Chương 84. Mưu đồ
Chương 84.
Editor: Lăng
"Chuyện này......" Cố Trọng suy tư liếc nhìn Lâm Thương Từ.
"Khó mà nói rõ." Lâm Thương Từ ngước cằm.
Hai cô nhạy cảm nhận ra tình cảm không thể giải thích được của Lý Xuân Hoa dành cho Trương Hạnh, không phải là tình bạn bình thường mà là một thứ gì đó vượt xa hơn thế.
Nhưng có câu nói "gái cong thấy gái cong", có thể vì hai người cong nên mới thấy người khác cũng như thế.
"Lý Xuân Hoa đã biết địa chỉ Trương Hạnh từ lâu, giờ cố ý gửi thứ này cho chị, chắc chắn cô ấy đã phát hiện bất thường."
Sự thật đã chứng minh đúng là như vậy, nếu không cô ấy đã không gửi thẻ nhớ dưới cái tên "đặc sản".
"Thương Từ, em nghi ngờ thậm chí cô ấy biết Trương Hạnh đã không còn nữa."
Thật là đáng sợ, Cố Trọng nghe Lâm Thương Từ nói về những gì mình đã gặp ở thành phố Tỉnh An. Biết Lý Xuân Hoa đối mặt với Lâm Thương Từ bằng vẻ mặt thờ ơ và giọng điệu hờ hững như thế nào. Thế nên hiện giờ cô phát hiện rất có khả năng Lý Xuân Hoa đã biết chuyện từ lâu, mà vẫn bình tĩnh tự chủ như vậy. Cô cảm thấy người tên Lý Xuân Hoa này không đơn giản.
"Người đàn ông trong đoạn ghi âm hẳn là A Đông. Bởi vì nguyên nhân nào đó, Nhậm Lễ đã giữ điện thoại của Trương Hạnh, hơn nữa sau khi Trương Hạnh chết còn mở máy sử dụng. Thế, nếu chúng ta tìm thấy thi thể của Trương Hạnh, có thi thể rồi cảnh sát không thể không lập án. Chờ đến khi bọn họ điều tra điện thoại của cô ấy, là có thể thông qua định vị tín hiệu xác định được vị trí Nhậm Lễ. Hơn nữa chúng ta còn có video và ghi âm, chưa kể có thể để Kỳ Thất và Lý Xuân Hoa làm nhân chứng, công khai trực tiếp và cả trực tuyến. Chỉ cần làm lớn chuyện, chị không tin Nhậm Lễ vẫn còn một tay che trời được." Đây là giải pháp tốt nhất mà Lâm Thương Từ có thể nghĩ ra.
Tuy nhiên Cố Trọng lại nói: "Chưa đủ, vẫn chưa đủ ổn thỏa. Chúng ta cần sự giúp đỡ, phải tìm được kẻ thù của Nhậm Lễ. Người đó phải đảm bảo sau khi chúng ta vạch trần sự việc, dù Nhậm Lễ có lợi dụng thế lực sau lưng mình cũng không thể đè ép xuống được."
"Ai?" Lâm Thương Từ không có hiểu biết sâu sắc về gới giải trí.
"Từ biết không, Từ Đồ Chi rất có nhân mạch, chị ấy có thể có biện pháp moi ra danh sách kẻ thù của Nhậm Lễ trong suốt những năm qua." Cố Trọng lộ ra vẻ mặt tự hào.
Từ Đồ Chi, sếp và cũng là bạn của cô, không phải là người ăn chay, chỉ là cô ấy quan tâm đến tiền nhiều hơn ăn thịt người thôi.
Lâm Thương Từ đang định tỏ ra ngưỡng mộ, kết quả Cố Trọng lại đổi đề tài, nói: "Nhưng chúng ta không thể nhờ cô ấy giúp đỡ, bởi vì cô ấy sẽ tra hỏi cặn kẽ. Hỏi đến mức em phải khai hết chuyện Nhậm Lễ giết người, cho nên em định hối lộ những người bên tổ số liệu."
