Chương 59
Chiếc du thuyền sang trọng này có thiết kế rất cao cấp, trung tâm từ thiện đã tốn không ít công sức mới mượn được từ tay một vị phú hào ở Kinh Thành. Đây cũng là một hình thức hợp tác, dù sao chiếc du thuyền này thường ngày phải vận hành để thu lợi nhuận. Việc hợp tác như vậy có thể quảng bá tên tuổi, thu hút nhiều người mua vé, hà cớ gì lại không làm?
Mặt trời mọc từ rất sớm, nhưng Đàm Vân Thư đã dậy sớm để chờ, đến khi nghĩ rằng Phương Du đã thức, cô mới ngồi vào chỗ gần cửa sổ trong phòng nghỉ cao cấp trên du thuyền, rồi gửi bức ảnh mặt trời mọc cho Phương Du.
Đêm qua, Phương Du không trả lời tin nhắn của cô, nhưng không sao cả.
Ngay cả nếu hôm nay không trả lời, cũng không sao, nhưng cô vẫn muốn nói ra những điều mình muốn.
Ngày 20 tháng 5 - một ngày lễ tự phát như thế này, Đàm Vân Thư không thích, nhưng cô biết Phương Du trước đây đã từng thích. Nhưng ngày đó, khi đối mặt với ánh mắt đầy kỳ vọng của Phương Du, cuối cùng cô chỉ có thể biến câu "520 vui vẻ" thành "hôm nay vui vẻ." Dù rằng bản thân cô không xem trọng việc người khác chuyển những con số đó thành câu "Mình yêu cậu," nhưng cô vẫn không thể nói ra.
Cô của ngày xưa không tin vào cái gọi là "tình yêu."
Từ khi sinh ra, cô dường như chưa bao giờ có được tình yêu. Thôi Uyển coi cô như một tấm vé để bước vào hào môn; Đàm Trí Thành thì không đủ dũng cảm để thể hiện tình yêu của một người cha. Trước năm 5 tuổi, điều cô nghe nhiều nhất là phải làm một đứa con ngoan, cố gắng giành nhiều bông hồng đỏ khi ở mẫu giáo, và sau này vào Đàm gia phải làm sao để lấy lòng ông bà nội.
Sau 5 tuổi, cô theo mẹ vào Đàm gia, nhưng cô là con riêng. Ánh mắt của mọi người trong nhà họ Đàm nhìn cô luôn chứa đựng những cảm xúc khó nói thành lời, không ai đối xử với cô hòa nhã, đặc biệt là Đàm Vân Húc, người đã vào tiểu học. Lợi dụng lúc không có người lớn, cậu ta sẽ đẩy cô ngã trong vườn, dùng đất bôi bẩn mặt cô, miệng không ngừng gọi cô là "con riêng" và "không xứng làm em gái tôi."
Miệng và mũi đầy mùi tanh của đất, cô không khóc, nhưng trong đôi mắt đầy quật cường không che giấu được nỗi ấm ức.
Rất nhanh, chú Xương nhìn thấy và kể lại mọi chuyện cho Thôi Uyển.
Thôi Uyển không tính toán với Đàm Vân Húc, đợi khi mọi người đã đi xa mới nói với cô: "Sau này con lớn lên phải tìm một người đàn ông giàu hơn, đó mới là cách để dạy dỗ nó."
Còn Đàm Trí Thành, lúc đó ông đã mải mê nhớ về người vợ trước, chẳng có thời gian để lo chuyện này.
Ngày ấy, Đàm Vân Thư chỉ mong mình mau chóng lớn lên.
Cô còn nhỏ, tam quan vẫn chưa định hình rõ ràng, những lời mẹ thường xuyên nhắc nhở cũng đã khắc sâu vào tâm trí cô. Cô từng nghĩ trở nên mạnh mẽ là nhờ vào một người đàn ông khác. Nhưng khi lớn lên, với sự quan sát và cố gắng hòa hợp với những người xung quanh, cô lại không đồng tình với lời mẹ nói, cô có suy nghĩ riêng của mình.
Nếu muốn dạy dỗ Đàm Vân Húc, cô hoàn toàn có thể nắm tập đoàn khách sạn Quân Linh trong tay mình, đó mới là cú đả kích mạnh mẽ và là sự trả thù tốt nhất dành cho Đàm Vân Húc, đúng không?
Vì mục tiêu đó, cô đã âm thầm nỗ lực.
Còn về tình yêu, cô không có bất kỳ suy nghĩ gì.
