Chương 3
"Miễn lễ." Tiêu Kỳ Tuấn nhíu mày nhìn Hải Đường đang bị đè trên băng ghế dài, cau mày hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Úc Nam Bác đã nắm được tình hình từ Úc Nam Nhu. Hắn bước lên đối với Thần Vương thi lễ một cái, cười khổ nói:
"Hôm nay vốn là mời Điện hạ tới phủ thưởng mai, không nghĩ tới lại để Điện hạ chứng kiến cảnh này. Tam muội nhà ta mấy ngày trước bị mất một chiếc trâm cài tóc, muốn cho nha hoàn kia xuống nước mò trâm. Trời lạnh thế này, Tứ muội vốn tốt bụng, không nỡ nhìn cảnh này xảy ra, nên hai người cãi nhau."
Sau khi Lý thị trở thành chánh thê, Úc Nam Bác trở thành đích tử của phủ Quốc công, trở thành Quốc công kế nhiệm không thể tranh cãi. Bởi vì thói quen tiêu xài rộng rãi và thân phận là bạn học của Thần Vương, hắn rất được lòng các công tử trong kinh thành.
Hơn nữa, hắn đã đỗ kỳ thi Hương, tuy không phải kỳ thi ở kinh thành, nhưng vài tháng nữa vẫn có thể tham gia kỳ thi ở kinh thành. Vì vậy, lời nói của hắn có ảnh hưởng rất lớn đối với Tiêu Kỳ Tuấn.
"Trời lạnh như vậy nếu nhảy xuống nước sẽ chết người, Thần Vương ca ca mau cứu tiểu nha hoàn kia đi!"
Một bên tiểu Quận chúa trong lòng không đành lòng, cũng có mấy người đi cùng lên tiếng bênh vực Hải Đường: "Ở nơi này mò trâm, ta thấy rõ ràng nàng ta đang muốn giết người! Dưới chân Thiên tử, dưới pháp luật của Đại Tề, sao phủ Quốc công lại có thể làm ra chuyện tày trời như vậy!"
"Bất quá chỉ là một cây trâm cài tóc, có cần phải ở thời tiết lạnh giá bức người nhảy xuống hồ mò vớt sao?"
Các vị hoàng thân quốc thích trong hoàng tộc cũng chen vào, ngươi một lời ta một lời. Tiêu Kỳ Tuấn hôm nay tới có ý lôi kéo Úc Nam Khanh, vốn không muốn gây khó dễ, giờ lại rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, cau mày bất mãn.
Cái cau mày này khác hẳn với cái cau mày ban đầu khi chứng kiến trò hề này. Úc Nam Bác là người đầu tiên nhận ra sự bất mãn của Tiêu Kỳ Tuấn, tim đập thình thịch. So với việc hợp tác với tứ muội bôi nhọ Úc Nam Khanh, hắn còn sợ chọc giận Tiêu Kỳ Tuấn hơn.
Trước khi mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn, Úc Nam Bác tiến lại gần Úc Nam Khanh và nhẹ nhàng nói: "Mọi người nói đều không sai. Trời lạnh như thế này để cho người xuống hồ quả thật là muốn lấy mạng người. Tam muội bất quá chỉ vì một cái trâm cài tóc. Sao muội không đưa ra giá, ta sẽ đền thay cho nha hoàn này."
Mấy vị tiểu Quận chúa đơn thuần, vốn đã đồng cảm với Hải Đường, nghe Úc Nam Bác nói vậy thì ánh mắt cũng sáng lên. "Úc huynh đúng là nghĩa khí! Khó trách chưa đến tuổi trưởng thành đã được Hoàng thúc coi trọng như vậy."
"Quả nhiên là trời cao có mắt! Ngươi không biết sao? Mấy ngày trước, Hoàng thúc đã ban đạo thánh chỉ, ban hôn cho Tam tiểu thư nhà họ Úc và Thái tử bị phế truất. Cuộc hôn nhân này thật sự rất thích hợp."
