Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 55

Chương 55:

Rầm

Ta thô bạo đóng cửa văn phòng, tiếng cửa kêu như là muốn hỏng luôn vậy. Ta không bận tâm vì ta đã quá mệt mỏi rồi.

Ác mộng không hết, đã vậy còn khiến ta sợ đến độ không dám đi ngủ. Nếu như... chỉ vậy thì không sao, tâm trạng ta càng lúc càng đi xuống khi cứ nghĩ đến việc Thẩm Yên đã có bạn trai.

Rồi, vậy là ta đã thích cô gái đó. Thậm chí là thích không vì một lý do gì, điều đó khiến ta càng thêm ấm ức.

Nếu cô ta vì xinh đẹp mà khiến ta động lòng thì hoàn toàn sai lầm, xinh đẹp không phải thứ ta quá bận tâm dù rằng cô ta rất đẹp là sự thật. Ở cô ta, ta có cảm giác không muốn cách rời, nhiều thứ cảm xúc khác thường, đặc biệt, ở bên cô ta ta thấy rất dễ chịu, rất vui.

Ta có lẽ là nên tìm một bác sĩ khác, nếu cứ kéo dài như này, ta sợ rằng mình sẽ kiệt sức mất.

Cộc cộc

- Vào đi!

Ta khẽ thở dài, cũng ngồi lật qua mấy tập tài liệu.

- Tổng Giám đốc, 15 phút nữa họp!

"À, phải rồi..."

Ta di di thái dương. Hôm nay là buổi họp đầu tháng, vậy mà ta lú lẫn thế nào lại quên mất.

- Tôi biết rồi, xếp lại tài liệu thống kê doanh thu tháng này cho tôi!

Ta ra dấu chỉ trỏ rồi đứng lên. Ta quyết định là sẽ dùng một lon Café cho tỉnh táo, không thể mang cái gương mặt mệt mỏi này đi họp được, quá lố bịch và mất mặt.

Píp

Tạch...h...h...r...r...r..

- T...Tổng Giám đốc!?

Giọng nói này khiến ta tức thì giật bắn, khẩn trương xoay người lại.

- A, đúng là chị rồi, chào chị!

Cúi người lễ phép. Ta gật gù, không dám chớp mắt nhìn Thẩm Yên.

- Mới sáng sớm chị đã dùng Café sao?

Thẩm Yên nâng mày nhìn ta, ta gật nhẹ, mặt rõ ràng là rất ngu ngốc.

- Chị dùng bữa sáng chưa?

"Sao đột nhiên...."

- Tôi chưa!

- Nếu để bụng rỗng mà dùng Café vào sáng sớm sẽ không tốt cho tiêu hóa, Tổng Giám đốc, lần sau chị nhớ dùng bữa sáng trước khi dùng Café nhé!

"...quan tâm vậy?"

Thẩm Yên tươi cười, cũng đang nhấn nút để chọn đồ uống.

Píp

- Sữa dâu, em mời!

- À....!

Ta dù mới hớp một ngụm Café thôi nhưng nhất quyết vứt bỏ nó vào thùng rác. Đón nhận "tấm lòng cấp dưới", ta lại đỏ mặt mất rồi.

"Nhưng mà... sữa dâu..."

Ta ngần này tuổi rồi còn mời sữa dâu, không phải là hơi... không hợp lý hay sao? Đã vậy còn là sữa hộp... Một Tổng Giám đốc như ta đứng ngậm ống mút thì còn ra thể thống gì nữa.

Poc

Rột...rột...rột....

"Hả?"

Miệng ta hơi hé nhìn dáng vẻ thản nhiên của Thẩm Yên. Cùng một loại sữa thôi sao một người thì ngon lành dùng mà một người lại... bi đát đến thế này!?

- Tổng Giám đốc, chị không thích uống sữa dâu sao?

Vẻ mặt có chút sửng sốt từ Thẩm Yên. Ta giật bắn, lập tức phản đối.

- Không phải! Có... tôi thích!

Pọc

Cảm giác lạnh sống lưng. Ta liếc mắt xung quanh, xác định là không có ai mới dám đưa môi về ống mút.

Rột...

"Phù...."

- Tổng Giám đốc, vừa miệng chị không?

- À... ừ, cũng được, cảm ơn cô!

Ta vứt hộp sữa rỗng vào thùng rác, hơi nghiêng đầu lịch sự cảm ơn Thẩm Yên.

- A... có gì đâu, Tổng Giám đốc đừng khách sáo. Với lại... tối nay chị bận gì không?

- Tôi sao? Tối nay hình như tôi....

Ta liếc nhìn biểu cảm của Thẩm Yên. Không, tối nay tuyệt đối ta không được bận.