Tình thân méo mó khiến cô cảm thấy khó thở, việc duy trì tình bạn với Thẩm Ánh Chi và những người khác đã là điều không dễ dàng, vậy tình yêu là gì?
Hơn nữa, Đàm Vân Húc từ sớm đã chuẩn bị sẵn kế hoạch "bán" cô đi, cùng với Thôi Uyển ép cô không được yêu đương trước khi tốt nghiệp đại học. Chỉ có như vậy, cô mới giữ được sự "trong sạch" tuyệt đối, không dính bất kỳ "vết nhơ" nào, để dễ dàng chiếm được cảm tình của những nhân vật lớn.
Những người từng tỏ tình với cô không ít, những năm trung học, cô nhận được đồ ăn vặt, kẹo và các món quà khác. Khi họ tỏ tình, họ sẽ đưa thư tay, gương mặt còn non nớt và ngượng ngùng vô cùng; đến đại học thì nhận được hoa và trang sức, tình cảm của mọi người dường như cũng thẳng thắn hơn, nhưng cô đều từ chối.
Gặp được Phương Du, rõ ràng là một ngoại lệ.
Nhưng suốt ba năm đó, cô chỉ cho rằng Phương Du là vật sở hữu của riêng mình, cô cho rằng sự chiếm hữu mạnh mẽ đối với Phương Du cũng giống như đối với những món đồ chơi trong phòng ngủ của cô.
Nhưng cuối cùng, Phương Du lại trở thành miếng bánh kem trên dao mà cô từng vội vàng liếm trong lần cắt bánh sinh nhật thời thơ ấu.
Đó cũng là lần duy nhất cô làm như vậy.
Khi đó, cô mới bốn tuổi, chưa bị uốn nắn vào khuôn phép, chưa hiểu thế nào là tao nhã và đúng mực. Chính vì hành động nghịch ngợm đó, cô đã nhận về sự chỉ trích và giáo huấn nghiêm khắc từ Thôi Uyển. Trong căn phòng làm việc với bầu không khí không mấy dễ chịu, cô đã phải đứng úp mặt vào vách tường rất lâu, lâu đến mức sau này, ký ức về sinh nhật của cô chỉ còn lại mỗi lần đó.
Trong môi trường như vậy mà lớn lên, cô có thể tin tưởng vào điều gì đây?
Cô không có người để tin tưởng, cũng không tin tưởng vào cảm tình. Điều duy nhất cô có thể tin tưởng chính là quyết tâm muốn vươn lên, muốn có một bầu trời của riêng mình.
Cho đến giây phút này.
Câu hỏi của Phương Du quá bất ngờ, không có chút báo trước nào, cứ thế nhẹ nhàng được thốt ra, khiến đầu óc Đàm Vân Thư như bị treo giữa không trung.
Trước đó, cô từng nói với Thẩm Ánh Chi rằng muốn khiến Phương Du yêu lại mình, nhưng liệu cô có đang xem nhẹ chính bản thân mình không?
Lý do đằng sau việc cô nhất định phải là Phương Du là sao? Lý do cô ghim cuộc trò chuyện với Phương Du lên đầu sau khi thêm WeChat của cô ấy là gì? Hay tất cả chỉ là sự chiếm hữu như với những món đồ chơi?
Không...
Không phải như vậy.
Nếu như món đồ chơi biến mất, cô sẽ nghĩ đến việc mua một món khác về, rõ ràng cô có đủ điều kiện, thậm chí còn có thể mua nhiều hơn.
Nhưng nếu Phương Du biến mất, cô chỉ muốn tìm lại Phương Du.
Cô không cần ai khác.
"Phải." Đàm Vân Thư ngồi ở vị trí gần cửa sổ, chỉ một chữ thôi đã khiến cô mất hết sức lực, nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ khẳng định, nên cô nói thêm, rõ ràng hơn: "Mình thích cậu, Phương Du."
Cô hiểu rằng, trong hoàn cảnh này mà thổ lộ tình cảm với Phương Du thì không có lợi cho mình. Hiện tại, cô là một doanh nhân thành đạt, trong đàm phán luôn thích để mình ở vị trí có lợi.
Nhưng mà... nhưng mà...
Ngay từ khoảnh khắc cô bắt đầu thích Phương Du, cô đã mất đi lợi thế đó.
Cô đã sẵn lòng bị mắc kẹt trong tấm lưới mà Phương Du vô tình giăng ra từ lâu rồi.
