Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

Một ngày trước hôn lễ, Trữ Vương đưa sính lễ đến phủ Úc Quốc công.

Đây vốn là hôn nhân xung hỉ, vốn là phải cử hành tam thư lục lễ đều bị lược giản đi, phủ Quốc công đương nhiên không dám có dị nghị, Úc Nam Khanh cũng không dám ôm mong đợi gì.

Dẫu sao kiếp trước sính lễ cho Úc Nam Nhu cũng chỉ có le que vài hộp quà, phần lớn là trong cung dựa theo việc Hoàng tử lấy vợ ban thưởng.

Hoàng tử Đại Tề lập gia đình, theo thông lệ, lúc đưa sính lễ cần phải có một người ca xướng . Người ca xướng hát càng lâu thì càng thể hiện sự tôn trọng đối với tân nương. Danh sách sính lễ của Trữ Vương mất gần nửa nén hương để công bố, khiến những người đến phủ Quốc công xem cảnh tượng này đều kinh ngạc đến ngây người.

Không chỉ có như vậy, những vật phẩm chủ yếu trong sính lễ không phải là chăn ga gối đệm và đồ nội thất thông thường, hầu như tất cả đều đã được thay thế bằng những món trân phẩm lớn, chẳng hạn như nhẫn ngón tay cái bằng ngọc bích tráng men hình phượng hoàng, bình phong ngọc bích khắc hình rồng, hạc và các hình tượng khác, chưa kể đến rất nhiều cổ vật và tranh vẽ quý hiếm.

Tất nhiên, hoàng gia sẽ không dùng đồ giả để cho đủ số lượng. Giữa những ánh mắt khó tin của mọi người, vị thái giám đã đọc xong danh sách lễ vật, dùng phất trần quét qua một cái, vượt qua phía trước Úc Quốc công, đi thẳng tới trước mặt Úc Nam Khanh.

"Trữ Vương điện hạ cố ý phân phó, những lễ vật này phải đích thân giao cho Úc cô nương." Thái giám mỉm cười hiền hậu, cung kính đem danh sách lễ vật đưa tới. "Nếu Úc cô nương cảm thấy không có vấn đề gì, chúng ta trở về hướng Điện hạ phục mệnh."

Úc Nam Khanh nhận danh sách lễ vật, hỏi thái giám: "Làm phiền công công. Xin hỏi Trữ Vương điện hạ có khỏe không?"

Lời này của nàng đã hỏi thay lòng tất cả mọi người ở đây, không phải nói Trữ Vương chắc chắn sống không được lâu sao? Cho dù người có tỉnh lại, cũng nên là điên điên khùng khùng khùng giết người uống máu, làm sao còn có thể tự mình phân phó sính lễ.

Vị thái giám cười híp mắt nói: "Những sính lễ này đều là do Hoàng hậu nương nương để lại cho Điện hạ. Mọi việc đều được làm theo đúng lễ nghi. Xin Úc cô nương hãy yên tâm nhận lấy."

Hắn tránh nhắc đến bệnh tình của Trữ Vương. Mọi người ở đây đều rất tinh tường, họ dễ dàng hiểu được ẩn ý.

Lễ, cô cứ nhận lấy.

Người, dù sao thì cũng là như vậy.

"Đa tạ công công." Úc Nam Khanh kéo chặt chiếc áo choàng lông cáo trắng, ra hiệu cho Trầm Hương đưa cho nàng một túi kim hạt. Giọng nói nhẹ nhàng, thanh thoát của nàng lộ vẻ suy nhược, như thể chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể vỡ tan.

Nhìn Úc Nam Khanh như vậy, mọi người Trữ Vương phủ đi theo thái giám không khỏi có chút tiếc nuối: Vương phi của họ là người yếu ớt như vậy, người như vậy có thể sống ở Trữ Vương phủ mấy ngày?

Úc Nam Khanh hiển nhiên không ngại những người khác đang suy nghĩ gì. Bên ngoài lạnh như vậy, tiếp tục ở lại chỉ sợ lại phải qua loa đối phó với một đám tâng bốc giả tạo. Ngay sau khi nghi lễ kết thúc, liền mang theo Trầm Hương trở về Bích Lan Hiên.

Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, Úc Nam Khanh đã bị đánh thức để mặc lễ phục và chải chuốt. Nàng miễn cưỡng nhắm mắt lại, mặc cho các ma ma phía sau tùy ý muốn làm gì thì làm. Từng lớp áo cưới đỏ rực được khoác lên người nàng, những lễ phục cầu kỳ nặng trĩu.

Úc Nam Khanh nhìn mình trong gương, cuối cùng cũng cảm nhận được sự chân thực khi sắp xuất giá.

Mái tóc đen nhánh của nàng được búi cao, đội vương miện phượng hoàng tinh xảo, điểm xuyết thêm trâm cài tóc phượng hoàng với những món trang sức bằng vàng lấp lánh. Khi nàng mặc xong hỉ phục, ánh sáng ban mai đã rực rỡ.

Giờ lành ngồi kiệu hoa vẫn còn xa, bà mối đề nghị: "Tam tiểu thư, cô có muốn lên tiền sảnh bái kiến ​​Quốc công không?"

Úc Nam Khanh không ngẩng đầu lên: "Không phải lát nữa ta cũng phải đi sao?"

Bà mối nghẹn lời. Bà đã từng trang điểm cho rất nhiều tiểu thư của các quan lại và quý tộc, mỗi lần thành hôn đều phải tiễn biệt gia đình trong nước mắt. Đây là lần đầu tiên bà gặp phải một tân nương máu lạnh như vậy.

Nhưng bà cũng từng nghe đồn về tính tình thất thường của Úc Tam tiểu thư, trong lòng chỉ cảm thấy buồn cười. Ở nhà mẹ cũng có thái độ như vậy, đến lúc gả vào Trữ Vương phủ thì ra sao? Chắc ngay cả tối nay cũng không qua khỏi.

Úc Nam Khanh không thích ánh mắt kia của bà mối, bèn nháy mắt với Kỷ ma ma. Bên trong nhanh chóng trở nên yên tĩnh.

Kỷ ma ma là nha hoàn bồi gả của Kỷ thị, cũng coi như nhìn Úc Nam Khanh lớn lên. Hôm nay Kỷ thị đã qua đời, Kỷ ma ma nhìn bộ lễ phục đỏ của Úc Nam Khanh, kêu một tiếng: "Tiểu thư."

Úc Nam Khanh đang cúi đầu đùa giỡn với vạt áo cưới, nghe thấy vậy liền quay đầu lại. "Ma ma là muốn ta đến từ đường gặp mẫu thân một lần phải không?"

Kỷ ma ma còn chưa nghĩ tới chuyện này: "Tiểu thư muốn đi sao?"

"Không nên để mẫu thân phiền lòng vì ta." Úc Nam Khanh lắc đầu, giọng nói có chút mơ hồ. "Nếu như còn có thể về lại phủ Quốc công, ta sẽ đi từ đường hướng mẫu thân xin tội."

Hốc mắt Kỷ ma ma phút chốc liền đỏ. "Tiểu thư..."

"Ai, vào ngày vui thế này sao ma ma lại khóc? Ta chỉ là chán phủ Quốc công, muốn đổi một nơi để hưởng thụ một chút thân phận cao quý hơn trấn áp phụ thân ta mà thôi." Úc Nam Khanh mỉm cười trấn an Kỷ ma ma. "Ngươi mới vừa muốn cùng ta nói gì?"

Kỷ ma ma lấy khăn tay lau nước mắt, cúi người lại gần, ở bên tai Úc Nam Khanh thấp giọng dặn dò mấy câu có liên quan đến chuyện động phòng.

Tuy Úc Nam Khanh đã sống qua một đời, nhưng nàng chưa từng trải qua chuyện vợ chồng, ngay cả khuôn mặt điềm tĩnh thường ngày cũng không khỏi đỏ bừng.

