Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 60

Chương 60:

Cái cảm giác háo hức này... nó thậm chí còn hơn hẳn với lần đầu tiên ta hẹn hò. Rất kì lạ, từ sau khi tỉnh dậy, ta cảm thấy... càng lúc càng muốn "có cái gì đó" với Tổng Giám đốc "hơn"...!?

Cứ như là ta có "nặng nợ" gì với chị ấy vậy. Hơn nữa, cảm giác thân quen này, gương mặt chị ấy, rõ ràng có gì đó đã chạm đến tim ta. Nếu không vì vậy, cớ sao tim ta cứ rộn ràng lên khi nghĩ về chị ấy?

Liệu có phải là do người này suốt sáu tháng trời luôn ở bên ta không? Sáu tháng... tức là... không phải là khoảng 180 ngày sao? Không một ngày nào không đến... nghĩ đến, nếu trong lòng không cảm nhận gì thì đâu còn là con người nữa?

Ta không biết suốt sáu tháng qua đã xảy đến chuyện gì nhưng... những điều chị ấy đã làm cho ta, không phải quá tuyệt vời sao?

Chẳng lẽ chị ấy lại dằn vặt bản thân đến mức đó?

Nếu là vậy... bữa ăn ngày hôm nay, hi vọng mọi thứ sẽ ổn thỏa. Chí ít, ta chỉ hi vọng chị ấy không còn ôm khổ sở nữa mà thôi.

. . .

Ta kinh ngạc đến mờ mắt khi biết mình đang đứng trước nhà hàng "G.O.D", một nhà hàng năm sao nổi tiếng mà phải đặt bàn trước ít nhất là hai ngày mới có chỗ.

Vậy... ta đang làm gì ở đây thế này?

Tổng Giám đốc hôm nay vận một bộ váy đen dài, bên ngoài khoác chiếc áo lông trắng với họa tiết điểm đen, đôi giày cao gót cũng cùng một tông màu với chiếc váy. Còn túi xách... không phải đó là chiếc túi cực hiếm của hãng Kate Spade sao?

Ta nhìn một thân toàn hàng hiệu của Tổng Giám đốc, tự nhiên lại có chút lạnh sống lưng.

Hôm nay chị ấy búi tóc, trang sức cũng vì vậy mà càng được lộ rõ trên cơ thể. Cái vẻ quý phái này... đúng là có một không hai mà.

Nhưng đi bên cạnh Tổng Giám đốc sang trọng, ta không vì vậy mà có chút nép vế nào hết.

Bước vào nhà hàng, hết thảy mọi cặp mắt đều đổ dồn về phía bọn ta. Ta thì không sao nhưng dường như Tổng Giám đốc... hình như là chị ấy khó chịu thì phải.

- Kính chào quý khách, làm phiền quý khách, có thể cho tôi biết tên được không?

Nhân viên tiếp tân lịch sự. Tổng Giám đốc khẽ gật.

- La Tử Nguyệt!

- A, là chị La sao?

Nhân viên tiếp tân khẽ hô một tiếng.

- Thật thất lễ quá, xin lỗi vì không đón tiếp chị La từ ngoài cửa. Chị Tiểu Nhã đã giao phó cho bọn em xong xuôi rồi, mời chị theo bọn em!

Khúm núm và lễ phép quá mức. Ta liếc nhìn Tổng Giám đốc... có cần phải mang nhiều... "uy quyền" đến vậy hay không?

. . .

Ta nhìn cả một căn phòng rộng lớn và lung linh ánh điện thì chỉ biết đờ đẫn ở đây, chân thậm chí còn nặng trĩu, chẳng dám nhúc nhích.

- Thẩm Yên, lại đây!

Tổng Giám đốc khẽ gọi tên ta. Ta đột nhiên đỏ bừng mặt. Không phải... tông giọng ôn nhu này, thậm chí còn gọi tên ta như thế... thực sự khiến ta trở nên lúng túng.

Tổng Giám đốc đã kéo sẵn ghế ra giúp ta. Ta bối rối, ngồi vào chỗ chị ấy đã chuẩn bị.

Tổng Giám đốc giao tiếp với nhân viên phục vụ, phân phó xong xuôi, kết thúc việc gọi món bằng một nụ cười mỉm đầy quý phái. Chính là... ta cứ ngắm nhìn chị ấy vậy thôi.

"Đẹp thật!"

Ta hơi cười, đánh giá trong đầu như vậy.

- Vây... em có thích chỗ này không?

