Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

"Tiểu thư, tiểu thư?"

Trầm Hương gọi Úc Nam Khanh vài tiếng, mới đem Úc Nam Khanh từ cơn mơ màng kéo trở về.

Vừa rồi, Tiêu Kỳ Lăng thả quả bom này ra, không đợi Úc Nam Khanh phản ứng, giống như vừa thưởng thức kịch hay sau liền hài lòng rời đi, để lại Úc Nam Khanh một người nghĩ tới nghĩ lui ý đồ thực sự của Tiêu Kỳ Lăng.

"Có chuyện gì?"

"Thuốc đại phu phân phó đã chuẩn bị xong rồi. Nhân lúc còn nóng tiểu thư mau uống đi." Trầm Hương đặt một bát thuốc đen sì trước mặt Úc Nam Khanh, ân cần định múc một muỗng đút cho Úc Nam Khanh.

Mùi thuốc đắng xông vào mũi. Úc Nam Khanh khẽ nhíu mày, trực tiếp bưng bát thuốc lên uống một hơi cạn sạch.

Lúc này nàng mới nhớ tới mấy quyển xuân cung đồ trên bàn, dùng ngón tay ấn nhẹ lên. Vì Tiêu Kỳ Lăng không có ý định cải nam trang trước mặt nàng, nên mấy quyển xuân cung đồ này chắc chắn không phải do người của Trữ Vương phủ chuẩn bị.

"Ai để mấy quyển sách này ở đây?" Úc Nam Khanh hỏi Trầm Hương, người đang mang bát thuốc đã cạn chuẩn bị rời đi.

"Trước khi đến phủ Trữ Vương, Kỷ ma ma đã nhét chúng vào tay áo ta, dặn ta phải đặt chúng trong tầm tay tiểu thư trước khi tiểu thư động phòng," Trầm Hương nói, mặt hơi đỏ.

Vậy thì có thể giải thích được.

Nhưng mục đích của Tiêu Kỳ Lăng là gì? Là muốn thử xem nàng thích nam hay nữ? Hay là muốn thử xem nàng có thật lòng muốn gả vào Trữ Vương phủ không?

Hay là cả hai đều không phải?

Đủ loại suy đoán không ngừng quanh quẩn trong đầu Úc Nam Khanh. Nàng chưa hoàn toàn bình phục, vốn là cơ thể suy nhược, vào lúc này nghĩ một chút cũng khiến mí mắt nàng nặng trĩu.

Nàng cởi áo ngoài ra nằm xuống giường một lúc.

Nàng ngủ không ngon, trong mơ có một màn sương mù dày đặc bao quanh nàng, dù nàng có đi hướng nào cũng không thoát ra được.

Cho đến khi sương mù dày đặc tản đi, đột nhiên một đôi tay ôm chặt nàng từ phía sau, hơi thở nóng ẩm phả vào tai nàng, tiếng Tiêu Kỳ Lăng vang lên: "Vậy tối nay đến hầu hạ ta đi."

Úc Nam Khanh giật mình tỉnh giấc.

Qua tấm rèm dày, mặt trời đang lên cao, tiếng nói chuyện đứt quãng từ cửa truyền tới.

"Trầm Hương," Úc Nam Khanh kêu một tiếng.

Trầm Hương một mực chú ý đến động tĩnh trong phòng, nghe thấy tiếng của Úc Nam Khanh, Trầm Hương vội vàng bước vào, vén rèm giường lên, đỡ Úc Nam Khanh ngồi dậy. "Tiểu thư tỉnh."

"Nước," Cổ họng Úc Nam Khanh khô khốc, có lẽ do uống bát thuốc trước khi đi ngủ.

Uống nửa cốc nước ấm, Úc Nam Khanh mới thấy dễ chịu hơn một chút, liền hỏi chuyện bên ngoài: "Là Trữ Vương tới sao?"

"Là quản gia giữ chìa khóa kho, đang đợi ở bên ngoài." Thấy Úc Nam Khanh đứng dậy, Trầm Hương vội vàng mang áo choàng khoác lên vai Úc Nam Khanh, mở miệng, có chút muốn nói lại thôi.

Úc Nam Khanh nhận ra, quay lại hỏi: "Muốn nói cái gì?"

