Chương 48. Scandal lại đến
Cố Thái đứng ở trong quán rượu, tất cả các đèn led đã được tắt toàn bộ, chỉ còn dư lại mỗi ánh đèn chân không, bên cạnh nàng có vài nhân viên phục vụ bận rộn tới lui. Lần này đám người Hạ Ý tới uống rượu cũng không được mấy người, nhưng sức phá hoại lại thật sự mẹ nó mạnh. Chỉ mới có ngăn ngắn trong vòng nửa tiếng đồng hồ, lập tức biến toàn bộ quán bar trở thành phế tích. Rất nhiều khách hàng sợ hãi lập tức giải tán, trên mặt đất cũng có vô số mảnh thủy tinh phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh đèn. Cố Thái tức giận chửi rửa, một người phục vụ nói rằng: "Bà chủ, để tụi em dọn dẹp là được rồi, chị về trước đi?"
Mặc dù hôm nay là 30 tết, nhưng quán bar cũng không có ngừng hoạt động. Mọi người vốn đã chuẩn bị tâm lý làm việc suốt một đêm ở đây, chỉ là bây giờ lại bị mấy tên rác rưởi phá hoại. Cố Thái nghe thấy giọng nói của nhân viên phục vụ thì xua tay: "Không có chuyện gì, tôi cùng dọn dẹp với tụi em, ngày mai cho mấy đứa nghỉ."
Mặt mày của mấy người phục vụ không có thấy được sự vui vẻ, trái lại trở nên lo lắng nói: "Bà chủ, em vừa mới đi hỏi thăm, kẻ gây sự kia là ông chủ của công ty giải trí Sáng Thế, bình thường tỏ vẻ ngang ngược, chúng ta đuổi họ về như vậy. . ."
Cố Thái xua tay: "Không có chuyện gì."
Nàng không tin Kỷ Vân Hân cũng đã đứng ra như thế, mà còn không trấn giữ được Hạ Ý. Tối nay chỉ là bọn họ uống quá nhiều rồi không tỉnh táo mà thôi, bằng không người tới đón bọn họ cũng không để lại một tờ chi phiếu, mà là để lại một cái gì đấy cảnh cáo quán bar.
Mấy người phục vụ vẫn lộ ra vẻ mặt khó nhìn, giống như đang lo lắng về tương lai của quán bar. Vốn dĩ tâm trạng của Cố Thái không tốt, đôi mắt nhìn thấy vẻ mặt ăn đắng của bọn họ thì chân mày thả lỏng: "Tụi em sửa soạn một chút rồi về đi, nơi này để tôi dọn dẹp là được rồi."
"Vậy không được!" Nhân viên phục vụ nói: "Hay là để tụi em ở lại đây đi."
Cố Thái kéo chân mày xuống: "Tôi là bà chủ hay em là bà chủ?"
Nữ nhân viên bị Cố Thái răn dậy lập tức giật mình, vội nói: "Bà chủ bà chủ, chị đừng tức giận, vậy tụi em đi trước."
Cố Thái cũng không có ý định tức giận thật sự, cuối năm rồi, làm gì có ai lại không muốn tâm trạng của mình vui vẻ lên một chút. Nàng gật đầu, giọng nói thêm phần bình tĩnh: "Về hết đi."
Mấy người phục vụ đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng cầm túi xách lên rời khỏi quán bar. Khi bọn họ bước ra ngoài thì trước mặt va phải một người, Giản Yên cúi đầu đẩy cửa quán bar ra, Cố Thái nói rằng: "Xin lỗi, chúng tôi. . ."
Sau khi nhìn thấy người bước vào, lúc này Cố Thái mới đổi giọng: "Không phải đã nói với cậu là cậu đừng tới đây rồi sao?"
Giản Yên lại không giống như thường ngày trả lời Cố Thái, nàng trực tiếp đi thẳng tới phòng vệ sinh. Cố Thái cho rằng Giản Yên vì quá vội muốn dùng WC, nên mới không để ý đến mình. Nàng đi tới bên cạnh cửa chính, treo lên một tấm biển đóng cửa, kéo rèm che lại, toàn bộ quán bar cũng được quét dọn chút ít. Vừa rồi những nhân viên phục vụ kia đã mang rác ra ngoài, vì lẽ đó nơi này xem như không đến mức gọi là bẩn.
Cố Thái đứng bên quầy bar nghỉ ngơi khoảng chừng mười mấy phút cũng chưa thấy Giản Yên trở lại, nàng hiếu kỳ gọi to: "Yên Yên?"
Từ nơi này đến phòng vệ sinh cách nhau không xa lắm, hơn nữa bây giờ trong quán bar cũng không có người, nàng lại gọi lớn như vậy, trên lý thuyết ắt hẳn Giản Yên phải nghe thấy mới đúng, tại sao ngay cả một chút đáp lại cũng không có? Cố Thái cảm thấy có cái gì đó không đúng, nàng đứng lên đi tới cửa phòng vệ sinh, gõ cửa: "Yên Yên?"
Vẫn không có phản ứng gì.
