Chương 84
Đàm Vân Thư hiểu được lý do vì sao Phương Du theo phản xạ tắt đèn, đơn giản là không muốn để lộ việc cô đã đến nhà Phương Du. Sự hiện diện của cô ở nơi này là điều không nên bị ai phát hiện.
Điều đó cũng có nghĩa là, sau khi ba tháng kết thúc, cô sẽ là người như chưa từng xuất hiện trong cuộc sống hay thế giới của Phương Du.
Mối quan hệ của họ giống như một cơn gió, có thể cảm nhận được nhưng không thể nắm bắt, lúc nhanh lúc nhẹ.
Tay trái của Đàm Vân Thư luồn vào sau đầu Phương Du, nhẹ nhàng hôn cô gái trước mặt. Trên người Đàm Vân Thư vẫn còn phảng phất chút mùi rượu nhè nhẹ, và dù ý thức của cô vốn vẫn tỉnh táo nhưng lúc này lại không khỏi chìm đắm trong nụ hôn này.
Phù Sương ở bên ngoài không nghe được tiếng trả lời từ Phương Du nên đã rời đi, nhưng ánh đèn trong phòng vẫn chưa được bật lại.
Đàm Vân Thư nhớ rõ cấu trúc căn nhà của Phương Du, một căn nhà nho nhỏ nhưng ấm áp. Cô vòng tay ôm lấy eo Phương Du, đặt cô ngồi lên chiếc tủ nhỏ bên cạnh. Cô đã chú ý đến độ cao này từ trước, chỉ cần nhón chân nhẹ là có thể đặt Phương Du lên đó.
Hai tay cô chống lên hai bên tủ, đầu ngẩng cao, còn Phương Du cúi xuống, hai tay đặt trên vai cô, không rõ là đẩy hay là chống đỡ.
Xung quanh chỉ toàn là bóng tối, không nhìn thấy gì nên thính giác càng trở nên nhạy bén, cả hai có thể nghe rõ hơi thở của nhau. Điều này dường như có tác dụng thúc đẩy, khiến nụ hôn không dừng lại mà ngày càng mãnh liệt hơn.
Ngón tay của Phương Du chạm vào đôi khuyên tai mà Đàm Vân Thư đeo tối nay, rồi vô tình lướt qua vành tai cô.
Và đúng như dự đoán, tai của Đàm Vân Thư dù ở nơi nào đều luôn nhạy cảm.
Quả nhiên Đàm Vân Thư không chịu được, đầu nghiêng sang một bên, giọng khàn khàn gọi: "...Phương Du."
"Ừ? Lúc nãy đâu cần sự đồng ý của tôi cũng hôn hăng say lắm mà?" Phương Du nói.
Đàm Vân Thư cố vùng vẫy: "Trước đây cậu có cũng có hẹn mình bao giờ đâu."
"Tình huống có giống nhau không?"
Đàm Vân Thư không đáp, đúng là không giống nhau, lúc đó Phương Du thậm chí còn không biết mình đang bị tiêu khiển.
Phương Du nói xong lời này bước xuống khỏi tủ, tư thế hôn vừa rồi ngẫm lại thật khiến người ta cảm thấy mặt đỏ tai hồng. Cô liếm môi, sau đó bật công tắc đèn trong phòng và nói: "Có lẽ Phù Sương nghĩ tôi đã ra ngoài."
"Nghe ra rồi."
Đèn sáng lên, mọi vật trong căn phòng trở nên rõ ràng.
Tối nay sau khi trở về nhà, Phương Du vẫn ngồi ở bàn đọc sách. Ở cương vị hiện tại, có quá nhiều kỹ năng cần trau dồi nên có khi quá hao tâm tốn sức. Cuốn sách về quản lý mà cô đang đọc vẫn chưa được cất đi, máy tính xách tay vẫn mở, trên đó là những ghi chép cô tự làm.
Phương Du đi qua đóng máy tính lại, chậm rãi buông một câu: "Tối nay cậu ngủ trên sofa."
Đàm Vân Thư đứng đối diện cô: "Mình muốn ngủ trên giường."
"Cậu có đảm bảo không làm gì với tôi không?"
"..."
Phương Du dùng ngón tay chọc vào vai cô, ngước nhìn và nói: "Kiềm chế một chút."
Đôi môi Đàm Vân Thư hơi mấp máy, bất lực buông ra bốn chữ: "Nhưng mình biết làm." Cô do dự hỏi thêm: "Có phải hôm đó mình phản ứng quá chậm không?"
"Không, chỉ là tôi không muốn thôi."
"Không muốn..." Đàm Vân Thư nhẩm đi nhẩm lại hai chữ này.
Phương Du không nói thêm, đi vòng qua Đàm Vân Thư định vào phòng ngủ. Giờ này cô đã tắm rửa xong, sắp đến cửa phòng thì cô lại nghe thấy tiếng Đàm Vân Thư nói: "Nếu khiến cậu khó chịu như vậy thì giờ mình về trước, không làm phiền cậu nữa."
Bước chân của Phương Du chững lại, không quay đầu, chỉ bước thẳng vào phòng ngủ rồi đóng cửa lại.
"Tùy cậu."
Ngoài phòng ngủ truyền đến tiếng đóng cửa, Phương Du ngồi bên mép giường, gương mặt không chút biểu cảm, hai từ "không muốn" vô tình bật ra khỏi miệng cô.
Thật sự không muốn sao?
Không, Phương Du biết rõ sự khao khát của cơ thể mình dành cho Đàm Vân Thư. Đêm qua, trước khi nghĩ đến tấm thiệp mời từ sáu năm trước, cô rất rất, rất có cảm giác. Nhưng một khi nghĩ đến tình cảm đến muộn màng của Đàm Vân Thư, cô lại cảm thấy khó chịu, khó chịu đến mức cô muốn "hành hạ" Đàm Vân Thư.
