Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 37

Chương 37:

Ta trong đầu cảm thán vẻ đẹp tuyệt mỹ này rồi ngơ ngác từ lúc nào. Nếu nàng không đứng lên chắc có lẽ ta vẫn còn mơ mộng ở đây mất.

Ta đỏ bừng mặt, tại sao một nam nhân đầu đội trời, chân đạp đất như ta lại như rình mò một nữ nhân đang tắm kia chứ?

Ta từ từ lùi ra rồi rời khỏi nơi này. Trước đó còn tự vả cho mình hai cái thật đau vì tội đáng chết kia.

Đi thật xa và gần như không dám ngoái nhìn lại, gương mặt ta vẫn đỏ bừng và nóng ran. Nếu giờ có người nói ta đổ bệnh khéo ta cũng tin mất.

Ta gặp một tỳ nữ trên đường, vội vã chặn lại.

"- Cô nương, ta có chuyện muốn hỏi!"

"- Ân!?"

"- Hồ nước kia... là như nào?"

Ta vừa nói vừa chỉ về hướng ban nãy ta vừa rời khỏi. Tỳ nữ này khẽ nhăn mày rồi nhìn theo hướng đầu ngón tay ta.

"- Hồ nước?"

"- Phải, có một hồ nước ở hướng đó.... ta vừa đi ra khỏi đó!"

Ta vẫn kiên nhẫn cho đến khi tỳ nữ này "A" lên một tiếng mới hạ tay.

"- Hồ nhỏ đó trước kia mọi người vẫn đến tắm nhưng nhiều năm trước có người chết đuối nên không ai còn dám sử dụng"

"- C...c...chết...đuối!?"

Ta méo mặt.

"- Ân. Có tin đồn..."

Tỳ nữ này nhìn ngang nhìn dọc một lúc rồi nhỏ tiếng đến tai ta một cách rất... nghiêm túc.

"- ... hồ này có ma!"

"- CÁI GÌ????"

Ta hốt hoảng nên hơi lớn tiếng. Tỳ nữ kia gật gật như là khẳng định câu nói của mình.

"- Ma nữ tóc dài thỉnh thoảng lại tắm ở đó. Có người đồn như vậy nhưng không ai dám xác thực. Mà... đại hiệp, người sao vậy?"

"- Hả!?"

Ta giật mình.

"- Mặt người tái mét rồi!"

Tỳ nữ nói xong ta cũng đưa tay lên má. Thậm chí còn có mồ hôi nữa.

"- Này, không phải... người nhìn thấy gì ở đó nhé!"

"- La...làm gì có! Ta t...tiện nên hỏi! Đâu có thấy gì, hahaha"

Ta cố cười. Tỳ nữ kia may mắn không quá làm khó ta.

"- Vậy được rồi, tiểu nữ về ngủ. Đại hiệp, bảo trọng!"

Nói xong thì đi mất.

Ta cũng không dám đứng lại lâu, cũng vội vàng chạy về phòng mình.

Chẳng lẽ... mỹ nhân kia... là ma?

*

Ta cả đêm mất ngủ. Rõ ràng cảnh rất thực, ta hoàn toàn không tin tưởng nàng là ma.

Vì bứt rứt trong lòng như vậy nên... chuyện chính ta muốn làm nhất khi đến Nam Tống, ta cũng không còn hứng thú nữa.

"- Á Viên nói ngươi tìm ta!?"

Sáng sớm đụng mặt Tô Diệp. Hôm qua tìm hắn điên cuồng là vậy, hôm nay còn không có hứng thú nhìn mặt hắn.

"- Không, không! Ta không tìm ngươi!"

Ta nói xong cũng lướt qua luôn. Những chuyện rắc rối như này, ta tốt nhất là sẽ tìm Liêu Cư tiên sinh để hỏi mới được.

.

"- Hốc mắt tối màu, con ngươi hơi đỏ. Hạo Dư, không ngủ được sao?"

Liêu Cư tiên sinh đọc vị hoàn toàn. Ta gật gù, khẽ quăng một tiếng thở dài.

"- Có chuyện gì?"

Liêu Cư tiên sinh thản nhiên dùng trà. Ta đắn đo một chốc rồi cũng mở miệng.

"- Liêu Cư tiên sinh, tiên sinh tin trên đời này có ma không?"

"- Ngươi sợ ma thì sẽ có ma, ngươi không sợ thì ma nào xuất hiện đây?"

Liêu Cư vẫn cái giọng nhàn nhạt. Ta hình như... cũng hiểu. Nhưng mà...

"- Vậy... làm sao để biết một người có phải là ma hay không?"

Liêu Cư tiên sinh nhìn ta một lúc nữa. Ta thấy tiên sinh khẽ thở dài một cái rồi vào buồng, lấy giấy bút ra.