Lâm Thương Từ suy nghĩ một chút, cảm thấy sẽ có tác dụng. Các nhân viên của tổ dữ liệu chắc chắn phải biết rất nhiều. Dù sao thì họ cũng ngâm mình trên internet hàng ngày.
"Chúng ta nghĩ đẹp đó, nhưng......"
Làm sao tìm được thi thể?
Hai người lại buồn rầu. Hai cô không phải cảnh sát, không thể kiểm tra camera trên đường về tung tích của Nhậm Lễ vào đêm ngày 2 tháng 7. Các cô cũng không thể tiết lộ tình huống trước cho cảnh sát điều tra, làm thế chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới.
Lâm Thương Từ lén nhìn Cố Trọng, nhớ lại tối qua cô đã nói mình không nên lừa cô nữa. Thế nên cô ấy mới suy nghĩ, tuy biện pháp này rất nguy hiểm nhưng cô ấy cần phải nói thật cho Cố Trọng biết.
"Chị có một cách, nhưng rất mạo hiểm."
"Chị định nói với hắn là chị lấy được thứ gì đó từ nơi giấu xác, từ đó tống tiền hắn vài chục triệu. Có thể hắn sẽ nghi ngờ, nhưng chắc chắn hắn sẽ quay lại nơi đó để xác minh những lời của chị. Đến lúc đó chị có thể theo dõi hắn, lần ra được dấu vết của Trương Hạnh."
Cố Trọng hiểu ý Lâm Thương Từ, "Không hẳn là không được, hắn cũng không thể gọi cảnh sát nói mình bị tống tiền được, cũng không thể trực tiếp chuyển tiền cho Từ, làm thế chẳng khác nào trực tiếp thừa nhận hắn phạm tội giết người. Càng sẽ không nghi ngờ Kỳ Thất, người không thiếu tiền."
Chỉ cần không nghi ngờ Kỳ Thất, vậy Cố Trọng sẽ an toàn.
Nếu đã như vậy, dù là cử người đi hay tự mình đến đó, dù cho để xác minh hay di dời thi thể, thì Nhậm Lễ cũng phải quay lại nơi giấu xác vì lo lắng lời Lâm Thương Từ nói là thật.
Tuy nhiên, tiền đề là Trương Hạnh không bị đốt cháy hay bị sử dụng chất hóa học nào.
"Theo đuôi xe quá nguy hiểm, chúng ta nên cài định vị theo dõi và theo dõi từ xa."
Ngày nay, việc mua sắm trực tuyến rất tiện lợi. Nhiều thứ có thể gửi đến nhà bằng một cái nhấp tay, thiết bị theo dõi cũng không ngoại lệ.
Lâm Thương Từ tìm một số loại trông đáng tin cậy rồi đặt hàng, sau đó thảo luận với Cố Trọng về nơi đặt thiết bị theo dõi.
"Đặt trên xe, hợp lý." Dù sao nó cũng đáng tin cậy hơn nhiều so với mấy thứ trong phim truyền hình hay dán vào đế giày rồi nhét vào quần áo.
"Ảnh đế...... Hẳn là nhiều xe lắm?" Xe quá nhiều, hai người hoàn toàn không thể đoán được y sẽ lái chiếc nào.
"Thương Từ, IQ của Từ offline rồi hả?" Cố Trọng không khỏi chế giễu: "Giống như khi em đến tìm Từ vậy, Nhậm Lễ muốn đến nơi giấu xác cũng sẽ đi một chiếc xe rất bình thường, ít gây chú ý nhất. Hắn không thể lái chiếc xe thể thao phiên bản giới hạn toàn cầu của mình để kiểm tra thi thể phải không?"
"Em đừng nói nữa......" Lâm Thương Từ cảm thấy xấu hổ.
Phải ngu ngốc đến mức nào mới có thể hỏi câu đó? Nếu là lúc bình thường sáng tác kịch bản, cô ấy sẽ lập tức nghĩ đến chuyện đó, thế mà bây giờ phải cần Cố Trọng nhắc nhở.
Thấy mặt Lâm Thương Từ hồng hồng, Cố Trọng không khỏi đưa tay nhéo má cô ấy, nhẹ giọng nói: "Nhưng nếu đôi lúc Từ ngốc nghếch một chút, em cũng khá thích."