Kỷ ma ma lo lắng nàng bị ủy khuất, đang muốn giải thích cặn kẽ một lần, Úc Nam Khanh vội vàng cắt lời: "Ma ma, ta hiểu rồi."

Kỷ ma ma: "Tiểu thư, Trữ Vương là một kẻ hung ác, trên giường..."

"Ma ma," Úc Nam Khanh đành phải ngắt lời, cố gắng giữ bình tĩnh: "Ta thật sự hiểu rồi."

Kỷ ma ma nửa tin nửa ngờ, bên ngoài viện truyền tới tiếng người náo nhiệt, báo hiệu giờ lành đã đến, bà cũng không có cách nào nói rõ nữa, vì vậy nhét vào tay Trầm Hương mấy quyển sách, thấp giọng dặn dò.

Sau khi đến gặp Úc Quốc công ở tiền sảnh, nàng đội khăn che đầu, đập vào mắt đều là màu đỏ. Giữa tiếng pháo nổ rộn ràng, Úc Nam Khanh bước lên kiệu hoa hướng về phủ Trữ Vương.

So với không khí tưng bừng ở phủ Quốc công, bên ngoài phủ Trữ Vương khá vắng vẻ. Rõ ràng đã dán chữ Hỷ màu đỏ, đèn lồng màu đỏ cũng được treo, ngay cả sư tử đá bên ngoài phủ cũng khoác lên mình quan phục màu đỏ, nhưng chẳng biết tại sao, luôn cảm thấy thiếu đi một cảm giác hân hoan.

Dẫu sao khắp kinh thành ai dám liều mạng đến bên ngoài phủ Trữ Vương xem náo nhiệt?

Biết đâu đến lúc đó náo nhiệt không nhìn được, mạng nhỏ cũng không còn.

Úc Nam Khanh cũng là dựa vào động tĩnh bên ngoài kiệu hoa phán đoán khoảng cách đến phủ Trữ Vương. Một trăm hai mươi tám rương của hồi môn đi theo mười sáu kiệu lớn dọc theo phố Trường An, vòng quanh hoàng thành, cuối cùng mới vào Trữ Vương phủ.

Sau khi xuống kiệu, Trữ Vương vẫn chưa xuất hiện. Mấy bà mối đỡ Úc Nam Khanh vào chỗ bái đường. Khi bước qua ngưỡng cửa, Úc Nam Khanh như thoáng thấy một góc đỏ khác, nhưng nó chỉ thoáng qua rồi nhanh chóng biến mất.

Nàng nghiêng đầu, cố gắng nhìn rõ qua tấm lụa đỏ, đáng tiếc tấm lụa đỏ che khuất hoàn toàn, cái gì cũng không thể nhìn thấy.

Đến giờ lành bái đường, bà mối đem một dải băng đỏ đưa cho Úc Nam Khanh, đầu còn lại được thay thế bằng một thứ gì đó khác. Toàn bộ hỉ đường không có một chút náo nhiệt nào, an tĩnh quỷ dị đến lạ thường.

Úc Nam Khanh khom người hành lễ, vừa nhìn các Hoàng tử của Văn Cảnh Đế qua một lần, cũng không tìm thấy người bái đường cùng nàng. Chỉ còn một khả năng duy nhất...nàng bái đường với một con gà trống được bế gần đó.

Úc Nam Khanh sắc mặt phức tạp. Khi người chủ trì lễ hô to "Phu thê giao bái", nàng hít một hơi thật sâu rồi cuối cùng cũng cúi đầu thật sâu.

Sau buổi bái đường, còn không chờ Úc Nam Khanh cầm dây đỏ bị dắt đi, bên ngoài truyền tới một tiếng hô to chói tai: "Lễ vật Bệ hạ ban thưởng đến"

Giọng nói vừa dứt, mọi người xung quanh liền quỳ rạp xuống đất. Thái giám đọc lễ vật của Hoàng đế ban thưởng mất gần nửa nén hương. Nghe nói Hoàng đế rất cưng chiều Trữ Vương, coi như bởi vì Trữ Vương bị bệnh điên nên mới nhẫn tâm phế truất ngôi vị Thái tử, hắn vẫn ban cho Trữ Vương phủ đệ tốt nhất và không ngừng ban thưởng.

