Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 27

Bùi Tri Khê lại véo thêm một cái.

Lục Thư quả nhiên vẫn không nhúc nhích, mặc cho cô bắt nạt, diễn giải một cách hoàn hảo cái gì gọi là vừa cứng đầu vừa ngoan ngoãn.

Cô mỉm cười.

Đối mặt với hành vi ấu trĩ không mấy phù hợp với hình tượng của Bùi Tri Khê, Lục Thư túm lấy hỏi: "Vừa lòng chưa?"

Bùi Tri Khê nhìn nàng không chớp mắt, cao ngạo bình luận: "Cũng được."

Mình đã như vậy rồi mà tảng băng này một chút cảm động cũng không có à? Lục Thư nhanh chóng né mặt đi, ồn ào thúc giục: "Hôm nay không nhảy nữa, về thôi."

Bùi Tri Khê khẽ hừ: "Ừm."

Lục Thư không nói gì, Bùi Tri Khê lại "ngoan ngoãn" như vậy, nàng cũng không quen.

...

Mặc dù có Cố Nhất Nghê tham gia, nhưng việc dàn dựng vở kịch lại không thuận lợi.

"Lục Thư, trước đây em đã trao đổi với Tùy Miểu Miểu chưa?"

Nghe chị Mẫn hỏi như vậy, Lục Thư bực bội: "Đã nói với cô ta rồi, chính cô ta không muốn nhảy, đành phải đổi người."

Chị Mẫn đỡ trán, đau đầu: "Hôm nay cô ta chạy tới nói với chị, không phải là không muốn nhảy, nói là hôm đó hai đứa không trao đổi rõ ràng."

Lục Thư nổi điên: "Cô ta có ý gì vậy?"

Trong văn phòng, không khí căng thẳng.

Ý của Tùy Miểu Miểu rất rõ ràng, chính là bây giờ muốn quay lại nhảy tiếp.

Lục Thư coi thường đến mức suýt trợn trắng mắt lên trời. Vừa đổi thành hợp tác với Cố Nhất Nghê liền hối hận nói mình muốn nhảy, mục đích tính toán quả thực không cần phải rõ ràng hơn nữa.

"Hai đứa đã trao đổi như thế nào?" Khoảng thời gian trước Chu Mẫn vừa hay đi công tác, chị lại tin tưởng Lục Thư, chuyện đổi diễn viên chính lúc đó chính là do chị quyết định trong điện thoại.

Tùy Miểu Miểu nhìn Lục Thư, lạnh nhạt nói: "Tiểu Lục, chị chưa bao giờ nói chị không muốn nhảy nhé, là em tự ý quyết định đấy."

Lục Thư cũng không sợ hãi: "Chị Miểu, làm người phải có lý lẽ, lịch sử trò chuyện vẫn còn đây, là chính chị nói không có thời gian tập, lúc đó nói đổi người chị cũng đồng ý."

"Này," Tùy Miểu Miểu ngược lại nhìn về phía Chu Mẫn, "Chị Chu, đồ đệ của chị tuổi không lớn mà tính tình lại không nhỏ đâu."

Chu Mẫn không bình luận gì. Tính cách của Tùy Miểu Miểu chị hiểu rõ, dựa vào việc mình có nhà đầu tư chống lưng, nổi tiếng là hay gây sự. Năm ngoái đã từng có lịch sử đen cướp vai chính.

"Nếu trước đây nói đổi người đã được em đồng ý, bây giờ em lại nói muốn nhảy, chuyện này rất khó xử đấy." Chu Mẫn cười nói với Tùy Miểu Miểu.

"Trước đây tôi bận, thời gian gấp gáp, vẫn luôn phối hợp với cô ấy. Nhưng cô ấy thì sao, thái độ của cô ấy là gì? Hôm đó hùng hổ gửi một đoạn tin nhắn thoại cho tôi, nói không có thời gian nhảy thì đổi người." Tùy Miểu Miểu nói năng hùng hồn đầy lý lẽ. "Tôi cứ tưởng là đang nổi nóng nên mới đồng ý."