"Thái tử bị phế truất? Trữ Vương sao!" Những người xung quanh nghe thấy tên Thái tử bị phế truất đều rùng mình, ánh mắt tràn ngập vẻ đắc ý nhìn Úc Nam Khanh. "Vậy nàng thật đúng là đáng đời!"
Trầm Hương muốn lên tiếng bênh vực Úc Nam Khanh, nhưng Úc Nam Khanh đã kéo lấy tay nàng. Úc Nam Khanh bệnh nặng mới khỏi nên không thể gắng gượng được nhiều, nhưng Trầm Hương cũng bị nàng kéo lại, nhìn về phía nàng trong mắt tràn đầy ủy khuất.
Trầm Hương không chỉ tức giận vì chuyện Trữ Vương, mà còn vì số tiền Úc Nam Bác vừa đề nghị trả cho Hải Đường.
Đừng nói đến Úc Nam Bác, chẳng phải toàn bộ chi phí trong phủ Quốc công đều dựa vào của hồi môn của phu nhân nhà nàng cùng những tờ ngân phiếu những năm qua Kỷ gia vì Úc Nam Khanh đưa tới sao?
Hầu hết mấy món trang sức có thể đưa đến tay Úc Nam Khanh, nhưng toàn bộ ngân phiếu kia đều bị Úc Quốc công giữ lại, lấy lý do Úc Nam Khanh còn nhỏ tuổi.
Phủ Quốc công nhìn như có trăm năm công phủ vinh dự, bởi vì cuộc sống xa hoa phung phí, lại có một đại gia đình già trẻ phải nuôi, chỉ riêng Úc Quốc công đã có ba huynh đệ, mỗi người phía dưới lại có rất nhiều con.
Chỉ dựa vào một chức quan trong triều đình đơn giản là không đủ để nuôi sống một gia đình lớn như vậy. Ban đầu lão Quốc công cũng dựa trên hoàn cảnh thực tế buộc Úc Quốc công cưới Kỷ thị. Úc Bỉnh Nho dựa vào chế độ gia đình trị, giữ một chức vụ nhỏ trong Lễ Bộ, cuối cùng lên đến chức Lễ bộ Thị lang. Các mối quan hệ xã hội của ông đòi hỏi rất nhiều tiền.
Giống như việc Úc Nam Bác kết giao với Hoàng thân quốc thích dùng những ngân lượng kia, chỉ bằng bổng lộc ít ỏi của Úc quốc công, đừng nói mỗi tháng mấy lần, một tháng một lần cũng có thể làm cho bên trong phủ nghèo rớt mồng tơi rồi.
Giờ phút này, khi nghe Úc Nam Bác trơ tráo dùng tiền của Úc Nam Khanh để đền cho nàng một chiếc trâm cài tóc, Trầm Hương không thể nuốt trôi cơn giận. Nhưng rồi Úc Nam Khanh lắc đầu với cô, Trầm Hương sợ Úc Nam Khanh sẽ nổi giận, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục chịu đựng.
Sao Úc Nam Khanh lại không biết Trầm Hương đang nghĩ gì chứ?
Chẳng qua là đối diện không phải Quận chúa cũng là Thế tử, một tiểu nha hoàn như Trầm Hương làm sao có tư cách phản bác?
Cuối cùng, chính Tiêu Kỳ Tuấn là người ngắt lời họ. Hắn quay lại trách cứ vài câu, rồi nhìn Úc Nam Khanh với vẻ mặt phức tạp: "Úc Tam tiểu thư, chuyện này không bằng cho ta chút thể diện, theo lời Nam Bác nói thì dừng lại ở đây đi?"
Hoàng tử đều lên tiếng, Úc Nam Khanh đương nhiên cũng phải cho hắn ta chút thể diện. Huống chi giờ phút này tâm tình Úc Nam Khanh không tệ lắm, nàng tình nguyện phụng bồi đối với huynh muội diễn xuất. Nàng cung kính cúi chào Tiêu Kỳ Tuấn, rồi quay đầu lại nói: "Trầm Hương."
