Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17

Khi Úc Nam Khanh đến chủ viện liền thấy viện trống trơn. Thị vệ báo rằng Tiêu Kỳ Lăng không có trong phủ Trữ Vương.

Đến giờ Tỵ canh ba hôm sau, Trầm Hương mới vào thông báo Tiêu Kỳ Lăng đã về phủ và đang trên đường đến viện của nàng.

Úc Nam Khanh suy nghĩ một lát rồi bảo Trầm Hương lấy quyển xuân cung đồ mà nàng mang theo lấy ra.

Nhìn quyển xuân cung đồ, nàng vô cùng xúc động. Nàng không ngờ sau nhiều ngày như vậy, nàng vẫn còn cơ hội sử dụng nó.

Úc Nam Khanh nhét tờ giấy hướng dẫn cách điều chế muối vào trong quyển xuân cung đồ.

Khi Tiêu Kỳ Lăng đẩy cửa vào, nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Úc Nam Khanh, người mà cô đã nhiều ngày không gặp, mái tóc dài rối bù, mặc một chiếc áo choàng sáng màu, lười biếng dựa vào giường.

Một tay cầm sách, tay kia nghịch lò sưởi, lư xông hương thật là thơm, nhìn thấy Tiêu Kỳ Lăng đi vào, Úc Nam Khanh miễn cưỡng ngước mắt lên nhìn: "Điện hạ đến rồi."

Bên trong phòng lò sưởi nóng như lửa, Tiêu Kỳ Lăng cởi áo choàng treo sang một bên: "Nghe nói tối qua ngươi đến Lan Thì Uyển? Có chuyện gì quan trọng sao?"

"Trước có, bây giờ không có." Úc Nam Khanh ung dung thong thả lật tiếp một trang, tiếp tục chăm chú đọc sách.

Tiêu Kỳ Lăng có chút bối rối, thấy Úc Nam Khanh chăm chú đọc sách như vậy, ánh mắt cô dừng lại trên đó: "Ngươi đang đọc sách gì?"

"Cái này..." Úc Nam Khanh vẫy vẫy cuốn sách trong tay, mỉm cười dịu dàng: "Đương nhiên là một cuốn sách thánh hiền, có thể giúp ta thoát khỏi tình cảnh khó khăn, cho ta lời khuyên hữu ích."

Đây chắc hẳn là chuyện mà Úc Nam Khanh muốn đi tìm cô tối hôm qua. Tiêu Kỳ Lăng bước tới, ngược lại muốn nhìn một chút xem Úc Nam Khanh gặp phải khó khăn gì.

Úc Nam Khanh cũng không né tránh, để mặc cho Tiêu Kỳ Lăng dễ dàng giật lấy cuốn sách, chớp mắt chăm chú quan sát từng biến đổi trên nét mặt của Tiêu Kỳ Lăng.

Tiêu Kỳ Lăng nghe mật vệ trong phủ nói rằng mấy ngày nay Úc Nam Khanh đã đi dạo quanh các cửa hàng, còn tưởng rằng là chuyện làm ăn. Nhưng khi mở cuốn sách ra, bên trong hiện ra hai thân thể trần trụi quấn lấy nhau, ánh mắt tràn ngập khoái cảm, nơi nơi đắm chìm trong ân ái.

Trữ Vương điện hạ từ trước đến giờ gặp biến không sợ hãi, hôm nay lại bị hình ảnh dâm dục trong quyển xuân cung đồ ảnh hưởng, tay run lên kịch liệt, nhưng cũng nhờ nhiều năm tập võ, mới có thể không thất thố ném cuốn sách đi.

Tiêu Kỳ Lăng liếc mắt, vẻ mặt không thay đổi, nhận thấy vẻ mặt muốn cười nhưng không dám cười của Úc Nam Khanh, gân xanh trên trán giật một cái, trầm giọng xuống: "Điều này có thể cho ngươi lời khuyên?"

"Đúng vậy," Úc Nam Khanh không nói gì, gật đầu, "Từ khi chúng ta chia tay mấy ngày trước, Điện hạ đã để ta một mình trong phòng nhiều ngày, ban đầu ta còn có thể tự an ủi mình rằng là do Điện hạ công vụ bề bộn, cho đến hôm qua, Điện hạ viện cớ không có mặt ở phủ để tránh mặt ta. Nếu ta không tìm sách thánh liền học cách như thế nào là lấy lòng người khác, e rằng chẳng bao lâu sẽ nhận được thư từ hôn, Điện hạ thấy ta nói có đúng không?"

Hôm đó Tiêu Kỳ Lăng đã nhắc đến chuyện bái đường với Úc Nam Khanh, chính là hi vọng có thể dạy cho Úc Nam Khanh một bài học về lời nói vô lễ của mình. Không nghĩ tới mấy ngày không gặp, Úc Nam Khanh ngược lại càng tệ hại hơn?

Tiêu Kỳ Lăng không rõ liền lặp lại một lần: "Học cách như thế nào lấy lòng người khác?"

Úc Nam Khanh ánh mắt thâm tình nhìn Tiêu Kỳ Lăng: "Không sai."

Yên lặng hồi lâu, Tiêu Kỳ Lăng đột nhiên cười một tiếng: "Úc Nam Khanh, tất cả người ngoài đối với ta tránh còn không kịp, có lúc ta không hiểu ngươi ở đâu ra cái lá gan đó, một lần, hai lần rồi lại ba lần cố ý tiếp cận ta."