Cố Thái lập tức hoảng loạn, Giản Yên có bệnh thiếu máu, lúc trước từng vì hai ngày không ăn cơm mà đột nhiên té xỉu, khi đó nàng cũng là ngoài ý muốn nhìn thấy Giản Yên nằm trong phòng vệ sinh. Cố Thái nhanh chóng quay đầu chuẩn bị chạy đi lấy chìa khoá dự phòng, lúc này cửa phòng vệ sinh ở sau lưng lại khẽ mở. Giản Yên bước ra ngoài từ bên trong, sắc mặt trắng bệch bất thường gọi: "Cố Thái."
Cố Thái nghe thấy giọng nói này thì lập tức quay đầu lại, nhìn thấy dáng vẻ hồn bay phách tán của Giản Yên, đoán được rõ ràng rằng Giản Yên đã khóc. Trên khóe mắt còn để lại một mảnh đỏ ửng, trong đôi mắt còn sót tơ máu hồng hồng, sắc mặt trắng bệch, khóe môi bị cắn nát vẫn còn chảy máu ra ngoài, cơ thể đang khẽ run rẩy.
Cố Thái nhìn thấy Giản Yên như vậy không khỏi đau lòng nói: "Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì à? Có phải cậu bị bắt nạt ở nhà họ Kỷ hay không? Cậu yên tâm, mình. . ."
Lời nói tàn nhẫn còn chưa được thốt lên thì nàng đã bị người ta nhào tới ôm lấy. Giản Yên dùng hết toàn bộ lực, liều mạng ôm chặt Cố Thái.
Trước đây Giản Yên chưa bao giờ như vậy, khi kết hôn cùng với Kỷ Vân Hân, mặc dù tâm trạng lúc đấy cực kỳ hưng phấn nhưng cũng chỉ đến mức nhẹ nhàng ôm một cái, sau khi ly hôn càng không xuất hiện trạng thái này. Đột nhiên Cố Thái có chút mơ hồ: "Có chuyện gì sao?"
Giản Yên khịt mũi, mỉm cười một cái, nhưng trong ánh mắt đều là nước mắt trả lời: "Không có gì đâu mà, đêm nay mình không có chỗ nào để ngủ, ghé qua nhà cậu ở nhờ một đêm có tiện hay không?"
Cố Thái lo lắng tiếp tục hỏi: "Yên Yên, cậu nói cái gì đó đi, cậu như vậy thật sự làm mình lo lắm đấy."
Giản Yên ho khan vài tiếng: "Thật sự không có chuyện gì mà, vừa rồi là do mình quá nhớ ba mẹ mình, có hơi khó chịu thôi."
Tuy rằng Cố Thái nhận ra Giản Yên chỉ là trả lời qua loa, thế nhưng cũng không thể cạy miệng Giản Yên ra hỏi cái gì được, Cố Thái gật đầu nói: "Vậy thì tốt, chúng ta cứ đi thẳng về nhà đi, quán bar thì để sáng mai rồi hẳn đến dọn, cũng không có quan trọng lắm."
Giản Yên cắn môi: "Ừm."
Cố Thái dẫn nàng rời đi từ cửa sau của quán bar, sau khi hai người vừa bước ra khỏi cửa thì trước mặt chính là một trận gió lạnh. Cố Thái kéo áo khoác lên cao, quay đầu nhìn sang thì lại chứng kiến vẻ mặt thẫn thờ của Giản Yên, nàng gọi: "Yên Yên?"
Giản Yên hoàn hồn: "Hả?"
Cố Thái sửa sang cổ áo lại giúp Giản Yên: "Cậu không lạnh sao? Cũng không đeo khẩu trang vào, lỡ như bị người ta nhận ra thì làm sao bây giờ?"
Lúc này Giản Yên mới kéo cao cổ áo lên một chút, nàng cúi đầu, nửa khuôn mặt chôn ở trong cổ áo. Gió lạnh thổi đến xuyên vào trong lớp áo, nhưng mà nhìn nàng như một chút lạnh lẽo cũng không cảm nhận được.
Cố Thái run cầm cập gọi taxi, kéo Giản Yên lên xe. Ở trên xe cũng không phải là chỗ tốt để hỏi chuyện, tài xế lại giống như quen biết hai người, nhìn thấy hai người con gái nửa đêm vẫn còn ở bên ngoài không khỏi quan tâm nhiều hơn vài câu. Cố Thái vừa nói chuyện trả lời tài xế vừa lo lắng ngước nhìn Giản Yên.
Sau khi về đến nhà, Giản Yên lập tức ngồi yên ắng ở trên ghế sô pha, Cố Thái lên tiếng hỏi: "Có muốn ăn chút gì đó hay không?"
"Cậu ăn cơm tối chưa vậy?"
Cố Thái cũng không biết Giản Yên bị cái gì, hay là bên nhà họ Kỷ làm cái gì đó đối với nàng, Cố Thái cũng chỉ có thể quan tâm đến nàng nhiều hơn một chút. Giản Yên nhìn Cố Thái như vậy, khóe môi lập tức hơi cong cong lên trả lời: "Sao cũng được."