Trầm Hương tiến lên nửa bước: "Tiểu thư."
"Ngươi còn nhớ giá trị của chiếc trâm cài tóc này không?"
Tuy không muốn, nhưng Trầm Hương vẫn hướng Úc Nam Bác cung cung kính kính hành lễ, cất giọng trả lời: "Thưa Điện hạ và Nhị thiếu gia, khoảng chừng tám trăm lượng hoàng kim."
Các hoàng tử vừa mới phẫn nộ, cho rằng Úc Nam Khanh keo kiệt, liền há hốc mồm: "Tám trăm lượng hoàng kim?"
Tám trăm lượng hoàng kim trang sức, ngay cả với người trong hoàng tộc như bọn họ, cũng là chuyện hiếm thấy, phần nhiều là trưởng bối trong nhà mới có tư cách đeo. Có thể Úc Nam Khanh không chỉ sở hữu một chiếc trâm cài tóc như vậy, mà còn đeo nó một cách tùy tiện dù không phải trong ngày lễ hay dịp đặc biệt.
Tám trăm lượng hoàng kim có thể cho bọn họ đi tửu lầu uống bao nhiêu lần, hay thuê bao nhiêu màn trình diễn ở kỹ viện?
Bọn họ nhìn nhau không dám tin: "Một chiếc trâm cài tóc bị mất? Ngươi nói nó đáng giá tám trăm lượng hoàng kim sao?"
Trầm Hương đúng mực hướng bọn họ thi lễ một lần nữa: "Trâm ngọc của tiểu thư lúc vào phủ có Quốc công sai chuyên gia kiểm tra thực hư có ghi chép lại, tuyệt đối không có sai sót. Nếu chư vị quý nhân cho rằng nô tỳ nói bậy, cứ cử người xuống hồ vớt trâm, chỉ cần kiểm tra đơn giản là sẽ chứng minh được lời nô tỳ nói."
Những năm gần đây, phàm là đồ Kỷ gia đưa vào phủ Quốc công, Úc Quốc công cũng sẽ sai người cẩn thận kiểm tra thực hư. Rõ ràng là ông ta nhận quà vì lòng tốt, nhưng phải bày ra một bộ dáng cao cao tại thượng.
Đối với giá trị cây trâm, những người đứng xem náo nhiệt không thể nài nỉ Úc Nam Khanh tha cho nha hoàn kia. Giờ phút này khó khăn nhất là Úc Nam Bác đã ra mặt thay Hải Đường.
Úc Quốc công sủng ái Úc Nam Bác, bình thường không hạn chế chi tiêu của hắn, nhưng cũng không thể tùy tiện lấy ra tám trăm lượng hoàng kim.
Úc Nam Bác nhíu mày, liếc nhìn Úc Nam Nhu, người đã gây ra chuyện này, rồi bình tĩnh thu hồi ánh mắt. Hắn nói: "Tam muội của ta sắp gả cho Trữ vương rồi. Mẫu thân đã nhiều lần dặn dò phải tổ chức một hôn lễ long trọng cho nàng, khiến ta túng quẫn. Nếu muội muốn lấy lại chiếc trâm cài tóc bị mất, chờ thời tiết ấm lên một chút, ta tự mình trông coi người mò vớt trâm, muội thấy thế nào?"
Lời nay lập tức làm người xung quanh khen ngợi, ánh mắt vừa thưởng thức vừa ghen tị: "Úc Nhị lang thật hào phóng, ngay cả khi muội muội xuất giá cũng nguyện ý dùng của cải bản thân tiết kiệm được."
Úc Nam Bác chắp tay tỏ vẻ từ chối lịch sự, rồi quay sang Úc Nam Khanh: "Ý muội muội thế nào?"
Úc Nam Khanh vẫn cong môi, nhưng ánh mắt ấm áp đã hoàn toàn biến mất. Nàng đã đánh giá thấp sự trơ trẽn của Úc Nam Bác.
