Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11

Chương 11:

Vài ngày sau Thế tử trở về. Như đám người kia nói, vừa trở về chàng liền đến gặp ta.

Ta cùng chàng có một bữa cơm nhỏ.

Thực tế, ta cũng không muốn dùng chung bữa theo lối "thân mật" như này nữa, nhưng vì... ta có mục đích khác.

Tô Diệp lại biến mất.

Ta nhận ra là ta từ bao giờ đã hình thành thói quen ngóng chờ tin tức của hắn. Ta không dám quá lộ liễu nhưng hễ có ai đó nhắc đến cái tên Lương Tô Diệp là ta hoàn toàn vểnh tai lên mà nghe cho bằng được.

Tình cảm như này, ta rõ là ra sao.

Ta lấy cớ muốn dùng rượu giải sầu, Thế tử có lẽ muốn rõ ta buồn chuyện gì nên mới đồng ý làm "bạn nhậu" của ta.

Chính là, ta "nhậu" đủ nhiều để biết biểu hiện của người sắp "xỉn" là ra sao. Ta là đang giả vờ say xỉn.

Đánh trống lảng chán chê, ta hôm nay quyết sẽ lấy được thông tin của Tô Diệp từ Thế tử.

"- Thế Tử, tiểu nữ luôn có một khúc mắc. Nhiều đêm còn khó ngủ vì chuyện này!"

"- Nàng nói đi!"

"- Thế Tử còn nhớ ngày đó Lương thị vệ đột ngột dừng ngựa làm mọi người kinh hãi?"

"- Đương nhiên!"

"- Quả thực ngày hôm đó không phải do Lương thị vệ bất cẩn, là tại tiểu nữ mà ra"

Thế tử mặt đỏ phừng phừng, ngẩng lên nhìn ta với vẻ khó hiểu.

Ta có cảm giác khá tốt, hôm nay thế nào cũng biết được chút chuyện về kẻ đáng ghét kia. Ta vẫn giả vờ hơi say, tay hơi múa may theo nhịp kể.

"- Ngày đó tiểu nữ đụng vào đoạn vải trên cổ Lương thị vệ. Người đó giật mình mới như vậy!"

Thế tử căng mắt nhìn ta. Ta vẫn giả vờ như không hay biết.

"- Thật tò mò, lần sau nhất định sẽ tháo được nó"

Ta cố ý nói vậy. Và ta đã đoán đúng, Thế Tử chắc chắn sẽ biết gì đó. Bằng chứng là...

"- Tốt nhất nàng không nên tò mò chuyện này"

Thể Tử khẽ nói. Ta nâng mày, vẻ mặt chính xác là một đứa "say xỉn".

"- Nhưng... tiểu nữ muốn biết. Lần tới tiểu nữ sẽ tháo cho bằng được... Cái khăn đó và cả mặt nạ, tiểu nữ cũng muốn tháo. Tò mò làm tiểu nữ rất khó chịu"

Thế tử đột nhiên mang vẻ mặt lo lắng. Không khí im lặng chừng chục giây, ta thấy chàng khẽ thở dài.

"- Nàng không cần làm vậy. Muốn biết có thể hỏi ta mà"

Thực sự đã cắn câu.

Ta vờ như lưỡng lự, rồi lắc đầu.

"- Thể tử sao lại biết chứ? Tiểu nữ sẽ tự tìm hiểu"

"- Ta làm sao không biết? Tô Diệp là người ta rõ trong lòng bàn tay. Nếu nàng muốn biết, ta sẽ cho nàng biết. Chỉ mong nàng không tự tiện động đến mấy thứ đó trên người Tô Diệp là được!"

Rõ ràng là sợ ta sẽ "lật tẩy" Tô Diệp nên Thế tử mới nói vậy.

Ta xem ra cũng khá thông minh đấy chứ!? Cười thầm trong lòng, ta vẫn giữ trạng thái "xỉn" để nói chuyện với Thế Tử.

"- Vậy Người nó...nói xem. Lương thị vệ sao lại phải che chắn như vậy!?"

"-..."

- - -

Bảy ngày sau

Ta tu sửa lại dung nhan, soi mình trước gương đồng một lần nữa rồi mau chóng ra khỏi phòng.

Ta háo hức, vui mừng. Trên môi là một nụ cười dù đã cố ghìm nhưng vẫn không tàn hoàn toàn được.

Tô Diệp cuối cùng đã về. Ta phải mau chóng đi gặp hắn.

Lý do gặp hắn là gì, ta cũng chưa có nghĩ ra. Nhưng ta quyết sẽ vừa đi vừa nghĩ, dẫu sao cũng đang... vội.

Ta hoàn toàn không để bất kì ai bắt gặp hết.