"Chẳng lẽ không phải là vốn dĩ coi thường, bây giờ phát hiện có thể hợp tác với cô Cố, lại muốn ăn lại cỏ cũ sao?" Lục Thư nghiêng mắt, vẻ mặt khinh thường. "Chị Miểu, tính toán của chị cũng hay thật đấy, phục chị."

"Lục Thư." Chu Mẫn nhẹ nhàng gọi một tiếng, nhắc nhở Lục Thư nên kiềm chế một chút.

Lục Thư chính là không ưa nổi màn diễn xuất của Tùy Miểu Miểu, trong lòng không thoải mái là phải nói ra, nàng không nén được giận.

"Cô..." Sắc mặt Tùy Miểu Miểu khó coi. "Lục Thư, tôi dù sao cũng là tiền bối của cô, cô nói chuyện với tôi như vậy à?"

Lục Thư cười lạnh: "Tôi nói sai sao?"

"Tôi vẫn luôn rất muốn được hợp tác với cô Cố." Tùy Miểu Miểu nói thẳng không kiêng dè. "Cho nên tôi càng không cam tâm khi cô đổi tôi đi. Cô có tư cách gì mà làm vậy? Cơn tức này trước đây tôi nhịn, bây giờ tôi không muốn nhịn nữa!"

Tài năng trả đũa đúng là nhất tuyệt. Lục Thư chỉ nói sự thật: "Lúc đó chị đồng ý chính là đồng ý rồi, ai biết chị đang nói lời tức giận chứ? Người trưởng thành 30 tuổi thì nên chịu trách nhiệm cho lời nói và hành động của mình chứ?"

Tùy Miểu Miểu bị Lục Thư nhấn mạnh một tiếng "30 tuổi" làm cho tức điên lên: "Cô nhớ cái gì vậy, tôi 28."

Lục Thư cười nhạt: "Ồ, nhớ nhầm."

"Khụ—" Chu Mẫn ở một bên ho nhẹ một tiếng, chị suy nghĩ rồi nói: "Thế này đi, hai đứa cũng đừng tranh cãi nữa, tổ chức một buổi tuyển chọn đi, ai phù hợp thì người đó nhảy."

"Tôi không đồng ý." Tùy Miểu Miểu trực tiếp phản bác. "Đây vốn dĩ là suất của tôi, dựa vào đâu mà phải tuyển chọn lại? Tại sao tôi phải trả giá cho sai lầm trong công việc của cô ta?"

"..."

Lục Thư xem như đã được mở mang tầm mắt, quả nhiên con người một khi đã không biết xấu hổ thì không có lời nào là không nói ra được. Nàng rất rõ tại sao Tùy Miểu Miểu lại phản đối tuyển chọn, một khi đi theo quy trình đàng hoàng, Tùy Miểu Miểu trước mặt Bùi Tri Khê căn bản không có cửa thắng.

Tăng thêm phần tuyển chọn, nàng cũng không vui. Diễn viên chính nên là Bùi Tri Khê, dựa vào đâu mà lại phải tuyển chọn?

Điều này không công bằng với Bùi Tri Khê.

"Hai đứa mỗi người một lý, hiện tại xem ra, tuyển chọn mới là công bằng nhất." Chu Mẫn nói thẳng.

Tùy Miểu Miểu im lặng.

Lục Thư cũng trầm mặc. Thật sự phải tuyển chọn, nàng làm sao đi nói với Bùi Tri Khê đây? Nàng còn định nói thêm với chị Mẫn một chút, nhưng chị Mẫn nói với nàng, đây là biện pháp giải quyết tốt nhất.

Buổi chiều lúc tập luyện cùng Bùi Tri Khê, Lục Thư nghĩ đến chuyện của Tùy Miểu Miểu, tâm trạng vô cùng tồi tệ.

Bùi Tri Khê liếc mắt một cái đã nhìn thấu Lục Thư không ở trong trạng thái.

"Không khỏe à?"

"Hửm?" Lục Thư thất thần. "Không có."

Bùi Tri Khê thấy vậy cũng không hỏi nhiều, trực tiếp đưa tay sờ lên trán Lục Thư.

Lục Thư hoàn hồn: "Không có không khỏe."