"Trữ Vương điện hạ..." Trầm Hương đã định hỏi từ trước, nhưng thấy Úc Nam Khanh thần thái không tốt, cũng không dám hỏi nhiều, hiện tại ngược lại có chút không nhịn được hỏi.

"Là một vị cô nương." Úc Nam Khanh đoán được Trầm Hương muốn hỏi gì nên trả lời rất thẳng thắn.

"Vậy... vậy... chúng ta có thể bị diệt khẩu hay không?" Trầm Hương vẻ mặt khẩn trương.

"Có lẽ vậy," Úc Nam Khanh thấy vẻ mặt lo lắng của Trầm Hương liền cười khúc khích, "Được rồi, chỉ cần chúng ta an phận, tạm thời Trữ Vương sẽ không làm gì chúng ta đâu."

Nghe vậy, Trầm Hương liếc mắt về phía cửa, hạ giọng hỏi: "Tiểu thư, nếu Trữ Vương có dã tâm, người đem chuyện thi đậu khoa cử nói cho cô ấy, có lẽ cô ấy sẽ giúp tiểu thư?"

Đây là bí mật giữa chủ tớ hai người ở phủ Quốc công. Khi Kỷ thị còn sống, cứ hai năm bà lại đưa Úc Nam Khanh đến Giang Nam. Ngay cả sau khi Kỷ thị qua đời, truyền thống này vẫn được tiếp tục, ở hai kỳ thi trước Úc Nam Khanh đều đỗ bằng cách sử dụng hạn ngạch của Kỷ gia.

Trầm Hương chỉnh lại áo choàng cho Úc Nam Khanh. "Tiểu thư, người không muốn thi tiếp sao?"

Úc Nam Khanh nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm trí rối bời. Công danh lợi lộc đương nhiên so với việc khuất phục ở hậu viện phải tốt hơn nhiều. Kiếp trước, nàng đã từng leo đến những chức cao vọng trọng trong triều đình, đã từng rong ruổi trên lưng ngựa khắp các nẻo đường Trường An.

Chỉ tiếc lúc ấy tuổi trẻ thiếu kinh nghiệm, chỉ có thể thấy được thế giới náo nhiệt.

"Kỳ thi kéo dài chín ngày. Sức khỏe hiện tại của ta không tốt lắm," Úc Nam Khanh lắc đầu.

Trầm Hương chắp hai tay, mỉm cười, nhắm mắt lại và cầu nguyện: "Vậy thì mong tiểu thư mau khỏe lại."

Úc Nam Khanh cũng cười: "Ta cũng mong vậy."

Nhưng cuối cùng nàng lại phụ lời cầu nguyện của Trầm Hương.

Thành tâm ra sức phục vụ nhà Đế vương, nàng chỉ định làm một lần.

Giống như kiếp trước, một cuộc sống bày mưu tính kế, gian khổ cả một đời, bất kể nàng theo phe hoàng tử nào sau khi thi đậu, ngai vàng cuối cùng cũng sẽ rơi vào tay kẻ xấu, những kẻ phụng sự sẽ chỉ phải chịu số phận bi thảm.

Nếu đã như vậy, cần gì phải để cho bản thân lao tâm lao lực?

Úc Nam Khanh ngủ một giấc qua giờ cơm. Nàng không có khẩu vị, uống nửa bát canh yến sào đang sôi sùng sục trong bếp rồi mới ra ngoài.

Quản gia dẫn đầu một nhóm người, thu dọn những chữ "Hỷ" dán trên sân. Nhìn thấy Úc Nam Khanh, liền cung kính cúi đầu: "Vương phi đã dùng thiện xong chưa? Có hợp khẩu vị hay không? Trong phủ có mấy đầu bếp, nếu không hài lòng thì có thể đổi người khác đến."

"Không cần phiền phức như vậy." Úc Nam Khanh nhìn thấy rất nhiều đồ trang trí màu đỏ phía sau quản gia, có lẽ là nghe theo lời dặn của Tiêu Kỳ Lăng, cũng ra lệnh: "Cũng đem những thứ trong phòng ta thu thập luôn đi."

Quản gia cúi đầu nói "Vâng", rồi quay sang dặn dò một người hầu mấy câu trước khi nhắc đến việc dẫn Úc Nam Khanh đi kiểm tra của hồi môn.

