Chương 69
Phương Du cụp mi xuống, cảm thấy dường như cả thế giới chỉ còn lại hai người họ.
Vì vội vã xuống dưới, cô mặc một chiếc áo thun rất mỏng, mỏng đến mức hơi thở nóng rực của Đàm Vân Thư có thể xuyên qua, mỏng đến mức chỉ cần nước mắt nóng hổi của Đàm Vân Thư chạm vào liền thấm ướt ngay, khiến cảm giác này trở nên rõ rệt hơn bao giờ hết.
Ngoài ra, đầu mũi cô còn ngửi thấy một mùi rất phức tạp, từ mùi hương trộn lẫn giữa rượu và mùi nước mưa, cô vậy mà có thể dễ dàng tách biệt được mùi hương quen thuộc trên người Đàm Vân Thư.
Rất quen thuộc, quen thuộc đến mức khiến cô thoáng chốc mất tập trung, như thể trở về rất nhiều đêm của sáu năm về trước.
Chỉ là rất nhanh sau đó, cô đã tỉnh táo lại.
Hai cánh tay của Đàm Vân Thư buông thõng hai bên, người ngả về phía cô, đứng không thẳng, cũng không vững, lắc lư như sắp ngã xuống bất cứ lúc nào.
Phương Du dùng bàn tay còn trống đỡ lấy eo cô, cúi đầu thấp hơn một chút, ghé sát hỏi: "Cậu còn đi được không?"
Đàm Vân Thư vẫn đang thút thít, không thể đáp lời.
Phương Du không nói thêm gì nữa, chỉ khẽ nâng tay, giữ lấy vai của Đàm Vân Thư, giúp cô đứng thẳng hơn rồi khoác tay Đàm Vân Thư lên cổ mình.
Ngũ Ca thấy vậy liền bước tới hỏi: "Có cần giúp gì không, Phương tiểu thư?"
Phương Du nhìn mưa rơi tứ phía, không từ chối, cô đưa ô của mình ra: "Nhờ anh Ngũ che ô giúp chúng tôi."
"Được, không vấn đề gì."
Trong trạm bảo vệ vẫn còn một người đang canh gác, nên việc Ngũ Ca tạm thời rời đi không có gì bất tiện.
Bước đi của Đàm Vân Thư liêu xiêu không vững, chẳng biết bằng cách nào mà cô có thể kiên trì đi từ bên đường qua đến cổng. May là cô cũng không quá nặng nên Phương Du không cảm thấy mệt mỏi.
Tuy nhiên, tốc độ đi như vậy chậm hơn nhiều so với bình thường, nhất là Đàm Vân Thư còn mặc một chiếc váy đuôi cá.
Ngũ Ca chuyên tâm che ô cho họ, không vượt quá giới hạn mà chủ động hỏi han điều gì, chỉ tập trung làm tốt nhiệm vụ bảo vệ của mình.
Mất thời gian gấp đôi so với bình thường, cuối cùng Phương Du mới dìu Đàm Vân Thư đến dưới tòa nhà. Cô cảm ơn Ngũ Ca rồi nhận lại chiếc ô, tiếp tục đưa Đàm Vân Thư vào thang máy.
Trong thang máy, Phương Du buông tay ra khỏi cánh tay của Đàm Vân Thư, để cô tự đứng.
Chỉ là Đàm Vân Thư vẫn như cũ dễ dàng lảo đảo, nhìn như sắp ngã xuống, Phương Du không có cách nào, đành phải ôm lấy cô.
Cánh cửa thang máy phản chiếu bóng hai người đang ôm nhau, hình ảnh có phần mờ ảo rồi lại rất rõ ràng.
Trời mưa nên mọi người đều ở nhà, vào giờ này thang máy cũng không có ai khác, việc đi lên diễn ra rất suôn sẻ. Nhưng chỉ mười mấy giây ngắn ngủi đó cũng khiến Phương Du cảm thấy như kéo dài vô tận, như thể bị nhấn chậm lại mười lần.
Cuối cùng, cô lại dìu Đàm Vân Thư đến trước cửa chống trộm.
Vào giờ này, Phù Sương vẫn chưa ngủ, nếu có tiếng động lớn, có lẽ cô ấy sẽ ra ngoài xem có chuyện gì. Mà trước mặt Phù Sương, Phương Du và Đàm Vân Thư lại là những người không quen biết nhau.
"......"
Phương Du nhìn thoáng qua đầu sỏ gây tội, nhất thời không biết phải nói gì.
Vài giây sau, cô nhẹ nhàng mở cửa.
Quãng đường ngắn chỉ vài mét bỗng trở nên dài ra, cô khó khăn bước qua, rón ra rón rén mở cửa phòng mình, rồi mới dẫn Đàm Vân Thư vào, ngay cả khi đóng cửa động tác của cô cũng rất nhẹ nhàng.
Đôi giày cao gót của Đàm Vân Thư rất dễ cởi, Phương Du cúi xuống kéo một cái là giày đã rơi ra. Cô cũng chẳng buồn tìm dép đi trong nhà cho Đàm Vân Thư, cứ thế dẫn người vào trong rồi đặt cô ấy xuống sofa.