"Ngươi vừa tới Trữ Vương phủ, muốn tìm kiếm ta giúp đỡ có thể nói thẳng, không cần vòng vo như vậy. Mặc dù ta chưa chắc sẽ đáp ứng ngươi."

"Ý tốt của Điện hạ ta xin nhận, nhưng tại sao ta phải trốn tránh?"

Úc Nam Khanh nhìn thẳng vào mắt Tiêu Kỳ Lăng, nghiêm túc nói: "Trên đời này có vô số kẻ gian ác, những kẻ hãm hại trung thần, cướp bóc của dân, bất trung bất nghĩa. Người khác sợ ngươi vì họ không hiểu ngươi."

"Vậy ngươi hiểu ta chứ?"

Đôi mắt trong veo của Úc Nam Khanh phản chiếu ánh lửa bập bùng, cười một tiếng, không nói.

Tiêu Kỳ Lăng nhìn Úc Nam Khanh, thần sắc khó lường.

Nếu Tiêu Kỳ Lăng nói với Úc Nam Khanh rằng cô đã từng chủ động giết rất nhiều người, thậm chí sẽ có một ngày đoạt hoàng quyền, làm những việc trái với lẽ thường.

Nhưng nhìn vào đôi mắt đầy mong đợi của Úc Nam Khanh, Tiêu Kỳ Lăng đột nhiên không muốn tiết lộ những sự thật tàn khốc này cho nàng.

Tiêu Kỳ Lăng ngồi xuống bên cạnh Úc Nam Khanh, lần đầu tiên đối với việc lừa dối Úc Nam Khanh sinh ra cảm giác áy náy.

"Được thôi."

Úc Nam Khanh cười theo. Chẳng qua là sự ngoan ngoãn của nàng không kéo dài được bao lâu, liếc nhìn quyển xuân cung đồ trong tay Tiêu Kỳ Lăng, những ý nghĩ xấu xa lại trỗi dậy.

Nàng chỉ vào quyển sách, đề nghị: "Điện hạ, vậy chúng ta có phải hay không nên..."

Tiêu Kỳ Lăng liếc nhìn bàn tay Úc Nam Khanh đang với lấy thắt lưng của mình, ánh mắt hơi lóe lên: "Ngươi thật sự muốn làm chuyện này với ta sao?"

Úc Nam Khanh gật đầu: "Rất muốn."

Tiêu Kỳ Lăng cười: "Vậy sao tay ngươi lại run?"

Úc Nam Khanh hết sức khắc chế biểu tình thấy chết không sợ, nhưng không thể ngăn được đôi tay run rẩy. Nàng dối lòng: "Có chút lạnh."

"Ẩn Nhị," Tiêu Kỳ Lăng thuận miệng phân phó thị vệ ngoài cửa sổ: "Đi lấy một cái lò than lớn."

Lò sưởi bên trong phòng đã rất đủ dùng rồi, thêm một cái lớn nữa chẳng phải là sẽ bị chết ngộp sao?

Nhưng lý do là tự nàng tìm đến, Úc Nam Khanh không thể làm gì khác hơn là nhịn xuống.

Ẩn Nhị cô nương một mình ôm cái lò than lớn bằng hai người, đặt mạnh xuống thảm cạnh giường Úc Nam Khanh, Úc Nam Khanh rên lên mấy tiếng mà không thể nói được gì.

Không hổ là lò than cống phẩm của hoàng gia, vừa được mang vào là cả căn phòng ấm áp như đầu hạ. Úc Nam Khanh mắt trừng lớn nhìn vào lò than, đôi tay run rẩy dần dần bình tĩnh lại.

Tiêu Kỳ Lăng vươn tay, cảm nhận được nhiệt độ từ tay Úc Nam Khanh, hài lòng nói: "Tay ngươi không còn lạnh nữa."

Úc Nam Khanh bừng tỉnh, nắm lấy tay Tiêu Kỳ Lăng, vẻ mặt như hồ ly tinh đang muốn hút cạn sinh lực của Tiêu Kỳ Lăng: "Lò than cũng đã có, Điện hạ có thể để ta phục vụ ngươi thay quần áo chứ?"

Tiêu Kỳ Lăng lật quyển xuân cung đồ của Úc Nam Khanh, cũng không ngẩng đầu lên: "Quan hệ tình dục và vận dụng nội lực thường xuyên sẽ kích hoạt độc tố trong cơ thể ta. Nếu quả thực Vương phi tịch mịch khó nhịn, có thể tự đi giải quyết, hoặc cố gắng ép buộc Bổn vương, một khi ta đi rồi, toàn bộ Trữ Vương phủ sẽ là của ngươi."

Úc Nam Khanh: ...

Úc Nam Khanh muốn trừng mắt nhìn Tiêu Kỳ Lăng, nhưng lại không dám.

Loại người tàn nhẫn này, có thể đem sống chết của mình đi chế giễu người khác, thật đúng là bị điên. Nàng rốt cuộc đang nghĩ gì, mà lại muốn dùng sắc dụ Tiêu Kỳ Lăng để Tiêu Kỳ Lăng tin tưởng nàng, trợ giúp mục đích của nàng?

Bây giờ thì hay rồi, mất mặt không?

Tai Úc Nam Khanh đỏ bừng, nửa chữ cũng không nói ra được.