Cả đoàn người tiến về phía tiền viện. Quản gia là một ma ma sống lâu năm trong cung, từng là một trong những thiếp thân tỳ nữ của Hoàng hậu. Khi Tiêu Kỳ Lăng đến tuổi xuất cung lập phủ đệ, Hoàng hậu liền đem bà sang làm quản gia của Trữ Vương phủ, một mực thay Tiêu Kỳ Lăng trông coi kho quỹ trong phủ.

Dựa theo quy cũ, của hồi môn của tân nương một khi được mang về nhà chồng thì sẽ trở thành tiền an thân lập mệnh của tân nương, ngay cả nhà chồng cũng không được phép sử dụng. Vì vậy, của hồi môn của Úc Nam Khanh vẫn được giữ nguyên như hôm qua.

Cả đoàn người kiểm tra danh sách của hồi môn từ trưa đến tối, nhưng chỉ xác minh được một nửa. Phần lớn trong số đó là giấy tờ sở hữu điền trang và cửa hàng. Ngay cả quản gia ma ma, người đã phục vụ Hoàng hậu nhiều năm, cũng phải kinh ngạc trước số lượng tài sản khổng lồ, ánh mắt nhìn về Úc Nam Khanh càng thêm phần kính trọng.

Úc Nam Khanh không đặc biệt quan tâm đến những món đồ này, điều nàng quan tâm là liệu Lý Thị đã trả lại đầy đủ hay chưa.

Kiếp trước, khi nàng quyết liệt với Úc Nam Bác và Úc Nam Nhu, nàng đã đề cập đến việc chia tài sản gia đình. Lúc đó, Lý Thị chỉ có thể lấy ra chưa đến một phần năm của hồi môn ban đầu, lấy lý do tất cả đã được gửi đến phủ Thần Vương để lấp liếm cho qua.

Úc Nam Khanh lúc ấy đứng về phía Thần Vương, không thể đến phủ Thần Vương để tính sổ, chỉ có thể bỏ qua.

Nhưng giờ đã khác.

Đang lật sổ sách, Trầm Hương cầm vài chiếc trâm cài tóc bằng vàng cho Úc Nam Khanh xem: "Tiểu thư, người nhìn xem."

Úc Nam Khanh cúi đầu, Trầm Hương đưa cho nàng mấy chiếc trâm cài tóc, tay nghề và chất liệu rõ ràng là kém xa so với hàng thật.

"Có bao nhiêu?" Úc Nam Khanh hỏi.

Trầm Hương đáp: "Mỗi rương đều có một ít, số còn lại vẫn chưa kiểm tra."

Một thoáng im lặng bao trùm. Úc Nam Khanh khẽ cười một tiếng, nhưng giọng nói lại lạnh như băng: "Xem ra uy tín của Úc Quốc công, bất quá chỉ có như vậy."

Trầm Hương gấp đến độ cũng sắp khóc: "Tiểu thư, đám người ở Thu Thủy Các cũng thật là quá đáng, vậy phải làm sao bây giờ?"

Úc Nam Khanh tự có cách giải quyết. Có Úc Nam Nhu cùng Úc Nam Bác, phủ Quốc công còn có thể gây khó dễ gì chứ?

Ngay lúc nàng đang tính toán, quản gia ma ma bên cạnh mỉm cười bước đến nhắc nhở: "Điện hạ đã mời Vương phi đến dùng thiện. Nơi này cứ giao cho nô tỳ, chúng tôi nhất định giúp Vương phi xử lý rõ ràng."

Úc Nam Khanh lúc này mới nhớ ra, tối nay còn có chuyện hầu hạ Trữ Vương.

Nhất thời có một kế sách xuất hiện trong đầu.

Nhưng hiện tại nàng là người theo chồng, loại chuyện này làm sao có thể tự giải quyết chứ?

Tiêu Kỳ Lăng thích dò xét nàng như vậy, nàng cũng dò xét một lần, như vậy cũng không quá phận chứ?

"Vậy thì làm phiền ma ma rồi."

Úc Nam Khanh giật lấy món trang sức từ tay Trầm Hương, quay sang nói: "Đi thôi, đi tìm Trữ Vương tố cáo."

Thư phòng của Trữ Vương.