Vật dụng trang trí cho ngày Quốc tế Thiếu nhi vẫn chưa được dỡ bỏ, bóng bay và dây ruy băng vẫn còn, trên tường vẫn treo tấm băng rôn, Đàm Vân Thư chỉ lặng lẽ nằm dưới những thứ đó, hàng mi khép hờ, nhưng đôi mày lại nhíu chặt.
Phương Du đứng nhìn một lúc, rồi buộc tóc lại, đội mũ trùm đầu rồi đi vào phòng tắm.
Ra ngoài chưa đến mười phút, người cô đã lấm tấm mồ hôi, bắp chân thì dính bùn.
Nhưng những giọt nước mỏng manh không thể rửa trôi được nước mắt mà Đàm Vân Thư đã để lại trên vai cô, hơi ấm ở nơi đó vẫn còn.
Thời gian tắm không lâu, chưa đầy mười phút, Phương Du đã bước ra khỏi phòng.
Trên tay còn cầm theo đồ tẩy trang.
Đàm Vân Thư không biết từ khi nào đã mở hé mắt, vì khóc nên đôi mắt đỏ bừng. Mái tóc ẩm ướt dính vào mặt cô giờ đã được vén sang một bên, để lộ toàn bộ khuôn mặt.
Ừm...
Nhìn như một con thú nhỏ vừa bị ướt mưa, nếu cụ thể hơn thì là một chú mèo tam thể trong thế giới mèo?
*Mèo tam thể hay được xem là công chúa trong thế giới mèo.
Phương Du kìm lại dòng suy nghĩ lan man của mình, bước tới, từ trên cao nhìn xuống Đàm Vân Thư, giọng kéo dài hỏi: "Tỉnh chưa? Vậy thì tự tẩy trang đi."
Đàm Vân Thư từ từ khép mắt lại.
Phương Du cảm thấy buồn cười, ngồi xổm xuống.
Khoảng cách giữa hai người đột nhiên trở nên gần hơn rất nhiều. Cô có thể nhìn rõ lớp phấn mắt đẹp đẽ nhưng đã nhòe đi của Đàm Vân Thư, và hàng mi dày vốn không cần chuốt mascara. Cô nói: "Không tẩy cũng được, hỏng cũng không phải mặt tôi hỏng, tôi sẽ không đưa cậu đi bệnh viện nữa đâu, Đàm Vân Thư."
"Phương Du..." Đôi môi Đàm Vân Thư hơi hé mở, giọng nói nhẹ nhàng.
Phương Du ngồi xuống thảm mềm, dùng giọng mũi đáp lại: "Hửm?", nhưng không hỏi tiếp xem Đàm Vân Thư gọi cô làm gì.
Đàm Vân Thư chớp mắt hai cái, rồi mở mắt ra, lần này vẫn nửa mơ màng, nhưng không còn nước mắt che khuất tầm nhìn của cô ấy khi nhìn Phương Du nữa.
Phương Du vừa mới tắm xong, làn da ửng hồng, đôi mắt đen láy giống như bầu trời đêm nay.
Đàm Vân Thư lại chớp mắt, giọng mũi còn chút nghèn nghẹn: "Đừng bắt mình rời đi."
"Tôi đâu có định để cậu đi đâu."
Muộn thế này rồi, Đàm Vân Thư lại uống không ít rượu, đến đi đường còn không vững, sao cô lại để Đàm Vân Thư đi được?
Phương Du đưa bông tẩy trang và kem tẩy trang tới trước, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Nhưng trước hết cậu phải tẩy trang đã, Đàm Vân Thư."
Đàm Vân Thư mím môi, chống tay ngồi dậy. Ý thức của cô vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, và đây là lần đầu tiên cô đến nhà Phương Du ở Kinh Thành nên không khỏi cảm thấy có chút lạ lẫm.
Nơi này giống hệt như những bức ảnh trên Weibo của Tiết Dịch.
Nghĩ vậy, cô nhìn về phía sau sofa, nhưng con gấu trúc ôm măng đâu rồi? Không ở đây sao?
Nó đã bị Phương Du mang vào phòng ngủ rồi sao?
Đàm Vân Thư cụp mắt xuống, lặng lẽ nhận lấy miếng bông tẩy trang và kem tẩy trang từ tay Phương Du.
Lẽ ra cô đã định về chỗ ở của mình ở Kinh Thành, nhưng xe vừa rời khỏi căn hộ của Thẩm Ánh Chi được vài cây số, cô đã đổi địa chỉ sang khu của Phương Du.
Cô không nhớ lúc đó mình đã nghĩ gì.
Chỉ có một điều chắc chắn: dù tỉnh táo hay mơ hồ, cô đều rất muốn gặp Phương Du.
Chỉ là đêm nay cô thực sự cảm thấy rất đau lòng, giống như trái tim mình bị moi ra, hơn nữa sau khi uống rượu, nỗi đau ấy lại bị phóng đại lên vô số lần.
