Chương 59
Chương 59:
Mây đen bao phủ cả kinh thành.
Một lúc như vậy, gương mặt đã không còn thấy đau xót, bất quá là do đã quen với nỗi đau thể xác lúc này mà thôi.
Lam Ly tay nắm chặt thanh kiếm, vô hồn nhìn lên bầu trời.
12 năm trước, cuộc sống được mở bừng cánh cổng tươi sáng.
"- Hm... đứa nhóc yếu ớt như ngươi có gì để ta phải lưu tâm đây?"
"- Ta đúng là không có gì... nhưng mà vẫn còn cái mạng này, chắc chắn sẽ có ích cho Người sau này..."
Nữ nhân nâng mày, im lặng một lúc rồi liền bật cười.
"- Hảo, là ngươi nói đó!"
"- Ân!"
Hiện tại, mọi thứ như sụp đổ.
- - -
Dương Chiêu tĩnh lặng như mặt hồ, không chậm, không nhanh, cứ bình thản như vậy mà đưa thìa cháo muốn nguội lạnh đến trước mặt người đang đờ đẫn.
Nữ nhân cả gương mặt được quấn băng, chỉ lộ ra con mắt trái và đôi môi.
RẦM
Gia Thần cắn chặt môi, là muốn cắn nát luôn môi mình, tức giận đập thật mạnh xuống bàn nước.
Dương Chiêu có nghe ra tức giận nơi Gia Thần, nàng không lay chuyển, lạnh lùng như vậy nhìn Lam Ly.
Không nhịn được, Gia Thần bèn lên tiếng.
"- Nàng nghỉ ngơi đi, ta sẽ bồi cháo cho cô bé!"
"- Không!" lạnh nhạt.
Gia Thần thở dài mệt mỏi, mày nhăn thật đậm.
"- Nhưng cả hai người cứ như v..."
"- Ngươi ra ngoài đi!"
Gia Thần vốn định nói thêm nhưng liền bất lực khi nhìn thấy vẻ mặt của Dương Chiêu. Đứng thêm một lát, sau đó liền phải ra ngoài.
Trong phòng lúc này chỉ còn hai nữ nhân.
Dương Chiêu bấy giờ mới đặt bát cháo xuống, tay để lâu như vậy cũng muốn cứng đờ. Nhìn Lam Ly vô hồn, tia không đành lòng đã hiện trên đôi mắt lạnh như khối băng.
"- Ngươi có hối hận không? Nếu ngày đó không theo ta, có lẽ giờ cuộc sống của ngươi đã khác!"
Lam Ly nghe thanh âm kiên định đến vậy, dịch chuyển đồng tử, yếu ớt nhìn chủ tử.
Một cái bặm bôi, sau cùng, nước mắt tự nhiên lăn xuống.
"- N...người... đã nhìn thấy gương mặt tiểu nữ rồi chứ?"
"- Ừm!"
Lạnh lùng như vậy, vẫn là Dương Chiêu.
Lam Ly cũng chẳng mong có một tia xúc động nào từ nữ nhân băng giá trước mặt. Nàng cắn môi càng chặt hơn, máu từ môi đã nhàn nhạt xuất hiện.
"- Vậy thì sao?"
Dương Chiêu nói thêm một câu, vẫn là chăm chú như vậy.
Bàn tay nàng chuyển động, đưa lên từ từ, sau đó là đặt lên đầu tiểu cô nương đang cố giữ tiếng nấc.
"- Ngươi chẳng có gì phải hổ thẹn trên con đường ngươi đã chọn. Là thân cận của ta, phải luôn ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, và bước đi tự hào như ta luôn căn dặn. Những vết thương rồi cũng lành, tuy sẽ để lại sẹo và khiến ngươi ghê tởm với chính gương mặt mình nhưng có sao, chỉ cần những vết sẹo này không làm vấy bẩn sự thuần khiết của ngươi, thì gương mặt ngươi vẫn luôn khiến người khác ngưỡng mộ"
Liếc nhìn bát cháo đã nguội, Dương Chiêu khẽ thở dài, chậm chạp đứng lên.
"- Ta sẽ mang tô cháo mới đến, thứ nguội lạnh kia không thể ăn được nữa!"
Xoay người.
"- C...chủ nhân!"
Giọng yếu ớt.
Dương Chiêu dừng bước, nâng mày quan sát Lam Ly.
Một nụ cười nhẹ trên môi Dương Chiêu.
"- Sao vậy tiểu cô nương của ta?"
"- K...không, chỉ là... người đã thay đổi!"
Ngẫm một lát, không phủ định, thẳng thắn gật đầu.
"- Ngươi có muốn ta như bây giờ không?"
"- Đương nhiên!"
Dương Chiêu khoát tay, lại gật đầu.
"- Hảo, muốn vậy, ngươi phải mau bình phục!"
"- ... Vâng, Lam Ly đã biết!"
"- Tốt lắm, tiểu cô nương!"
Cười, xoay người bước ra ngoài.
"- Chủ nhân, cảm ơn vì đã thu nạp tiểu nữ!"
"- Vì sao phải cảm ơn trong khi đó là một lựa chọn thiếu khôn ngoan nhất của ngươi?"
"- Sao lại thiếu khôn ngoan khi tiểu nữ có chỗ để ngủ, có đồ ăn ngon và mục tiêu bảo vệ kia chứ?"
"- Bảo vệ?"
"- Ân, tiểu nữ sẽ bảo vệ chủ nhân!"
"- Ồ, thật đáng kì vọng đấy! Nhưng ngươi sẽ bảo vệ ta bằng gì đây tiểu cô nương yếu đuối?"
"- ... B...b...bằng.... đúng là khôn...không có gì..."
"- Vậy là nói láo sao?"
"- Không, nếu không có gì để bảo vệ được người, tiểu nữ sẽ đem linh hồn ra đặt cược!"
"- ... Hm, linh hồn sao?"
"- Ân!"
"- ..."
Dương Chiêu ngẩng lên nhìn trời, trời vẫn đổ mưa xối xả. Không phải rửa trôi, mà là mang kí ức quay về.
"Thứ đẹp đẽ đó, ngươi phải giữ lại, đừng vì ta mà xứt mẻ một chút nào hết. Ta không xứng đáng, đứa nhỏ ngốc nghếch!"
Nụ cười giễu cợt chính mình.
Đứa nhỏ đó... nàng dành rất nhiều tình cảm. Cả hai có mối liên kết kì lạ.
Sau cùng, đứa nhỏ đó lại vì nàng mà gặp nguy khốn.
Nàng hận bản thân, vì đã không bảo vệ được nó.
"- Lam Ly thế nào?"
Gia Thần vẫn dựa cột đợi bên ngoài từ nãy.
Dương Chiêu không ngạc nhiên, mệt mỏi tiến lại về phía người đó.
Áp mặt vào ngực.
Mắt nhắm nghiền.
"- Chết trong lòng một nửa!"
Gia Thần thở nặng nề, ừm ở cuống họng.
Nhìn xuống người đang phiền não, Gia Thần nhẹ nhàng đưa tay, ôm lấy thân thể mỹ nhân.
"- Nàng tốt nhất đừng nói những lời dằn vặt bản thân với ta. Đây là con đường ta chọn, nàng không có liên quan!"
"- ..."
"- Ta không thích nữ nhân của ta phải lập mưu tính kế quá nhiều nhưng mà..." dừng một chút, giọng có phần đáng sợ "- Có lẽ từ giờ nàng phải mệt mỏi rồi!" nghiến chặt răng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com