Tổng Giám đốc hơi liếc nhìn ta rồi lại cúi xuống, giả vờ đang đọc Menu. Ta tròn mắt nhìn biểu hiện của người phụ nữ gần 33 tuổi, đột nhiên cười rộ.

Tổng Giám đốc kinh ngạc, ngẩng lên nhìn ta.

- S...sao vậy?

- À... dạ không có gì. Tại em nghĩ đến mấy chuyện nên buồn cười, Tổng Giám đốc, chị đừng lo!

Ta liếc nhìn xung quanh. Không gian này đúng là quá riêng tư mà.

- Tổng Giám đốc, chị quen biết nhiều thật đấy! Chỗ này phải mất ít nhất hai ngày để đặt bàn. Chị mất đúng nửa ngày để có chỗ, thật phi thường!

Ta cảm phục buông mấy lời như vậy. Tổng Giám đốc nâng mày, vẻ mặt khá thản nhiên.

- Em biết nơi này sao?

- Tất nhiên, có ai lại không biết kia chứ!?

Tổng Giảm đốc hơi gật gù, sau đó nhìn lên ta bằng vẻ mặt rất thật thà.

- Thực ra thì đây là lần đầu tôi dùng bữa ở đây.

- Hả?

Ta hé miệng kinh ngạc.

- Tại bạn thân tôi là chủ nhà hàng này, nhân viên chỗ này đều biết tên tôi vì tên tôi nằm trong danh sách ưu tiên của nhà hàng. Nếu tôi đến dùng bữa, họ sẽ không lấy tiền, thậm chí còn chẳng cần đặt bàn trước. Vì vậy tôi ngại mà không đến đây lần nào, hôm khai trương cũng chỉ đến "điểm danh", tặng quà chứ không có dùng bữa!

Tổng Giám đốc khẽ thở dài. Còn ta... ta biết phải nói sao với độ "nổi danh" của người trước mặt ta đây?

- Tôi vốn không định mời em đến đây nhưng đây là nhà hàng tốt nhất nên... Tôi hi vọng em sẽ thích!

Tổng Giám đốc lịch sự nghiêng đầu. Ta giật mình, tức khắc xua tay.

- Dạ... tất nhiên là em thích nhưng... chị cũng không cần vì em mà chọn nhà hàng nổi tiếng như vậy. Em thực ra còn có sở thích ngồi ở các quán đồ nướng ven đường... ha...ha...

Ngôn ngữ đúng là thiếu liên quan mà. Ta đỏ mặt, lại sửa chữa.

- Em... Tổng Giám đốc mời đến đâu em cũng thích hết á! Chị... em không muốn chị khó xử... sau này... chị có thể mời em đến những quán rẻ tiền thôi cũng được ....

"Hả?"

Ta tự bấu tay vào da thịt mình cho tỉnh táo lại.

- K...không, ý em là... em không bảo chị mời em bữa nữa... em.....

Trời đất, nhìn gương mặt của Tổng Giám đốc mỗi lúc một ngơ ra, ta lại càng muốn vả mình thật đau vì cái thói ăn nói hàm hồ, ngu ngốc của bản thân.

- Tôi tất nhiên sẽ mời em đi ăn thêm ở nhiều nhà hàng nữa, chỉ hi vọng em đồng ý mà thôi!

Tổng Giám đốc như là không muốn nghe ta "sửa sai" thêm vậy. Mỉm cười nhìn ta... tim ta... thực sự như muốn nổ tung tức thì.

Tổng Giám đốc hình như nhận ra gì đó, sau khi nói xong liền đỏ bừng mặt mũi.

- Ý tôi là... Nếu em muốn đi đâu có thể bảo tôi, khó đặt bàn cỡ nào tôi cũng giải...giải quyết được!

Hôm nay là ngày đầu tiên ta thấy được vẻ lúng túng đến... đáng yêu của Tổng Giám đốc. Người nghiêm khắc trước kia... cứ như là biến mất hoàn toàn vậy.

Ta khẽ nhăn mày, có một suy nghĩ khiến ta... không vừa lòng. Nếu như... sự việc đó không tồn tại, quan hệ của bọn ta sẽ ra sao?

- Tổng Giám đốc, em có chuyện muốn hỏi!

Ta nghiêm túc đối diện Tổng Giám đốc. Tổng Giám đốc giật mình, bẽn lẽn nhìn ta.

- À... Ừ, sao vậy!?

- Tiền viện phí, tiền đồ dùng nội thất trong phòng làm việc em muốn gửi lại.

- ....Cái đó...