Nàng không muốn ăn, nhưng lại có thể cảm nhận được rõ ràng rằng bụng mình đang đói. Loại phản ứng tự nhiên của cơ thể lại tăng thêm một chút, những chi tiết nhỏ nhặt trước đây nàng chưa từng để ý tới cũng dần dần có đầu mối. Giản Yên không phản kháng lại được, nhưng nàng cũng không muốn buông tay chịu trói.
Cố Thái nghe thấy Giản Yên nói như vậy thì quay đầu tiến vào trong nhà bếp, nàng cũng không biết làm cơm, nên cứ như thế lại thả một ít bánh trôi vào nồi. Ở ngoài cửa sổ, tiếng pháo hoa còn truyền đến những tiếng nổ náo nhiệt. Trung tâm thành phố có một nơi chuyên dùng để bắn pháo hoa, 30 tết là một ngày vui vẻ như vậy, chắc chắn bọn họ muốn thức trắng đêm ăn mừng. Giản Yên chậm rãi đứng lên đi tới phía trước cửa sổ, nàng ngước nhìn pháo hoa xán lạn ở bên ngoài, sau đó nhắm mắt lại.
"Okie rồi này." Cố Thái bưng hai chén bánh trôi đi tới bên cạnh sô pha, nàng đặt chén lên trên bàn trà, quay đầu nhìn Giản Yên: "Yên Yên?"
Sau khi vào nhà Giản Yên đã cởi bỏ áo khoác ngoài, bên trong chỉ là một cái áo thun đơn giản và quần jean. Nàng dựa người cạnh cửa sổ, bóng lưng tinh tế lại nhiễm phải một chút gì đấy hiu quạnh, giống như rằng nàng thật sự rất cô đơn.
Cảm giác được điều này thực sự cảm thấy quá kỳ lạ rồi, Cố Thái chưa từng nhìn thấy loại cảm giác này xuất hiện trên người Giản Yên, nàng tiếp tục khẽ gọi: "Yên Yên?"
"Đến đây." Giản Yên giơ tay lau đi nước mắt trên khóe mắt, quay đầu nói: "Xong rồi sao?"
Cố Thái đưa cho Giản Yên một đôi đũa, cúi đầu đáp lại: "Tùy tiện làm một ít bánh trôi thôi, nếu cậu muốn ăn cái khác, trong tủ lạnh vẫn còn đấy."
"Không cần." Giản Yên ngồi trên sô pha, tiện tay dùng đôi đũa gắp một cái: "Cứ như thế này đi."
Bánh trôi trắng nõn bị đầu đũa của nàng chọc thẳng vào, bên trong lập tức toả ra mùi hạt vừng thơm ngát. Mùi thức ăn quanh quẩn tràn đầy chóp mũi của Giản Yên, nàng cúi đầu cắn vào một cái, ấm áp ngưng tụ ở trước ngực. Cố Thái thấy thế cũng ăn vào một miếng, mặt mày đầy vẻ nghiêm trang đề cập: "Đến cùng là cậu bị làm sao vậy? Đừng nghĩ gạt được mình, hai đứa tụi mình cũng chơi với nhau nhiều năm như vậy, con người cậu như thế nào mình còn không biết sao."
Giản Yên cúi đầu ăn bánh trôi, giọng nói khá trầm cất lên: "Thật sự không có bị cái gì cả."
Cố Thái vẫn không tin: "À, có phải là cậu. . ."
Vẻ mặt Giản Yên hờ hững nói: " Bây giờ mình không muốn nhắc tới."
Lời nói lưng chừng của Cố Thái bị nghẹn lại nuốt ngược vào trong, khẽ cắn răng hỏi một câu hỏi cuối cùng: "Có phải có liên quan đến Kỷ Vân Hân?"
Giản Yên ngẩng đầu nhìn Cố Thái, vành mắt đỏ ửng vẫn chưa tiêu tán, thậm chí còn nặng hơn, nàng do dự vài giây rồi gật đầu: "Ừm."
"Mình biết mà!" Cố Thái nhỏ giọng lầm bầm một tràn chữ, nhưng Giản Yên cũng không nghe lọt được một câu. Nàng ngồi trên sô pha ăn xong một chén bánh trôi, sau đó nhanh chóng tìm áo ngủ đi tắm rửa. Những bộ quần áo lúc trước khi nàng ở lại nơi này cũng không có mang đi, bây giờ lại trùng hợp cần dùng đến. Khi đi tắm toàn thân nàng đều phải cởi hết toàn bộ, người trần như nhộng. Ngắm nhìn bản thân từ trong gương, bụng dưới vẫn còn bằng phẳng, không có thấy được chút gì đó nhô ra. Đầu ngón tay của nàng rơi xuống chạm vào da thịt ở bụng dưới, ánh mắt càng trở nên nặng nề.
Sau khi tắm xong, lúc bước ra ngoài thì Cố Thái cũng đã dọn dẹp xong phòng khách, đang cầm remote xem ti vi. Mỗi kênh truyền hình vẫn còn đang chiếu những chương trình cuối năm, kênh truyền hình của Kinh Nghi cũng phát lại dạ hội lúc trước.