Đến nơi duy nhất không có bóng người trong phủ, chính là nơi ở của Tô Diệp.

Đây cũng chính là nơi ta bắt gặp nam nhân với dáng vẻ tựa thần tiên đang ngủ quên dưới ánh trăng sáng quắc.

Vậy là nguyên nhân vì sao Tô Diệp nằm ở nơi này ngày đó cũng đã sáng tỏ. Khuôn viên đơn giản, nhỏ bé này chính là nơi hắn ở. Để ta nói rõ hơn, nơi này coi như là nhà hắn rồi.

Ta ngồi bên tảng đá lớn, thản nhiên ngắm nhìn mặt hồ bằng con mắt thích thú.

Thực sự cảnh vật xung quanh đây rất đẹp, nếu đã đến đây cũng chỉ muốn ở lại mà thôi. Nằm trong phủ Thế tử nhưng sao không khí nơi đây dịu nhẹ đến vậy?

Ta mơ màng, cơn gió nhẹ thổi đến mặt ta, ta khẽ nhắm mắt hưởng thụ.

"- Cô lại lạc sao?"

Giật thót.

Ta mở căng mắt xoay người lại. Đương nhiên ngoài ta to gan lớn mật dám vào đây thì chỉ còn "chủ nhà" xuất hiện lúc này mà thôi.

"- Tô Diệp!"

Ta không giấu được, khẽ mang theo chút cảm xúc trong lời chào đó. Hắn nâng mày nhìn ta, ta biết hắn có ngạc nhiên.

"- À... ý ta là Lương thị vệ. Ngươi... về rồi sao?"

"- ... Phải! Nhưng cô làm gì ở đây?"

"- À... ta... tình cờ...tình cờ thôi!"

Tô Diệp nhìn bộ dạng lúng túng của ta một lúc rồi cũng gật đầu.

"- Tin...tin ta đi! Ta nói thật! Phong cảnh thực sự rất đẹp nên ta dừng chân."

Ta đúng là cái mồm làm khổ cái thân. "Không đánh tự khai" là đây chứ đâu.

"- Ta tin cô. Vậy ta sẽ vào trong. Cô thong thả"

Hắn nghiêng người chào ta.

Ta vốn định nói mấy câu với lại nhưng phần vì hắn đã xoay người, phần vì cảm giác như... hắn đang rất mệt.

Nếu là Tô Diệp mọi khi sẽ "đốp" lại ta vài câu mới "buông tha". Nhưng hôm nay hắn rất "hiền lành" và "nhã nhặn".

Không vui chút nào, ta thực ra lại càng lo lắng.

~

Cộc cộc

Cộc cộc cộc

Cạch

. . .

"- Ngươi thấy thế nào?"

Ta chăm chú nhìn phản ứng của Tô Diệp. Hắn đặt thìa sứ xuống, ngẩng lên nhìn ta. Vài giây sau mới gật đầu.

"- Hảo!"

"- Là ta nấu đương nhiên hảo ha!"

Ta thực sự rất vui, nở nụ cười tự mãn, ta kiêu hãnh nhìn thẳng vào người đối diện.

"- Ta tỏ rõ sự biết ơn nhưng cô lần sau đừng làm chuyện này. Sẽ không tốt chút nào!"

Hắn vẫn toát lên sự lạnh lẽo riêng biệt. Ta chẳng bận tâm, chỉ cần biết hắn ăn vừa miệng là được.

Tch

Thìa cháo cuối cùng cũng đi vào miệng. Ta thì hài lòng còn cái người kia là vẻ ảm đạm đáng ghét.

Nhưng ta không hề trách móc.

"- Ngươi mới ăn hết bát cháo kết giao. Từ giờ ta với ngươi là bằng hữu"

"- ... Cái gì?"

- - -

Một tháng sau

Nếu có thể gần con người này thêm một chút, ta nghĩ ta sẽ giúp được gì đó chăng?

Ta hi vọng ta có thể giúp đỡ, một chút thôi, cũng là được rồi.

Hôm nay, vẫn bằng con đường tắt chỉ-mình-ta-biết, ta lại xuất hiện bên cạnh hắn.

Hắn như mọi hôm, vẫn dựa người vào cột đá ven hồ, trầm tư quan sát ánh trăng.

"- Lại một đêm trăng sáng a~"

Ta mỉm cười.

Hắn không chút phản ứng, dường như hắn biết ta sẽ đến. Cũng đúng, một tháng nay có đêm nào ta không xuất hiện ở đây đâu, khiến hắn ngạc nhiên vì việc này mới là chuyện lạ.

"- A, hôm nay ta sẽ kể chuyện gì cho ngươi đây... xem nào...là một chuyện nữa lúc ta còn bé ha~ ta khi đ..."

