đến trung tâm kinh thành nhộn nhịp, trời đã tối đen như mực. Cả con phố dài rực sáng ánh đèn. Lễ hướng hoa cầu phúc đã kết thúc vào ban ngày, chỉ còn lại lễ hội đèn lồng hoành tráng vào ban đêm.
Đường phố tấp nập người qua lại, những người bán hàng rong liên tục rao hàng, có bán đủ loại thức ăn, có bán đồ lưu niệm tinh xảo, không khí tràn ngập tiếng cười nói rôm rả. Đèn lồng thắp sáng hai bên bờ sông, những dải ruy băng đỏ thắm điểm xuyết trên cành liễu, những chàng trai cô gái thì thầm lời yêu đương.
Một khung cảnh phồn hoa, náo nhiệt.
Đã lâu rồi Úc Nam Khanh chưa được thấy thịnh cảnh như thế này. Kiếp trước từ năm Chiêu Nguyên thứ hai mươi ba, triều đại Đại Tề đã đại loạn. Ngay cả những người giàu có quyền thế trong kinh thành cũng sống trong sợ hãi triền miên.
Chưa kể đến những năm tháng chiến loạn sau đó, khiến trăm họ phải sống lang thang. Cảnh phồn hoa như vậy giờ đã không còn thấy đâu nữa.
Úc Nam Khanh nhìn con phố dài, có chút trầm tư.
Cho đến khi có thứ gì đó ấm áp mềm mại chạm vào môi, Úc Nam Khanh mới nhìn thấy bánh tổ Tiêu Kỳ Lăng đưa cho mình, mới mở miệng nói: "Ta..."
"Ta thấy ngươi nhìn chằm chằm vào gian hàng kia thật lâu, muốn ăn thì mua, Khanh Khanh giàu có như vậy, chẳng lẽ ngay cả cái này cũng phải tiết kiệm sao?"
Bánh tổ ấm nóng kéo tâm trí nàng trở về thực tại. Nàng bị vây quanh bởi đám đông, Tiêu Kỳ Lăng đứng rất gần nàng, lúc nói chuyện hơi thở phả vào má nàng, khiến tai Úc Nam Khanh nóng lên.
"Ngươi chớ kêu loạn..."
"Vậy ta nên gọi ngươi là gì? Xuân Mai? Hạ Liên? Thu Cúc? Đông Sương?"
Toàn là tên đặt cho nha hoàn, Úc Nam Khanh nghiêm mặt: "Vậy hay là gọi Khanh Khanh đi."
Tiêu Kỳ Lăng gật đầu hài lòng: "Ngoan."
Vì bánh tổ, Úc Nam Khanh không cãi lại Tiêu Kỳ Lăng mà ngoan ngoãn cắn một miếng. Tuy bánh làm từ sữa, nhưng lại không có mùi sữa. Bề ngoài trắng muốt, thoang thoảng hương hoa mơ. Tuy không có độ mềm tan trong miệng như bánh ngọt trong phủ Trữ Vương, nhưng lại mang một cảm giác dễ chịu.
Úc Nam Khanh muốn đem một cái khác cho Tiêu Kỳ Lăng, lại bị Tiêu Kỳ Lăng từ chối, trong ánh mắt thể hiện ý chê bai rõ ràng.
Đường đường là Trữ Vương điện hạ, đương nhiên không thể ăn hàng rong được.
Vì giữ mặt mũi như vậy xứng đáng bị đói chết.
Dù sao thì người đói cũng không phải nàng, Úc Nam Khanh nghĩ thầm. Nàng liếc nhìn một quầy hàng gần đó và ngay lập tức bị người bán hàng tiếp cận.
"Vị cô nương này, mua một chiếc mặt nạ đi! Hoa Thần nương nương nhất định sẽ phù hộ ngươi gặp phải một đoạn nhân duyên tốt đẹp!"