Cố Thái nhìn thấy Giản Yên bước ra ngoài thì đưa remote ti vi cho nàng, thuận miệng nói: "Cậu xem đi, mình đi về phòng tắm rửa, tối nay đám người kia làm mình mệt mỏi muốn chết."
Giản Yên tiện tay đặt remote ti vi ở trên sô pha, đợi đến khi Cố Thái tiến vào phòng, sau đó nàng lấy điện thoại di động ra tìm kiếm. Nàng gian nan viết lên hai chữ 'mang thai' ở trên trang web tìm kiếm, đập vào trước mắt chính là nội dung liên quan đến phổ cập kiến thức khi mang thai.
Nàng kéo xuống một chút, là các loại văn bản giải thích rõ ràng: Các việc cần phải chú ý, còn có —— các dòng quảng cáo xuất hiện.
Nàng do dự ấn vào các đường link quảng cáo, cuối cùng tầm mắt chú ý đến một video quảng cáo có bối cảnh bên trong bệnh viện.
Trên quảng cáo là một người phụ nữ khổ sở với một chiếc bụng dưới bằng phẳng, quảng cáo không tới 15 phút, nàng cắn răng một cái, tắt điện thoại đi.
Trên màn hình ti vi vẫn còn đang chiếu những chương trình cuối năm, tiếng cười nói truyền ra khắp căn phòng vắng lặng rất rõ ràng. Giản Yên dựa lưng vào ghế sô pha, ngẩng đầu trầm ngâm suy nghĩ.
Nàng thật sự không ngờ tới, đêm đó lại có thể khiến bản thân mang thai.
Thật sự rất buồn cười, rất rất buồn cười.
Lúc kết hôn thì nàng nằm mơ cũng muốn có một đứa con với Kỷ Vân Hân, cho dù người kia không trở về nhà đi chăng nữa, thế nhưng mỗi ngày chỉ cần nhìn thấy con của hai người, nàng cũng cảm thấy rất thỏa mãn, kết quả khi đó lại không có. Mà bây giờ rốt cuộc nàng đã nghĩ thông suốt, thoát ra khỏi, không lưu luyến quá khứ nữa, thì trong bụng lại giấu một đứa bé?
Giản Yên bật cười đến nước mắt cũng tuôn ra ngoài, nàng nâng một tay đặt lên trên trán, nước mắt cứ như thế chạy xuống theo hai bên gò má.
Giản Yên nghẹn ngào không có phát ra tiếng động, cứ bỏ mặc cho nước mắt lẳng lặng lăn xuống. Cố Thái mặc áo tắm bước ra khỏi phòng tắm thì không nhìn thấy bóng dáng của Giản Yên đâu, nàng gọi một tiếng: "Yên Yên?"
Cửa sổ ban công mở ra, Giản Yên ăn mặc áo ngủ đứng ở nơi đó. Gió lạnh cứ thổi đến, khí lạnh tiến vào sâu trong xương tủy. Tóc gáy của Cố Thái dựng lên khắp cả người, nàng đi tới bên cạnh Giản Yên hỏi: "Nhìn cái gì vậy?"
Giản Yên quay đầu lại, sắc mặt bình tĩnh nói: "Không có chuyện gì đâu, nhìn vậy thôi."
"Vào trong nhà đi."
Giản Yên nói xong thì quay lại phòng khách trước, Cố Thái bước đi ở sau lưng muốn hỏi gì đó, Giản Yên nói: "Mình đi gọi cho Tô tỷ một cuộc điện thoại."
"À." Cố Thái chậm chập trả lời, lại vò đầu, ánh mắt nhìn bóng lưng của Giản Yên biến mất ở trước cửa phòng.
Giản Yên đi vào trong phòng, tìm số điện thoại của Tô Tử Kỳ.
Buổi chiều Tô Tử Kỳ còn cười híp mắt nói với nàng rằng năm sau còn phải ghi hình thêm, tài nguyên có rất nhiều, hai người sẽ không quẫn bách giống như ban đầu.
Lúc trước khi nàng ở ấn, Tô Tử Kỳ đã bị liên lụy đến không thể không đổi công ty khác, tới tận bây giờ vẫn còn đang mang tiếng xấu ở trên mạng. Mà bây giờ nàng trở lại, vất vả lắm mới vượt qua được thời kì khó khăn nhất, vất vả lắm hai người mới có chút khởi sắc, vậy mà nàng lại gặp chuyện như vậy. . .
Giản Yên đau đầu đến sắp vỡ tung, nàng lăn qua lộn lại ngắm nhìn số điện thoại của Tô Tử Kỳ vài lần, cuối cùng cũng không có gọi đi.
Máy sưởi ở trong phòng đã được bật lên, Giản Yên ngồi ở bên giường, trong lòng nàng đưa ra vài cái quyết định rồi lại bị chính bản thân phủ quyết. Sau mười phút, nàng mới cầm lấy điện thoại gọi cho Tô Tử Kỳ một cuộc điện thoại.