Nàng nhìn Bùi Tri Khê, định nói cho cô biết có thể sẽ phải tuyển chọn, nhưng mãi lại chưa nói ra khỏi miệng. Có lẽ mình có thể nghĩ cách tranh thủ thêm một chút...

Nhưng chuyện này trở nên phức tạp hơn Lục Thư nghĩ. Nàng còn chưa kịp giải thích tình hình với Bùi Tri Khê thì ngày hôm sau, nàng lại bị gọi đến văn phòng, nói đang cân nhắc đổi 《 Huyễn Điệp 》 thành vũ đạo đôi.

"Đổi thành vũ đạo đôi?!"

Ánh mắt Chu Mẫn tràn đầy bất đắc dĩ, gật gật đầu: "Thử vũ đạo đôi xem, hai người nhảy có lẽ sẽ có hiệu quả khác."

Tùy Miểu Miểu khoanh tay, cười tủm tỉm phụ họa: "Tôi cảm thấy đổi thành vũ đạo đôi chắc cũng sẽ rất không tệ."

Lục Thư quyết đoán từ chối: "Không thể sửa, tôi không đồng ý."

Chu Mẫn biết trong lòng Lục Thư chắc chắn không thoải mái, nhưng cũng là hành động bất đắc dĩ. Chị nhẹ giọng: "Là ý của trong đoàn."

Lục Thư hiểu ý. Nàng cũng đã lăn lộn trong môi trường công sở nhiều năm, chuyện bị ép người như thế này thấy nhiều không lạ. Nhưng nàng chỉ có một thái độ, rất ngoan cố: "Không được, vốn dĩ là múa đơn, không thể sửa. Hơn nữa đã định là Bùi Tri Khê nhảy rồi."

"Cô không sửa được, có rất nhiều người có thể sửa." Tùy Miểu Miểu nói.

"Chị Mẫn..." Lục Thư nhìn về phía Chu Mẫn.

"Trước tiên cứ thử hiệu quả vũ đạo đôi đã." Chu Mẫn hòa giải, nói với Lục Thư. Tình huống yêu cầu thay đổi như thế này trước đây cũng đã từng có, nhưng phản ứng của Lục Thư không lớn như lần này.

Lúc Bùi Tri Khê thấy Lục Thư đi ra khỏi văn phòng, sắc mặt rất tệ.

Lục Thư chạm mặt Bùi Tri Khê, không nói gì.

Bùi Tri Khê lại nhìn ra manh mối: "Sao vậy?"

Lục Thư nhìn Bùi Tri Khê một lúc, lời đến cổ họng lại nén trở về. Nàng nói dối: "Không có gì." Chuyện này nàng sẽ cố gắng hết sức để tranh thủ, vốn dĩ là múa đơn của Bùi Tri Khê, nàng sẽ không thỏa hiệp.

Bùi Tri Khê không nói gì.

Sao lại không có gì? Hai ngày nay Lục Thư vẫn luôn buồn bã, rõ ràng là trong lòng có chuyện.

*

Ngày hôm sau, Chu Mẫn kéo Bùi Tri Khê sang một bên. "Chị biết đột nhiên tạm thời đổi thành vũ đạo đôi có chút ấm ức cho em, nhưng đây là quyết định của cấp trên, chúng ta cũng rất bất đắc dĩ."

"Đổi thành vũ đạo đôi?"

"Lục Thư còn chưa nói với em chuyện này à?"

"Chưa ạ." Bùi Tri Khê cuối cùng cũng biết hai ngày nay Lục Thư ủ rũ cụp đuôi là đang phiền lòng chuyện gì.

"Con bé đó hiếu thắng, có lẽ còn chưa biết nói với em chuyện này thế nào..." Chu Mẫn nói. "Chị muốn hỏi ý kiến bên em một chút."

Bùi Tri Khê đã thấy chuyện này rất nhiều. Thông thường cô đều là không tranh thủ, không phối hợp, lười dính vào những chuyện lộn xộn này, mắt không thấy tai không nghe...

Lục Thư nhìn thấy chị Mẫn gọi Bùi Tri Khê đi nói chuyện, liền biết chuyện này không giấu được nữa. Chờ chị Mẫn và Bùi Tri Khê nói chuyện xong, nàng đi đến trước mặt Bùi Tri Khê. "Chị Mẫn nói với cậu hết rồi."