"Cho nên ca ca thì không muốn đưa tiền, lại không để cho muội trách phạt người làm?"
Úc Nam Bác nhíu mày. "Tam muội sao lại nói thế? Đợi khi thời tiết ấm lên, ta đã nói sẽ trông coi Hải Đường mò trâm."
Úc Nam Nhu ở bên cạnh quạt gió thổi lửa. "Thần Vương điện hạ đang ở đây. Dù Tam tỷ không tin tưởng chúng ta, chẳng lẽ còn không tin Thần Vương sao!"
Tiêu Kỳ Tuấn là Hoàng tử được sủng ái nhất, rất có thể sẽ được chỉ định làm Thái tử kế nhiệm. Úc Nam Nhu đang lợi dụng Thần Vương để gây áp lực cho Úc Nam Khanh. Nếu Úc Nam Khanh phản bác, lập tức bị buộc tội bất kính với hoàng quyền.
Úc Nam Nhu lên tiếng trước, mọi người cứ tưởng Úc Nam Khanh sẽ đáp ứng với đề nghị của Úc Nam Bác, nhưng Úc Nam Khanh đột nhiên cười khẽ.
Trong phủ Quốc công thế hệ này, Úc Nam Bác là người nổi danh nhất, muội muội của hắn là Úc Nam Nhu cũng được khen ngợi hết lời. Duy chỉ có Úc Nam Khanh, mỗi khi được nhắc đến, đều lắc đầu nói: "Không đề cập tới cũng được."
Trước đây, khi đến phủ Quốc công, tất cả bọn họ đều tránh né Úc Nam Khanh còn không kịp, thậm chí không thèm nhìn lấy một cái. Giờ phút này bởi vì tiếng cười kia hấp dẫn, lúc này mới quan sát Úc Nam Khanh lần nữa.
Da trắng như ngọc, tóc đen như lụa, khuôn mặt thanh tú được bao bọc bởi lớp lông cừu. Đôi mắt sáng màu, khóe mắt đỏ hoe vì gió thổi, có thể nói là động lòng người.
Bọn họ trước giờ vẫn cảm thấy Úc Nam Bác dáng dấp tuấn tú, Úc Nam Nhu xinh đẹp tuyệt trần, Úc Quốc công sủng ái Lý thị cả kinh thành đều biết, đương nhiên con của Lý thị là những người xuất chúng nhất phủ Quốc công.
Nhưng họ không ngờ rằng người đẹp nhất phủ Quốc công lại chính là Úc Nam Khanh, người mà họ từng khinh bỉ. Đôi mắt sáng trong của nàng mang vẻ đẹp thanh thoát, nhìn vào đó khiến người ta bất giác dịu giọng.
"Úc tứ tiểu thư lời này ta liền không thích nghe. Tỷ ngươi còn chưa nói gì mà ngươi đã gán cho nàng ấy cái tội lớn như vậy. Cẩn thận cả phủ Quốc công có thể bị liên lụy đấy," Vương thế tử trạc tuổi Úc Nam Bác không nhịn được mở miệng.
Úc Nam Nhu tuổi còn nhỏ, vừa nghe nói cả phủ Quốc cong sẽ bị liên lụy thì sắc mặt tái mét. Nàng kéo Úc Nam Bác sang một bên giải thích: "Ca ca, muội không có ý đó. Chẳng qua muội cảm thấy có Thần Vương ở đây, ca ca sẽ không nuốt lời."
Úc Nam Bác mím chặc môi trầm tư. Chuyện hôm nay bắt nguồn từ việc Úc Nam Nhu yêu cầu hắn dẫn Thần Vương và những người khác đến, muốn bôi xấu danh tiếng của Úc Nam Khanh. Nhưng hôm nay Úc Nam Khanh lại đứng đó bình an vô sự, thậm chí còn không hiểu sao lại nhận được sự đồng tình của mọi người, ngược lại hắn và Úc Nam Nhu lại ở thế bất lợi.