Chuông điện thoại bỗng dưng vang lên, Giản Yên cúi đầu nhìn, là Tô Tử Kỳ gọi đến. Tay nàng đột nhiên run rấy, lập tức bắt máy: "Tô tỷ."
Tô Tử Kỳ lấy tốc độ nhanh nhất để nói: "Có phải buổi tối em và Vu Duyệt gặp mặt nhau không?"
Giản Yên nhíu mày: "Buổi tối?"
"Ở trong một quán bar."
Giản Yên lập tức phản ứng lại, nàng nói rằng: "Đúng ạ, có gì sao chị?"
Tô Tử Kỳ thở dài: "Bị người ta chụp được rồi."
"Hai em ở trong quán bar làm cái gì?"
Trái tim của Giản Yên đập nhanh lên vài nhịp, nàng cấp tốc kể hết tất cả những chuyện cùng làm khi gặp mặt Vu Duyệt, Tô Tử Kỳ do dự hỏi: "Vậy hai em ôm nhau. . ."
"Không có." Vốn dĩ tâm trạng của Giản Yên đã loạn như ma, bây giờ trong đầu lại càng rối loạn, nàng nói: "Vu Duyệt nhắc tới chị, vì vậy. . ."
Nàng nói xong thì mím môi, trầm giọng nói một câu: "Xin lỗi, Tô tỷ."
"Không có chuyện gì." Tô Tử Kỳ rất nhanh đã sắp xếp nói: "Tạm thời bây giờ em không cần phải trả lơid bất kỳ thứ gì ở trên mạng, chị đi liên hệ bộ công quan xử lý."
Tô Tử Kỳ nói xong muốn tắt điện thoại, Giản Yên lại gọi tên: "Tô tỷ!"
Tô Tử Kỳ có hơi không hiểu: "Hả?"
"Còn có chuyện gì?"
"Hay có cái gì muốn bổ sung?"
Tô Tử Kỳ hỏi một câu nghiêm túc rồi lại đến một câu càng nghiên túc hơn, Giản Yên ngập ngừng vài giây: "Không có chuyện gì ạ, xin lỗi chị, lại gây thêm phiền phức cho chị."
Tô Tử Kỳ trả lời: "Xử lý xong rồi hẳn nói."
Giản Yên trầm giọng đồng ý một tiếng, sau khi tắt điện thoại đi thì nàng bắt đầu lướt mạng. Cửa phòng lại có người gõ vang lên, Cố Thái gọi: "Yên Yên?"
"Vào đi."
Cố Thái rón rén đi vào, trên tay còn đang cầm điện thoại di động, nàng do dự nói: "Cậu có lên mạng chưa?"
Giản Yên quay đầu lại: "Có chuyện gì?"
Cố Thái đưa điện thoại cho Giản Yên xem: "Cậu và Vu Duyệt đấy, bị người ta chụp được."
Hình chụp ở khoảng cách rất gần, chụp được vài tấm ảnh, là nàng đứng sóng vai nói chuyện với Vu Duyệt, hai người cùng nhau bước vào trong phòng, sau đó còn có mấy tấm ảnh chụp nàng ôm Vu Duyệt. Nhìn xem từ trong ảnh, quả thật hai người cũng có một chút gì đấy mập mờ.
"Chính là cái thằng chết tiệt đó!" Cố Thái nói: "Làm gì có chuyện nhầm phòng, rõ ràng là nó cố ý!"
Paparazzi vì muốn chụp ảnh sẽ sử dụng đủ loại lý do và biện pháp, Giản Yên cũng không có tức giận giống như Cố Thái. Nàng chỉ tùy ý liếc nhìn qua một chút, đúng là trên mạng đang tranh cãi ngất trời.
Lúc trước khi nàng trở lại, đa phần fans vì theo dõi La Tinh nên mới đến, fans CP cũng có không ít. Cho dù sau đó cũng có một phần là fans chân chính của nàng, thế nhưng nếu so sánh cùng với fans CP, thì vẫn ít hơn rất nhiều. Bây giờ đột nhiên lại có một bài viết nói nàng và Vu Duyệt yêu nhau, đương nhiên fans CP sẽ không bỏ qua, các loại lời nói khó nghe cũng đuổi đến:
—— ĐM? 30 tết tôi còn nhận được một tin tức mới như vậy! Vu Duyệt lại vụng trộm yêu đương với Giản Yên?
—— Khoan đã, chờ chút, không phải hai người này là đối thủ một mất một còn hay sao? Không phải trước đây còn có người nói Giản Yên bị Vu Duyệt phong sát hay sao?
—— Đúng vậy đó, không phải trước đây ai cũng nói hai người bọn họ nhìn thấy đối phương thì ngứa mắt nhau sao?
—— Một chân đạp hai con thuyền, Giản Yên chơi chiêu này thật bạo quá nha, trở lại thì liều mạng xào CP với La Thần, bây giờ lại có ý gì? Muốn mượn Vu Duyệt leo lên?
—— La thần của chúng tôi oan ức quá! Mẹ nó, không thể nhìn người qua vẻ bề ngoài mà!