"Ừm." Bùi Tri Khê đáp.

"Cậu yên tâm, là múa đơn của cậu thì chính là của cậu, tôi sẽ đi tranh thủ đến cùng." Lục Thư quật cường cười, nói một cách nhẹ nhàng.

Bùi Tri Khê nhìn Lục Thư một lúc lâu, thấp giọng nói: "Không sao, tôi có thể nhảy."

"Cái gì?"

"Thử vũ đạo đôi, tôi có thể chấp nhận." Bùi Tri Khê trầm tĩnh.

Sắc mặt Lục Thư cứng đờ, phản ứng lại được ý của Bùi Tri Khê. Nàng im lặng nhìn Bùi Tri Khê chằm chằm vài giây mới hỏi: "Cậu đồng ý rồi?"

Bùi Tri Khê: "Ừm."

Khóe miệng Lục Thư trễ xuống, chất vấn: "Tại sao cậu lại phải đồng ý? Tôi có thể đi tranh thủ mà."

Bùi Tri Khê so với ai khác đều hiểu rõ hơn. Sau khi vở kịch được xem trọng, trong đoàn lại sắp xếp Tùy Miểu Miểu tiếp tục nhảy, chắc chắn là có thao túng ngầm bên trong, không phải là một câu "tranh thủ" nhẹ nhàng như vậy...

"Cậu đồng ý làm gì?!" Lục Thư nhíu mày.

Bùi Tri Khê im lặng, cô không ngờ Lục Thư sẽ tức giận như vậy.

Lục Thư thật sự rất tức giận. Nàng không hiểu tại sao Bùi Tri Khê lại muốn thỏa hiệp. Nàng cứ ngỡ Bùi Tri Khê chắc chắn sẽ có thái độ kiên quyết hơn cả mình.

"Cậu đi đâu đấy?" Bùi Tri Khê thấy Lục Thư định đi.

"Đi phân xử!" Lục Thư căm giận.

"Cậu bình tĩnh một chút." Bùi Tri Khê đưa tay ra giữ Lục Thư lại, nhưng Lục Thư gạt tay cô ra.

Lục Thư trực tiếp chạy đi đối đầu cứng rắn, nhưng trong đoàn cũng không vì nàng chiếm lý mà thay đổi cách nói, ngược lại còn khuyên nàng rằng, đến lúc TV phát sóng trực tiếp, đổi thành vũ đạo đôi có thể nâng đỡ thêm một diễn viên trong đoàn, không có gì không tốt.

Không ngừng tranh chấp, không ngừng vấp ngã.

Lục Thư cũng đoán được đại khái sẽ là như vậy, nhưng chính là nàng không muốn cúi đầu...

Trời tối, sau khi tan làm Lục Thư một mình ngồi trên ghế dài ven hồ, hai mắt trống rỗng.

Từ trước đến nay, nàng đều được chăm sóc quá tốt, có thể ngây thơ tùy hứng mà sống trong vòng bảo vệ của gia đình và bạn bè, cho nên trong mắt nàng không dung được nửa điểm hạt cát. Dù bây giờ không có vòng bảo vệ nữa, nàng vẫn không sửa được tính cách, mặc kệ đã chịu bao nhiêu tổn thương, vẫn không học được cách giả dối khéo léo mà chung sống với thế giới này.

(Chú thích: "không dung được nửa điểm hạt cát" - không chấp nhận sai sót, dù chỉ là nhỏ nhặt)

Khi Bùi Tri Khê đến gần, cô nhìn thấy Lục Thư đang dựa vào ghế dài, nhìn mặt hồ đón gió, giữa hai ngón tay kẹp một điếu thuốc, im lặng châm lên. Bóng dáng nàng cô đơn.

Lục Thư cúi đầu, khẽ rít một hơi rồi từ từ nhả ra.

Hai người ở chung đã hai tháng, Bùi Tri Khê rất ít khi nhìn thấy Lục Thư hút thuốc. Cô phát hiện Lục Thư cũng không nghiện nặng, hút thuốc chỉ có một quy luật, đó là lúc tâm trạng bực bội.