Úc Nam Khanh chỉ nghe lỏm được vài lời, ban thưởng đều là những món trân phẩm bình thường, cũng không có tính thực dụng như hoàng kim bạc trắng. Nàng biết kiếp trước, Hoàng đế ban thưởng cho Thần Vương đều là bạc, không giống như những món đồ mang dấu ấn hoàng gia và không thể mua bán này.

Xem ra Trữ Vương phủ đang gặp khó khăn hơn nàng tưởng.

Nàng thậm chí còn không biết danh sách quà tặng được trao cho ai. Úc Nam Khanh sau khi đứng dậy liền bị đưa vào phòng tân hôn. Nàng ngoan ngoãn ngồi trên giường mấy canh giờ, nhưng Trữ Vương vẫn chưa xuất hiện. Nàng cũng chỉ có thể đợi từ sau giờ Ngọ đến khi màn đêm buông xuống.

Lò than bên trong phòng cũng không ấm áp như ở Bích Lan Hiên. Không biết qua bao lâu, Úc Nam Khanh xoa xoa những đốt ngón tay lạnh cóng. Cuối cùng, tiếng gõ cửa vang lên.

Mấy nha hoàn đem mấy đĩa thức ăn bày đến trên bàn, hướng Úc Nam Khanh hành lễ: "Vương phi, mời dùng bữa."

Úc Nam Khanh không hề có ý định gây khó dễ cho đám nha hoàn này, nhưng việc ngồi cứng đờ cả buổi chiều đã khiến tính tình nàng trở nên cáu kỉnh. "Trữ Vương còn chưa nói khăn tân nương đội trên đầu này nên xử trí như thế nào."

"Trữ Vương không có phân phó, nô tỳ hầu hạ Vương phi dùng bữa có được không?"

Nha hoàn đem Úc Nam Khanh đỡ đến bên cạnh bàn ngồi xuống, vừa cầm bát đũa lên thì bị Úc Nam Khanh ngăn lại: "Đều lui ra đi, đem nha hoàn của ta qua đây."

Nha hoàn động tác dừng một chút, rồi đồng thanh "Vâng" một tiếng, rồi rời đi.

Người vừa đi, Úc Nam Khanh đã vén tấm khăn che mặt lên. Cả căn phòng ngập tràn sắc đỏ, ngay cả bát đũa trên bàn cũng đều là màu đỏ.

Thức ăn còn bốc hơi nóng, rõ ràng là vừa mới nấu xong. Úc Nam Khanh xoa xoa cái cổ cứng đơ, thở dài một hơi.

Không gặp được Trữ vương cũng tốt, ít nhất thì nơi này cũng yên bình.

Nàng múc chén cháo gà, liếc nhìn sang bên cạnh, ánh mắt nàng dừng lại ở mấy cuốn sách nhỏ trên bàn. Định giết thời gian, nàng rút ra một quyển để đọc.

Vốn là tiện tay đọc giải khuây, không biết là vận khí quá tốt, hay là một đống sách kia đều là thể loại này, cuốn đầu tiên nàng mở ra là một bức tranh hai người dính chặt vào nhau được minh họa sống động.

Úc Nam Khanh vừa được Kỷ ma ma chỉ bảo vài câu trước khi ngồi vào kiệu hoa, giờ nhìn những hình minh họa trực quan hơn, khí huyết trực tiếp dâng trào.

Kiếp trước, nàng chưa từng tiếp xúc qua loại sách này, chưa từng nghĩ bên trong được vẽ không hề thua kém các họa sĩ nổi danh. Vô luận là tư thế của hai người hay là những lúc va chạm quần áo bị vén lên có nếp gấp nhăn, thậm chí ngay cả biểu tình nhắm mắt hưởng thụ cũng chân thực đến bất ngờ.