—— La thần thật sự oan ức quá, Giản Yên và Vu Duyệt là cái thứ gì chứ, làm sao hai người này lại cùng "ám độ trần thương"? Hay là những bài viết trước kia nói hai người là đối thủ một mất một còn, tất cả là tự bọn họ bịa đặt.
—— Giản Yên rất được luôn nha, tay trái cầm tay La thần, tay phải ôm eo Vu Duyệt, cao thủ cao thủ!
—— Không biết xấu hổ!
Giản Yên không tiếp tục xem nữa, nàng tiện tay đưa điện thoại trả lại cho Cố Thái. Cố Thái tức giận vật lộn một trận bằng miệng cùng những cộng đồng mạng kia, sau đó mới liếc nhìn Giản Yên: "Cậu cũng đừng để ở trong lòng, trên mạng thì loại người gì mà chả cũng có, thần kinh lại càng nhiều. Hơn nữa cậu và La thần cũng chưa từng lên tiếng thừa nhận, cái gì gọi là xào CP chứ, mình thấy những người này là lo chuyện bao đồng!"
"Bằng không để La thần giải thích đi?"
Giản Yên lắc đầu: "Không cần."
Nàng đã làm phiền La Tinh rất nhiều rồi, thực sự không muốn làm phiền thêm nữa. Huống chi sự việc lần này đã ảnh hưởng đến La Tinh rồi, lỡ như bây giờ La Tinh lại đứng ra, fans La Tinh sẽ nghĩ như thế nào? La Tinh công khai tuyên chiến thẳng mặt hai người bọn họ?
Giản Yên đã thật sự rất áy náy đối với La Tinh rồi, nàng không muốn tiếp tục nợ La Tinh nữa.
"Vậy bây giờ phải làm sao?" Cố Thái không hiểu lắm những chuyện trong giới giải trí, nàng nói: "Cứ như vậy để bọn họ bịa đặt lung tung hay sao?"
Giản Yên mở lời: "Tô tỷ sẽ xử lý."
"A ha, đúng rồi, cậu còn có quản lý mà." Cố Thái gật đầu, xoắn xuýt nói: "Xử lý cũng khó lắm đấy nha."
Giản Yên im lặng, không có hé môi.
Đúng là muốn xử lý cũng không dễ, gần đây tên tuổi của nàng rất thường được nhắc tới. Tuy rằng sau khi nàng trở lại vẫn chưa ra mắt một tác phẩm nào, thế nhưng tên tuổi của nàng lại thường xuyên được treo trên hot search, không phải cùng với La thần, thì chính là cùng với đoàn phim [Nhất Mộng]. Cho nên nhiệt độ của nàng nói lớn thì cũng không lớn, nói nhỏ thì cũng không nhỏ, nhưng nhắc tên thì cũng không phải là không ai biết. Huống chi ở dạ hội của Kinh Nghi, nàng kiều diễm nổi bật như hoa thơm cỏ lạ, cộng đồng mạng đối với tên tuổi của nàng càng thêm quen thuộc.
Mà cũng chính vì phần quen thuộc này, mới khiến tin tức truyền đi nhanh đến như thế. Lại nói sự việc mấy năm trước giữa nàng và Vu Duyệt cũng chỉ có cộng đồng mạng nói bằng miệng, từ trước đến nay cũng chưa có tin tức chính xác. Mà Vu Duyệt lại chưa từng nhắc tới hai chữ Giản Yên, mọi người cũng chỉ căm ghét nàng qua mấy cái bài báo lá cải. Sau đó Giản Yên trực tiếp 'dưỡng bệnh' không có truy cứu qua mấy người này, cho nên mọi người cứ nghĩ những chuyện mà cộng đồng mạng mắng chửi đều là sự thật.
Vu Duyệt và Giản Yên, không muốn để ý tới. Trùng hợp hai người bọn họ cùng ôm loại suy nghĩ này, ai mà biết từ đâu đột nhiên chui ra một bài viết nhìn thấy hai người bọn họ vụng trộm, còn trực tiếp tung những bức ảnh đã chụp được ra ngoài.
Tuy rằng khi chụp ảnh, không nhìn thấy rõ ràng mặt mũi của Vu Duyệt, thế nhưng Giản Yên lại khác, nhìn thấy đến rõ ràng mồn một, ngay cả nốt ruồi trên khóe mắt cũng chụp đến nhìn thấy rõ. Cho nên lần này cộng đồng mạng mới như ong vỡ tổ.
Tuy rằng khi trở lại, Giản Yên chưa từng xác nhận có yêu đương với La Tinh, thế nhưng ở trong lòng của các fans CP, hai người đã sớm là một đôi. La Tinh đã nhiều lần ra mặt thay cho Giản Yên, hơn nữa lại vì Giản Yên mới lộ diện ra ánh sáng, cái này không phải là thể hiện tính yêu thì là cái gì?