Liêu Cư tiên sinh viết mấy chữ rồi đưa cho ta. Ta "cung kính" nhận, rồi đọc.

"Người? ----- Ma?"

Ta không hiểu gì hết, lại tròn mắt nhìn tiên sinh. Liêu Cư tiên sinh lần nữa thở dài.

"- Ngươi làm theo ta, đặt tờ giấy này ở nơi đảm bảo người kia đọc được. Sau đó câu trả lời là gì thì báo lại cho ta!"

Ta gật gù liền làm theo. Ta thậm chí còn chạy bán sống bán chết đến cái hồ đêm qua.

Ta đặt một hòn đá lên tờ giấy, để vào vị trí nhất định cho dễ xác nhận nàng có đọc được hay không. Sau đó, ta định ngồi đợi...

Nếu không phải có người ầm ĩ báo Vương gia đang chờ ta khéo ta vẫn ngồi đây mất. Ta thở dài, đêm nay trở lại vậy!

*.*.*

Kha Vương gia

Hạo Dư, lần đầu ta được thấy cái vẻ thất thần của hắn. Hắn bình thường rất nhiều sức sống, thậm chí còn làm loạn Phủ Thế tử lên để tìm Tô Diệp, vậy mà hôm nay hắn như con mèo ngoan nằm trong cũi vậy.

Ta muốn thong thả đi dạo quanh phố một chút nên mới triệu hắn đến, vậy mà hắn lại có cái bộ mặt ảm đạm này, thật mất hứng.

"- Hạo Dư, ngươi theo ta bao lâu rồi?"

"- Ân? Dạ... 16 năm thưa Vương gia!"

"- Phải, 16 năm rồi!"

Ta gật gù, đúng là lâu vậy rồi sao?

"- Từ nhỏ đến lớn, ngươi chưa từng phiền não. Nay, có chuyện gì mà không thể nói với ta sao?"

"- Ân?"

"- Định phủ nhận?"

Ta không nhìn cũng biết vẻ hoảng hốt của Hạo Dư. Hắn như á khẩu, một lúc sau mới thở dài.

"- Tiểu nhân là đang không biết ma trên đời có tồn tại không!"

Ta dừng chân, thậm chí còn cả kinh quay lại nhìn thân cận của mình.

"- Ngươi nói gì!?"

"- Đêm qua tiểu nhân nhìn thấy một người tắm ở hồ phía Bắc, nhưng tỳ nữ trong Phủ lại nói hồ này bỏ hoang vì... trước có người chết đuối. Tỳ nữ đó còn nói thỉnh thoảng có người nhìn thấy ma nữ tắm ở đó... Vì lẽ đó mà... sáng nay tiểu nhân đã đến gặp Liêu Cư tiên sinh!"

Ta vốn biết Hạo Dư có hơi ngốc nghếch nhưng không nghĩ có thể hoảng sợ chuyện vô lí này. Ta biết hắn đang không được bình tĩnh cho lắm nên cũng không buông lời nặng nề nào. Coi như là nghe hắn tâm sự mà thôi.

"- Liêu Cư nói sao?"

"- Thì Liêu Cư tiên sinh đưa cho tiểu nhân một tờ giấy, ghi hai chữ "người" và "ma" rồi bảo tiểu nhân đặt ở nơi mà chắc chắn người kia đọc được. Có gì thì thông báo cho Liêu Cư tiên sinh một câu. Dù không hiểu gì nhưng... tiểu nhân cũng đã làm theo rồi!"

Ta hiểu ý của Liêu Cư. Chẳng hạn nếu người kia có đánh dấu hiệu, chọn mình là "người" hoặc "ma" thì cũng chỉ có một câu trả lời là "người". Nếu người đó đọc mà không đáp lại, cũng chỉ có khả năng người đó là "người" mà thôi. Còn nếu người kia không đọc được thì... là do người đó không nhìn thấy tờ giấy. Đại khái, ý Liêu Cư là, bất luận thế nào, ma quỷ cũng không xuất hiện trước mặt Hạo Dư được, ngầm ám chỉ Hạo Dư là... đồ ngốc luôn.

"- Vậy cứ theo ý Liêu Cư đi!"

"- Ân!"

*.*.*

Liêu Cư

Cái tên Hạo Dư ngu ngốc, trên đời này làm gì có ma quỷ, sao kẻ không sợ trời, không sợ đất như hắn lại vì chuyện nhỏ này mà hoang mang kia chứ?

.

Rầm rầm rầm

"- Liêu Cư tiên sinh, Liêu Cư tiên sinh!"

Ta nhăn nhó mặt mũi. Gần hết canh ba, cái tên ngu ngốc đó muốn gì ở ta đây?