Bởi vì nếu Lâm Thương Từ vẫn luôn thông minh, sẽ khiến cô có cảm giác mình không cần thiết.
Thấy đối phương trầm mặc, Cố Trọng mở miệng nói: "Em sẽ cài máy theo dõi, hôm 8 tháng 10 Nhậm Lễ sẽ dẫn nhà thiết kế đến xem căn hộ của hắn ở chung cư Thanh Hòa. Em sẽ đến gặp hắn."
Lâm Thương Từ vô thức muốn phủ quyết, nhưng còn chưa nói ra lời đã thấy Cố Trọng lắc đầu. Cô ấy mím môi một lúc, cuối cùng vẫn gật đầu.
Cố Trọng cười, sau đó nói: "Tranh thủ lúc này cũng phải tìm kẻ thủ của hắn.
"Ừ, cứ làm theo ý em." Lâm Thương Từ tải toàn bộ tập tin ghi âm trong thẻ nhớ lên dữ liệu Cloud trên laptop.
"Làm? Làm như nào?" Cố Trọng đột nhiên hỏi.
"Thì em đến chung cư......" Nói một nửa, Lâm Thương Từ mới ý thức được Cố Trọng đang nhắc đến điều gì từ biểu cảm của cô.
Làm cũng có làm này "làm" nọ.
"Không phải em nói......" Lâm Thương Từ chỉ chỉ eo mình, ý trong lời nói không nói cũng hiểu.
"Chỉ đùa một chút." Cố Trọng chớp chớp mắt, ngay sau đó đè Lâm Thương Từ xuống sofa, nói: "Để em xem thử."
Cô vén áo Lâm Thương Từ lên, cau mày khi thấy vết bầm tím trên cột sống thắt lưng của cô ấy.
"Hay là chị đi bệnh viện kiểm tra thử? Em thấy không ổn lắm!" Dù sao Lâm Thương Từ bị đánh cũng đã một hai ngày, sao vết bầm vẫn tím thế?
Lâm Thương Từ đưa tay ấn nhẹ, cảm thấy rất đau, nhưng cô không để lộ ra, nói: "Không sao, chị không đau nữa."
Không biết có phải do vừa ấn vào hay không, nhưng khi Lâm Thương Từ đứng dậy, cô luôn cảm thấy nơi đó đau nhức. Cơn đau kéo dài đến tận đêm khuya, trở mình hay cúi người cũng đau, cô cảm thấy mình thật sự cần phải đi khám gấp.
Sau khi cố gắng "tiễn" Cố Trọng về, Lâm Thương Từ nhanh chóng chạy đến khoa chỉnh hình của bệnh viện. Sau khi khám, bác sĩ xác định là nứt xương cột sống, nhưng cũng may là không nghiêm trọng, nó có thể tự lành sau vài tuần.
Vị bác sĩ già nhìn phim chụp X-quang hỏi: "Trước đây cháu có bị thương ở chỗ đó không?"
Lâm Thương Từ sửng sốt một chút, trả lời bác ấy: "Mười mấy năm trước cháu có bị té ngã, đau suốt một hai tháng nhưng sau đó không sao nữa."
"Chẳng trách, bác thấy xương sống cháu có dấu vết tự lành lại, có phải bây giờ cứ đến mùa đông hay mưa dầm là lại đau không?"
"Dạ, có hơi hơi." Lâm Thương Từ luôn biết cú ngã đó sẽ khiến mình gặp rắc rối, nhưng vì thỉnh thoảng mới đau nên cô cũng không để tâm lắm.
"Đây là triệu chứng do lúc trước cháu không trị liệu hẳn. Cháu cũng thật xui xẻo, nếu có lần sau thì nên đổi bị sang chỗ khác đi, nếu không bác sợ cháu bị tàn tật đó." Vị bác sĩ già vừa nói xong, Lâm Thương Từ đã cười. Ông ấy dặn tiếp, "Trước khi khỏi hẳn đừng vận động mạnh, nhớ uống thuốc đúng giờ, ăn ngon ngủ kỹ sẽ không sao."