- Em đã nhận sự chăm sóc của chị trong sáu tháng, chị giúp em điều tra ra người muốn hãm hại em, hôm nay còn mời em đến một nhà hàng nổi tiếng như này... thực ra em mới chính là người mang nợ nhiều hơn.

Vẻ mặt của ta là không muốn Tổng Giám đốc nói thêm câu nào. Chị ấy khẽ nuốt khan, không biểu hiện gì khác nữa ngoài vẻ lúng túng.

- Điều em muốn hỏi là... nếu chị thoát ra khỏi suy nghĩ "chính mình đã gây ra tai nạn" cho em, nếu vậy... chị có còn như bây giờ không?

Là...

"Chị có còn lúng túng khi ở trước mặt em nữa không?

Có còn ôn nhu với em như bây giờ...!?

Chị có còn bận tâm về em nữa hay không?"

Những lời này đâu cần phải rõ ràng, nó ra sao... chính người hỏi và người được hỏi phải rõ hơn ai hết chứ!?

Tổng Giám đốc bất động nhìn ta, dường như chị ấy không tin vào tai mình.

Im lặng lâu như vậy... dường như ta suy nghĩ sai rồi. Có lẽ chỉ là vì trách nhiệm mà thôi. Nếu đúng là vậy, ta phải "giải thoát" chị ấy khỏi điều này càng sớm càng tốt. Việc chị ấy dằn vặt bản thân ngần đó thời gian... ta thực không muốn nghĩ đến.

- Xin lỗi đã để quý khách đợi lâu!

Đồ ăn cuối cùng cũng được mang lên. Mùi hương thật quá tuyệt nhưng... ta thực sự không muốn dùng bữa nữa.

Ta nâng dao, hơi yếu ớt cắt miếng thịt bò bít tết. Là do lâu ngày bất động nên thân thể yếu ớt mà đến cầm dao còn run run, hay là do... ta nặng nề trong suy nghĩ nhiều hơn đây!?

Cạch

- Thẩm Yên!

Tiếng gọi tên ta dịu dàng phát ra. Ta nâng tầm nhìn, đĩa bít tết đã ở trước mắt ta rồi.

- Tôi thái ra rồi, em dùng đi!

Tổng Giám đốc hơi cười. Ta đột nhiên xuất hiện sự xúc động mãnh liệt nhưng vẫn bất động, giương mắt mà nhìn thẳng vào mắt chị ấy.

- Tôi đặt ở đây nhé!

Tổng Giám đốc có lẽ thấy ta bất động quá lâu nên liền chủ động đứng lên, đặt đĩa bít tết đã thái sẵn đến chỗ ta rồi thản nhiên lấy đĩa bít tết vẫn còn nguyên vẹn mang về phía mình.

Ta hơi run, cầm dĩa, nếm thử miếng thịt đầu tiên.

"Ngon!"

Đồng tử ta trở nên long lanh, cảm thán như vậy trong đầu xong, cảm giác không muốn ăn... tan biến.

- Ngon đúng không!?

Tổng Giám đốc cười nhìn ta. Là nụ cười đầu tiên chị ấy dành cho ta... ta hoảng hốt, kinh ngạc, thiếu chút nữa là mắc nghẹn rồi.

- V...vâng! Rất ngon, chị cũng dùng mau đi ạ!

Không khí thẹn thùng, khó xử ban nãy cũng muốn tan sạch.

- Em mới tỉnh dậy, dạ dày vẫn còn yếu nên tôi gọi ít món thôi. Em cũng đừng cố ăn no, ăn vừa đủ là được rồi. Vài ngày nữa tôi lại đưa em đến đây, lúc đó chúng ta sẽ gọi hết những món mà hôm nay chúng ta bỏ sót!

Ta ngẩng lên nhìn Tổng Giám đốc.

"Vài...vài...vài ngày nữa sao????"

Ta như không tin vào tai mình... Nếu như vậy không phải là... chỉ ấy ngầm khẳng định... cái gì đó sao?

"Vậy...tức là... hmm... tức là sao nhỉ?"

Ta cảm nhận được lời nói này có ý gì nhưng lại không chắc chắn...Ta ước gì ta đủ thông thái như mọi khi để phân tích "tình huống" lúc này.

Nếu nói vì Tổng Giám đốc mà ta trở nên trì độn thì cũng không có gì sai hết. Ta chính xác lúc này biến thành đứa vô phương cứu chữa rồi...

"Rõ ràng... mình thích...chị ấy rồi...."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #tm