Chương 33
Chương 33:
Lương Tô Diệp
Sau ba năm, ta cuối cùng cũng trở lại. Háo hức, mong nhớ... ta muốn gặp lại nàng.
Ta muốn trở lại là vậy nhưng khi gần đến kinh thành liền tức khắc chỉ muốn quay lại Ải Quan. Cảnh khổ sở lưu đày trước đó dường như còn dễ chịu hơn cái tin ta đang nghe được lúc này.
Sinh nhật hai tuổi của Hoàng Tôn!
Hoàng Tôn nào đây?
Trước đó ta còn tò mò, hưng phấn kì lạ. Sau khi nghe tin Thế tử điện hạ và Thế tử phi đã sinh ra một thằng bé kháu khỉnh, ta như chết lặng tại chỗ.
"- Các... người, chắc chắn chứ?"
Ta vốn không tin vào tai mình liền hỏi lại. Đám người kia dù nhìn thế nào cũng thấy là người có sự hiểu biết vô cùng "uyên thâm".
"- Chuyện hai năm rồi, giờ chỉ nhắc lại, có gì không chắc chứ?"
Ta... thậm chí còn không đứng dậy nổi.
*
Nghe tin ta trở về, mọi người trong Phủ Thế tử tán loạn, ai nấy cũng hân hoan chào đón. Ta còn nghe ra phong phanh có một bữa tiệc dành cho ta tối nay.
Duy nhất hai người không xuất hiện. Và ta cũng không mong muốn hai người này xuất hiện trước mặt ta. Tốt nhất đừng nên ở đây lúc này.
. . .
Đúng là có tiệc nhỏ cho ta thật. Là tỳ nữ cùng binh lính ở Phủ Thế tử lo liệu, ta vô cùng cảm động. Đương nhiên là ta không có chuyện say. Ta nào đâu có thích uống rượu. Với cả, tâm trạng ta hơn mười ngày nay không tốt, nếu uống sẽ uống rất nhiều mà nếu say thì sẽ gây họa mất. Nhị Hoàng tử ta còn nhẫn tâm chém ba nhát, đêm nay ta mà say không biết sẽ phải đi đày ở tận đâu mới hết máu tanh ở tay, không muốn nghĩ đến.
Ta rất khó kìm nén bản thân, nếu ta tức giận, ta không biết phải ngừng tay thế nào. Vì vậy trong giang hồ, ngoài biệt hiệu "thiếu niên mạnh nhất Nam Tống" khi đó, ta còn có một biệt hiệu khác là "thiếu niên nhẫn tâm nhất Nam Tống".
Dù sao cũng chỉ là trước kia. Từ khi đi theo Thế tử, ta ra tay theo mệnh lệnh, luôn đặt mệnh lệnh lên đầu tiên nên cũng hạn chế đổ máu nhiều lần.
Ta hôm nay khá "bận rộn", kết thúc với đám người kia, ta lại có "cái hẹn khác" với đại sư huynh của mình.
Đại sư huynh ban chiều nhìn thấy ta liền ôm chầm lấy, thật ngại quá, thân thiết công khai vậy nhỡ lộ tẩy là đồng môn không hay chút nào.
Không những thế đại sư huynh còn khóc nữa, nam nhân gì mà như vậy kia chứ? Mất mặt không còn chỗ chui.
Cạch
"- Tiểu muội, thuốc bổ, uống đi!"
Hồ hởi, vui vẻ lắm. Ta tháo mặt nạt, đương nhiên rồi, chỉ còn ta và đại sư huynh, đeo thứ này làm gì cho vướng víu.
Cạch
Ta dùng xong thuốc tức khắc. Lấy ống tay áo chấm môi, ta đối diện đại sư huynh lần nữa. Cái vẻ mặt của đại sư huynh lúc này thật khiến ta tức cười.
"- Sao vậy?"
"- Chà, không sao! Muội vẫn vậy, thật tốt quá!"
Đại sư huynh cười ngu ngốc. Ta gật gù. Ta vốn đã từng "vẫn vậy" thật, nhưng đó là khi chưa biết cái tin khiến ta chỉ muốn chết ngay tức khắc. Giờ ta muốn giam cầm mọi cảm xúc, ta nghĩ ta nên thu mình hơn nữa để không còn cảm thấy đau lòng.
"- Thuốc bổ của huynh thì vẫn đắng như vậy, thật chán chết!"
Thuốc đắng thật, là rất đắng mới đúng. Nhưng vì ta không một chút nhăn mày nên đại sư huynh mới đem cái nhìn kinh hãi giống ngày xưa hướng đến ta.
