Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 78

Vu Chu bị sốc.

"Ôi trời." Nàng xoay người đứng lên, không vội lấy điện thoại, liền giải thích với Tô Xướng: "Em không có đồng ý, chỉ là lúc hai chúng ta trở về, mẹ em nói có người ở đội múa quảng trường của mẹ nhìn thấy hai chúng ta, còn ôm nhau nữa, em đoán mẹ có chút hoài nghi, nói giới thiệu bạn trai cho em, vậy lúc ấy không phải em nghĩ không tiện công khai sao, liền cười ha ha."

"Hơn nửa là mẹ vẫn không tin em, cho nên muốn thăm dò."

"Nếu không sao lại gấp gáp gào thét cho em xem mắt làm gì, em còn nhỏ như vậy, em còn là một em bé."

"Thật đấy, chị tin em đi, lòng em đối với chị nhật nguyệt có thể chứng giám."

Tô Xướng không nói gì, ánh mắt trăng thanh gió mát vuốt ve trên mặt Vu Chu: "Ồ."

"Ồ có ý gì." Vu Chu cắn môi.

"Không có không tin em, nhưng nghe em giải thích cảm giác cũng không tồi." Đáy mắt Tô Xướng mang theo nụ cười.

"Ôi." Vu Chu mềm mại vỗ cô một cái.

Tô Xướng cầm lấy phần đuôi điện thoại ước lượng: "Muốn trả lời không?"

Vu Chu cắn một ngón tay: "Phải trả lời thôi."

"Ồ." Tô Xướng lại nói.

"Đây là ý gì?" Vu Chu nóng nảy.

"Không có ý không tin em, nhưng cũng không hy vọng em trả lời."

Đệch, thật tốt, loại chuyện này cũng có thể trêu người sao? Vu Chu dán qua, bám vào cánh tay cô, cánh tay nhỏ dính sát, ngón tay cũng quấn quanh. Nàng vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay Tô Xướng: "Nhưng bình thường em không ngủ sớm như vậy, nếu không trả lời, mẹ em sẽ lo lắng."

Tô Xướng giữ chặt mười ngón tay nàng, nhéo nhéo, đưa di động cho nàng.

"Tạ đại nhân." Vu Chu nhận lấy bằng hai tay.

Nàng dựa vào đầu giường, cẩn thận cân nhắc tìm từ, gõ gõ xoá xoá, gõ: "Biết rồi."

Bà Triệu nhanh chóng trả lời: "Con muốn kết bạn à, cô con đã nói với người ta rồi."

"Vậy tại sao anh ta không kết bạn với con." Vu Chu bĩu môi, cũng dùng điện thoại trả lời.

Tô Xướng ngước mắt, nghe nàng ở trước mặt mình thảo luận vấn đề ai kết bạn ai.

Sau khi nói chuyện với bà Triệu hai câu, Vu Chu không lay chuyển được, kết bạn WeChat của đối tượng xem mắt, họ Võ, tên tương đối phức tạp không dễ viết, nàng mang theo oán khí bị ép xem mắt lưu người ta là "Đại Lang", lại cảm thấy quá thất đức, trong lòng áy náy đổi thành "Võ Mỗ".

Động tác nhỏ bị Tô Xướng nhìn thấy, buồn cười kéo khóe miệng.

Ngày đầu tiên sống chung, mặc dù có một chút chuyện nhỏ, cũng coi như kết thúc hoàn hảo.

Vu Chu tiến vào giai đoạn "Có Xướng vạn sự túc", mỗi ngày đi làm cười híp mắt, hiểu được hẹn các đồng nghiệp cùng ăn cơm trưa, cũng thỉnh thoảng sẽ mua một ít trà sữa hay trái cây gì đó mời các đồng nghiệp ăn, trước kia nàng rất sợ xã hội, việc đặt chung trà sữa với người khác như thể là một cuộc chiến sống còn, có lúc giá trị đơn hàng không đủ, nàng tự mình gọi hai cốc, còn sợ người khác phát hiện, lén lút giấu cốc thứ hai đi.

Nàng quyết định phải tiến bộ một chút, tạo mối quan hệ tốt với các đồng nghiệp, làm một thành phần tri thức có tiền đồ tốt, sau này cuộc sống với Tô Xướng nhất định sẽ càng ngày càng tốt.

Có lúc, nàng cũng sẽ lơ đãng nhắc tới nửa kia của mình, không cố ý nhấn mạnh giới tính, nhưng các đồng nghiệp ngầm thừa nhận là bạn trai.

Sẽ hỏi nàng bao nhiêu tuổi, làm nghề gì, nàng dựa theo điều kiện của Tô Xướng nói ra một lần, năm 93, làm công việc biểu diễn phía sau màn, người Giang Thành.

Nàng kỳ diệu phát hiện, điều kiện của Tô Xướng nếu không bị giới tính thế tục xác định, ở trong tai các đồng nghiệp, được cho là bạn đời có điều kiện vô cùng tốt. Cho nên tại sao cộng thêm giới tính, ở trong mắt một số người, liền chuyển chính thức thành tiêu cực?

Vu Chu thích nghe người khác khen Tô Xướng, bởi vì thái độ thẳng thắn vô tư của nàng, tin đồn ít đi rất nhiều.

