Chương 52
Chương 52:
Kha Ánh Cẩm
*...*
Cảm giác hụt hẫng và bất lực ập đến ta. Không rõ nguyên nhân, ta đột ngột rơi nước mắt. Ta nhìn lên bầu trời, mới ban nãy còn trong xanh, giờ đây ùn ùn mây đen kéo đến.
Nếu đột ngột trời đổ mưa, Diệp nhi sẽ gặp rắc rối lớn nếu vẫn còn giúp người dân dựng lại đê đập.
Có lẽ vì thời tiết đổi thay đột ngột nên ta mới bất an. Dẫu sao ta cũng không thể xuống núi một mình, vả lại, Diệp nhi làm gì cũng không đến mức khiến ta lo lắng vô cớ như vậy, tốt nhất nên "ngoan ngoãn" đợi nàng trở về, như vậy cũng là khiến nàng yên tâm.
Rảnh rỗi nên ta ngồi ngắm nghía ngọc bội hẹn ước của cả hai. Tủm tỉm cười một mình, có lẽ nàng cũng nhớ ta như ta nhớ nàng bây giờ. Cũng có khi nàng đang trú mưa, cũng cầm miếng ngọc bội mà ngắm nghía, cũng tủm tỉm cười như ta giờ đây cũng nên.
Rắc
Ngọc bội trên tay ta... rạn nứt. Ta kinh hãi, run rẩy nhìn kĩ lại một lần nữa.
Ta nuốt khan, tim ta đột ngột đau thắt lại, cả người run rẩy. Bất an này... tại sao lại xảy đến kia chứ!?
"Diệp nhi... ngươi... tốt nhất đừng có mệnh hệ gì..."
"Nếu ngươi làm gì dại dột, ta sẽ hận ngươi... ngàn kiếp vẫn sẽ hận ngươi..."
*.*.*
Lương Tô Diệp
*...*
Ngọn giáo đầu tiên đâm xuyên qua người ta, ta thở dốc, cố gượng dậy dù biết rằng Thế tử chắc chắn đã chạy thoát. Nhưng ý chí của ta... không cho phép ta đổ gục khi vẫn còn có thể. Nếu còn câu kéo được thêm thời gian, ta nhất định sẽ đứng lên lần nữa.
*...*
Ngọn giáo thứ hai đi qua cơ thể ta, ta nhớ đến sư phụ, nhớ cái xoa đầu của người, cũng nhớ khoảnh khắc đầu tiên khi ta gặp người. Ta biết ơn, biết ơn vì người đã cứu ta thoát khỏi lửa địa ngục năm đó.
*...*
Ngọn giáo thứ ba xuyên qua bả vai trái, ta gần như đã mất hết nhận thức, nhưng vẫn nhìn ra vẻ mặt ngu ngốc của đại sư huynh. Kể cả khi khóc lóc, đại sư huynh vẫn không tỏ ra là một người đáng thương chút nào, trái lại cái vẻ mặt đó còn khiến ta cảm thấy đáng ghét.
*...*
Ngọn giáo thứ tư tiếp tục xuyên qua bả vai phải ta, ta chính thức buông kiếm nhưng tuyệt nhiên chưa gục ngã. Ta vẫn đứng đó, giữa cánh cổng Đông thành, không cho kẻ nào được phép bước qua... Á Viên, Hạo Dư, Thế tử... những bằng hữu, thật khiến ta cảm động.
*...*
Ngọn giáo thứ năm hướng tới, ta đưa tay che chắn, nhất quyết không để nó đâm đến vị trí này.
Huỵch
Ta cuối cùng cũng không thể trụ thêm được nữa, lập tức quỳ xuống.
Cả chiến trường im bặt, như là đợi xem ta có định phản kháng nữa hay không vậy.
Ta run rẩy, đưa tay vào vạt áo.
"Các...ngươi... không được phép... đâm vào tim ta..."
Ta mở bàn tay, ngắm nhìn miếng ngọc bội nàng tặng.
"Chỉ có nàng... mới được chạm vào...tim...ta... các ngươi... không được...phép..."
Bóng tối bao phủ lấy ta. Trước khi ta không thể nhìn thấy, trước khi ta không thể cử động thêm, trước khi ta không thể suy nghĩ, ta cố đưa tay chạm lên má nàng, gương mặt đang rạng rỡ nở nụ cười với ta.
"Cẩm nhi... kiếp sau... ta nhất định sẽ tìm nàng... bù đắp...Ta...yêu nàng...!"
*.*.*
Châu Thẩm Yên
Trước mắt ta là gương mặt mờ ảo đang quỳ gục xuống, trên thân thể là một loạt giáo mác đâm xuyên qua.
Ý thức của người này, suy nghĩ của người đó, từng dòng một, cứ như là ghé sát tai ta mà nói.
Thậm chí tên của người này... ta cũng đã quên mất, giờ ta chỉ nhớ được, người này chính là bạn gái của Kha Ánh Cẩm – người mang gương mặt giống ta như đúc mà thôi.
Tim ta thắt lại, thân thể đột ngột lạnh toát. Khung cảnh trắng xám đục xung quanh ta cũng rõ ràng hơn một chút.
Tiếng tít tít đều đặn liên tục, ta nghe rất rõ ràng.
Bất chợt khung cảnh thay đổi, trước ta đã không còn là chiến trường mà là một khung cảnh thiên nhiên hùng vĩ.
Ta nheo mắt, một thân ảnh phụ nữ với tư trang đỏ tươi đang đứng ở đó, ngay tại miệng vực.
- Khoa...khoan đã...
Ta hốt hoảng vội vã chạy bằng hết khả năng. Ta biết người này định làm gì, và ta phải ngăn chặn chuyện này lại.