Cô từng nghĩ rằng mình đã quen với cảm giác này nhưng hóa ra nỗi đau cũng có cấp độ. Khi chứng kiến món đồ mà mình trân trọng nhất nằm trên ngực người khác, dường như nỗi đau trong cô đã chạm đến giới hạn cao nhất.
Và giờ đây, khi nghĩ đến việc con gấu trúc kia lại được Phương Du để trong phòng ngủ, tâm trạng của cô vốn vừa được xoa dịu đôi chút lại tiếp tục chìm xuống.
Nếu là Phù Sương hoặc Đường Bán Tuyết tặng thì cô cũng chẳng có ý kiến gì.
Nhưng mà, lại là Tiết Dịch.
Đàm Vân Thư vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nhưng nước mắt của cô lại nhanh hơn cả ý chí, lại rơi xuống hai giọt.
Phương Du không biết làm sao, cô kéo chiếc ghế nhỏ đến bên cạnh và ngồi xuống, ngang tầm với Đàm Vân Thư.
Cô không kiềm được mà càu nhàu một câu: "Trước đây đâu có thấy cậu hay khóc thế này."
Câu nói vừa dứt, Phương Du lại cầm lấy bông tẩy trang và kem tẩy trang.
Cô đã có kinh nghiệm tẩy trang cho Đàm Vân Thư từ vài năm trước, huống chi giờ đây cô thường xuyên tẩy trang cho mình.
Trước tiên, Phương Du kéo khăn giấy lau sạch nước mắt trên mặt Đàm Vân Thư, rồi nói: "Nhắm mắt lại."
Đàm Vân Thư đáp: "Uh."
Nói xong cô ngoan ngoãn nhắm mắt lại, còn khẽ ngẩng cằm lên.
Lớp trang điểm của cô không bị lem nhiều, Phương Du tẩy trang cho cô một cách tỉ mỉ, động tác thuần thục, lực độ vừa phải.
"Phương Du..." Đàm Vân Thư không nhịn được lại mở miệng khi Phương Du đang thoa kem tẩy trang lên trán cô.
"Ừm?"
"Tối nay mình ngủ ở đâu...?"
"Sofa."
"Ừ." Sofa cũng được, miễn là ở nhà Phương Du, chỗ nào cũng được.
Nửa phút sau, khi Phương Du đang lau mặt bên trái của mình, Đàm Vân Thư lại lên tiếng: "Phương Du."
"Sao thế?"
"Có phải mình khiến cậu rất ghét không?"
"Tôi trả lời câu hỏi này rồi."
"Thế có phải mình khiến cậu thấy phiền không?"
"..." Phương Du ngừng tay, nghiêm túc nói, "Nếu cậu cứ nói chuyện trong lúc này, thì đúng là phiền đấy."
Hoàn toàn yên tĩnh lại.
Nhưng ý của Phương Du là cô không thấy mình phiền, phải không?
Khóe môi Đàm Vân Thư khẽ nhếch lên. Cô muốn mở mắt để nhìn biểu cảm của Phương Du lúc này, nhưng thật tiếc, cô không thể.
Vài phút sau, Đàm Vân Thư vào phòng tắm.
Cô cần dùng sữa rửa mặt để rửa sạch da mặt, Phương Du tiện thể đưa cho cô bàn chải đánh răng mới để sử dụng. Còn việc tắm thì không nên vội, sau khi uống rượu phải chờ ít nhất hai giờ mới tắm, nếu không sẽ dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Chờ đến lúc Đàm Vân Thư ra khỏi phòng tắm, trên bàn trà đã có thêm một bát nước gừng, trên sofa có thêm một chiếc chăn, một túi quần lót mới, và một bộ đồ ngủ đã qua sử dụng.
Phương Du đã vào phòng ngủ, cửa đã đóng lại.
Căn phòng rộng hơn bốn mươi mét vuông, phòng khách thực sự không lớn lắm, nhưng Đàm Vân Thư lại cảm thấy rất rộng rãi và thoải mái.
Cô uống hết bát nước gừng, sau khi cảm thấy ý thức đã tỉnh táo hơn, cô mới vào phòng tắm để gội đầu và tắm rửa.
Trong phòng ngủ, Phương Du nằm gối đầu lên gối, cảm thấy hơi khó ngủ.
Lại một lần nữa, cô vì Đàm Vân Thư mà mất ngủ.
Những lời nói của Đàm Vân Thư tối nay, từng chữ từng chữ, đều đâm sâu vào trái tim cô.
Dù trong tình trạng đó, giọng nói của Đàm Vân Thư vẫn rất rõ ràng, và những câu nói đó đã được cô nhớ rất rõ.
Còn những giọt nước mắt mãi không tiêu tan trên vai cô...
Phương Du nâng tay lên, đặt lòng bàn tay lên vai, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Bên ngoài cửa sổ, đêm tối kéo dài, âm thanh của mưa dần ngớt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com