Hắn nhận ra hôm nay không phải thời cơ tốt, muốn nhanh chóng giải quyết ổn thỏa, nhưng giọng nói của Úc Nam Khanh lại vang lên trước.
"Muội rất cảm kích lòng tốt của huynh trưởng, nhưng muội vốn thiển cận, chỉ lo trước mắt. Muội lại sắp vào phủ Trữ Vương, trời ấm lên rồi thì ai mà biết được chuyện gì sẽ xảy ra chứ?"
"Nếu huynh không muốn thay nha hoàn này trả tiền, vậy thì cứ để nàng ta xuống nước mò trâm cài tóc đi."
Sắc mặt Úc Nam Bác cứng đờ. Hắn đã đi hết một vòng, suýt nữa thì chửi thề. Hắn không quan tâm đến tính mạng của Hải Đường, mà là lo lắng nếu tiếp tục nữa, sẽ dính đến chuyện Úc Nam Khanh rơi xuống nước.
Úc Nam Khanh nhìn hồ nước lạnh như băng, khóe môi nhếch lên cười: "Trầm Hương, cởi trói cho Hải Đường đi."
Trầm Hương nói "Vâng", bước tới, đầu tiên nới lỏng sợi dây thừng dày đang trói tay chân Hải Đường, sau đó gỡ miếng bịt miệng ra, đem người quỳ xuống trước mặt Úc Nam Khanh.
Hải Đường không nghĩ tới Úc Nam Khanh lại ra lệnh cho nàng xuống nước lấy lại trâm cài tóc. Nàng nhìn Úc Nam Nhu với vẻ cầu xin, nhưng Úc Nam Nhu tránh ánh mắt của nàng. Nhiều người như vậy, ngay cả Úc Nam Bá cũng không cứu được, Úc Nam Nhu có thể làm gì đây?
Hải Đường kinh hãi, lập tức quỳ xuống trước Úc Nam Khanh dập đầu: "Tam tiểu thư, van cầu người bỏ qua cho nô tỳ, van cầu người, van cầu người!"
Hoa mai ven hồ nở rộ, gió lạnh cuốn những cánh hoa mỏng manh rơi xuống hàng mi dài của Úc Nam Khanh, rồi rơi vào lòng bàn tay nàng.
Đôi môi đỏ mọng của Úc Nam Khanh mím chặt, nụ cười không chạm đến đáy mắt. Nàng nhìn Hải Đường đang quỳ trước mặt mình cầu xin tha thứ, rồi thốt ra những lời lạnh lùng: "Chủ tử của ngươi nói ngươi làm việc hấp tấp. Chuyện này coi như là bài học cho ngươi. Ta rơi xuống hồ còn chịu đựng nổi, ngươi chắc chắn cũng sẽ chịu được."
Hải Đường đang dập đầu liền cứng đờ, lần nữa nhìn về Úc Nam Nhu.
Úc Nam Nhu đưa lưng về phía nàng và bước sang một bên. Hải Đường nghiến răng, như thể đột nhiên tỉnh ngộ, quỳ xuống một bước: "Tam tiểu thư, hôm đó nô tỳ không hề hành động hấp tấp. Là Tứ tiểu thư sai nô tỳ đẩy người xuống nước để ngăn người kháng chỉ!"
Lời vừa nói ra, bốn phía đều kinh hãi.
Úc Nam Nhu mặt mày tái mét. Nàng nắm chặt khăn tay, chỉ vào Hải Đường mắng: "Tiện nô, ngươi dám hãm hại ta!"
Hải Đường lại dập đầu với Úc Nam Khanh. Nếu bị ném xuống nước, nàng chắc chắn sẽ chết. Nếu Úc Nam Khanh nguyện ý bảo vệ nàng, có lẽ vẫn còn một tia hy vọng.