Ông ấy đeo kính lão, ký tên vào đơn thuốc.
Lâm Thương Từ muốn hỏi hạn chế vận động mạnh có mức độ cụ thể không, nhưng sau khi suy đi nghĩ lại, cô quyết định không hỏi.
Vị bác sĩ già đột nhiên ngẩng đầu liếc cô, hỏi: "Có người yêu chưa?"
Lâm Thương Từ gật đầu.
"Nói cậu ta nhẹ nhàng lại." Bác sĩ liếc nhìn bệnh nhân trẻ tuổi của mình qua cặp kính, lại cúi đầu viết.
Lâm Thương Từ đột nhiên hiểu dụng ý câu hỏi của vị bác sĩ già này.
Thanh toán xong, Lâm Thương Từ đang đứng ở cửa bệnh viện, cô nhận được điện thoại của Phòng Giai Nhuế.
"Em nợ cô một chầu rượu." Phòng Giai Nhuế lập tức nói
"Eo em đau, không uống."
"Vãi ò, cô không ngờ em lại là người "nhiệt tình" vậy đó!"
Có bệnh." Lâm Thương Từ cúp máy.
*****
Trong tổ dữ liệu của Truyền thông Phiếm Hằng, tổ trưởng Lý Tri Minh đang lười nhác. Cô ấy vừa chơi Minesweeper vừa phân tâm quan sát các tổ viên khác trong nhóm ở gần đó, xem họ có đang làm việc riêng không, nếu bắt được sẽ bắt họ "cống nạp" một ly trà sữa.
Cố Trọng đứng ở bên ngoài nhìn, tất cả mọi người đều đang nhìn máy tính, không ai chú ý đến cô. Cô âm thầm đi tới phía sau Lý Tri Minh, đánh úp bất ngờ vỗ lên vai cô ấy, đối phương lập tức nhảy dựng lên.
"Tổ trưởng Lý, giờ cô thiếu tôi một ly trà sữa đấy nhé." Cố Trọng biết luật phạt trà sữa của tổ dữ liệu.
"Cô Cố!"
"Gọi cô Cố xa lạ quá, lần sau gọi tên tôi là được.' Cố Trọng nở nụ cười tiêu chuẩn, mê hoặc mục tiêu săn đuổi của mình là Lý Tri Minh.
Lý Tri Minh rơi vào bẫy như cô mong muốn, "Thế cô Cố muốn uống gì?"
"Tôi không uống, nhưng tôi có việc muốn nhờ cô giúp một chút......"
*****
Vạn Thanh từ trong góc ngẩng đầu lên, cô vừa làm đổ một bàn đầy tài liệu của người khác nên giờ đang giúp sắp xếp lại, vừa ngẩng đầu lên lại thấy Cố Trọng và Lý Tri Minh của tổ dữ liệu đang thì thầm to nhỏ. Cô nghiêm túc lắng nghe, sau đó vô cảm đi ra ngoài.
Cảm nhận được điện thoại rung lên, Từ Đồ Chi liếc nhìn màn hình, Vạn Thanh gửi cho cô một tin nhắn: Chị Cố yêu cầu tổ trưởng Lý của tổ dữ liệu bí mật điều tra những người mà Nhậm Lễ đã đắc tội trong nhiều năm qua.
Cô ấy bấm vào một icon gửi cho đối phương tỏ ý mình đã xem. Cô vốn định gọi điện cho Cố Trọng lên đây, nhưng sau ba giây suy nghĩ, cô ấy quyết định đợi xem Cố Trọng định làm gì.
Vạn Thanh đứng ở thang máy, tay trái ôm tài liệu, tay phải cầm điện thoại, cô sửng sốt khi thấy Từ Đồ Chi gửi icon nụ hôn cho mình. Lúc này có người vào thang máy, cô vô thức rời khỏi khung chat, tắt màn hình và cất điện thoại vào túi.
-----
Cố Trọng quả là bà hoàng dirty talk, lúc nào cũng có thể nghĩ đen tối được.
Cố Trọng: hê hê
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com