Ba

Úc Nam Khanh khép cuốn sách lại, đôi tay vốn cứng đờ vì lạnh giờ đã hơi toát mồ hôi.

Vừa nắm chặt tay, chỉ nghe hai tiếng chuông vang lên, tiếp theo là ngoài viện truyền đến tiếng đao kiếm va chạm. Một cơn gió mạnh thổi tung cửa sổ, một tia chớp màu tím thẫm xé toạc bầu trời đêm tĩnh lặng, chiếu sáng đám thích khách ẩn núp trên mái nhà.

Trầm Hương hốt hoảng chạy vào: "Tiểu thư, tiểu thư! Bên ngoài có một đám thích khách kéo tới, đang đánh nhau ngoài kia!"

Úc Nam Khanh đột nhiên đứng dậy, mũ phượng rung rinh, trâm cài tóc kêu leng keng. "Lại có thích khách?"

Nàng rất nhanh tỉnh táo lại: "Ngươi thám thính được nơi ở của Trữ vương chưa?"

"Vẫn chưa..." Trầm Hương cuống cuồng. Thấy Úc Nam Khanh trước tiên không chạy thoát thân mà còn lo lắng cho Trữ Vương sắp chết kia, gấp đến độ sắp khóc đến nơi. "Tiểu thư, ngươi chẳng lẽ còn muốn đi cứu Trữ Vương sao?"

"Trữ Vương bị ám sát ngay đêm tân hôn, Trữ Vương phi thì không rõ tung tích. Ngươi cảm thấy ta là người mang tới thay đổi trong phủ Trữ Vương, sẽ không trở thành đối tượng hoài nghi đầu tiên sao?" Giọng điệu của Úc Nam Khanh rõ ràng cho thấy nàng đang ở thế bất lợi, nhưng giọng nói lại dịu dàng như nước.

Nàng chưa nói với Trầm Hương một điều: nàng nghi ngờ âm mưu ám sát xuất phát từ trong cung.

Tục ngữ có câu, hổ dữ không ăn thịt con. Nếu Úc Nam Khanh chưa từng trải qua kiếp trước, có lẽ nàng sẽ cảm thấy Thánh thượng quá mức tàn nhẫn. Tước ngôi Thái tử của Trữ Vương vẫn chưa đủ, còn phải đuổi cùng giết tận.

Có thể Trữ Vương không phải con ruột của Hoàng đế. Chuyện này ở kiếp trước Úc Nam Khanh cũng là từ trong miệng Tiêu Kỳ Tuấn lúc say rượu mới biết được.

Văn Cảnh Đế cũng không phải là danh chính ngôn thuận thừa kế ngai vàng, ông là Hoàng đệ của vị Hoàng đế tiền nhiệm, Vũ Tuyên Đế và được Hoàng hậu nuôi dưỡng từ nhỏ. Vũ Tuyên Đế lúc còn là Thái tử đã lập nhiều chiến công hiển hách. Sau khi lên ngôi, quân Hung Nô đã ồ ạt xâm lược. Vũ Tuyên Đế đã ngự giá thân chinh, một đường kiêu dũng thu phục mười bốn thành trì, thậm chí đối với Hung Nô thừa thắng truy kích, đem Hung Nô bức lui ngàn dặm.

Trong trận chiến đó, Vũ Tuyên Đế đã bị trọng thương ở Hạ Lan Tuyết Lĩnh. Hạ Lan Tuyết Lĩnh quanh năm phủ đầy tuyết, khí hậu khắc nghiệt, khiến vết thương của ông ngày càng nhiễm trùng và khó lành, cuối cùng ông đã băng hà.

Trước khi Vũ Tuyên Đế qua đời, Hoàng hậu đã hạ sinh một Hoàng tử. Khi biết được điều này, Vũ Tuyên Đế đang lúc lâm chung đã lập làm Thái tử và trao cho Hoàng hậu quyền cai quản đất nước.

Có thể Vũ Tuyên Đế chinh chiến một đời, vạn lần không nghĩ tới sau khi ông qua đời, Hoàng đệ của mình sẽ mượn cơ hội đoạt quyền khống chế triều đình, lại lấy lý do Thái tử còn nhỏ, lên ngôi làm Hoàng đế.