Úc Nam Khanh liếc nhìn những hàng mặt nạ trên kệ phía sau. Phong tục của Đại Tề khá cởi mở, trong những dịp lễ hội, nam nữ chưa lập gia đình sẽ ra ngoài đường phố du ngoạn. Đeo mặt nạ có thể che giấu thân phận, đồng thời cũng mang lại cảm giác bất ngờ khi tháo mặt nạ ra.
Vì vậy, trong các lễ hội đèn lồng, có không ít người đeo mặt nạ trên đường phố, hy vọng gặp được định mệnh của mình.
Úc Nam Khanh cầm một chiếc mặt nạ gần đó, đang định vẫy tay với Tiêu Kỳ Lăng thì một chiếc mặt nạ hồ ly được đặt lên mặt nàng.
Úc Nam Khanh bất mãn giãy dụa: "Ngươi đeo cái gì cho ta vậy?"
"Dã thú mặt xanh," Tiêu Kỳ Lăng thản nhiên trả một tiền đồng. "Rất hợp với ngươi, đi thôi."
Úc Nam Khanh nghe "dã thú mặt xanh" thì có vẻ không vui: "Ta đâu có hung dữ như vậy, hình như ngươi nên mang nó mới phải?"
Mọi người đều nói Trữ Vương cực kỳ hung bạo, nhất là sau khi bị hạ độc, ngày nào cũng giết người uống máu. Nhưng không ai dám đem việc này nói trước mặt Tiêu Kỳ Lăng, Úc Nam Khanh là người đầu tiên.
Tiêu Kỳ Lăng dừng lại, quay người lại, mỉm cười: "Hôm nay ngươi lại càng to gan hơn rồi."
Xung quanh tiếng người ồn ào, không khí náo nhiệt, nhưng không khí giữa hai người lại như đông cứng lại, yên lặng đến dọa người. Mọi thứ xung quanh dần tan biến, như thể chỉ còn lại hai người họ.
Cảm giác ngột ngạt quen thuộc lại ùa về. Dựa trên những gì nàng hiểu về Tiêu Kỳ Lăng mấy ngày nay, nàng biết rằng Tiêu Kỳ Lăng cử chỉ ung dung ưu nhã, hiếm khi nổi giận, nhưng càng tỏ ra thản nhiên, cô càng gần bờ vực của cơn giận.
Môi Úc Nam Khanh mím chặt.
"Nhưng làm sao vẫn dễ bị dọa thế?" Đúng lúc Úc Nam Khanh sắp đến giới hạn, Tiêu Kỳ Lăng ôn hòa mở miệng, nụ cười chân thành lại hiện lên trên đôi mắt.
Cô ném thêm hai đồng xu cho chủ quán, lấy chiếc mặt nạ hồ ly giống như của Úc Nam Khanh đeo vào. "Phía trước có tửu lầu, bồi ta đi ăn một chút."
Cho đến khi Tiêu Kỳ Lăng đi được vài bước, Úc Nam Khanh mới từ từ tháo mặt nạ ra, mới phát hiện chỉ là hồ ly nhỏ đáng yêu. Trong lòng lập tức thả lỏng, cất bước đi theo.
Cho đến khi đi tới bên ngoài tửu lâu, Úc Nam Khanh mới nhìn rõ bảng hiệu: Hạc Tiên Lầu.
Đây cũng là nơi Úc Nam Bác và Tiêu Kỳ Tuấn từng tham dự buổi họp mặt làm thơ.
Vừa bước vào, Úc Nam Khanh đã thấy Tiêu Kỳ Tuấn và Úc Nam Bác từ bên trong đi ra. Nàng vội vàng kéo Tiêu Kỳ Lăng nhanh chóng tránh sang bên cạnh.
Úc Nam Bác đi trước, Tiêu Kỳ Tuấn theo sau. "Nam Bác, ngươi đi chậm một chút, đợi ta." Bước chân của Úc Nam Bác nhanh hơn, trông chẳng giống bạn đọc của Tiêu Kỳ Tuấn chút nào. Úc Nam Khanh trầm ngâm, kéo tay áo Tiêu Kỳ Lăng đề nghị: "Chúng ta cùng đi qua nhìn một chút?"