Tiêu Kỳ Lăng nhìn chằm chằm vào cái đầu cúi xuống của Úc Nam Khanh hồi lâu, rũ mắt lại lật qua một trang, thấy một tờ giấy được nhét bên trong, mở ra nhìn một cái, cuối cùng thấy cách điều chế muối.

Tiêu Kỳ Lăng nhìn về phía Úc Nam Khanh, thấy Úc Nam Khanh hướng cô trừng mắt nhìn. Tiêu Kỳ Lăng nhướn mày, ý đồ đằng sau quyển xuân cung đồ hóa ra là cái này.

Cô không hỏi thêm, tiếp tục câu chuyện một cách thản nhiên: "Đêm tân hôn ta cùng thích khách giao chiến, cũng sống yên lành, cho nên nếu ngươi muốn ép buộc ta, cũng phải xem tình trạng thân thể của ta một chút."

Úc Nam Khanh: ...

Ai không biết còn tưởng rằng nàng phải ăn chay, niệm phật, tắm rửa, dâng hương rồi chọn ngày lành tháng tốt.

Úc Nam Khanh ân cần nói: "Sức khỏe của Điện hạ là quan trọng nhất, ta sẽ không nhắc lại chuyện này nữa."

Tiêu Kỳ Lăng dừng lại động tác lật sách, chẳng biết tại sao nụ cười trên mặt tắt ngấm, ý vị sâu xa quét về phía cổ của Úc Nam Khanh.

"Trước không phải đã nói với ngươi rồi sao? Lấy máu người sống uống vào có thể bổ khí bổ huyết, ngươi tìm Mộc Cận lấy máu, ta liền có thể để cho ngươi hàng đêm sanh ca."

Úc Nam Khanh: ...

Nàng có ý tốt lo lắng cho sức khỏe của Tiêu Kỳ Lăng, vậy mà Tiêu Kỳ Lăng lại nhớ đến máu của nàng?

Úc Nam Khanh bị chọc giận, hận không thể bưng cái lò than dưới đất đập lên đầu Tiêu Kỳ Lăng.

Nhưng nàng vẫn còn chút lý trí, biết rằng một cái lò than lớn như vậy, đôi tay mảnh khảnh của nàng không thể nhấc lên nổi.

Không thể đối phó với Tiêu Kỳ Lăng, Úc Nam Khanh chỉ có thể tự mình trút giận vì cái cách ngu ngốc nhét cách điều chế muối vào quyển xuân cung đồ.

Nàng xuống giường, cúi xuống mang giày.

Tiêu Kỳ Lăng túm lấy Úc Nam Khanh: "Ngươi muốn đi đâu?"

Úc Nam Khanh mặt lạnh tanh nói: "Tìm một cái hồ nhảy xuống."

Lần này người trầm mặc biến thành Tiêu Kỳ Lăng.

Úc Nam Khanh không để ý đến Tiêu Kỳ Lăng, gạt tay Tiêu Kỳ Lăng ra rồi định bước ra ngoài. Lại bị Tiêu Kỳ Lăng đuổi kịp, lại giữ chặt nàng: "Không cho phép đi ra ngoài."

Úc Nam Khanh vừa muốn đi ra, ngay cả áo khoác giữ ấm cũng không mặc liền muốn chạy ra ngoài.

Tiêu Kỳ Lăng khẽ tặc lưỡi, vòng tay qua eo Úc Nam Khanh, bế nàng lên.

Áo mỏng trên người của Úc Nam Khanh bay phấp phới như cánh bướm, cùng với mái tóc đen bồng bềnh, rơi vào trong ngực của Tiêu Kỳ Lăng.

Hơi ấm từ khoảng cách gần gũi ấy lan tỏa khắp người Úc Nam Khanh, hương thơm mát lạnh của sương sớm tỏa ra từ Tiêu Kỳ Lăng ùa vào, khiến Úc Nam Khanh cả người căng thẳng: "Ngươi mau buông ta ra!"

"Mấy ngày nay ta bị trúng độc, khí huyết suy yếu. Ngươi ngoan một chút, nếu không người té sẽ là ngươi." Tiêu Kỳ Lăng làm bộ ho nhẹ hai tiếng.

Úc Nam Khanh lập tức cứng đờ, lo lắng nhìn Tiêu Kỳ Lăng hai lần: "Độc của ngươi nghiêm trọng lắm sao?"

Cũng không nghiêm trọng lắm, chẳng qua là cách một đoạn thời gian cần phải giải độc để điều hòa khí huyết, nếu không thì sắc mặt đỏ bừng nhìn trông kỳ quái lắm.

"Không đáng ngại."

Nghe Tiêu Kỳ Lăng nói không đáng ngại, Úc Nam Khanh cứ nghĩ Tiêu Kỳ Lăng chỉ đang cố tỏ ra mạnh mẽ, ngược lại còn lo lắng hơn. Tim nàng thắt lại, nghĩ đến cảnh Tiêu Kỳ Lăng bị đại phu châm thành hình dáng như con nhím, lại càng sợ hãi hơn.

Nàng nhớ rõ ràng kiếp trước Tiêu Kỳ Lăng đâu có chết sớm như vậy? Lúc đó nàng đang ở Tây Vực, khi vào quan ải, nghe binh lính Đại Tề nói Trữ Vương chết vì trúng độc.

Úc Nam Khanh nhíu mày hỏi: "Mộc Cận y thuật cao siêu như vậy cũng không có cách nào? Ngươi có đi tìm những đại phu khác xem qua không?"