Lục Thư ngẩng đầu, phát hiện ra Bùi Tri Khê.

Nàng lại nổi lên hờn dỗi, lập tức quay đầu đi, không thèm liếc nhìn đối phương thêm một cái, tiếp tục hút thuốc của mình.

Nàng không nghĩ ra, với tính cách của Bùi Tri Khê tại sao lại đồng ý hợp tác với một người bị ép vào?

Đừng nói là vì mình...

Bùi Tri Khê cũng ngồi xuống ghế dài.

Lục Thư nhìn thấy. "Mắt cậu không tốt à? Chỗ nào cũng có chỗ ngồi, cậu cứ phải ngồi đây?"

Bùi Tri Khê im lặng nhìn nàng.

Lục Thư lại nói: "Mùi thuốc lá nồng lắm, cậu tránh xa một chút đi."

Bùi Tri Khê vẫn không đi.

Lục Thư: "..."

Nàng dập tắt điếu thuốc, dựa theo nguyên tắc cậu không đi thì tôi đi, để lại Bùi Tri Khê ngồi đó, nàng trực tiếp đứng dậy rời đi.

Bùi Tri Khê không do dự, theo sau.

Lục Thư thấy Bùi Tri Khê đi theo mình "không rời một tấc", liền trực tiếp ở ngã tư đường chặn một chiếc taxi trống. Không ngờ là, chờ nàng ngồi vào ghế sau, Bùi Tri Khê cũng trực tiếp lên ghế phụ.

Lục Thư: ???

Lên xe xong, ai cũng không nói chuyện, làm cho bác tài xế không hiểu ra sao. Tài xế nhìn Bùi Tri Khê: "Người đẹp, hai cô muốn đi đâu?"

Giọng Bùi Tri Khê rất lạnh, trả lời: "Hỏi cô ấy."

Lục Thư mở miệng trước tài xế, nói với Bùi Tri Khê: "Cậu có ý gì vậy?"

Bùi Tri Khê thong dong đến khiến người ta phát điên: "Bây giờ cảm xúc của cậu không ổn định, cần có người trông chừng."

Lục Thư: "..."

"Ờ..." Tài xế khó xử, trước nhìn, sau nhìn, cuối cùng quay đầu hỏi Lục Thư: "Người đẹp, vậy đi đâu?"

Lục Thư cũng không biết đi đâu. Bị tài xế hỏi, nàng liền nói ra một địa điểm hiện lên đầu tiên trong đầu, cũng chính là quán bar đã cùng Bùi Tri Khê "come out" lần trước, Trầm Mặc.

Dọc đường đi, Lục Thư không nói nửa lời. Nếu Bùi Tri Khê thích đi theo thì cứ đi theo vậy.

Hai mươi mấy phút sau, tài xế dừng xe ở một ngã tư không xa "Trầm Mặc".

Lục Thư xuống xe, nghe thấy tiếng bước chân của Bùi Tri Khê theo sát bên cạnh. Sắp đi vào "Trầm Mặc", nàng liếc nhìn Bùi Tri Khê: "Không phải cậu còn muốn đi theo vào đây đấy chứ?"

Bùi Tri Khê nhìn hai người phụ nữ tay trong tay cùng nhau đi tới, lại nghĩ đến lần trước.

Nhân viên tiếp tân ở một bên hỏi Lục Thư: "Chào người đẹp, mấy vị ạ?"

Lục Thư: "Một vị."

Nhân viên tiếp tân vừa định nói gì, lúc này nhìn thấy người đẹp lạnh lùng cao ngạo bên cạnh mở miệng: "Hai vị."

Lục Thư lại nói: "Tôi một mình."

Bùi Tri Khê cũng điềm nhiên nói: "Chúng tôi cùng nhau."

Lục Thư: "..."

Có tật à?

Thấy gái là kéo đi hăng hái như vậy.

Nhân viên tiếp tân ngớ người, nhưng rất nhanh, đầu cô ấy đã thông suốt, lộ ra một nụ cười "tôi rất hiểu": "Cặp đôi nhỏ dỗi nhau à?"

Tác giả có lời muốn nói:

Cậu nói xem cô ấy vì sao lại hăng hái như vậy hahaha...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com