Cạch

"- Liêu Cư tiên sinh, tờ giấy bị vò nát, là sao?"

Mặt Hạo Dư vô cùng hổn hển, ta tức giận, đã bị phá đám thì chớ còn phải nghe mấy lời ngu ngốc của hắn.

"- Là người, là người được chưa Hạo Dư đại hiệp, giờ để ta yên!"

"- Thật sao?"

Rầm

*.*.*

Lương Tô Diệp

Như mọi khi, đêm nay ta lại ra tắm ở hồ Bắc. Vốn nơi đây rất an toàn bởi lẽ trước kia có người chết đuối ở đây nên chẳng ai dám bén mảng đến. Cũng vì vậy đây là chỗ tắm...của ta.

Mọi chuyện có lẽ sẽ êm đẹp nếu như hôm nay, sau khi tắm xong ta không phát hiện có một tờ giấy được đặt gần chỗ ta.

"Người?----Ma?"

Ta cả kinh, liền vò nát tờ giấy.

Rõ ràng chỉ có mình ta... chẳng lẽ việc ta đến đây tắm bị phát hiện rồi sao?

Cũng không đúng lắm... nội dung tờ giấy kia đâu có nhắc gì đến thân phận của ta? Chắc chắn... chưa ai biết.

Ta vẫn còn chút lo lắng. Hay là... mai chuyển địa điểm tắm? Như vậy không khéo sẽ tốt hơn!

*.*.*

Á Viên

Nhiều ngày nay Hạo Dư đại ca rất lạ, thường xuyên rủ ta ra ngoài mua đồ, thậm chí ngày nào cũng mua một món đồ của nữ nhi bỏ vào tay áo.

Đến hôm nay đã là ngày thứ tư. Ta cũng đâu có rảnh đến mức đó, sao cứ nhất định phải kéo ta đi cho bằng được kia chứ!?

Đến hôm nay ta quyết tâm đi theo dõi, phải cho ra nhẽ chuyện này mới xong.

Cả một ngày, cuối cùng cũng có động tĩnh của Hạo Dư đại ca. Nhìn dáng vẻ lén lút kia thật nghi hoặc, dựa vào trực giác, ta đoán chắc, Hạo Dư đại ca đang yêu thầm một nữ tử nào rồi.

Đi theo Hạo Dư đại ca cẩn thận một lúc, ta liền thấy Hạo Dư đại ca dừng lại ở một hồ nước, cẩn thận đặt món đồ chiều nay đi mua cùng ta xuống mép hồ, dáng vẻ rõ ràng là vui sướng.

Ta nhăn mày rồi chợt tái mét. Có một hồ nước ở phía Bắc Phủ mà không ai dám bén mảng đến cũng là vì... có ma quỷ. Ta cả kinh, rõ ràng là hồ nước này rồi. Ta run run lùi lại, đến đủ xa liền xoay người chạy mất. Không dám quay lại, càng không dám theo dõi Hạo Dư đại ca tiếp.

Về đến phòng, mặt ta vẫn còn tái đi vì sợ hãi.

*.*.*

Kha Ánh Cẩm

Rõ ràng Diệp nhi gần đây hơi lạ, biểu hiện đúng là đang lo lắng gì đó. Hắn vốn không phải kẻ không tập trung nhưng lần nào ta ngẩng mặt lên nhìn hắn cũng thấy hắn đăm chiêu nghĩ ngợi.

Lần này cũng vậy, ta thực ra không hài lòng chút nào.

"- Diệp nhi!"

"- Hm? Ân?"

Ta thở dài với cái bộ dạng lóng ngóng kia. Khẽ nhăn mày, đe dọa.

"- Ngươi mà không nói rõ đang ưu phiền gì, đừng hòng ta nhìn mặt"

Rõ ràng là phải dọa nạt mới nghe theo. Diệp nhi mặt méo xệch, vội vã mở lời.

"- Gần đây... có người làm phiền ta, hại ta không thể tắm yên được!"

Ta hoàn toàn khó hiểu.

"- Ta thường tắm ở hồ Bắc, gần đây như là có người theo dõi nên không tắm được!"

"- CÁI GÌ?"

Ta bực liền bật dậy. Diệp nhi thở dài, xua xua tay.

"- Tại phòng tắm của ta không được sạch sẽ nên... gần đây thường xuyên đến hồ Bắc tắm. Nàng đừng lo, ta cho người dọn dẹp lại rồi, từ mai sẽ không còn phải thấp thỏm nữa!"

Cái gì mà không lo kia chứ? Nam nhân của ta bị theo dõi lúc tắm... đúng là khiến ta tức chết. Ta mà biết kẻ đó là ai, ta sẽ không tha cho đâu...!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #tm