Tiêu Kỳ Lăng nhìn thấy vẻ lo lắng trong mắt Úc Nam Khanh, vốn là muốn trêu chọc Úc Nam Khanh dễ gạt liền nghẹn lại trong cổ họng.

Vừa mở miệng, ma xui quỷ khiến thốt ra một câu: "Nhiều năm như vậy đều chẳng có ích gì, sinh tử có số."

Úc Nam Khanh im lặng một lát, rồi đột nhiên đưa tay ôm lấy eo Tiêu Kỳ Lăng: "Điện hạ không được bỏ cuộc, nhất định sẽ có biện pháp."

Tiêu Kỳ Lăng nâng tay lên ở giữa không trung do dự một chút, cuối cùng nhẹ nhàng đặt lên lưng Úc Nam Khanh.

Thật đúng là dễ gạt.

Người dễ lừa gạt như vậy nếu là thả ra ngoài, chẳng phải sẽ giống như ở phủ Quốc công bị khi dễ đến chết sao?

Tiêu Kỳ Lăng luồn tay vào mái tóc mềm mại của nàng, nhẹ nhàng xoắn lại: "Được."

Từ sau khi Úc Nam Khanh rời đi, Tiêu Kỳ Lăng để cho ám vệ đem Vệ Vân Hàn đến. Lúc đó Vệ tiểu công tử đang đeo một bọc vải nhỏ, cưỡi một con ngựa cao lớn bỏ nhà ra đi, mới vừa qua được cổng thành, còn chưa kịp hít thở không khí trong lành của vùng ngoại ô thì đã bị người xách đi mất.

Ẩn Nhị ném Vệ Vân Hàn đang ủ rũ vào thư phòng của Tiêu Kỳ Lăng. Lúc đó, Tiêu Kỳ Lăng đang xem quyển xuân cung đồ tịch thu được từ chỗ Úc Nam Khanh, cụ thể là công thức làm muối bên trong.

Nghe thấy tiếng động, Tiêu Kỳ Lăng quay đầu lại, suýt nữa thì không nhận ra Vệ Vân Hàn: "Ngươi..."

Cô nhất thời cứng họng, thậm chí không thốt ra được một lời mỉa mai nào.

Vệ Vân Hàn vì thành công tránh người Vệ gia, để thực hiện mục đích chu du khắp thiên hạ, đã phải mặc quần áo khắp nơi đều có chỗ vá như kẻ ăn mày.

Giấc mơ chu du thiên hạ của Vệ ăn mày đã tan vỡ, cũng không dám nổi giận với Tiêu Kỳ Lăng, hắn cúi đầu cung kính hỏi: "Điện hạ tìm ta tới là có chuyện gì muốn phân phó sao?"

Tiêu Kỳ Lăng nhíu mày.

Bắt đầu cân nhắc xem có nên chọn một người khác ở Vệ gia hay không.

Nhưng sau bao nhiêu năm, Tiêu Kỳ Lăng đã quen với việc dùng Vệ Vân Hàn. Ngoại trừ việc Vệ Vân Hàn cả ngày đều muốn du sơn ngoạn thủy, thời điểm còn lại cũng khá bản lĩnh. Tiêu Kỳ Lăng đưa hắn tờ giấy: "Đi tìm người xem thử xem phương pháp viết trên tờ giấy này có khả thi không."

Vệ Vân Hàn nhận lấy, liếc nhìn thoáng qua rồi kinh ngạc thốt lên: "Còn có phương pháp điều chế muối như vậy sao? Thật quá hoang đường mà!"

Tiêu Kỳ Lăng ngược lại không nghĩ như vậy.

Hiện tại, muối trong Đại Tề chủ yếu lấy từ nước, muối thu được sau khi phơi khô có thể loại bỏ tạp chất mắt thường có thể nhìn thấy được, nhưng vẫn giữ nguyên mùi tanh của nước, thậm chí còn có vị đắng.

Với người thường mà nói, lượng muối sử dụng trong mỗi bữa ăn rất ít, nên vị đắng nhẹ không đáng kể. Nhưng với những người quyền quý kia mà nói, sự khác biệt lại rất đáng kể.

Úc Nam Khanh nói rằng đây là phương pháp mà một tiểu bối Kỷ gia đi Tây Vực, quan sát dân bản xứ làm món ăn địa phương, sau khi trở về đã thử làm lại trên muối nhưng không thành công, nên đã nhờ nàng tìm một người giỏi về phương diện này ở kinh thành xem thử.

Tiêu Kỳ Lăng đối với Kỷ gia có chút hiểu biết, một trong những thân phận của Kỷ gia là thương nhân muối. Muối lại bị triều đình quản lý, lượng muối bán ra hàng năm được quy định rất nghiêm ngặt. Để tối đa hóa lợi nhuận, họ đương nhiên cần phải khai thác loại muối hảo hạng nhất từ ​​kho dự trữ.

"Sao ngươi không thử tìm người làm xem?"

Vệ Vân Hàn thở dài, "Điện hạ, ta lập tức tìm người đi làm việc này, ngài có thể vì lúc nào cần gọi ta đều có mặt, giúp ta một chuyện được không."

Hắn không nói Tiêu Kỳ Lăng cũng có thể đoán được: "Mấy ngày nữa ta sẽ đến thăm thầy. Ta sẽ nói với thầy, tranh thủ để cho ngươi thuận lợi rời Vệ phủ."

Chẳng qua là việc rời đi này có phải là loại bị đuổi ra khỏi cửa hay không vẫn chưa chắc chắn, Vệ Vân Hàn cảm thấy cái mông đều bắt đầu đau.