Để chứng minh lòng trung thành, nàng ta sẵn sàng phản bội Úc Nam Nhu: "Tam tiểu thư, Tứ tiểu thư vẫn luôn bất hòa với người. Ngay cả thánh chỉ gả ngươi cho Trữ Vương cũng là do Tứ tiểu thư đề nghị với lão gia. Hôm đó lúc ban thánh chỉ, Tứ tiểu thư sợ người kháng chỉ gây chuyện nên đã âm thầm nháy mắt để cho nô tỳ động thủ. Sau khi người rơi xuống nước, chính nàng ta đã thay người tiếp chỉ, mọi người đều có thể làm chứng!"
Ánh mắt Úc Nam Khanh hơi nheo lại. Nàng biết thánh chỉ ban hôn là do phụ thân nàng vì thay Thánh thượng phân ưu chủ động cầu xin, lại không nghĩ tới trong chuyện này còn có phần của Úc Nam Nhu.
Kiếp trước, khi nàng đi thi khoa cử, Úc Nam Nhu đã thay nàng vào Trữ Vương phủ, thật đúng là không oan.
Úc Nam Khanh tiến lên nửa bước, hơi cúi người. Chiếc áo choàng lông cừu mềm mại của nàng tung bay trong gió, mang theo mùi thảo dược thoang thoảng: "Ngươi có biết hậu quả của việc vu khống chủ tử của mình không?"
"Tam tiểu thư, cầu người làm chủ cho nô tỳ! Lời nô tỳ nói đều là sự thật! Nếu không phải Tứ tiểu thư ra lệnh, dù có trăm mạng nô tỳ cũng không dám đẩy người xuống nước!"
Lời nói của Hải Đường khiến đám người phía sau Úc Nam Bác kinh hãi. Họ triệu tập mấy người hầu trong phủ Quốc công đến tra hỏi. Vốn tưởng rằng Úc Nam Khanh chỉ vô tình làm rơi trâm cài tóc, hóa ra Úc Nam Khanh thực sự đã rơi xuống nước!
Thủ phạm lại hết lần này đến lần khác còn làm bộ như người bị hại hướng bọn họ đòi công đạo.
Những vương công tử đệ này tuy có chút hư hỏng và ham chơi, nhưng không có nghĩa là họ không thấy được những trò lừa bịp như vậy, cũng không có nghĩa là họ dễ bị lừa!
"Úc Nam Nhu, ngươi thật độc ác! Nếu không phải Úc Tam tỷ cứ khăng khăng bắt nha hoàn này nói thật, thì tất cả chúng ta đã bị ngươi lừa rồi!"
"Khuy Bản Quận Chúa vẫn cảm thấy nàng ở phủ Quốc công bị ủy khuất. bây giờ nhìn lại, mẫu thân nàng trở thành Quốc công phu nhân, ai dám ở trong phủ làm khó nàng?"
Úc Nam Nhu thế đơn lực bạc, lời biện hộ của nàng nhanh chóng bị đám đông át đi.
Một cơn gió thoảng qua, mang theo hơi lạnh thấu xương. Úc Nam Khanh áp khăn tay lên môi, ho nhẹ hai tiếng, khuôn mặt trắng nõn như sứ lộ rõ vẻ không có tinh thần vì vừa mới vượt qua cơn bạo bệnh.
Một tiểu công chúa không chịu nổi cảnh tượng này, đề nghị: "Úc Tam tỷ, ngươi vẫn chưa khỏi hẳn, liền về phòng trước đi. Nơi này có chúng ta, nhất định sẽ đòi lại công bằng cho ngươi."
"Điện hạ, chuyện này có nhiều điểm đáng ngờ. Chỉ bằng lời khai một chiều của nha hoàn cũng không thể chứng minh được là do muội muội ta ra lệnh. Nếu thật sự là muội muội của ta làm, tại sao ngay từ đầu lại dẫn Hải Đường đến chỗ Tam muội? Chúng ta cần phải điều tra thêm," Úc Nam Bác cố nén cơn hoảng loạn hướng Tiêu Kỳ Tuấn đề nghị.