Lại nói mặc dù Giản Yên không có tỏ thái độ gì, nhưng đồng thời cũng không có chối bỏ, cái này không phải là ngầm thừa nhận hay sao? Vì lẽ đó trong lòng các fans, vị nghệ sĩ này nghiễm nhiên là đang yêu đương với La thần. Bây giờ lại bị báo chí nói rằng đang yêu nhau với Vu Duyệt, đương nhiên fans CP sẽ không thoải mái.
Trên mạng từ fans CP đến cộng đồng mạng, còn có fans của Giản Yên, Vu Duyệt, La Tinh, tất cả bình luận nhao nhao ồn ào, ai cũng không thuyết phục được ai.
Fans Giản Yên giữ chủ trương luôn là Giản Yên không có yêu đương cùng với La Tinh, chưa từng công khai, không thể tính là yêu đương, cũng không thể nói hai người bọn họ là một đôi được.
Fans La Tinh thì giải thích rằng hai người không có lên tiếng chứng minh, chắc chắn là một đôi, mà khẳng định bây giờ La thần gặp phải kẻ phản bội, Giản Yên đáng chết!
Còn fans Vu Duyệt dường như có chút khó đoán, một bên thì bọn họ đã sớm hận Giản Yên đến thấu xương, năm nào cũng lôi ra các loại bài viết khi xưa, một bên khác lại hy vọng nhìn thấy Vu Duyệt yêu đương, cảm thấy hạnh phúc. Hai nhóm fans vẫn không chịu thỏa hiệp lẫn nhau, đầu tiên cứ ầm ĩ lên một trận.
Vốn dĩ 30 tết là thời gian lướt web, lên mạng nhiều nhất, mọi người ăn xong bữa cơm tất niên thì đều cầm điện thoại giết thời gian. Lúc này lại tung ra một tin tức mới mẻ về một minh tinh lớn trong giới giải trí, bầu không khí vốn đã nóng nay lại càng nóng hơn.
Tô Tử Kỳ trở về văn phòng không có một bóng người của công ty, tuy rằng nàng đã nói sẽ liên hệ bộ công quan xử lý để Giản Yên yên tâm, thế nhưng hôm nay lại là 30 tết, bộ công quan đã sớm trở về nhà. Hơn nữa Giản Yên cũng không phải thuộc hàng 'con cưng' trong công ty, nàng muốn gọi điện thoại để những người kia trở lại làm việc, đương nhiên không được.
Tô Tử Kỳ ngồi trước bàn làm việc, nàng mở máy tính lên, nhìn những tin tức ở trên mạng nhanh chóng lan rộng ra khắp các mặt báo, trên hot search đều là những bức ảnh của hai người. Nàng xoa trán, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho giám đốc bộ công quan đầu tiên: "Anh Thừa, là em."
"Năm mới vui vẻ, chuyện kia bên Yên Yên của tụi em. . ."
"Vâng vâng, vậy anh cứ ăn cơm trước đi, cơm nước xong rồi hẳn nói."
Sau khi điện thoại được ngắt máy, nàng lập tức hít sâu vào hơi, thu dọn nét mặt tiếp tục gọi điện cho phó giám đốc. Vẫn cùng một lời giải thích giống như khi nãy, phó giám đốc nghe xong thì nói: "Tôi gọi Tiểu Từ nhìn thử xem xử lý như thế nào."
"Vâng, vậy thì tốt quá." Tô Tử Kỳ cảm kích đáp lại, một mình nàng ngồi trong phòng làm việc, bóng dáng đơn bạc, văn phòng không có mở lò sưởi, vậy mà nàng một chút cũng không cảm thấy lạnh. Toàn thân đang nôn nóng muốn bốc lửa, trong đầu nàng không chỉ nghĩ tới mỗi chuyện scandal của Giản Yên và Vu Duyệt ở trên mạng, mà còn có câu nói vừa rồi của Giản Yên.
"Tô tỷ, tụi em nói tới chị."
Nói cái gì liên quan tới mình?
Mà Vu Duyệt lại khóc.
Tô Tử Kỳ đặt điện thoại xuống, vươn tay cầm lấy hộp thuốc lá đặt ở trên bàn. Nàng lấy ra một điếu thuốc từ bên trong, bật lửa lập tức sáng lên, ánh lửa đốt trên đầu thuốc lá, rất nhanh đầu thuốc màu trắng đã biến thành tàn đốm đỏ, mang theo khói thuốc nhàn nhạt tùy ý bay lên.
Hai điếu thuốc lá qua đi, điện thoại của Tô Tử Kỳ cũng không nhận được một cái tin tức gì đến. Nàng phun ra một làn khói thuốc, cuối cùng lại gọi điện thoại cho phó giám đốc, đầu dây bên kia kinh ngạc nói: "Tiểu Từ không có liên hệ với cô sao?"
Tô Tử Kỳ biết hắn chỉ qua loa có lệ, cố gắng gượng cười nói: "Vẫn chưa."
"Tôi gọi điện thoại lại cho cậu ấy."
"Làm phiền anh rồi."