Quả nhiên, quạ đen là loài vật không tốt, không một người nào trong hoàng tộc là người tốt cả.

Hai ngày sau, trong cung thiết yến, Trữ Vương nghe đồn là đã hồi sinh nhờ một hôn sự xung hỉ đã mang theo Trữ Vương phi vào cung, bái kiến Thánh thượng. Thánh thượng vô cùng vui mừng, đặc biệt đã mời gia quyến phủ Úc Quốc công tham gia hoàng thất gia yến.

Úc Nam Khanh trước đi theo Tiêu Kỳ Lăng đi bái kiến ​​Văn Cảnh Đế. Hôm nay Đại Tề đã thoát khỏi ngoại xâm và nội loạn. Văn Cảnh Đế mặc long bào, đội vương miện, ngồi uy nghiêm trên ngai vàng, hoàn toàn trái ngược với vị lão nhân tóc hoa râm bị đan dược tàn phá, người mà Úc Nam Khanh từng gặp ở kiếp trước.

Úc Nam Khanh theo sau Tiêu Kỳ Lăng làm lễ khấu đầu. Sau khi đứng dậy, Văn Cảnh Đế hỏi nàng mấy câu như ở Trữ Vương phủ có quen hay chưa, rồi sai cung nữ dẫn nàng đi Thiền điện, rõ ràng là muốn nói chuyện riêng với Tiêu Kỳ Lăng.

Sắc mặt của Tiêu Kỳ Lăng hôm nay tệ hơn mấy ngày trước, khiến Úc Nam Khanh có chút lo lắng, nàng cứ đi được vài bước lại quay đầu lại. Văn Cảnh Đế thấy vậy, như có điều suy nghĩ nói: "Lăng nhi, Vương phi ngươi lấy cùng ngươi cảm tình không tệ, hình như không nỡ rời xa ngươi."

Tiêu Kỳ Lăng không nhìn Úc Nam Khanh, chỉ cung kính cúi đầu đáp: "Người phụ hoàng chọn dĩ nhiên là cực tốt."

Bị Tiêu Kỳ Lăng nhắc như vậy, Văn Cảnh Đế đột nhiên nhớ ra hôn sự này hắn đã ép buộc Tiêu Kỳ Lăng. Con gái Úc gia này ở phủ Quốc công vốn cũng không được sủng ái, chẳng phải đi Trữ Vương phủ phải tìm Tiêu Kỳ Lăng che chở sao?

Nhưng Tiêu Kỳ Lăng thái độ lãnh đạm, hiển nhiên là đối với hôn sự này bất mãn.

Tiêu Kỳ Lăng bất mãn, Văn Cảnh Đế liền cao hứng, nụ cười càng thêm chân thành: "Chỉ cần ngươi vui vẻ là được. Nếu ngươi không thích Vương phi, phụ hoàng có thể sắp xếp thêm hai phi tần nữa cho ngươi. Ý ngươi thế nào?"

Lúc này, Úc Nam Khanh còn chưa bước ra cửa điện, nghe được Hoàng đế nói lời này, nàng không có tâm tư gì đi ghen tị, chẳng qua là cảm thấy Văn Cảnh Đế quá tham lam, lại còn muốn cài hai tai mắt vào Trữ Vương phủ.

Cũng không biết Tiêu Kỳ Lăng sẽ cự tuyệt như thế nào, Úc Nam Khanh thả chậm bước chân, vểnh tai lên.

"Nhi thần đa tạ ý tốt của phụ hoàng, chẳng qua là khi nhi thần phát bệnh khác với người thường, nếu là nhi thần không kiềm chế được làm bị thương phi tần nữa thì sẽ không tốt."

Nữa?

Hình như trước đây Văn Cảnh Đế đã phái mấy cô gái lấy lòng Tiêu Kỳ Lăng, nhưng khi Tiêu Kỳ Lăng phát bệnh họ đã chết trong tay Tiêu Kỳ Lăng.

Úc Nam Khanh mỉm cười lặng lẽ, đi theo thái giám dẫn đường ra cửa điện.

Nửa giờ sau, Úc Nam Khanh gặp lại Tiêu Kỳ Lăng.

Nàng chạy tới, thay thế cung nữ đỡ Tiêu Kỳ Lăng, hỏi: "Hắn không có làm khó ngươi chứ?"

"Không có. Bất quá chỉ mang cả Thái Y Viện đến xem mạch cho ta thôi." Giọng điệu của Tiêu Kỳ Lăng đầy mỉa mai. "Bao nhiêu năm vẫn vậy, hắn đúng là cố chấp thật."

Úc Nam Khanh trầm mặc gật đầu một cái.

Cho đến khi hai người ngồi kiệu đến Tây Ninh Cung, nơi tổ chức buổi thiết yến, Tiêu Kỳ Lăng mới chợt nhận ra Úc Nam Khanh im lặng suốt dọc đường.

Chẳng lẽ là vì câu nói trước đó của cô: "Bao nhiêu năm rồi vẫn vậy"?

Tiêu Kỳ Lăng có lòng muốn giải thích một câu, nhưng giải thích chắc chắn sẽ liên quan đến độc tố trong cơ thể cô. Tiêu Kỳ Lăng quay mặt đi, ánh mắt nhìn về phía cung điện, cuối cùng cũng không nói gì.