Thư phòng rộng lớn không một tiếng động, Tiêu Kỳ Lăng ngồi ngay ngắn ở bàn đọc sách, cầm bút viết trên giấy.

Đột nhiên, cửa thư phòng bị đẩy ra "ầm" một tiếng, lông mày Tiêu Kỳ Lăng nhíu lại, một vệt mực đen dài hiện lên trên giấy.

Mới vừa ngẩng đầu lên, liền thấy Úc Nam Khanh hấp tấp xông tới, hai tay đập mạnh xuống bàn. Không khách khí chút nào nói: "Điện hạ, Vương phi được người cưới hỏi đàng hoàng bị người ăn cướp rồi! Ngài có định quản hay không?"

Người ở bên Tiêu Kỳ Lăng từ trước đến giờ đều tỏ ra cung kính, hơi khác người một chút cũng chính là người ngay cả Nội các Thủ phụ cũng quản không nổi, Vệ Vân Hàn, nhưng cũng không dám ở trước mặt cô bất kính như vậy.

Tiêu Kỳ Lăng đầu tiên là sững sốt một chút, ánh mắt lướt nhẹ lên đôi tay của Úc Nam Khanh đang chống trên bàn, dừng lại hai giây.

Úc Nam Khanh không chút tự tin rút tay lại.

Tiêu Kỳ Lăng lúc này mới ung dung lặp lại: "Ngươi bị người cướp sao? Ta làm sao không biết trong phủ bị mất trộm?"

Úc Nam Khanh nghe Tiêu Kỳ Lăng dùng 'Ta ' tự xưng cũng biết có hi vọng. Nàng thay đổi hành vi thô lỗ như vừa rồi, đi vòng qua bàn, đi tới trước mặt Tiêu Kỳ Lăng ngồi xổm xuống, như để lấy lòng, nắm lấy tay Tiêu Kỳ Lăng đặt lên má nàng xoa xoa, mỉm cười.

"Chính xác mà nói là trước khi ta vào phủ."

Ánh mắt Tiêu Kỳ Lăng chăm chú nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Úc Nam Khanh.

Rõ ràng khi ngồi lúc lãnh đạm như trăng, nhưng khi cười, lại vô cùng xinh đẹp. Hiện tại Úc Nam Khanh đang gối đầu trên đùi cô, cái cổ xinh xắn hơi ngẩng lên. Nàng dường như vừa vội vã chạy đến, hai má ửng hồng, ánh mắt trìu mến mê hoặc lòng người.

Tiêu Kỳ Lăng cũng không ngăn nàng lại, chỉ lười biếng tựa lưng vào ghế, mái tóc dài chỉ được kẹp bằng một chiếc trâm ngọc đen, mái tóc tùy ý buông xõa trên vai, mỉm cười nhìn chăm chú Úc Nam Khanh.

Giống như là muốn nhìn một chút Úc Nam Khanh rốt cuộc có thể làm đến mức độ nào.

"Là của hồi môn của phủ Quốc công có vấn đề sao?"

Úc Nam Khanh ngoan ngoãn gật đầu, chu chu cái miệng nhỏ cáo trạng: "Của hồi môn bọn họ đưa tới không giống với đồ trong danh sách. Nhiều thứ là hàng kém chất lượng, nhưng phụ thân ta đã hứa sẽ kiểm tra nghiêm ngặt. Chuyện này không chỉ là ủy khuất ta mà còn làm mất mặt Điện hạ."

Tiêu Kỳ Lăng nhướng mày, hỏi ngược lại: "Ai cũng biết ta sắp chết, làm sao ta có thể làm chỗ dựa cho ngươi ở phủ Quốc công được?"

Úc Nam Khanh tràn đầy tình cảm, lúc này cho Tiêu Kỳ Lăng một lý do: "Ta đối với Điện hạ tình rễ sâu nặng, cảm động trời xanh, không tiếc lấy máu mình đút Điện hạ, để Điện hạ bệnh tình lại có dấu hiệu khởi sắc."

Tiêu Kỳ Lăng cầm lấy chén trà, nhấp một ngụm: "Phải không?"

Úc Nam Khanh nghĩ đến việc tối hôm qua Tiêu Kỳ Lăng không đối với nàng động thủ là nhờ lời tỏ tình của nàng, lúc này mừng thầm trong bụng, đang muốn đổ thêm dầu vào lửa.