Tiêu Kỳ Lăng nhìn Úc Nam Khanh, không lên tiếng.
Úc Nam Khanh lại kéo tay áo Tiêu Kỳ Lăng, hạ giọng cầu xin: "Điện hạ liền đi theo ta xem một chút đi. Lỡ như họ bàn chuyện quan trọng thì sao?"
Tiêu Kỳ Lăng lại liếc nhìn Úc Nam Khanh, trầm ngâm một lát rồi đi theo.
Tiêu Kỳ Tuấn cùng Úc Nam Bác xuyên qua đám người, cuối cùng dừng lại ở một chỗ vắng vẻ ven sông. Úc Nam Khanh và Tiêu Kỳ Lăng núp sau một cây liễu, bốn phía yên tĩnh không một tiếng động.
"Tên khốn Vệ Vân Hàn kia hôm nay cố tình gây khó dễ cho ta. Điện hạ hôm nay chẳng lẽ còn muốn bảo vệ hắn sao?" Giọng nói cao vút của Úc Nam Bác vang lên bên tai họ.
"Hắn xuất thân từ Vệ gia, tính tình cũng giống như các lão, là người có dòng dõi quý tộc, không dính tư quyền, ngay cả phụ hoàng ta cũng không thể làm gì được bọn họ," Tiêu Kỳ Tuấn an ủi, "Hơn nữa, ngươi đã chắc chắn đỗ khoa cử rồi. Cần gì phải quản hắn nói gì? Phụ hoàng ta thưởng thức ngươi, chỉ cần ngươi có thể đứng trên Kim Loan Điện, lo gì bị hắn lấn át?"
Thần sắc Úc Nam Bác hơi động, do dự nói: "Ngươi chắc chắn sẽ không có vấn đề gì chứ?"
"Cứ bình tĩnh thi đi. Bây giờ ngươi là bạn đọc của ta, sau khi đỗ, ngươi nhất định sẽ được vào nội các phụ tá cho ta."
Giọng nói nhỏ dần, Úc Nam Khanh quay đầu lại, vẻ mặt hoang mang, bỗng nhiên có một bàn tay che mắt nàng.
"Đừng nhìn."
Tầm nhìn của Úc Nam Khanh bị che khuất, theo bản năng đưa tay, những cành liễu rủ xuống đung đưa một lúc, tờ giấy cầu nguyện treo trên đó rơi xuống.
'Rắc—'
"Ai ở đó?"
Tiêu Kỳ Tuấn và Úc Nam Bác vừa nói vừa bước về phía cây liễu.
Ánh mắt Tiêu Kỳ Lăng lóe lên vẻ tàn khốc, những ngón tay giấu trong tay áo chậm rãi vuốt ve.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, tim Úc Nam Khanh đập thình thịch.
Úc Nam Khanh do dự một chút, rồi dứt khoát nhéo cánh tay mình, cố gắng rơi nước mắt, giả vờ nức nở: "Quan nhân tha cho ta đi... đủ rồi, đủ rồi."
Tiêu Kỳ Tuấn và Úc Nam Bác dừng lại.
Cùng lúc đó, lông mày Tiêu Kỳ Lăng nhíu chặt, ánh mắt nhìn về phía Úc Nam Khanh giống như là giây kế tiếp liền đem nàng ném vào trong hồ làm mồi cho cá.
Tỏ vẻ bị Tiêu Kỳ Lăng làm nhục, Úc Nam Khanh cố tình dựa vào một cây liễu. Tay áo rộng tung bay trong gió, đung đưa dữ dội cùng cành liễu, giống đang chịu đựng một chuyện gì đó.
Trước khi tiếng bước chân lại gần, nàng quay người, vòng tay qua vai Tiêu Kỳ Lăng, ở bên tai Tiêu Kỳ Lăng thấp giọng cầu xin: "Quan nhân, ta thật không chịu nỗi..."
-Hết chương 14-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com