Lúc các nàng đến Tây Ninh Cung, hầu hết các hoàng tử và công chúa đều đã đến. Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía họ, có kinh ngạc, có hốt hoảng, cũng có người tìm tòi nghiên cứu xem trò vui.

Hôm nay Tiêu Kỳ Tuấn mặt đầy gió xuân, chỉ vì hôm nay Văn Cảnh đế thầm chấp nhận Quý phi đến dự tiệc, được ngồi bên cạnh Văn Cảnh Đế.

Sau khi Hoàng hậu qua đời, phượng ấn do Quý phi chấp chưởng, nhưng đã nhiều năm trôi qua mà không có tin tức gì về việc Văn Cảnh Đế định lập thêm Hoàng hậu. Ngay cả một người tôn quý như Quý phi, ở tiệc rượu cũng chỉ có thể ngồi chung một chỗ với đám phi tần, chưa bao giờ được ngồi cạnh Hoàng đế.

Nhưng hôm nay thì khác.

Thái độ của Văn Cảnh Đế ý vị sâu xa, giống như là muốn báo trước phong sau.

Nếu Quý phi thành công lên ngôi Hoàng hậu, Tiêu Kỳ Tuấn sẽ trở thành đích tử khác bên cạnh Tiêu Kỳ Lăng, thân phận liền cao hơn những hoàng tử khác một đoạn, thái độ Đế vương không cần nói cũng biết.

Tiêu Kỳ Tuấn mỉm cười tiến lại gần Úc Nam Khanh và Tiêu Kỳ Lăng. Hắn khoác trên người chiếc áo bào hoàng tử màu xanh thẫm, toàn thân toát lên vẻ cao quý "Bái kiến ​​Hoàng huynh, bái kiến ​​Hoàng tẩu."

Tiêu Kỳ Lăng tùy ý gật đầu một cái, đánh giá cung yến bố trí, thuận miệng tán dương: "Nghe nói tiệc rượu hôm nay đều là Tứ đệ giúp Quý phi tổ chức, Tứ đệ phí tâm rồi."

"Nào có phí tâm?" Tiêu Kỳ Tuấn đã chờ đợi giờ khắc này từ lâu, khoát tay tỏ vẻ không quan tâm. "Hoàng huynh hiếm khi vào cung, đệ đệ tự nhiên phải chiêu đãi thật tốt."

Nghe vậy, Úc Nam Khanh vốn vẫn lặng lẽ đứng ngoài quan sát, không khỏi liếc nhìn Tiêu Kỳ Tuấn.

Nàng vẫn luôn biết tính tình của Tiêu Kỳ Tuấn tự cao tự đại, nhưng hôm nay Quý phi còn chưa được phong Hậu, hắn ngay tại hoàng cung tự cho mình thân phận chủ nhân. Thật hhông biết tự lượng sức mình.

Úc Nam Khanh vô thức nhìn Tiêu Kỳ Lăng, lại thấy Tiêu Kỳ Lăng ôn hòa cười một tiếng, tựa hồ đối với việc Quý phi cướp ngôi vị Hoàng hậu của mẫu thân đã khuất của cô không có ý kiến.

"Lâu rồi ta chưa trở về cung, lúc đến ta hơi lo lắng, sợ người trong cung quên mất sở thích của ta. Hôm nay thấy Tứ đệ tổ chức yến tiệc này, cũng làm cho ta an tâm không ít."

Tiêu Kỳ Tuấn cười nói, "Hoàng huynh nói như vậy cũng quá khách khí."

"Như thế nào." Tiêu Kỳ Lăng liếc nhìn Úc Nam Khanh, rồi nói thêm: "Chẳng qua là Vương phi của Bổn vương khá yếu ớt, không thích đồ cay, cũng không thích rau thơm như hành, làm phiền Tứ đệ đem thức ăn đổi lấy món thanh đạm dễ ăn một chút."

Úc Nam Khanh: ...

Chính Úc Nam Khanh cũng không biết từ lúc nào mình không ăn được đồ cay, từ lúc nào mình trở nên kén ăn như vậy.

Tiêu Kỳ Tuấn nhìn quanh, gượng cười: "Được, hoàng huynh yên tâm."

Sau khi ngồi xuống, Úc Nam Khanh nghiêng người về phía Tiêu Kỳ Lăng, nhỏ giọng hỏi: "Sao vẫn chưa thấy ai trong phủ Quốc công đến vậy?"

Quan lại bắt hoàng tử công chúa chờ đợi là không đúng mực, phải không?

Tiêu Kỳ Lăng cởi áo choàng ngoài ra đưa cho cung nữ phía sau, thuận miệng nói: "Đi yết kiến ​​Hoàng thượng."

Úc Nam Khanh cũng học theo, cởi áo choàng xong lại tiến gần một chút hỏi: "Điện hạ trước kia mời ta đến xem hí, lúc nào thì bắt đầu? Quý phi hôm nay được sủng ái như vậy, nếu là bà ta hướng Bệ hạ cầu xin tha thứ, Bệ hạ do dự thì làm thế nào?"

"Ngươi mới vừa cùng Bệ hạ nhắc tới, lúc đó Bệ hạ có thái độ gì?"

"Điện hạ, ta hi vọng cha ta gặp họa có phải không tốt lắm phải không? Ngươi để ý tới ta chút đi!"

Rốt cuộc Tiêu Kỳ Lăng cũng phản ứng.

Tiêu Kỳ Lăng đưa cho Úc Nam Khanh một đĩa trái cây, ánh mắt lướt qua rồi từ từ quay đi.