Dù ta đã cố chạy nhưng khoảng cách vẫn không vì sự cố gắng của ta mà thu hẹp lại. Ta thở dốc, sợ hãi nhìn về phía người phụ nữ kia.
- Là.... Kha Ánh Cẩm...
"- Diệp nhi....!"
- Cái gì?
Ta hoảng hốt, sao ta lại nghe rõ đến thế...
"- Ta sẽ tha thứ cho ngươi nếu...kiếp sau... ngươi tìm thấy ta trong hàng vạn người... Kiếp này coi như... chúng ta chỉ có thể cùng nhau... đến như vậy..."
- Đừng...đừng....Không....không....!
Hộc hộc hộc....
- Không...không... đừng... đừng mà....không....KHÔNGGGGGGGGG !!!
Hộc hộc hộc....
- - -
* * * * * * * * * *
Ngoại truyện:
Cao Thiên Huấn gặp Lương Minh Tề, cả hai gục khóc trước tất cả mọi người. Đương nhiên Lương Minh Tề là người thảm thiết nhất ở đây.
Lưu Yên Nhi bước ra từ đám đông, rưng rưng ôm lấy Cao Thiên Huấn an ủi. Tất cả giờ đây đã tụ họp tại một chỗ, tất cả đều an toàn như bây giờ là nhờ Lương Tô Diệp đã dùng chính mạng sống của mình để đánh đổi.
Mọi người theo sự chỉ dẫn của Lương Minh Tề, cùng nhau lên núi Vân Tiên lánh nạn.
Kha Ánh Cẩm biết tin Lương Tô Diệp đã chết liền phát điên, tự nhốt mình trong phòng, tuyệt thực ba ngày. Đến khi Lương Minh Tề phá cửa bước vào thì mới kinh hãi nhận ra, nàng đã rời khỏi phòng từ bao giờ.
***
Nàng đứng trước miệng vực, một thân y bào đỏ tươi, gương mặt lạnh tanh không một tia cảm xúc.
"- Ta hận ngươi luôn đè nén, không bao giờ kêu than trước ta"
"- Ta hận ngươi luôn quá tốt bụng, chỉ nghĩ đến người khác"
"- Ta hận ngươi khiến ta yêu ngươi, yêu ngươi thực sự đau khổ nhiều lắm..."
"- Nhưng mà..."
"- Diệp nhi...."
"- Ngươi cũng biết ta không thể căm ghét ngươi, phải chứ!?"
"- Giờ ta đang rất giận ngươi, vậy nên..."
"- Ta sẽ tha thứ cho ngươi nếu...kiếp sau... ngươi tìm thấy ta trong hàng vạn người... Kiếp này coi như... chúng ta chỉ có thể cùng nhau... đến như vậy..."
Kha Ánh Cẩm sau đó liền nhảy xuống vực thẳm, kể cả xác nàng cũng không ai tìm thấy ra...
* * * * * * * * * *
Editor: Phần này không có trong truyện, là mình ghi ra để có gì trao đổi thêm mà thôi nghe, hic! Các bạn không thích đọc có thể next đến chương tiếp theo nhé huhu!
Như vậy là phần xuyên không đã hết, "chém gió" một chút nhé:
- Về việc dùng chính lời của nhân vật trong truyện để kể lại: Cái này phổ biến, cũng không có gì cả, khiến mọi thứ trở nên chân thực và khách quan hơn. Đến khúc cuối cùng của Diệp nhi, thực ra cá nhân mình cũng thắc mắc, sao không dùng ngôi thứ ba để kể, tại sao lại để một người kể lể về mình trước khi chết?
- Kha Ánh Cẩm sinh con cho Cao Thiên Huấn: Khúc này mình cay nhất nhưng đúng là nếu không vì vậy, Cao Thiên Huấn sẽ bị phế truất trong thời gian Diệp nhi bị đi đày mất thôi. Một đứa con duy trì quan hệ giữa hai bên, từ xưa luôn là điều cần thiết.
- Độc tố trong người Tô Diệp: Cái này lúc gặp Lương Mình Tề, Diệp nhi có nói là nếu không vì nàng ấy bỏ trốn... bla bla...nên mình nghĩ có lẽ độc này có trong người Diệp nhi cùng lúc với ngày nàng bị Ánh Cẩm biết thân phận. Lúc đó mấy vết thương của Diệp nhi cũng là do kiếm tẩm độc chém đến mà.
- Không cho giáo đâm qua tim: Cái này Diệp nhi có nói đến rồi. Thực sự rất ý nghĩa vì thân thể chỗ nào bị đâm đến cũng mặc, riêng trái tim mình là Diệp nhi không cho ai làm bị thương, theo một hướng nào đó chính là bộc lộ tình cảm sâu sắc đến Cẩm nhi.
- Tư thế chết của Tô Diệp: các bạn tưởng tượng xem, mình thề đó là tư thế chết... kiểu hiên ngang đúng bản chất của Diệp nhi. Tác giả không nói Diệp nhi đổ gục xuống mà là quỳ xuống, kiểu muốn nói với bọn người kia là "ta dù chết cũng sẽ không nằm xuống, không để các ngươi bước ra khỏi đây đâu!" vậy.
- Kha Ánh Cẩm tự vẫn: Cái này... mình nghĩ là hiển nhiên thôi, nàng vốn coi Diệp nhi là cả thế giới, thiếu Diệp nhi...thôi, không nhắc đến nữa. Hic
- Phần ngoại truyện: Đấy! Ngôi thứ ba, tại sao tác giả không dùng cho khúc cuối của Diệp nhi kia chứ????
---- Mình xin hết ----
P/S: Xin lỗi đã làm phiền các bạn!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com