- Tôi rảnh, có gì sao cô Châu Thẩm Yên?

- Vậy sao? Vậy tốt quá, em mời chị đi ăn. Để trả ơn chị đó!

Thẩm Yên cười rạng rỡ. Rõ ràng... nếu ta nói sự thật rằng tối nay ta bận sang Nhật thì chắc đã không được thấy bộ mặt rạng rỡ này của Thẩm Yên rồi.

- Được rồi, cô chọn một quán tốt đi, đừng làm tôi thất vọng.

Ta giả bộ chẳng bận tâm mà xoay người. Chẳng thèm liếc thêm một cái nào nhìn Thẩm Yên.

- Vâng thưa Tổng Giám đốc!

Ta tủm tỉm cười, tâm trạng tối đen của ta ban nãy giờ đã tươi sáng lên hoàn toàn.

- - -

- Tổng Giám đốc!!!!

- Hở...hả? Ừ, nói đi!

Ta húng hắng ho mấy cái chữa thẹn. Đừng nói là... Tiểu Mẫn kia đã nhìn thấy ta... tủm tỉm cười rồi đấy nhé!?

Bẽn lẽn đưa tầm nhìn lên. Ta giật thót, tức khắc đứng lên.

- Cậu... sao lại....

- Tổng Giám đốc, chị Tiểu Nhã đứng đây được 5 phút rồi, nếu em không mang nước vào thì có lẽ chị ấy cũng không định đánh tiếng với chị đâu!

Giọng đến chín phần là không vừa ý với ta mà.

"Thư kí gì mà..."

Nghĩ vậy chứ không trách được, Tiểu Mẫn là cấp dưới ta tin tưởng nhất, không phải không có lý do. Rõ ràng là ta sai nên cũng không nên mở miệng, như vậy là vi phạm nguyên tắc sống của ta.

- Em để nước ở đây, chị Tiểu Nhã, chị với Tổng Giám đốc La lâu ngày không gặp, cứ thong thả trò chuyện. Em ra ngoài trước!

- Cảm ơn em, Tiểu Mẫn!

Tiểu Nhã mỉm cười. Ta tỏ ý bất mãn, lườm lườm nhìn theo Tiểu Mẫn.

*Ám hiệu ánh mắt*

*"Đối xử với Tiểu Nhã thì ngoan ngoãn, với Sếp mình thì..."

"Chị cứ tốt như chị ấy đi..."

"Con bé này..."*

Cạch

- Sao vậy Tổng Giám đốc La, nghĩ về ai mà tủm tỉm vậy chứ?

Tiểu Nhã cười, ta đỏ mặt tức khắc chối bay.

- Đâu...đâu có! Cậu... nhìn nhầm rồi!

- Cậu còn giấu tôi sao? Tôi đứng nhìn cậu cười gần 5 phút đó!

Ta cơ hồ là không biết có thể chui đi đâu cho bớt nhục. Ta ngó nghiêng xung quanh như là tránh ánh mắt dò xét của Tiểu Nhã luôn.

- Không nói thì thôi, tôi cũng không thèm hỏi!

"May quá!"

Ta cười, đúng ý ta quá mà.

- Mà... cậu đến đây làm gì!?

Giờ ta mới nhớ ra, coi như đổi chủ đề luôn đi.

- Sao? Không có gì thì không được đến đây? Tôi làm phiền cậu tủm tỉm cười sao?

- Ầy... sao cậu lại nói vậy. Ha...ha...

Ta cười méo mó. Có thể đừng nhắc đến việc ta đang cười tủm tỉm một mình có được hay không?

- Cũng không định LÀM PHIỀN cậu, tôi đến là có thứ muốn đưa cho cậu!

Nhấn mạnh cái từ "làm phiền" như là nội dung chính vậy. Ta gãi gãi vành tai, ta cũng biết xấu hổ kia mà, sao cứ châm chọc ta hoài vậy?

- Đây!

Tiểu Nhã hơi cười đưa tấm thiệp cho ta. Ta khẽ nhăn mày. Nhìn qua cũng biết là thiệp mời cưới, chỉ cần mở nội dung ra đọc xem "nhân vật chính" là ai mà thôi.

"Tần An Nhã – Khâm Kính Minh"

Có thể là một trong các khả năng mới hiện ra trong đầu ta trước đó nhưng đến khi đọc được đúng cái tên này ta lại thêm hoang mang.

Ta khẽ nhăn mày.

- Cậu... là thật sao?

- Cậu nghĩ là thật hay giả đây?

Tiểu Nhã cười nửa miệng, ta trầm ngâm, cuối cùng là khẽ thở dài.

- Tôi cũng không biết nữa!