Dưới áp lực của hoàng tộc và triều thần, Văn Cảnh Đế tìm kiếm một lý do chính đáng để danh chính ngôn thuận cướp ngôi vua, liền y theo di chúc của Vũ Tuyên Đế, tiếp tục đem con của Vũ Tuyên Đế lập làm Thái tử, cũng chính là Trữ Vương bây giờ.

Trừ ngôi vị Thái tử, lúc đó Hoàng hậu cũng như cũ ngồi vững Hậu vị. Trong cuộc tranh giành hoàng quyền, điều duy nhất đã thay đổi là Hoàng đế đang ngự trên ngai vàng.

Ba năm trước, ngay sau khi Hoàng hậu băng hà, Trữ Vương lúc đó là Thái tử, đã bị đầu độc. Có tin đồn rằng lúc độc phát Trữ Vương mất hết ý thức, buộc phải giết người uống máu để giải độc. Trữ Vương mỗi lần độc phát đều giết người, khiến danh tiếng sụt giảm nghiêm trọng. Mãi đến sáu tháng trước, Văn Cảnh Đế cuối cùng không thể bỏ qua sự phản đối của triều thần, miễn cưỡng phế Trữ Vương khỏi vị trí Thái tử.

Đồng thời, Văn Cảnh Đế vì để không bị người khác lên án, luôn tỏ ra hắn đối với Trữ Vương vô cùng quan tâm, từ triều thần trăm lần chọn vạn lần chọn, cuối cùng chọn trúng Úc Nam Khanh vì Trữ Vương xung hỉ.

Tiếng đao kiếm va chạm bên ngoài không ngừng vang lên, Úc Nam Khanh không khỏi có chút nhức đầu. Nếu kẻ ám sát là vị kia trong cung hoặc phe phái của một Hoàng tử khác. Nếu nàng chạy trốn, chắc chắn nàng sẽ trở thành vật tế thần để che giấu chuyện này.

Nhưng nếu không phải là người có liên quan đến hoàng quyền thì sao?

Nếu không phải người có liên quan đến hoàng quyền, nếu là người trước đây Trữ Vương đắc tội hiện tại tìm tới báo thù, coi như nàng chạy, cũng có thể bị người đến trả thù bắt đi.

Trốn hay không trốn?

"Tiểu thư, chúng ta phải làm sao?" Giọng nói của Trầm Hương kéo Úc Nam Khanh trở về thực tại.

Úc Nam Khanh hỏi nàng: "Nếu ngươi không biết chỗ ở của Trữ Vương, vậy ngươi có biết mấy rương của hồi môn để ở nơi nào không?"

Trầm Hương đáp: "Vâng, vâng, sau khi của hồi môn của tiểu thư được mang vào, nó được cất giữ trong một sân riêng ở tiền viện. Có lẽ đó là kho nội vụ của Trữ Vương."

Úc Nam Khanh tháo chiếc mũ phượng hoàng nặng nề xuống. Nghe thấy tiếng đánh nhau ngày càng dữ dội bên ngoài, nàng không kịp thay quần áo, kéo lấy cánh tay của Trầm Hương bước nhanh ra ngoài: "Dẫn ta đến sân có của hồi môn."

Từng trải qua gian khổ của kiếp trước, Úc Nam Khanh hiểu rõ tầm quan trọng của tiền bạc. Nếu có thể thuận lợi lấy được ngân phiếu, nàng sẽ rời khỏi Trữ Vương phủ. Nếu không lấy được, nàng chỉ còn cách đánh cược mạng sống trong phủ này.

Trữ Vương phủ so với trong tưởng tượng của Úc Nam Khanh lớn hơn rất nhiều. Hai người mất thời gian một nén hương để lẻn từ hậu viện ra tiền viện. Dọc đường đi không biết từ chỗ nào ánh lên ánh sáng đao kiếm lên trên tường. Trong phủ Trữ Vương, bốn phương tám hướng đều là thích khách, càng đến gần tiền viện, thi thể trên đất càng nhiều.