Ba năm đó, cô thật sự chơi không nổi, vì vậy mới cố tình hiểu sai ý của Phương Du khi cô ấy nói "không muốn tiếp tục." Dù khi ấy chỉ còn chưa đầy một tháng nữa là tốt nghiệp, nhưng khoảng thời gian ngắn ngủi ấy đối với cô đã là vô cùng quý giá.
Sau khi gửi lời hồi đáp, cả hơi thở của Đàm Vân Thư cũng như nghẹn lại.
Cô không biết Phương Du sẽ trả lời như thế nào, nhưng cô biết tim mình đang đập loạn trong lồng ngực, như muốn ăn mòn cả cơ thể cô. Không biết đã trôi qua bao lâu, hơi thở cô dần trở nên gấp gáp, bên tai không còn nghe thấy âm thanh nào khác, tâm trí chỉ còn chăm chăm chờ đợi câu trả lời từ Phương Du.
Đàm Vân Thư bắt đầu không chịu nổi cảm giác dày vò này nữa, cô nhìn ra bầu trời và mặt biển ngoài cửa sổ, một tay đỡ trán, cổ họng căng thẳng nuốt khan mấy lần.
Cô chợt nhớ đến câu trả lời của Phương Du mà mình từng nghe thấy ở phòng trà khi cô ấy nói chuyện với Tề Vận.
Tề Vận từng hỏi Phương Du trước đây đã từng yêu ai chưa.
Phương Du nói chưa, và cũng nói rằng chưa từng thích ai.
Nhưng rõ ràng trong ba năm đó, Đàm Vân Thư đã cảm nhận được tình cảm mà Phương Du dành cho mình. Cô biết Phương Du phủ nhận là để nói cho cô nghe, cô cũng biết Phương Du sẽ nghĩ rằng cô sẽ đi theo, nên mới có thể vô tư mà đi theo như vậy.
Cô tự cho rằng Phương Du vẫn còn quan tâm đến mình, vì thế mới làm vậy.
Nhưng bây giờ, cô không cảm nhận được nữa.
Ngay cả khi cô đã xin lỗi, Phương Du cũng không còn thấy chuyện tha thứ là quan trọng, thậm chí khi đối mặt với cô, chỉ nhắc đến chuyện báo đáp.
Phương Du muốn cắt đứt mối quan hệ với cô đến vậy, muốn xóa cô ra khỏi danh sách bạn bè trên WeChat đến vậy, muốn cô biến mất khỏi cuộc đời mình đến vậy, xóa sạch mọi dấu vết.
Một lúc lâu sau, Đàm Vân Thư nghe thấy từ phía Phương Du vọng đến một giọng nói nhẹ nhàng: "Bây giờ là mười giờ mười phút sáng, Đàm Vân Thư."
Phương Du hỏi: "Nhưng tôi lại thấy đã rất muộn rồi, cô thấy sao?"
Đàm Vân Thư nghe vậy, nước mắt tuôn rơi.
Con tàu du lịch rất lớn, chở hàng nghìn người, những chỗ vui chơi cũng rất nhiều.
Giờ này trong phòng nghỉ cao cấp không có nhiều người ngồi, huống chi, không phải ai cũng có thể vào được căn phòng nghỉ này, nơi mà sự phân cấp vẫn còn rõ ràng.
Chỗ ngồi mà Đàm Vân Thư chọn khá kín đáo.
May mà kín đáo, không ai có thể phát hiện ra cô đang mất kiểm soát.
Cô chống một tay lên má, ngón tay che đi nửa khuôn mặt, nước mắt trượt qua kẽ tay trắng ngần, rơi xuống mặt bàn sạch sẽ tạo thành một vũng nước nhỏ. Khung cảnh tuyệt đẹp ngoài cửa sổ trong mắt cô bị làm mờ như qua một lớp kính mờ, mọi thứ trở nên nhòe nhoẹt, như thể đôi mắt cô bị những gợn sóng lấp lánh của biển khơi làm tổn thương.
Cô vẫn giữ tư thế cầm điện thoại, bướng bỉnh hỏi: "Làm sao có thể chứ?" Cô không muốn Phương Du nghe ra giọng mũi của mình, nhưng không cách nào che giấu được. "Bây giờ... rõ ràng mới chỉ là mười giờ mười phút, ý tứ chính là thập toàn thập mỹ, Phương Du à."
"Đàm Vân Thư, tôi đã nói dối Tề Vận. Thực tế, tôi đã từng yêu cậu rất rất nhiều, từng đặt cả trái tim mình vào cậu, từng mong chờ mỗi lần gặp gỡ."
"Nhưng đó cũng chỉ là chuyện đã từng, Đàm Vân Thư."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com