Hiện tại mỗi ngày nàng đều vô cùng nhiệt tình, đúng giờ tan làm, Tô Xướng thường xuyên tới đón nàng, hai người cùng nhau trở về Nhất Phẩm Châu Giang. Tay trong tay băng qua gara ngầm, gần cửa ra vào có máy cung ứng rau quả tự động, các cô sẽ dừng lại trước tủ kính, Vu Chu nhìn thoáng qua, nếu tươi hơn, nàng sẽ mua một ít trái cây.

Nàng phụ trách chọn lựa, Tô Xướng tự giác quét mã, lại xách lên lầu.

Vu Chu chú ý mấy tài khoản video ngắn nấu ăn, ban ngày đặt hàng nguyên liệu nấu ăn cần thiết trên app giao hàng, giao đến cửa nhà, buổi tối mang vào, không cần nghỉ ngơi thế nào, liền không ngừng nghỉ bắt đầu nấu cơm.

Tô Xướng cũng bắt đầu có quy củ, mỗi ngày cô phải hoàn thành công việc trước năm giờ rưỡi, đến giờ cô phải về nhà.

Lúc Vu Chu nấu cơm không cần người giúp đỡ, nàng cảm thấy dạy Tô Xướng làm việc ngược lại còn chậm chạp hơn, bởi vậy đuổi cô đi làm, Tô Xướng thỉnh thoảng ở trên sô pha đọc sách, thỉnh thoảng ở thư phòng xử lý tài liệu.

Chờ mùi thơm đến gõ cửa, Tô Xướng đi ra rửa tay, Vu Chu sẽ quan sát phản ứng dùng bữa của cô trước, nếu vẻ mặt giãn ra, Vu Chu sẽ rất vui vẻ.

Cuối tuần không có gì khác, điểm khác biệt là, các cô sẽ cùng nhau đi siêu thị, Vu Chu biết nấu canh, cho nên trước khi Tô Xướng ăn cơm sẽ được đưa lên một chén canh.

Vu Chu quả nhiên lợi dụng câu lạc bộ trong khu nhà, đăng ký một lớp yoga, mỗi tuần đi học, Tô Xướng không thích những thứ này, nhưng sẽ ngồi ở bên cạnh chờ nàng, Vu Chu nói chị ở nhà chờ không giống sao.

Tô Xướng nói không giống.

Vu Chu biết rõ còn cố hỏi, ngọt ngào biết rõ còn cố hỏi.

Các cô thường cùng nhau tắm rửa, sau đó sấy tóc cho nhau, Vu Chu vuốt mái tóc hơi cứng của Tô Xướng, rất đắc ý: "Chị xem gần đây em nuôi chị thật tốt, tóc vừa đen vừa sáng."

Tô Xướng phát hiện, Vu Chu cũng không phải vẫn hiểu chuyện, cũng sẽ cáu kỉnh. Có một ngày không biết tại sao, trên người ngứa ngáy muốn chết ngủ không được, nàng ngồi dậy, trên mặt mang theo nước mắt, Tô Xướng hỏi nàng làm sao vậy.

Vu Chu cau mày nói: "Chị quá dài rồi, không cho chị dài như vậy nữa."

Tô Xướng muốn nói lại thôi.

Lại có một lần, Vu Chu ngủ thẳng đến tờ mờ sáng, đứng lên gãi lòng bàn chân Tô Xướng, Tô Xướng hỏi nàng làm gì.

Vu Chu nói: "Em vừa mới đột nhiên nhớ tới, khi còn bé mẹ em nói với em, nếu chị cù lét một người tỉnh lại, người đó cũng không tức giận, vậy thì tính tình của người đó nhất định rất tốt."

Lần thứ hai Tô Xướng muốn nói lại thôi.

Vu Chu là người có trí tưởng tượng phong phú nhất Tô Xướng từng gặp, trên đủ loại ý nghĩa. Ngoại trừ hai lần cáu kỉnh rất hiếm thấy, những khoảnh khắc khác, sự tinh nghịch của nàng đều mang ý nghĩa tích cực.

Ví dụ như, nàng uống một hơi cạn sạch đồ uống trong tay, Tô Xướng nhắc nhở nàng: "Cái này cần lắc lên."

"Ồ," Vu Chu giật bả vai, "Không còn kịp rồi, lắc trong bụng một chút."

Lại ví dụ như, lúc Tô Xướng ngồi trên sô pha nghịch điện thoại, nàng dựa mặt lại gần, dừng ba giây, xem Tô Xướng có hôn nàng hay không.

Tô Xướng không nhúc nhích, giương mắt nhìn nàng.

Vu Chu đứng lên, tiêu sái phất tay: "Không hôn à? Vậy em vào đây."

Tô Xướng buồn cười kéo nàng trở lại, để lại một nụ hôn.

Vu Chu đưa qua bên kia: "Còn muốn hôn nữa không? Hôm nay giảm giá."

Tô Xướng ôm nàng, thường xuyên cảm thấy yêu thích không buông tay.

Vu Chu cũng yêu thích Tô Xướng không buông tay. Nàng thích ở bên cạnh Tô Xướng, thích dính lấy Tô Xướng, thích ngắm tay Tô Xướng, cho dù không có bất kỳ mục đích hoặc ý nghĩa đặc biệt nào, nàng có thể ở bên cạnh Tô Xướng, ngây ngốc cả ngày.

Có đôi khi nàng cảm thấy, tình yêu chính là một hồi ngẩn người dài đằng đẵng, một lần ngây người, thời gian liền giao phó, một lần ngây người, thể xác và tinh thần liền giao phó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com