"- Hôm nay có chút thay đổi, ta có chuyện muốn hỏi!"

Tô Diệp ngắt lời ta.

Ta đối diện với cái nhìn từ mắt trái của hắn. Ngượng ngùng, đỏ bừng mặt.

"- V...vậy... ngươi hỏi đi!"

Ta cười để che lấp ngại ngùng.

Hắn vẫn nhìn ta, chăm chăm nhìn. Điều này khiến ta càng thêm xấu hổ.

"- Cô có yêu Thế tử không?"

- - -

Bảy ngày sau

Ta mệt mỏi ngồi trên mép giường.

Ngoài kia vẫn thật ồn ào náo nhiệt. Không khí xung quanh thật vui vẻ, chỉ có ta là tâm tình nặng trĩu.

Thế tử cuối cùng cũng vào phòng. Hơi thở chàng đầy mùi rượu, ta mím môi, tay xiết chặt lại.

Khăn voan được tháo bỏ, giờ ta mới nhìn rõ gương mặt đỏ bừng vì men say của chàng. Môi chàng mỉm cười nhưng...

"- Cẩm nhi, ta..."

"- Lưu Yên Nhi!"

Đôi mắt đượm buồn mở to đầy kinh hãi.

*

"- Cô có yêu Thế tử không?"

Trước câu hỏi của Tô Diệp, ta cứng họng. Thân cận của Thế tử, cũng là người ta... thích hỏi ta như vậy là muốn bức chết ta rồi.

Ta nói "không" cũng không được mà đáp "có" là đang tự vả vào miệng mình. Ta mím chặt môi, ta không muốn trả lời câu hỏi này.

Nhưng chính là, hắn như muốn bức ta phải trả lời lập tức. Đôi mắt của hắn... chính xác là muốn nghe ta trả lời.

Nếu như vậy, ta hoàn toàn không còn lựa chọn.

"- Dù sao hôn sự cũng được sắp đặt, yêu hay không cũng vậy mà thôi! Ta thế nào cũng là nữ nhân của Người. Vậy trả lời câu hỏi của ngươi có ích gì?"

Dù lạnh tanh nhưng ta lại quá khốn khổ. Ta đang khóc nấc trong lòng, ta không muốn Tô Diệp hỏi ta chuyện này, càng không muốn nhắc đến hôn sự trước mặt hắn.

"- Đương nhiên có ích, nếu không ta sẽ không hỏi. Cô chỉ cần trả lời "có" hoặc "không"!"

Trước áp lực từ Tô Diệp, ta lại càng run rẩy. Miệng ta khô khốc, ta... không thể chịu được thêm.

"- Không, ngàn vạn lần cũng không!"

*

Thế tử ngồi đối diện ta, chàng mang gương mặt nặng nề, ánh nhìn có lỗi hướng đến ta.

"- Kha cô nương, ta thực sự có lỗi. Đáng ra không nên lừa gạt cô!"

Ta nhẹ lòng. Ta thậm chí còn chẳng bận tâm gì hết. Ta không nghĩ, nói ra một cái tên lại làm cuộc đời ta thay đổi đột ngột như này.

Ta thực sự nợ Tô Diệp thêm lần nữa mất rồi.

"- Thế tử đừng nói vậy, tiểu nữ biết Người muốn củng cố hậu phương nên mới có hôn sự này"

"- Ta thực sự đã nghĩ sẽ động phòng với Kha cô nương. Ta cũng là bất đắc dĩ, thật đáng trách"

"- Tiểu nữ hiểu, dù sao cũng đã qua rồi. Tiểu nữ giờ chỉ đang nghĩ cách, làm sao để ra được khỏi đây mà thôi!"

Cộc cộc

"- Kha cô nương, nếu cô nương biết cái tên kia thì cô cũng không cần quá lo lắng. Người nói cái tên đó với cô chắc chắn sẽ đưa cô ra khỏi phòng!"

Thế tử mỉm cười, chàng mau chóng thổi nến.

Tối đen như mực, cổ tay ta bị một bàn tay lạnh ngắt dẫn ra ngoài.

*

Ta đỏ bừng mặt bước theo sau bóng lưng quen thuộc kia. Ngõ ngách lạ hoắc ta chưa từng nhìn qua. Chớp mắt, ta đã ở chốn-quen-thuộc.

"- Quận chúa Kim Quốc, bằng hữu Nam Tống như ta, cô thấy sao?"

Tô Diệp hơi nghiêng đầu nhìn ta, hắn thậm chí còn khoát tay nữa kìa.

Đối diện với hắn, lại được gặp hắn, ta thực sự rất vui.

Xúc động nghẹn lời, ta kiễng chân, ôm chầm lấy cổ hắn.

"- Cảm ơn, Tô Diệp, cảm ơn ngươi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #tm