- Kết hôn không phải là chuyện có thể đem ra đùa cợt, tôi cũng không còn trẻ, 32 rồi, đâu còn tâm trạng đùa cậu chuyện này!? Cậu yên tâm, là thật đấy!

Chính là, cái cười của Tiểu Nhã khiến ta băn khoăn.

- Nhưng gã này là ai? Chưa từng nghe cậu nhắc đến!

- Giờ nhắc đến nè! Con trai trưởng của chủ tịch tập đoàn B&W, 42 tuổi, hiện đang làm Phó chủ tịch bên đó.

Chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả. Xưa nay con cái dựa hơi cha mẹ để "làm to" là quá bình thường, thậm chí ta còn thấy ghét là đằng khác, chính vì thế mà...

- Tập đoàn đó với tập đoàn LA CỬU PHÁT thì bên nào to hơn đây!?

Tiểu Nhã nhướn mày tinh quái, ta thở dài.

- So sánh vớ vẩn!

Ta nói vậy là vì rõ ràng cả ta và Tiểu Nhã đều biết, tập đoàn LA CỬU PHÁT nhà ta là hùng mạnh nhất Bắc Kinh này. Nhưng ai lại mở miệng ra như vậy... không phải quá tự kiêu sao?

- Tử Nguyệt mà chịu "ở lại" "vun vén" cho cha mình thì có phải đỡ vất vả như bây giờ không?

"Biết ngay!"

Ta bĩu môi.

- Tôi ghét nhất việc cha làm con hưởng. Làm ở công ty này cũng tốt, ít ra tôi cũng biết năng lực hiện tại của mình là ở "Tổng Giám đốc".

Ta cười tự mãn. Ta một mình leo lên cái ghế này, đâu có dễ kia chứ, không tự hào thì đúng là giả tạo mà.

Tử Nguyệt nhìn ta một lúc lâu, đến độ ta cũng bắt đầu khó hiểu.

- Sao vậy?

- À, đang nghĩ xem... ừm... nếu làm dâu họ La thì xem ra sung sướng hơn rất nhiều rồi ha~!

Ta nhìn vẻ mặt Tiểu Nhã liền bật cười. Gật gù mấy cái.

- Phải, cậu cũng xui ha, nhà tôi có độc một ông anh mà lão ta lại cưới vợ rồi!

- Không phải dòng họ La còn có cậu nữa sao?

Tiểu Nhã nâng mày. Ta hơi ngạc nhiên, tưởng là đùa nhưng ánh mắt của cậu ta có một nửa là đùa còn một nửa... lại là thật.

Nhưng ta vẫn nghĩ cậu ta đùa thôi, Tiểu Nhã luôn vậy mà.

- Chà, đúng là tôi vẫn độc thân, lại đang không có hẹn hò với ai nhưng mà khiến tôi mở lòng với bạn thân thì rất khó đấy, thưa cô Tần An Nhã!

Ta không yêu người ta coi là bạn, càng không phát sinh tình cảm với bạn thân, mà bạn thân của ta xưa nay chỉ có một – Tiểu Nhã.

Hỏi nửa đùa nửa thật thì đáp cũng nên nửa thật nửa đùa. Ta cười, có chút khiêu khích.

- Vậy sao? Ước gì tôi không phải bạn thân của cậu, có khi tôi đã tán tỉnh được cậu rồi!

Plè...

Ta tỏ rõ ý phản đối.

- Cậu đừng nghĩ mình đẹp thì có thể tán tỉnh được tôi, tôi còn nhiều "tiêu chuẩn khác" nữa đấy.

- Ồ vậy sao Tổng Giám đốc La?

Tiểu nhã đứng lên, tiến đến chỗ ta. Thản nhiên ngồi lên đùi ta.

Ta chắc nịch, đương nhiên không định "sửa sai". Ta cười thách thức.

- Tất nhiên!

Cái "tiêu chuẩn khác" ở đây là gì, cả ta và Tiểu Nhã đều hiểu. Đương nhiên bọn ta vẫn thường đùa như vậy, đều trưởng thành nên mấy vấn đề này đâu có gì khó nói.

- Như vậy là cậu xem tôi không bằng mấy cô gái "tình một đêm" của cậu ở các quán Bar rồi!

Chạy từng ngón tay lên vai ta, giọng rõ ràng là khiêu khích.

Ta nhún vai.

- Chưa biết được, chưa thử mà!

Ta cười. Trong trường hợp này, ai đỏ mặt trước là thắng. Ta thì không muốn thua nên mặt mỗi lúc một dày hơn.

"Gần thắng rồi, hehe"

- Vậy... có muốn thử một chút không, La Tử Nguyệt!?

- ...!!!!?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #tm