Dù sao thì đây cũng là chuyện hậu viện trong phủ Quốc công. Dù những người khác có thân phận tôn quý đi nữa cũng không có quyền can thiệp vào chuyện hậu viện của người khác. Tiêu Kỳ Tuấn nhìn Úc Nam Khanh, như thể đang hỏi ý kiến người bị hại.
Úc Nam Khanh cũng không có ý định làm gì Úc Nam Nhu hay Hải Đường, chỉ cần trước khi nàng rời phủ Quốc công bọn họ không sinh sự là được.
Huống chi, chuyện hôm nay đủ để hủy hoại hoàn toàn hình tượng mà Úc Nam Nhu đã dày công vun đắp. Chỉ trong vòng nửa ngày, tin tức về âm mưu sát hại tỷ tỷ của Úc Nam Nhu sẽ lan truyền khắp kinh thành.
Sau này dù điều tra ra kết quả như thế nào, cũng sẽ không có người để ý, phủ Quốc công càng vì Úc Nam Nhu biện minh, người xem kịch lại càng đứng về phía nàng.
Vậy là đủ rồi.
Úc Nam Khanh cúi đầu chào Tiêu Kỳ Tuấn: "Điện hạ, chuyện này cứ giao cho huynh trưởng ta điều tra đi, huynh trưởng trạch tâm nhân hậu, nhất định sẽ thay ta đòi một cái công đạo."
Úc Nam Bác vốn quen nghe người ngoài khen ngợi như vậy, giờ phút này không thể cười nổi. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, nhưng hắn vẫn cố gắng mỉm cười: "Tam muội yên tâm."
Chuyện này cuối cùng cũng đến tai Úc Quốc công. Tiếp theo thì nhìn phụ thân hắn vì yêu thích con gái, nguyện ý thỏa hiệp bao nhiêu. Úc Nam Khanh xoay người, thở dài một hơi rồi nói với Trầm Hương: "Chúng ta về thôi."
Nhưng vừa đến cửa Bích Lan Hiên, nàng nghe thấy tiếng bước chân phía sau: "Nam Khanh"
Úc Nam Khanh quay lại và thấy Tiêu Kỳ Tuấn đang sải bước chạy tới. Vị Hoàng tử thường ngày được mọi người vây quanh, giờ chỉ có một người hầu đi theo, rõ ràng là đang cố gắng tránh sự chú ý.
"Điện hạ còn có chuyện gì sao?" Úc Nam Khanh lại cúi đầu, đầu gối cũng ê ẩm.
"Bổn vương biết hôn ước kia đã khiến ngươi chịu ủy khuất," Tiêu Kỳ Tuấn im lặng một lát, giọng nói vừa quyến luyến vừa bất lực. "Chờ sau khi ngươi vào phủ Trữ Vương, bổn vương nhất định sẽ tìm cách cứu ngươi."
Úc Nam Khanh ngước mắt lên, lần nữa xem kỹ Tiêu Kỳ Tuấn. Tiêu Kỳ Tuấn là hoàng tử thân tín với phủ Quốc công, nàng trước kia thi cử cũng là vì đưa vào làm môn hạ Tiêu Kỳ Tuấn, nên đương nhiên hai người đã từng có quan hệ qua lại.
Kiếp trước, nghe được những lời này, nàng cảm thấy Tiêu Kỳ Tuấn lễ hiền hạ sĩ, cảm kích không thôi. Nhưng đáng tiếc, Úc Nam Khanh đã chứng kiến bộ mặt thật của Tiêu Kỳ Tuấn, giờ phút này chỉ cảm thấy ồn ào vạn phần.
Điều này khiến nàng cúi đầu, nhưng trong mắt Tiêu Kỳ Tuấn, đó lại hiện lên như những nỗi oán hận bị kìm nén của Úc Nam Khanh, một cảnh tượng khá đáng thương.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Kỳ Tuấn thấy Úc Nam Khanh yếu đuối như vậy. Trong lòng hắn dâng lên một cảm xúc dâng trào, vô thức tiến lên một bước, nhẹ nhàng an ủi: "Ngươi ở lại phủ Trữ Vương chờ ta, bổn vương nhất định sẽ mang ngươi ra ngoài."