Nhưng trước khi nàng kịp vui mừng, cổ tay nàng đột nhiên bị kéo một cái, đem cơ thể mảnh mai của nàng từ dưới đất kéo lên, ngã vào lòng Tiêu Kỳ Lăng.

Bàn tay Tiêu Kỳ Lăng nhẹ nhàng vuốt ve lưng Úc Nam Khanh, nụ cười càng thêm sâu. " Vậy là ngươi làm thế nào biết, bệnh của ta cần lấy máu người làm thuốc dẫn?"

Máu người, làm thuốc dẫn?

Úc Nam Khanh chẳng qua là thuận miệng nói, nào biết còn có thể trở thành sự thật?

"Điện hạ chớ có nói đùa."

"Ngươi cảm thấy ta đang cùng ngươi nói đùa sao?" Lời nói của Tiêu Kỳ Lăng đầy ẩn ý.

Ánh mắt hung hăng có tính công kích đến nỗi dù có cười, lời nói cũng khiến Úc Nam Khanh lạnh sống lưng.

Úc Nam Khanh tin chắc rằng nếu không làm Tiêu Kỳ Lăng hài lòng, bàn tay trên lưng nàng sẽ bẻ gãy xương sống nàng ngay lập tức.

Cũng may Úc Nam Khanh có thể co có thể dãn. Đã đến nước này rồi mà vẫn không thoát được, nàng dứt khoát cũng không vùng vẫy, chỉ ngồi dậy, nhẹ nhàng nghiêng cổ về phía Tiêu Kỳ Lăng, cố ý lạnh nhạt nói: "Ta xin đắc tội với Điện hạ."

Tiêu Kỳ Lăng hạ mắt xuống, quan sát cách nàng định đắc tội.

Bàn tay đang đặt sau lưng Úc Nam Khanh chậm rãi di chuyển, sẵn sàng lấy mạng nàng bất cứ lúc nào.

Úc Nam Khanh nghiêng người lại gần.

*Chụt.*

Những ngón tay đang chuẩn bị tấn công của Tiêu Kỳ Lăng bỗng khựng lại, đôi mắt tươi cười thoáng chốc trở nên vô hồn.

Sau khi Úc Nam Khanh hôn nhẹ lên má Tiêu Kỳ Lăng, không màng đến hành động này sẽ gây nên sóng gió gì, ngẩng đầu lên đáng thương nói: " Có thể trước khi chết cùng điện hạ có quan hệ xác thịt, ta chết cũng có thể nhắm mắt."

Nàng hôn xong liền nhắm mắt lại, giống như tráng sĩ tự chặt đứt cánh tay mình, nằm dài trên vai Tiêu Kỳ Lăng, hấp hối giả chết.

"Sau khi ta chết, Điện hạ phải nhớ kỹ, có một nữ nhân tình nguyện vì ngươi làm thuốc dẫn, sau này tiết thanh minh cũng phải nhớ đốt cho ta thật nhiều vàng mã."

Tiêu Kỳ Lăng im lặng một lát, gân xanh trên mu bàn tay và cánh tay nổi lên, rồi biến mất ngay sau đó.

Cô đột nhiên mang Úc Nam Khanh đứng dậy: "Đứng ngay ngắn, chúng ta đi thôi."

Cuối cùng Úc Nam Khanh cũng được thả ra, chậm rãi kéo chiếc áo choàng rộng thùng thình của mình: "Đi đâu?"

Tiêu Kỳ Lăng quay lại, lặng lẽ nhìn Úc Nam Khanh.

Tiêu Kỳ Lăng có đôi mắt đào hoa tuyệt đẹp, sâu thẳm, ánh mắt bình thản. Khi cô chăm chú nhìn Úc Nam Khanh, lại mang theo một loại cảm giác thâm tình sâu đậm.

Nhưng Úc Nam Khanh vừa mới hôn Tiêu Kỳ Lăng, biết rằng bị nàng nhìn chằm chằm lúc này chắc chắn không phải chuyện gì tốt lành.

"Nàng phải tắm rửa trước khi trở thành thuốc dẫn chứ?" Tiêu Kỳ Lăng mỉm cười, giọng nói mang theo chút châm biếm.

"Bổn vương sẽ tự mình giúp ngươi tắm."

-Hết chương 8-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com