Úc Nam Khanh gật đầu, "Ồ, ồ, ồ," nàng bóc một quả cam, nhặt một múi đưa đến bên môi Tiêu Kỳ Lăng.

Tiêu Kỳ Lăng nghiêng đầu, nhíu mày lại.

Úc Nam Khanh chợt hiểu ra, lập tức bắt đầu lột bỏ phần lõi trắng của múi cam, cho đến khi không còn màu trắng nào mới đút Tiêu Kỳ Lăng lấy lòng.

Tiêu Kỳ Lăng nhìn những múi cam đã bị nàng lột phần lõi trắng, giờ đã chảy nước, lông mày càng nhíu chặt hơn.

Úc Nam Khanh khó hiểu hỏi: "Điện hạ không ăn sao?"

Tiêu Kỳ Lăng đáp: "Ngươi ăn đi, ăn nhiều vào."

Như vậy thì nói ít hơn.

Lúc này, cuối cùng Úc Nam Khanh cũng hiểu ra, ngoan ngoãn ăn trái cây.

Khi Úc Nam Khanh ăn xong quả cam đã lột vỏ, Văn Cảnh Đế cũng đến.

Vị thái giám ngoài cửa lớn tiếng thông báo: "Bệ hạ đến"

Mọi người trong điện đều dừng tay, đồng loạt hướng cửa hành lễ.

Tiêu Kỳ Lăng đoán không sai, Úc Bỉnh Nho quả thật mang một nhà trước đi Dưỡng Tâm Điện. Hắn mang Úc Nam Bác cùng Úc Nam Nhu đi theo sau lưng Văn Cảnh Đế, mà Lý thị cùng Quý phi thì tỷ muội tình thâm cùng sánh bước bên cạnh Văn Cảnh Đế.

Sau khi Văn Cảnh Đế ngồi xuống, yến tiệc chính thức bắt đầu, đủ loại rượu ngon và các món ăn được bày ra từng bàn. Dựa theo quy chế, bàn của Văn Cảnh Đế cùng Quý phi được sắp xếp vô cùng xa hoa.

Những người còn lại ngược lại là không sai biệt lắm. Tiêu Kỳ Lăng cùng Tiêu Kỳ Tuấn lần lượt ngồi bên trái và bên phải Hoàng đế. Úc Nam Khanh vốn là còn cảm thấy màu sắc thức ăn không tệ, nhưng khi ngẩng đầu lên, nàng bắt gặp ánh mắt của Tiêu Kỳ Tuấn.

Úc Nam Khanh: ???

Úc Nam Khanh có chút không giải thích được, nhích lại gần Tiêu Kỳ Lăng, thấp giọng hỏi: "Ta có chỗ nào không ổn sao?"

Tiêu Kỳ Lăng suy nghĩ một lát thì hiểu ra, nhưng cô không nói với Úc Nam Khanh, chỉ nói: "Vương phi vẻ đẹp khuynh thành, người ngoài tự nhiên phải nhìn nhiều thêm mấy lần."

Úc Nam Khanh cắn đũa: "Hả?"

"Không cần quản, ăn của ngươi đi."

Úc Nam Khanh cảm thấy chướng mắt, dứt khoát cũng không ngẩn đầu lên, vùi đầu vào bữa ăn.

Rượu qua ba tuần, Quý phi cười hướng Văn Cảnh Đế đề nghị hôm nay bắt đầu vào chuyện gia phong chức tước, bà tuổi gần bốn mươi, trên mặt được bảo dưỡng tốt, vóc dáng cân đối, vẻ đẹp không hề suy giảm, nói chuyện giai điệu nhẹ nhàng ôn nhu, không hổ là người được sủng ái nhất hậu cung bao năm qua.

"Bệ hạ, hôm nay đúng là ngày lành tháng tốt. Mới một tháng trước, Trữ Vương còn không có cách nào xuống giường, vậy mà ngài chỉ ban một đạo thánh chỉ ban hôn, người liền có thể đi vào cung thỉnh an, Bệ hạ thánh minh."

Văn Cảnh Đế hạ mắt, dùng đũa gắp thức ăn, nhìn không ra thái độ gì. Úc Nam Khanh đảo mắt nhìn về Úc Bỉnh Nho, chỉ thấy cả nhà phủ Quốc công đã buông đũa, hướng về phía ngai vàng, dường như đang chuẩn bị cho việc thụ phong.

Úc Nam Khanh nhướng mày, rồi lại cúi đầu ăn, vừa ăn vừa xem náo nhiệt.

Quý phi tiếp tục mở đường, nói: "Văn đại sư thấy thật là chính xác, phủ Quốc công phong thủy nuôi người, Úc Quốc công biết cách dạy dỗ, mới nuôi ra một Vương phi tốt như vậy."

Đến đây, liền có thể danh chánh ngôn thuận tiếp nối một câu: "Úc Quốc công lễ thụ hiền đức, chiến công xuất chúng, thăng chức làm Lễ bộ Thượng thư."

Tuy nhiên, nét mặt Văn Cảnh Đế thoáng chút do dự, hướng Tiêu Kỳ Lăng nhìn một cái.

Tiêu Kỳ Lăng thần sắc nhàn nhạt, như thể chuyện đó không liên quan gì đến mình.