Lời này, Úc Nam Khanh tin hắn.
Bởi vì kiếp trước, Tiêu Kỳ Tuấn đã từng lén lút ngoại tình với tân nương Úc Nam Nhu, sống lâu hơn Trữ Vương, rồi lại trơ tráo đưa Úc Nam Nhu về phủ của mình.
Úc Nam Khanh mỉm cười, làn gió mát rượi làm khóe mắt nàng càng thêm quyến rũ, như một thoáng xuân sắc: "Điện hạ sợ rằng có chỗ hiểu lầm, ta cũng không cảm thấy Trữ vương phủ là một chỗ xấu xa gì."
Tiêu Kỳ Tuấn sững sờ, dường như không thể hiểu nổi lời Úc Nam Khanh, thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ liệu Trữ Vương mà Úc Nam Khanh sắp gả cho có phải là Thái tử bị phế truất mà hắn quen thuộc kia, kẻ khi mà độc phát thì sẽ phát điên hay không.
"Nam Khanh, lời nói như vậy chớ nói lung tung. Bổn vương sẽ hiểu lầm."
Giọng điệu của Tiêu Kỳ Tuấn trở lại dịu dàng ấm áp như thường lệ: "Trước đây chúng ta chẳng phải rất hợp nhau sao? Hay là ngươi đang trách ta vừa rồi không có xử lý Úc Nam Nhu?"
Những lần tiếp xúc trước đây của họ quả thực rất dễ chịu. Hoàng quyền tranh đấu phải có sự thu phục lòng người, vô luận là chiến công hành chính hay là đánh giặc, tiền bạc vẫn là yếu tố thiết yếu. Tiêu Kỳ Tuấn nhìn trúng tài sản Kỷ gia, muốn đem Kỷ gia lên cùng chiếc thuyền trong cuộc chiến đoạt ngai vàng. Đối với Úc Nam Khanh cũng chủ động tháo xuống dáng vẻ oai nghiêm của một vị Hoàng tử, tỏ vẻ thân cận nàng.
Kiếp trước nàng đã bị vẻ ngoài này của Tiêu Kỳ Tuấn lừa gạt.
Úc Nam Khanh lắc đầu: "Chuyện của Tứ muội, phủ Quốc công sẽ xử lý, Điện hạ không tiện nhúng tay."
Tiêu Kỳ Tuấn: "Vậy ngươi vì sao còn..."
"Ta tự nguyện gả cho Trữ Vương," Úc Nam Khanh ngắt lời Tiêu Kỳ Tuấn.
Tiêu Kỳ Tuấn sắc mặt lạnh xuống: "Bổn vương đã nói rồi, những lời nói đùa như vậy không thể chấp nhận được."
Ánh mắt hai người chạm nhau, khóe môi Úc Nam Khanh cong lên thành một nụ cười rạng rỡ nhưng kín đáo: "Mấy năm trước, ta đã thoáng thấy Trữ Vương trên phố Trường An, và ta đã phải lòng chàng. Điện hạ là người ta từng gặp có địa vị giống Trữ Vương nhất. Những lần tiếp xúc trước đây của ta với Điện hạ cũng chỉ là để học hỏi chút khí phách anh hùng của Trữ Vương từ ngài."
Úc Nam Khanh nhìn Tiêu Kỳ Tuấn mím chặt môi, rồi giáng một đòn chí mạng: "Ta đã ngưỡng mộ Trữ Vương từ lâu, không phải là chàng thì không được."
Tác giả có lời muốn nói:
Đơn vị tiền tệ được sử dụng trong truyện này 1 lượng hoàng kim = 10 lượng bạc, và 1 lượng bạc = 1000 nhân dân tệ theo tiền tệ hiện đại.
-Hết chương 3-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com