Nói là giống ngày xưa, vì từ trước đến nay, thuốc có đắng mấy ta cũng chưa bao giờ ca oán. Uống hết lập tức, không cần đường hỗ trợ là những gì ta "đối xử" với cái thứ thuốc bổ đắng ngắt của đại sư huynh.
"- Phòng của muội ta đã dọn dẹp sạch sẽ rồi, ta báo trước để tránh tý nữa bất ngờ"
"- Nếu huynh không dọn dẹp, muội sẽ tặng huynh bất ngờ lớn!"
Ta chọc lại đại sư huynh. Đúng là lâu quá rồi không gặp, đại sư huynh cũng già dặn hơn trước chút ít. Càng nhìn lại càng cảm thấy thật sự nhớ cái người này, đại sư huynh của ta, ba năm rồi không có gặp.
"- À... Một ngàn viên Liệt thanh, có đủ dùng không?"
Ta không nghĩ đại sư huynh lại hỏi đến chuyện này. Trước khi ta đi Ải Quan, đại sư huynh đã thức đến sáng để chuẩn bị thuốc cho ta, là một nỗ lực phi thường.
Nhưng đúng là... đại sư huynh tốn công vô ích mất rồi.
"- Cảm ơn ý tốt của huynh nhưng tiếc quá, muội lại không có dùng đến!"
"- Vậy sao? Vậy..... Ân? Ân? Kh...không dùng đến sao?"
Ban đầu có vẻ bình thản nhưng sau khi ngẫm lại lời ta nói dường như lại phát hoảng. Ta đương nhiên không dùng đến vì ba năm trời, ta đâu có nói lời nào với đám người đi cùng mình. Ta chính xác là giả câm với bọn họ luôn.
"- Phải, không dùng đến!"
"- Một viên cũng không sao?"
"- Không có!"
Sửng sốt nhìn ta, đại sư huynh hình như lại nghĩ ra thêm gì rồi.
"- Tiểu muội, hay muội... mắc bệnh gì rồi?"
"- Muội về phòng trước, mai huynh muội ta đi hái thuốc ha!"
Ta hơi cười rồi đeo lại mặt nạ, đứng lên.
Đại sư huynh hoảng hốt, cũng đứng lên theo ta.
"- Tiểu muội, ta còn có chuyện muốn nói!"
Ta khẽ thở dài. Mỉm cười lần nữa.
"- Chuyện cũ không cần nhắc lại. Giờ muội về phòng, từ mai sẽ là câu chuyện mới!"
Cạch
.
Ta trở về nơi ta ở. Cảnh sắc vẫn vậy, sân nhà cũng rất sạch sẽ, có lẽ đại sư huynh cố gắng nhiều lắm đây.
Ta hơi cười rồi chuẩn bị bước vào trong.
Nếu là ta mọi khi sẽ ngắm nhìn cảnh hồ đẹp đẽ trước nhà, sẽ lại trầm tư nhìn lên bầu trời đếm sao, sẽ thầm khen những khóm hoa mà ta chăm nom tỉ mỉ. Nhưng ta hôm nay không có tâm trạng, và có lẽ sau này cũng sẽ không có tâm tư mà làm mấy chuyện đó.
Mọi thứ nơi này, mỗi bước chân ta đi đều chứa một kỉ niệm với nàng. Ta thực sự không dám ngắm nhìn kĩ lưỡng, cũng cắn chặt môi mỗi khi vô ý hồi tưởng. Ta sợ ta sẽ nhớ nàng phát điên, cũng sợ sẽ cầm kiếm mà chém chết Thế tử, người ta từng liều sống, liều chết muốn bảo vệ.
Dù có ra sao, ta không cần biết nguyên nhân sâu xa, ta chỉ muốn Thế tử trả lời ta: Tại sao có thể làm chuyện đó với nàng? Người đâu có yêu nàng, nàng cũng đâu có yêu Người. Nàng mang thai con của Người, đến cuối cùng chỉ là vì Người muốn giữ vững vị trí của mình hay sao? Người thực ra có dùng thủ đoạn dụ dỗ hoặc bức ép nàng không?
Ta giận, đứng im trước cửa phòng. Dù ta nghĩ là vậy, nhưng... Thế tử ta biết là người nhân hậu, người làm vậy là có nguyên nhân... hi vọng là vậy.
Nhưng ngủ với người ta yêu thương, dù nguyên nhân có ra sao, ta nhất nhất sẽ vẫn căm hận.
"- Lương thị vệ!"
Giọng nói này... Ta nhăn mày, chậm rãi xoay người.