Quý phi hiểu rõ Văn Cảnh Đế, thấy hắn chần chờ liền đoán được có điều gì đó không ổn, vì vậy mỉm cười chỉnh lại đồ trang sức trên tóc rồi nói: "Nhắc mới nhớ, ao cá trong cung của Bổn cung giờ trống trơn rồi, nghe nói phủ của Quốc công có rất nhiều cá chép. Quốc công có thể chừa lại cho Bổn cung vài con để Bổn cung được hưởng hỉ khí của ngài không?"

Úc Bỉnh Nho nghe vậy vội vàng đứng dậy: "Có thể được nương nương thưởng thức là vinh hạnh của thần, ngày mai thần sẽ bắt vài con đẹp mắt nhất sai người gửi cho nương nương."

Quý phi hài lòng cười: "Để muội muội đưa qua đi. Bổn cung cũng muốn cùng muội muội nói một chút chuyện."

Lý thị cũng đứng dậy theo: "Nương nương yên tâm."

Sau khi hai vợ chồng Úc Bỉnh Nho ngồi xuống, Văn Cảnh Đế hỏi: "Trẫm nhớ Quý phi nuôi rất nhiều cá chép trong cung. Mấy ngày trước chúng còn khỏe mạnh, sao bỗng nhiên lại biến mất?"

Quý phi chính là chờ những lời này, bà thở dài, đáy mắt hiện lên vẻ u buồn: "Mấy ngày trước, không biết nô tài nào đã bất cẩn đến mức cho chúng ăn thứ không nên ăn. Chỉ trong vài ngày, hầu hết cá trong ao đã chết, mà vẫn chưa tìm ra thủ phạm."

Văn Cảnh Đế: "Không có nô tài nào trong cung nhìn thấy sao?"

Quý phi lắc đầu một cái: "Không có. Vốn là thần thiếp cũng muốn tìm người điều tra, nhưng không có manh mối, đành phải bỏ cuộc."

Úc Nam Khanh nghe Quý phi phen này mở đường, ám chỉ Tiêu Kỳ Lăng không có chứng cứ, không khỏi có chút lo lắng.

Tiêu Kỳ Lăng cược rằng Văn Cảnh Đế không biết cô có để lại người sống sót hay không, chỉ cần Văn Cảnh Đế cảm thấy Tiêu Kỳ Lăng có lưu lại người sống, nếu tra hỏi ra điều gì, vô luận là Văn Cảnh Đế hay là Hoàng tử của hắn, không muốn để mất mặt,thì sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.

Hôm nay bị Quý phi như vậy xen vào, chức Lễ bộ Thượng thư chẳng phải là...?

Úc Nam Khanh lo lắng liếc nhìn Tiêu Kỳ Lăng, ánh mắt dò hỏi.

Tiêu Kỳ Lăng hướng nàng lắc đầu một cái.

Đúng như dự đón, Văn Cảnh Đế quả nhiên bị thuyết phục: "Úc Quốc...."

Hắn vừa mới mở miệng nói, một tiểu thái giám vội vả chạy vào dập đầu hành lễ, rồi sau đó ở bên tai Văn Cảnh Đế thấp giọng nói mấy câu.

Văn ảnh Đế nghe vậy đã hạ quyết tâm, nhìn về phía Tiêu Kỳ Lăng, tiểu thái giám tiếp tục thấp giọng nói: "Người đã bị giam, vừa vào đã gặp phải mấy vị đại nhân đang rời cung, tin tức đã lan truyền rồi."

Tiêu Kỳ Lăng lại thật sự để lại người sống, còn mang theo người đến để mọi người nhìn thấy sao?

Văn Cảnh Đế nắm chặt chén rượu, sát khí lạnh lẽo lóe lên trong đôi mắt đen láy.

Quý phi cũng giật mình trước vẻ mặt của Hoàng đế, vội vàng hỏi: "Bệ hạ, đã xảy ra chuyện gì?"

Văn Cảnh Đế hít một hơi thật sâu, cơ hồ là cắn răng gằn từng chữ nói: "Truyền khẩu dụ của trẫm, Công bộ Thượng thư Trần Hiền được điều đến Lễ bộ nhậm chức Lễ bộ Thượng thư, có hiệu lực ngay lập tức, Công bộ Thượng thư sẽ do..."

Văn Cảnh Đế liên tiếp đọc một loạt tên quan viên, mới đem việc thay đổi nhân sự công bố xong.

Tiếng nói vừa dứt, cả đại sảnh im lặng.

Ngoại trừ Tiêu Kỳ Lăng, không ai hiểu tại sao Văn Cảnh Đế lại đột nhiên thay đổi chủ ý, đặc biệt là người nhà Úc gia, những người đang mong đợi được thăng quan tấn tước. Cách nửa điện, Úc Nam Khanh vẫn thấy ánh mắt bọn họ như thiêu đốt khi nhìn chằm chằm vào mình.

Úc Nam Khanh không cam lòng yếu thế nhìn trở về.

Giống như là đang so tài vậy.

Nhìn nàng thì có lợi gì? Chuyện này cũng không phải là nàng quấy phá.

Nhìn thêm vài lần nữa, chức Lễ bộ Thượng thư có thể quay về trong phủ Quốc công không?

Nhìn một lúc, mắt Úc Nam Khanh cay xè, nàng quay người đi, không để ý đến đám người trong phủ Quốc công nữa.

Sau đó, nàng kéo tay áo Tiêu Kỳ Lăng, đôi mắt rũ xuống như là không tiếng động tố cáo: Điện hạ, bọn họ lại hung ta.

- Hết chương 17 -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com