Úc Nam Khanh kiếp trước đã chứng kiến ​​vô số cái chết trên chiến trường, trước cảnh tượng này, vẫn tương đối bình tĩnh. Nhưng khi Trầm Hương đến tiền viện không nhịn được liền nôn mửa.

"Ta đi lấy ngân phiếu, ngươi ở chỗ này chờ ta " Úc Nam Khanh không có miễn cưỡng Trầm Hương, đem người giấu sau một hòn non bộ.

Trầm Hương kéo vạt áo nàng, nước mắt lưng tròng, nói lời từ biệt: "Nếu sau khi lấy được ngân phiếu mà không có thích khách, tiểu thư liền đi trước đi, ta không sợ chết."

Úc Nam Khanh cúi đầu, bất đắc dĩ nói: "Nếu không sợ chết, sao tay ngươi lại run?"

Tay Trầm Hương càng run dữ dội hơn, nàng nức nở: "Ta không thể liên lụy đến tiểu thư."

Úc Nam Khanh gạt tay nàng ra, quay người đi về phía chỗ cất của hồi môn. Nàng không có thời gian ở chỗ này an ủi Trầm Hương. Coi như nàng có thể thuận lợi mở rương của hồi môn, ước chừng một trăm hai mươi tám thùng, muốn tìm chính xác rương đựng ngân phiếu hoặc là vàng bạc không khác gì mò kim đáy biển

Nàng không do dự nữa, mượn bóng đêm nhanh chóng lẻn vào sân chứa những rương của hồi môn, người trông coi đã biến mất, chắc hẳn đã bị điều đi bảo vệ Trữ Vương. Nhưng thật kỳ lạ, nàng cũng không thấy bóng dáng thích khách đâu.

Những kẻ này không phải vì tiền mà tới.

Trong cơn gió rét, một giọt mồ hôi nữa lại lăn dài trên trán Úc Nam Khanh. Đôi mắt trong veo, sáng ngời của nàng cẩn thận xem xét rương của hồi môn, vẻ mặt bình tĩnh chưa từng có.

Tiếng đánh nhau, lúc gần, lúc xa, cứ văng vẳng bên tai nàng. Không biết qua bao lâu, tiếng người trong phủ dần dần nhỏ lại, chỉ còn lại tiếng kiếm va chạm, tiếng gió rít, và một luồng sát khí sâu thẳm, vô hình.

Ầm

Cổng chính trước mặt nàng đột nhiên bật mở, tên thích khách vừa phá cổng lao thẳng về phía nàng như diều đứt dây. Không còn cách nào né tránh, Úc Nam Khanh đành phải đứng dậy.

Ngay lúc nàng định bỏ chạy, nàng nhìn thấy những tên thích khách nằm la liệt trên mặt đất ở đầu kia cánh cổng bị phá. Mùi máu tanh nồng nặc xộc vào mũi. Chỉ có một người đứng trong sân, tay cầm kiếm, lưỡi kiếm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

Úc Nam Khanh nín thở, thân thể theo bản năng cảnh giác cao độ.

Nhưng ngay khi nàng vừa khom người xuống để dùng rương của hồi môn làm chỗ nấp, người đứng đó đột nhiên quay lại phía nàng, một tiếng hét trầm thấp vang lên: "Ra đây!"

Không còn đường thoát.

Úc Nam Khanh nhắm hai mắt, đang suy nghĩ cách tự cứu mình thì đột nhiên có một bàn tay ấn xuống vai nàng. Nàng còn chưa kịp nhìn rõ là ai, liền bị nhấc bay lên không trung, rồi sau đó trực tiếp ném vào trong sân.

"Điện hạ." Một thị vệ mặc y phục dạ hành cung kính quỳ một chân xuống, dường như không hề hay biết đến bộ lễ phục đỏ rực của Úc Nam Khanh. Hoặc có lẽ, trong mắt thị vệ, chỉ có Tiêu Kỳ Lăng và những người khác.