"- Thế tử điện hạ! Đã lâu không gặp!"
*.*.*
Cao Thiên Huấn
Sự việc đêm đó, ai cũng có thể đoán ra, ta thực sự đã ngủ với Kha cô nương. Một tháng sau, tin Thế tử phi có thai truyền khắp kinh thành.
Sau sự việc này, ta cũng mới rõ, Kha cô nương giúp đỡ ta... cũng là vì Tô Diệp.
Ta không quá ngu ngốc, hoàn toàn hiểu được cảm xúc Kha cô nương dành cho Tô Diệp thực ra là gì. Trước kia chỉ chút ngờ vực, nhưng giờ thì ta hoàn toàn dám chắc, đó là tình yêu.
Ta chỉ là khó nghĩ, nếu Kha cô nương biết Lương Tô Diệp thực ra là nữ tử, vậy sẽ ra sao?
Nhưng ta cũng chỉ dừng lại ở đó, ta không có nói ra sự thật này. Ta biết, tiết lộ chuyện này với Kha cô nương, ta như mang "trọng tội" với cả hai người họ. Nhận sự giúp đỡ quá nhiều từ cả hai, ta không có tư cách làm bất kể ai trong hai người họ thêm đau lòng.
Ngày hài nhi nhỏ bé trào đời, Kha cô nương gần như là không muốn gặp tiểu hài tử này. Mọi thứ đều để cho bà vú lo liệu, nàng chỉ lấy lý do là trong người không khỏe không thể hảo chăm nom cho đứa bé.
So với nàng mang nặng đẻ đau, ta thực ra còn yêu thương đứa bé gấp vạn lần nàng. Nàng không thể nói là không yêu thương tiểu hài tử này... gần như là ghét đứa bé vô tội này mất rồi. Ta nghĩ đến đó cũng chỉ bất lực, không dám lên tiếng. Dù sao nàng cũng đâu muốn có đứa bé này, cũng nào đâu muốn phải phát sinh quan hệ kia với ta. Tất cả cũng là vì muốn ta giữ được cái ghế Thế tử, giúp ta củng cố liên kết với cha nàng là Kha Vương gia mà thôi.
Đứa trẻ vô tội đáng thương đã đành, nhưng nhìn lại, nàng còn đáng thương hơn cả.
Lý do để nàng làm vậy... ta cũng hỏi ngày đó. Nàng chỉ lạnh lùng đáp lại ta một câu như này:
"Đến mạng sống, Tô Diệp còn chẳng tiếc cho Người. Ánh Cẩm ta sao có thể tiếc một đứa con cho Người đây!?"
Lời lẽ này hoàn toàn là mỉa mai ta. Hàm ý là ta quá phụ thuộc vào những người xung quanh. Ta hiểu chứ, ta rất hiểu... ta... cũng rất khổ tâm nhưng ta chính là một Thế tử bất tài, không thể vực lên nếu không có sự giúp đỡ.
Ta không muốn làm chuyện này! Nhưng....
Ánh Cẩm khi đó nhất quyết ta phải làm theo, còn nói nếu hỏng đại sự sẽ ngược đãi công sức Tô Diệp giúp đỡ ta nhiều năm trời. Lời đó... sau đó... ta nào có thể buông xuôi cái ghế Thế tử này thêm sao?
Trở lại thực tại, ngồi đối diện với Lương cô nương, ta ngoài không dám đối mặt còn muốn hé miệng nói xin lỗi.
Nhưng nếu ta nói ra lời đó, ta nghĩ Lương cô nương sẽ không ngại vung kiếm chém chết ta đâu. Sát khí dù được thu liễm ổn thỏa nhưng ta vẫn cảm nhận được chút ít. Chỉ là giờ Lương cô nương chưa buông lời chất vấn nào, lại khiến tâm tình ta càng không thể thoải mái.
Nhưng ta cũng rõ, không thể kể ra sự thật được. Ít nhất là từ miệng ta thì không nên, tốt nhất nên để hai nữ nhân này tự giải quyết với nhau.
"- Thế tử điện hạ, Hoàng Tôn tục danh là gì?"
Tô Diệp hỏi một câu ta không thể ngờ. Ta hơi lúng túng nhưng rồi vẫn giữ vẻ lãnh đạm đáp lại ổn thỏa:
"- Cao Dư Mặc!"
"- Dư Mặc!? Cái tên thật đẹp!"
Chỉ một câu cảm thán như vậy, Lương cô nương không nói thêm gì. Ta biết ý, cuối cùng cũng không làm phiền nữa rồi rời khỏi phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com