Sau khi Tô Tử Kỳ tắt điện thoại đi thì lên mạng nhìn xem, bài viết đã rớt xuống vài hạng trên bảng xếp hạng hot search, nàng liên hệ với nhân viên Weibo trước, để bọn họ chậm rãi đẩy lùi hot search này đi. Chuyện này đối với Giản Yên mà nói, có trăm ngàn cái miệng cũng không thể bào chữa được, hình ảnh cũng đã chụp được rồi, nếu như bọn họ trực tiếp phủ nhận, cộng đồng mạng sẽ cho rằng bọn họ là vì có tật giật mình. Nhưng nếu thừa nhận càng không thể được, vì lẽ đó chỉ có thể xử lý như vậy, kéo nhiệt độ của cái scandal này xuống một chút rồi tính tiếp.
Văn phòng rất yên tĩnh, Tô Tử Kỳ đang đợi điện thoại của Tiểu Từ ở bộ công quan. Lại không nghĩ đến, nàng chờ tới lúc chuông điện thoại vang lên lại là của Kỷ Vân Hân chứ không phải là Tiểu Từ. Nàng xoa xoa đôi mắt, đưa tay bắt máy: "Kỷ tổng?"
Kỷ Vân Hân đứng ở trong sân, vừa rồi nơi này có bắn pháo hoa, trong sân vẫn còn tràn ngập mùi thuốc pháo. Nàng đứng ở nơi mà Giản Yên đã đứng khi nãy, cất tiếng hỏi: "Tại sao lại không xử lý chuyện ở trên mạng?"
Vừa rồi khi Kỷ Hàm trở về thì nói cho nàng biết đã đưa Giản Yên đi đến chỗ của Cố Thái, trên đường đi không có xảy ra vấn đề gì, xuống xe cũng rất bình thường, tâm trạng cũng không còn kích động như trước. Nàng thoáng yên tâm một chút, lúc sau lên mạng lại nhìn thấy có vấn đề xảy ra.
Tô Tử Kỳ nhéo vành tai, đây là lần thứ hai Kỷ Vân Hân hỏi tới chuyện liên quan đến Giản Yên, nàng cẩn thận nói: "Kỷ tổng, tôi đang dần đẩy lùi tin tức."
"Bộ công quan đâu? Đã liên hệ với bọn họ chưa?" Giọng nói của Kỷ Vân Hân lắng nghe không còn một chút lạnh lùng giống như trước đây, mà là rất bằng phẳng, ôn hòa. Vốn dĩ vừa rồi Tô Tử Kỳ không muốn nói tới chuyện này, nhưng vì có thể xử lý sớm hơn một chút, nàng nói: "Công quan bộ —— bây giờ vẫn chưa gọi được."
Kỷ Vân Hân suy nghĩ vài giây: "Cô chờ mấy phút, tôi sẽ nói bộ công quan gọi điện cho cô."
Tô Tử Kỳ không dám dị nghị, nàng gật đầu nói: "Được."
"Tô tiểu thư."
Tô Tử Kỳ theo bản năng ngồi thẳng lưng: "Kỷ tổng còn có chuyện gì muốn dặn dò sao?"
Giọng nói của Kỷ Vân Hân trở nên điềm tĩnh: "Tôi hi vọng sau này nếu như có chuyện gì liên quan tới Giản Yên, cô có thể liên hệ với tôi ngay lập tức, cho dù bất cứ vấn đề gì đi chăng nữa, vẫn có thể tìm tôi."
Tô Tử Kỳ nghe Kỷ Vân Hân nói như thế, chớp mắt vài cái, nàng ngoáy lỗ tai, nghi ngờ lỗ tai của bản thân nghe nhầm.
Vừa rồi Kỷ Vân Hân nói cái gì cơ? Sau này nếu như có bất cứ vấn đề gì cũng có thể tìm cô ấy? Nhưng mà không phải từ trước đến nay, Kỷ tổng công tư phân minh hay sao, không ưu tiên ngoại lệ cho bất kì ai? Không phải Kỷ tổng ghét nhất loại người để người khác bấu víu quan hệ, đi đường tắt bò cửa sau hay sao chứ!
Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Trong lòng Tô Tử Kỳ cố gạt bỏ những loại giả thiết lớn mật, nàng nín thở một hơi nói: "Kỷ tổng, tôi có thể hỏi ngài một câu được không?"
Kỷ Vân Hân siết chặt điện thoại, các cơ trên người nàng đều căng cứng, lỗ tai đỏ ửng lên, ánh mắt ôn hòa: "Cô hỏi đi."
Tô Tử Kỳ nói: "Ngài là đang chuẩn bị nâng đỡ Giản Yên lên sao?"
Cơ thể căng thẳng của Kỷ Vân Hân lập tức thả lỏng, trong tiếng gió thổi, giọng nói của nàng cất lên: "Ừm."
Tô Tử Kỳ vẫn chưa trả lời, điện thoại trở nên im bặt, cuộc gọi đã bị cắt đứt.
Tiểu kịch của Ngư Sương:
Kỷ Vân Hân: Tô Tử Kỳ, cô không thấy được tôi đang theo đuổi em ấy sao?
Tô Tử Kỳ: Hình như mình đang xem chuyện kinh dị. Thật đáng sợ!
Kỷ Vân Hân: . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com