Và đằng sau câu "không muốn" đó, ý nghĩa đầy đủ là chỉ không muốn vào tối nay mà thôi.
Đàm Vân Thư chẳng phải vừa trở về sau khi dự tiệc tại Lư gia sao? Những buổi tiệc xã giao của giới thượng lưu như vậy, cô chưa từng tham gia bao giờ, điều đó một lần nữa khiến cô nhận ra khoảng cách về chênh lệch giai cấp giữa mình và Đàm Vân Thư, mà chính điều này cũng làm cô bình tĩnh lại.
Đừng sa vào quá sâu nữa, Phương Du.
Nghĩ vậy, Phương Du lại đứng dậy.
Cô không chắc Đàm Vân Thư trước khi đi có tắt đèn hay không, cần phải kiểm tra lại.
Nhưng vừa bước ra khỏi phòng ngủ, cô thấy Đàm Vân Thư đứng cách cửa phòng cô khoảng một mét.
Ánh mắt hai người chạm nhau, không có chút khoảng cách nào.
Phương Du mím nhẹ môi, nhận ra mình đã bị Đàm Vân Thư lừa. Người này giả vờ rời đi rồi lại lén lút đến đứng trước cửa, chỉ chờ Phương Du mở cửa ra để kiểm tra.
Không ai nói lời nào.
Khoảng nửa phút sau, Đàm Vân Thư mới mở miệng, nhẹ giọng hỏi: "Trước đây cậu cũng đau khổ như vậy sao, Phương Du?"
"...Không nhớ nữa."
Phương Du lảng tránh ánh mắt của Đàm Vân Thư, không muốn đối diện với ánh mắt ấy nữa. Đôi mắt người này vốn dĩ rất đẹp, tựa như biết nói, lúc này lại mang vẻ nhu nhược đáng thương, cực kỳ có tính lừa gạt.
Cô phải cẩn thận với cái bẫy mang tên Đàm Vân Thư.
"Mình biết rất rõ chúng ta đang ở trong mối quan hệ như thế nào, và tất cả những cảm xúc này mình đáng phải chịu. Nhưng khi nghĩ lại cái ngày mình trao thiệp mời cho cậu, mình thấy mọi thứ mình đang nhận chẳng là gì cả." MắtĐàm Vân Thư đỏ hoe, nhìn chằm chằm Phương Du, "Cậu đối xử với mình thế nào cũng không sao, nhưng mình cũng có điều muốn nói."
Phương Du đặt tay lên nắm cửa, hơi thở nhẹ hơn, hỏi: "Chuyện gì?"
"Mình không phải đợi đến khi chúng ta gặp lại mới thích cậu, mình vẫn luôn thích cậu, chỉ là trước đây mình không nhận ra thôi, Phương Du." Giọng Đàm Vân Thư bắt đầu nghẹn ngào, "Trước khi cậu tham gia cuộc thi, trước ngày mưa bão đó, lòng mình đã hướng về cậu rồi, mình luôn trong vô thức để ý đến cậu."
Phương Du lại ngước mắt nhìn cô, bề ngoài trông có vẻ bình thản êm đềm nhưng thực tế trong lòng đã là một cơn lốc xoáy.
"Mình biết nói ra điều này bây giờ hết thảy đã quá muộn, và có vẻ như mình đang tự bào chữa cho mình..."
Phương Du ngắt lời cô, hỏi chắc chắn: "Cậu nói nhiều vậy chỉ vì muốn ngủ trên giường, phải không?"
"...Đúng." Đàm Vân Thư cay đắng thừa nhận, cô biết rằng những lời này chẳng có tác dụng gì với Phương Du.
Phương Du: "Được, lát nữa nhớ tắt đèn, mình đi ngủ trước."
"Ừ, được."
Phương Du lần nữa trở lại phòng, đưa cho Đàm Vân Thư quần áo để tắm rửa rồi mới nằm xuống giường. Cô thảnh thơi cầm điện thoại lên, tham gia vào cuộc trò chuyện nhóm với Phù Sương và Đường Bán Tuyết, khuôn mặt còn vương nét tươi cười nhợt nhạt.
Dường như cô chẳng bị tác động chút nào bởi những lời của Đàm Vân Thư.
Nhưng khi Đàm Vân Thư ôm quần áo bước vào phòng tắm, Phương Du mới thả lỏng hơi thở mà cô đã cố nén lại. Hốc mắt cô nóng lên, rất khó để không nghĩ đến những lời Đàm Vân Thư vừa nói.
Nếu vẫn luôn thích mình, tại sao lại đối xử với mình như vậy?
Nếu tối nay Đàm Vân Thư không nói ra những lời này thì còn tốt, nhưng cô vừa nói thì tất cả những ký ức lại ùa về, cuồn cuộn như dòng dung nham nóng bỏng, thiêu đốt Phương Du đến đau đớn.
Cô nhớ rõ cảm giác của mình khi nhận được thiệp mời đính hôn từ Đàm Vân Thư.
Dù tấm thiệp đó không phải do Đàm Vân Thư muốn trao, nhưng cô ấy vẫn làm thế. Và trước khi xóa bỏ mọi liên lạc, Đàm Vân Thư chưa từng giải thích gì với cô.
Phương Du cố gắng chịu đựng cảm giác cay cay trong mắt, tắt điện thoại đi.
Khi Đàm Vân Thư tắm xong bước ra, cô thấy Phương Du đã ngủ, nhưng nơi gối của cô một mảng nhỏ bị ướt nhoè.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com