Trong phủ Trữ Vương, chỉ có bản thân Trữ Vương mới được xưng hô "Điện hạ".

Cho nên... người trước mặt nàng là Trữ Vương Tiêu Kỳ Lăng, phu quân của nàng sao?

Bên tai truyền tới tiếng quần áo ma sát. Úc Nam Khanh không hiểu, chậm rãi ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tiêu Kỳ Lăng đang bình tĩnh cởi áo choàng. Bộ váy gấm hoa văn vân mây tinh xảo bên trong tôn lên vóc dáng thanh mảnh, mái tóc đen dài buông xõa trên vai, đường nét uyển chuyển hoàn toàn lộ ra.

Dù cho Úc Nam Khanh đã từng trải qua chuyện hoang đường của luân hồi, cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ.

Trữ Vương lại là một người phụ nữ sao?

Còn chưa kịp kinh ngạc, đôi mắt đào hoa đầy trìu mến ấy bỗng xuyên thấu nàng, mang theo vẻ lạnh lùng kiêu ngạo.

Bóng lưng của Tiêu Kỳ Lăng che khuất một phần ánh trăng, khiến sân viện vốn đã đẫm máu càng thêm lạnh lẽo.

Bóng mờ rơi xuống trước mặt Úc Nam Khanh, dường như giam cầm nàng trong đó.

Úc Nam Khanh có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén kia đang nhìn chằm chằm vào nàng, tiếng kiếm va chạm vang vọng khắp phủ Trữ Vương chẳng biết đã dừng lại từ lúc nào.

Úc Nam Khanh nhớ tới Tiêu Kỳ Lăng bị bệnh điên, lại nhìn thấy những thi thể nằm rải rác khắp sân viện. Nếu nhìn kỹ hơn, có thể phát hiện những thi thể này đều bị một kiếm cắt đứt cổ họng.

Đây tuyệt đối không phải là kiếm pháp của một kẻ được đồn đại là bị đầu độc và bị bệnh điên được.

Vũ Tuyên Đế chiến công hiển hách, làm sao Trữ Vương, Hoàng tử độc nhất của ông lại có thể là một kẻ tầm thường được? Úc Nam Khanh khó mà kìm nén được sự phấn khích.

Thật thú vị!

Không nghĩ tới trên thế giới này, còn có người giống như nàng che giấu thân phận.

Không đúng, Trữ Vương này thậm chí còn ác hơn nàng, lại có thể ở dưới mắt Văn Cảnh Đế che giấu nhiều năm như vậy, ngay cả kiếp trước cũng chưa từng lộ thân phận.

"Sao ngươi lại ở đây?" Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng kéo Úc Nam Khanh trở về thực tại.

Theo lời đồn bên ngoài, độc của Tiêu Kỳ Lăng cần uống máu người mới chữa được, Úc Nam Khanh đương nhiên không thể là người đầu tiên vạch trần chuyện này.

Nàng trấn tĩnh lại, quỳ xuống trước mặt Tiêu Kỳ Lăng. Bộ lễ phục đỏ thắm của nàng xòe ra như những bông hoa, như thể sắp sửa tô điểm thêm cho bộ y phục gấm vóc của Tiêu Kỳ Lăng. Khi tên thị vệ ném nàng xuống, thắt lưng của nàng đã bị kéo ra, giờ phút này áo choàng buông thõng xuống ngực, để lộ một mảng da thịt trắng nõn.

"Điện hạ..."

Tiêu Kỳ Lăng siết chặt thanh kiếm, liếc nhìn tên thị vệ bên cạnh.

Tên thị vệ lĩnh mệnh và biến mất ngay lập tức.

Mái tóc xõa dài của Úc Nam Khanh buông xuống ngực khi nàng cúi đầu, lộ ra chiếc cổ trắng ngần, thanh mảnh như đang dâng hiến cho cơn điên loạn do chất độc gây ra của Tiêu Kỳ Lăng: "Ta sợ đau, ngươi cắn nhẹ một chút có được hay không?"

-Hết chương 5-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com